Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa, sáng nay trời quang mây tạnh. Bầu trời như được gột rửa trong xanh không một gợn mây, mặt trời từ từ nhô lên phía đằng đông chiếu xuống hai hàng cây bên đường.
Ánh nắng xuyên qua những tán lá sum suê đổ bóng vàng lấm tấm xuống mặt đất, một cục bột tròn tròn trắng nõn giẫm trên bóng nắng loang lổ lon ton đi theo người đàn ông cao lớn. Người đàn ông mặc quân phục, bộ quân phục màu xanh ô liu cứng cáp nghiêm trang, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, thân hình rắn chắc, vai rộng chân dài. Anh vừa đi vừa chờ cục bột tròn bên cạnh, hai người một lớn một nhỏ, hai cái bóng đổ dài dưới nắng ấm áp và yên tĩnh.
Sau cơn mưa đêm, không khí trong lành mát mẻ, cục bột nhỏ không muốn để ba đợi cũng có thể do trong lòng khoan khoái nên cu cậu có hơi hấp tấp, co ba chân bốn cẳng mà chạy.
Cu cậu vừa chạy theo ba được một lúc thì thình lình có một tiếng gọi vang dội truyền tới từ phía sau.
“A Nhiên!”
Quý Nhiên đứng sững lại, vì bỗng nhiên thắng lại đột ngột nên cơ thể hơi lảo đảo. Ba khẽ cúi người đặt ngón tay lên vai cậu nhẹ nhàng đỡ cậu, đồng thời dịu dàng dặn dò: “Cẩn thận.”
“Cảm ơn ba.” Quý Nhiên ngước mặt nhìn ba cười nói rồi ngoái đầu dòm ra sau, Quý Tranh cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói vừa rồi.
Ngày hôm qua vừa mới kết thúc chương trình diễn tập quân sự, sau buổi huấn luyện sáng nay, đội đặc công Nam Thành có được một ngày nghỉ hiếm hoi. Sau khi tập luyện xong, tốp năm tốp ba binh sĩ cùng nhau rời khỏi bãi tập, vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá thì vừa vặn đụng phải Quý Tranh và Quý Nhiên.
Thẩm Văn vừa gọi xong một tiếng, nhìn thấy Quý Nhiên suýt chút nữa té ngã, cậu ta còn chưa kịp tự trách thì đã bị Nghê Ngạn bên cạnh đạp cho một cước: “Cậu nhỏ giọng một chút! Làm A Nhiên giật mình kìa!”
Cú đạp này của Nghê Ngạn không nặng không nhẹ, Thẩm Văn xoa xoa chỗ hông vừa bị đạp, nói liên thanh: “Tớ biết rồi, biết rồi.”
Dứt lời, mấy người lính đặc công đã ba bước thành hai bước nhanh chóng chạy tới bên Quý Nhiên.
Chiến sĩ đặc công thường ngày ngoài huấn luyện chính là huấn luyện, cả ngày ở chung với một đám chiến hữu thô ráp xù xì, khi nhìn thấy chú bé con trắng trẻo lại mềm mại như Quý Nhiên, cho dù là một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không khỏi có đôi chút mềm lòng.
Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, vì để Quý Tranh không phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, Khương Cách đều mang theo Quý Nhiên đến ở luôn trong đơn vị. Vừa đứng vững lại, Quý Nhiên đã thấy mấy chú đặc công chạy tới. Bọn họ vừa mới tập luyện xong, trên người còn ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi trên tóc nối đuôi nhau lăn xuống khuôn mặt màu lúa mạch.
Mấy chú mặc quân phục giống ba, thắt lưng bên hông đã được cởi ra cầm trên tay. Cho dù không ở trong hàng ngũ, chỉ chạy một cách thong dong lười biếng nhưng từng bước chân đều mang theo sức mạnh và chí khí khảng khái bất khuất của người lính.
Họ là những đồng đội đã cùng vào sinh ra tử với ba, sau khi Quý Nhiên chào đời, ba không còn tham gia nhiệm vụ đặc biệt nữa. Nhưng cho dù như vậy, Quý Nhiên cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của ba ngày đó từ trên người bọn họ. Quý Nhiên quay đầu lại nhìn ba, sau đó mỉm cười nhìn về phía mấy chú đặc công rồi lần lượt gọi tên từng người một.
“Chú Thẩm, chú Nghê, chú Lý, chú Triệu.”
Cậu bé con tám phần là vừa mới uống sữa xong, giọng non nớt thơm ngát mùi sữa hòa quyện với vị ngọt mát của buổi sáng mùa hè. Từ trước đến giờ trong quân khu nào có thể tìm ở đâu ra được âm thanh như vậy, mấy chú đặc công được gọi đến khoan khoái cả người, sau khi cười toe toét chạy tới, Lý Khả đáp lại một tiếng ‘ơi’ đầy chiều chuộng rồi bế bổng Quý Nhiên lên.
Ôm lấy cậu bé con, Lý Khả dùng cánh tay ước lượng, cười nói: “A Nhiên nặng hơn một chút, lớn rồi đây.”
Thẩm Văn bên cạnh xếp hàng chờ ôm Quý Nhiên, vừa nghe Lý Khả nói dứt câu lập tức nhanh nhảu giơ tay ra: “Nào nào nào, để tớ thử xem, để tớ thử xem.”
Lý Khả lưu luyến không rời trao Quý Nhiên ra, Thẩm Văn đón lấy nhanh như chớp, cười hớn hở: “Đúng rồi.”
Bên này Thẩm Văn vừa mới bế chưa kịp ấm tay, Nghê Ngạn đã sốt ruột: “Đến phiên tớ, đến phiên tớ!”
Quý Nhiên cứ như vậy được trao từ tay Lý Khả đến Thẩm Văn rồi lại vào tay Nghê Ngạn, cuối cùng Triệu Dã giành được giải đặc biệt với thời gian ôm cục cưng lâu hơn một chút. Triệu Dã là người cao lớn nhất trong bốn người, Quý Nhiên nằm trong lòng cậu ta trông như quả bóng bé xíu, cậu ta bế hết sức cẩn thận, mắt ngắm nghía Quý Nhiên không rời.
So với kỳ nghỉ đông, Quý Nhiên đã lớn hơn một chút, cũng càng kháu khỉnh đáng yêu hơn. Vừa trắng vừa mềm, đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, chiếc mũi bé xíu đẹp như thiên thần.
Đã vậy đây còn là một thiên thần nhỏ hoạt bát, khi cậu ta ngắm nhìn, đôi mắt long lanh như viên ngọc lưu ly kia cũng nhìn cậu ta, còn cong cong khóe mắt cười với cậu ta.
Con tim của Triệu Dã bị bắn tỉa.
Đầu tiên cậu ta thở dài, sau đó cười toe lộ ra hàm răng trắng sáng, bàn tay to rộng chỉ dùng ngón trỏ, dè dặt sờ khuôn mặt cậu bé con: “A Nhiên đẹp trai quá đi!”
Đang nói còn chưa kịp dứt câu, Quý Nhiên đã bị Lý Khả ôm mất, trong mấy người chỉ có Lý Khả là còn chu đáo cẩn thận một chút. Nghê Ngạn nhìn Quý Nhiên trong lòng Lý Khả, cầm hờ chiếc thắt lưng trên tay, chống hông liếc Triệu Dã, hừ lạnh: “Hồi đó lúc A Nhiên mới sinh ra, cậu vừa nhìn thằng bé một cái đã nói thằng bé xấu mà. A Nhiên, nhớ kỹ chú Triệu, hồi đó chú Triệu chê con xấu đó.”
Bị nói như vậy, Triệu Dã nhất thời luống cuống, vội vàng phản kích: “Không phải lúc đó các cậu cũng nói A Nhiên xấu sao?”
Nghê Ngạn, Thẩm Văn, Lý Khả ba mặt một lời: “Bọn tớ không có nói!”
Triệu Dã: “…”
Lúc đó Quý Nhiên được sinh ở bệnh viện quân khu, bốn người bọn họ cũng hớt hải chạy đến đó, lại nói, sau khi Khương Cách sinh xong, bọn họ chính là những người đầu tiên nhìn thấy Quý Nhiên.
Mấy người lính đặc công trên mặt còn bôi thuốc màu, khuôn mặt đen sì chỉ còn nhìn thấy được ánh mắt đang chuyển động, vừa áp mặt vào kính háo hức ngắm nhìn Quý Nhiên vừa không ngừng phát biểu ý kiến. Kỳ thật trẻ sơ sinh vừa chào đời thường không ‘đẹp’ như mọi người tưởng tượng. Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Quý Tranh khẽ cười.
Các chú đặc công ngây thơ đùa giỡn, đương sự bé con Quý Nhiên đương nhiên không quan tâm lắm. Mọi người trêu chọc Quý Nhiên một hồi, Quý Nhiên đã tới trong lòng Thẩm Văn, Lý Khả hỏi: “Đội trưởng, chị dâu không đến ạ?”
Ánh mắt vốn dĩ đang đặt trên người Quý Nhiên của Quý Tranh, sau khi nghe Lý Khả nói, thoắt cái trở nên tinh anh sáng rực: “Có đến, còn đang nghỉ ngơi.”
Khương Cách vừa mới từ Pháp trở về vào tuần trước, cô đã giành được giải thưởng. Đây là một giải thưởng mang tính bước ngoặt đối với cô, với Hoàng Ánh và cả với ngành điện ảnh trong năm nay. Phải phối hợp quảng bá phim, trả lời phỏng vấn còn phải hoàn thành việc học, khoảng thời gian này bận đến nỗi chân không chạm đất.
Bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng được thư thái nghỉ hè, thoải mái quá buổi sáng liền ngủ quên. Hôm nay là cuối tuần, Quý Tranh đi tập luyện buổi sáng xong sẽ trở về tắm rửa rồi dắt Quý Nhiên ra ngoài chơi một lát, sau đó sẽ đến nhà ăn ăn sáng, ăn sáng xong cả nhà sẽ về tiểu khu Sơn Diêu.
“Em đọc tin tức thấy chị dâu đã giành được giải thưởng.” Nghê Ngạn cười nói, trong mắt tràn đầy sự nể phục: “Học tập, sự nghiệp và gia đình cả ba cái cái nào cũng hoàn thành xuất sắc, chị dâu thật là một người lợi hại.”
Lần này Khương Cách giành được giải thưởng, báo chí rầm rộ đưa tin, trong cuộc họp ở đơn vị mấy hôm trước còn có người chúc mừng anh. Khi hai người ở bên nhau, Khương Cách nói cô thích một người xuất sắc như anh nên cô cũng phải biến mình trở nên xuất sắc để đến gần anh hơn. Bây giờ, cho dù đã được gia đình đồng ý, dù hai người đã kết hôn nhưng bước chân cô chưa từng dừng lại, cô không ngừng nỗ lực kiên trì để đạt được mục tiêu cuộc đời.
Cô là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, Quý Tranh rất tự hào về cô.
*
Một giấc này Khương Cách ngủ rất sâu, tối qua chín giờ cô đã đi ngủ, ngủ một mạch đến bảy giờ sáng, đủ mười tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy, Quý Tranh và Quý Nhiên đều không có ở đây, cửa sổ trong phòng để mở, làn gió sớm mai trong lành dễ chịu nhè nhẹ thổi vào.
Cái se lạnh của gió sớm lướt nhẹ trên da chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm áp dưới làn da, Khương Cách từ từ tỉnh táo lại. Cô ngồi thừ một lúc, sau khi kết hôn, cuộc sống ổn định, sinh hoạt của hai vợ chồng dần đi vào nề nếp, chất lượng giấc ngủ của Khương Cách tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không đến mức ngủ liền một mạch mười tiếng như lúc này.
Có điều cảm giác thèm ngủ này không hề xa lạ.
Khương Cách ngồi trên giường, tim chầm chậm đập, cúi đầu nhìn vào bụng mình.
Trong lúc cô còn đang lơ đãng, bỗng có tiếng mở cửa vang lên từ bên ngoài, tiếng gọi của Quý Nhiên truyền vào mang theo sự ngọt ngào và mát lạnh của làn gió sớm.
“Mẹ ơi ~”
Khương Cách thoát ra khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ, khẽ mỉm cười.
Quý Nhiên lon ton chạy vào trước, đứng bên mép giường dang hai tay ôm mẹ, phía sau, Quý Tranh cũng nối bước đi vào. Lúc Khương Cách khom người để Quý Nhiên ôm, Quý Tranh cũng cúi xuống, chống hai tay lên giường, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Hai cha con một người ôm một người hôn, hơi ấm dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng, tràn ngập cả trái tim Khương Cách.
“Đến giờ ăn sáng rồi.” Lúc Khương Cách cúi đầu xoa đầu con trai, Quý Tranh vuốt ve gương mặt cô nói.
Quý Nhiên ngoan ngoãn dúi đầu vào tay mẹ, áp bàn tay nhỏ bé lên tay cô: “Mẹ ơi, mẹ dậy rửa mặt đi.”
“Mẹ dậy đây.” Khương Cách phì cười, đứng dậy xuống giường.
Sau khi thức dậy, Khương Cách đi vào nhà vệ sinh, phòng ốc trong doanh trại không lớn nhưng gọn gàng sạch sẽ. Khương Cách cầm bàn chải đánh răng, bên ngoài Quý Nhiên cũng lon ton đi theo vào. Cu cậu chỉ là muốn ở bên mẹ mà thôi, đứng trên chiếc ghế nhỏ thường dùng khi rửa mặt của mình, Quý Nhiên cầm cốc đánh răng của mẹ lấy cho mẹ một cốc nước.
“Cảm ơn A Nhiên.” Khương Cách đón lấy cốc nước, cười nói cảm ơn.
“Không có gì.” Quý Nhiên nói xong, đứng nhìn mẹ súc miệng.
Sau khi đánh răng, rửa sạch bàn chải, Khương Cách để bàn chải và cốc xuống, chuẩn bị rửa mặt. Quý Nhiên rút khăn giấy, cẩn thận lau hai cái ở khóe miệng cô: “Còn kem đánh răng.”
Khóe môi được lau sạch, khóe mắt Khương Cách cong cong, cô ôm gương mặt bụ bẫm của con trai hôn một cái. Mùi hương bạc hà thoang thoảng bên người, đến nụ hôn cũng vô cùng mát mẻ sảng khoái, Quý Nhiên vui vẻ cười khanh khách.
“A Nhiên.” Quý Tranh ở bên ngoài gọi.
Quý Nhiên vội vàng ngoái đầu nhìn ra cửa đáp: “Dạ?”
“Thay quần áo nào.” Quý Tranh nói. Sáng nay lúc ra ngoài đi dạo, cu cậu vẫn còn mặc đồ ngủ. Lát nữa sẽ đến nhà Tống Bách Hợp nên phải thay quần áo.
“Dạ, con tới liền.” Khương Cách nắm tay Quý Nhiên, Quý Nhiên mượn lực nhảy phốc xuống khỏi chiếc ghế nhỏ rồi co cẳng chuẩn bị chạy ra ngoài. Trước khi phóng đi, cu cậu còn quay người lại, ôm chân mẹ một cái sau đó mới chạy đi tìm ba.
Khương Cách ngửa người ra sau, nhìn dáng hình thoăn thoắt của Quý Nhiên chạy vào phòng ngủ. Ở cửa phòng ngủ, Quý Tranh đã tắm rửa và thay quần áo xong đang ngước mắt nhìn cô. Người đàn ông mặc bộ quần áo thường ngày, sạch sẽ thoải mái, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, chỉ cần nở một nụ cười hết sức giản dị cũng khiến người ta rung động.
Tim Khương Cách đập nhanh hơn, niềm ngọt ngào lan tỏa trong lòng, cô nháy mắt với anh một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục rửa mặt.
Sau khi đến nhà ăn ăn sáng xong, một nhà ba người liền chuẩn bị đi về tiểu khu Sơn Diêu. Sau khi điều chỉnh lại ghế trẻ em cho Quý Nhiên, Quý Tranh trở lại ghế lái, nghiêng mắt nhìn Khương Cách bên cạnh.
Khương Cách đang dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm khẽ, nghe thấy tiếng động, đôi mắt dưới làn mi dày hé mở, con ngươi màu nâu nhạt sáng trong veo.
“Em còn mệt sao?” Quý Tranh đặt tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường. Tối qua cô đi ngủ sớm, hôm nay thức dậy cũng muộn, lẽ ra không thể mệt như thế này.
Bàn tay người đàn ông to rộng ấm áp, Khương Cách ngoẹo đầu qua, tinh nghịch dụi vào tay anh. Quý Tranh khẽ cười, lòng bàn tay nâng gương mặt cô lên như nâng niu một đóa hoa.
“Mùa hè dễ bị buồn ngủ.” Để không làm ảnh hưởng đến việc lái xe của anh, Khương Cách mở mắt rồi ngồi thẳng dậy.
“Con trông cho mẹ ngủ.” Quý Nhiên ở phía sau nói.
Khương Cách bật cười, bám lấy ghế phụ xoay người ra sau nhìn con trai, giơ ngón tay ra cười nói: “Được, A Nhiên trông cho mẹ ngủ.”
Khương Cách còn chưa nói dứt câu, Quý Nhiên đã nắm lấy ngón tay cô.
Bàn tay của đứa trẻ hoàn toàn khác với tay ba, mềm mại nhỏ nhắn lại mỏng manh. Bàn tay Quý Tranh rắn rỏi, ấm áp và thô ráp. Nhưng dù là bàn tay của con trai hay của chồng, khi nắm lấy tay cô đều khiến cô cảm thấy hết đỗi yên lòng.
Hai người đàn ông đều bảo vệ cô.
Ngắm nhìn hai mẹ con chơi đùa với nhau, ánh mắt Quý Tranh dừng lại trên người Khương Cách, một lúc lâu sau mới mỉm cười khởi động xe.
Trên đường đi, cả Khương Cách và Quý Nhiên đều không ngủ, mùa hè là thời điểm phong cảnh tươi đẹp nhất, sau cơn mưa đêm, đoạn đường từ quân khu vào nội thành, cảnh vật biếc xanh trong vắt mang theo sắc màu lãng mạn của một mùa hè không chỉ tràn ngập ánh nắng mà còn vương vấn cả những cơn mưa.
Cả nhà trò chuyện cười đùa, quãng đường hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng. Quý Tranh đậu xe vào chỗ, Khương Cách xuống xe, Quý Tranh bế Quý Nhiên, một nhà ba người lên thang máy dưới tầng hầm để xe.
*
Tống Bách Hợp là mẫu người phụ nữ cần mẫn chịu khó của gia đình. Khoảng thời gian còn ở Bắc Thành, công việc hàng ngày là chuẩn bị ba bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, vun vén mọi việc trong nhà. Khi kết hôn ở Bắc Thành, thì cũng hết lòng chăm lo cho chồng. Ly hôn rồi thì chăm sóc cho cha mẹ. Sau khi đến Nam Thành, bà lại hết lòng chăm lo cho Khương Cách và Khương Đồng. Sau đó Khương Cách gia nhập giới giải trí, bà liền dồn hết tâm sức lo cho Khương Đồng, rồi đến Khương Đồng cũng cả ngày bận rộn không còn thời gian về nhà, có một thời gian ngắn Tống Bách Hợp không biết phải làm gì. Nhưng sau đó Khương Cách mang Dưa Hấu về cho bà bầu bạn, rồi cả nhà bọn họ mỗi hai tuần một lần sẽ đúng hẹn về thăm bà. Khương Đồng biết Tống Bách Hợp thích khiêu vũ, nên đã nhờ Thái Kỷ đăng ký cho bà tham gia lớp học khiêu vũ, cuộc sống của Tống nữ sĩ lại trở nên tràn ngập sắc màu.
Tống Bách Hợp là một người không chịu được nhàn rỗi, hôm nay cả Khương Cách và Khương Đồng đều trở về. Mới sớm tinh mơ bà đã thức dậy đi chợ mua thức ăn, trời còn chưa sáng tỏ đã xách về đủ các loại rau thịt hải sản. Đợi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tống Bách Hợp thoăn thoắt từ phòng bếp đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Quý Nhiên lập tức reo to ‘Bà ngoại’, Tống Bách Hợp cười ôm chầm lấy cu cậu, hỏi: “Ôi chao, cục cưng có nhớ bà ngoại không?”
Quý Nhiên cười khanh khách gật đầu rồi ôm cổ bà ngoại cọ cọ như chú cún nhỏ. Tống Bách Hợp cười đến khóe mắt hằn nếp nhăn, xoa đầu cu cậu. Bà ngoại và ông nội không giống nhau, bà ngoại lúc nào cũng sốt sắng, thể hiện hết tình cảm yêu thương ra ngoài, ông nội thì trầm tĩnh kiệm lời, nhưng bất luận cách thể hiện yêu thương như thế nào, Quý Nhiên đều có thể cảm nhận được.
“Khương Đồng đâu ạ?” Khương Cách đi vào, hỏi Tống Bách Hợp.
Tống Bách Hợp đứng ở trong phòng khách: “Nói là lát nữa về, sáng nay phải ghi hình, khi nào xong sẽ về liền.”
So với Khương Cách, Khương Đồng bây giờ hết đóng phim, ghi hình chương trình truyền hình lại quay quảng cáo, chạy sự kiện rồi chụp ảnh tạp chí với lịch làm việc gần như không có thời gian thư giãn. Cũng may, cô bé còn trẻ, tràn đầy năng lượng, cũng yêu thích công việc này nên dù vất vả cỡ nào cũng không thấy mệt mỏi chán nản.
Sau khi vào nhà, Quý Tranh đóng cửa lại, nhìn thấy mớ rau cần tây trên tay Tống Bách Hợp còn chưa rửa, anh mỉm cười nói: “Để con làm cho ạ.”
Bình thường mỗi lần về nhà, Khương Cách và Quý Tranh đều vào phòng bếp phụ một tay, Tống Bách Hợp cũng không khách sáo với bọn họ, cười gật đầu: “Được.”
Sau khi được bà ngoại thả xuống, Quý Nhiên liền lon ton chạy theo mẹ tới sô pha. Lúc cả nhà gõ cửa, Dưa Hấu đang ngủ trong phòng của Tống Bách Hợp cũng ngoe nguẩy đuôi chạy ra. Lúc này đang nằm trên sô pha, đưa bốn chân lên trời chờ Quý Nhiên và Khương Cách vuốt ve nó.
Dưa Hấu bây giờ đã là một chú mèo lớn, dưới bàn tay của bà ngoại, nó được nuôi đến béo mầm, khác hẳn với hồi còn nhỏ. Nhưng màu lông của nó tuyệt đẹp, thêm vào đó đôi mắt và khuôn mặt tròn xoe, sau khi béo lên thân hình mũm mĩm như cục bông tròn, trông đáng yêu không để đâu cho hết.
“Dưa Hấu.” Quý Nhiên xoa xoa bụng Dưa Hấu, gọi một tiếng.
Dưa Hấu huơ huơ bốn chân, hướng về phía Quý Nhiên kêu: “Meow ~”
“Nó đang nói chuyện với con.” Quý Nhiên ngước cổ nhìn mẹ, cười thích thú.
Khương Cách cúi đầu nhìn con trai đang cười toe toét, đưa tay xoa mặt cu cậu: “Vậy con chơi với Dưa Hấu đi, đừng tùy tiện ôm chặt nó làm nó không thoải mái, cũng phải cẩn thận tránh để bị nó cào, được không?”
Quý Nhiên hiện giờ vẫn còn là một đứa trẻ, chưa biết cách kiểm soát lực, khi chơi khó tránh khỏi không biết mạnh nhẹ, nhưng cậu là một cậu bé ngoan ngoãn, những gì Khương Cách dặn dò, cậu đều cố gắng làm theo.
Sau khi cô nói xong, Quý Nhiên liền gật đầu đồng ý, nhìn con trai hăng say chơi đùa với Dưa Hấu, Khương Cách đi vào phòng bếp.
Bữa trưa hôm nay chỉ có một nhà ba người Khương Cách cùng với Khương Đồng và Tống Bách Hợp, tính tổng cộng cũng chỉ có năm người. Tống Bách Hợp chuẩn bị không nhiều món ăn nhưng món nào món nấy đều là sở trường của bà, những món mà Khương Cách và Khương Đồng đã ăn từ nhỏ cho đến lớn. Chỉ là những món ăn gia đình nhưng rất ngon và khâu chuẩn bị tương đối phức tạp.
Khương Đồng vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Cô ấy reo to: “Thơm quá đi!”
Nghe thấy tiếng Khương Đồng, Khương Cách thò người ra nhìn. Sau khi quay quảng cáo xong Khương Đồng đã thay bộ quần áo thường ngày, áo thun trắng quần short đen, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trông vừa tươi tắn lại xinh đẹp.
Sau khi gia nhập giới giải trí, Khương Đồng hiển nhiên đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhưng với độ tuổi đó của cô ấy, trên người vẫn ngập tràn ‘cảm giác thiếu nữ’. Hình ảnh cá nhân của cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường tiến về phía trước, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Nhiên Nhiên!” Khương Đồng reo xong liền đứng ở cửa hướng về phía Quý Nhiên đang ngồi trên sô pha gọi to.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ trên gương mặt dì Út, Quý Nhiên vô cùng phối hợp trèo xuống sô pha, gọi một tiếng: “Dì Út!”
“Dì Út nhớ A Nhiên muốn chết luôn!” Khương Đồng dang rộng hai cánh tay một cách khoa trương.
“A Nhiên cũng nhớ dì Út muốn chết luôn!” Quý Nhiên cũng khoa trương dang rộng hai cánh tay.
Sau đó, một lớn một nhỏ phấn khích ôm chầm lấy nhau.
Sau khi ôm cục bột nhỏ mềm mềm, Khương Đồng mưu đồ bế cu cậu lên, nhưng cậu nhóc con lớn lên rất nhiều, cô ấy phải tốn không ít sức, sau khi bế lên, Khương Đồng cất giọng cảm thán: “Nhiên Nhiên, con lớn hơn một chút nữa là dì Út không bế con nổi nữa.”
Cô ấy là người lớn, cơ thể không còn phát triển chiều cao được nữa, nhưng Quý Nhiên thì lớn từng ngày.
Dứt lời, Khương Đồng cười hì hì bổ sung: “Nhiên Nhiên lớn nhanh nhanh, đến lúc đó bế dì Út được không?”
Tống Bách Hợp ở bên trong nghe vậy đánh thượt thở dài: “Lớn như vậy rồi mà còn chưa chịu chín chắn.”
Khương Đồng thu lại nụ cười, hướng về phía phòng bếp chun mũi làm mặt quỷ, Quý Nhiên được dì Út bế, vươn cánh tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng cô ấy: “Nếu con có thể bế được, con sẽ bế.”
Lời hứa của cậu nhóc con có hơi già dặn nhưng lại hết sức hồn nhiên, cõi lòng Khương Đồng như rót đầy mật, hôn lên khuôn mặt cháu trai, bế không muốn buông tay.
Chờ đến khi cánh tay mỏi nhừ, Khương Đồng mới thả Quý Nhiên xuống, đưa tay nựng cằm Dưa Hấu một cái rồi đi vào phòng bếp. Chào Quý Tranh và Khương Cách xong, Khương Đồng vừa kể cho Khương Cách nghe những chuyện xảy ra gần đây trong đoàn làm phim vừa nhúp tay ăn vụng.
Bất luận bây giờ cô ấy đã trưởng thành thế nào, đã có thể tự mình đứng vững trong giới giải trí ra sao, khi trở về mái ấm này, cô ấy vĩnh viễn là một cô bé được dì và chị gái hết mực cưng chiều.
Đối với tính trẻ con thích ăn vụng của Khương Đồng, mọi người đều buồn cười ngó lơ, dù sao cũng chỉ là người nhà ăn cơm với nhau, không có nhiều phép tắc lễ nghi như thế.
Bữa trưa được chuẩn bị trong tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, sau khi sơ chế xong nguyên liệu, Tống Bách Hợp bắt đầu bắt tay vào nấu nướng. Lúc nhìn thoáng qua một vòng trước khi nấu mới phát hiện trong nhà bị hết muối.
Quý Tranh rửa xong mớ nấm trong rổ, lên tiếng: “Để con đi mua.”
Tống Bách Hợp đáp ‘ừ’. Quý Tranh lau khô tay rồi đi ra khỏi bếp, Quý Nhiên đang ngồi trên sô pha nhìn thấy ba đi ra liền hỏi: “Ba đi đâu vậy ạ?”
“Ba đi mua muối.” Quý Tranh nói xong, mỉm cười nhìn con trai đang vuốt ve Dưa Hấu hỏi: “A Nhiên muốn đi không?”
Ba đi ra ngoài một mình hẳn là sẽ chán lắm. Quý Nhiên đáp một tiếng sau đó trèo xuống khỏi ghế sô pha, chạy tới nắm lấy ngón tay của ba. Cứ như vậy, một lớn một nhỏ hai người biến mất ở cửa.
Mọi người trong phòng bếp nhìn theo bóng hai cha con rời đi, Khương Đồng tấm tắc: “Nhiên Nhiên ngoan quá, sợ ba đi ra ngoài một mình buồn nên cố ý đi theo. Lúc trước, em tham gia một chương trình tạp kỹ, trời hỡi, đứa bé đó trên sân khấu rất ngoan nhưng khi vào hậu trường thì nghịch như khỉ con, không chịu để cho ai yên. Vậy mà khi chương trình kết thúc thì chụp mấy bức ảnh rồi bắt đầu cho đội ngũ marketing tung hô nào là đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ rồi thì tài năng diễn xuất thiên bẩm… nhưng kỳ thực chỉ là sản phẩm được thổi phồng quá mức từ truyền thông. Với nhan sắc thượng thừa này của Nhiên Nhiên nhà mình, nếu tiến vào vòng giải trí làm ngôi sao nhí, chắc chắn sẽ nghiền nát bọn họ.”
Những gì hiện giờ Khương Đồng đang trải qua, Khương Cách đều đã từng nếm trải, vì vậy khi nghe cô bé bức xúc phàn nàn, cô cũng chỉ mỉm cười. Cô ngồi trên ghế, ánh mặt trời ban trưa chiếu vào phòng bếp hong người ta đến lười biếng, Khương Cách lại cảm thấy hơi mệt chỉ muốn ngủ.
Tống Bách Hợp bên cạnh hỏi: “Món này có cho ớt không?”
Khương Cách nhìn qua, nói: “Dạ có, cho nhiều một chút.”
Khương Đồng liếc nhìn chị gái, ngạc nhiên nói: “Chị, trước kia chị đâu có ăn cay như vậy?”
“Gần đây khẩu vị có hơi thay đổi.” Khương Cách trả lời.
*
Quý Tranh dẫn Quý Nhiên đến cửa hàng tiện lợi mua muối, sau khi mua xong hai cha con đi ra khỏi cửa hàng. Trời dần nóng lên, Quý Nhiên đội mũ đi theo sau ba, ba không đi về phía khu cư xá mà đi đến một cửa hiệu bên cạnh.
Chờ cho cu cậu đi vào, Quý Tranh buông tấm rèm đang vén trên tay xuống, bế cậu ngồi lên chiếc ghế đẩu cao. Trong tiệm thoang thoảng mùi thuốc, Quý Nhiên nhìn những hàng tủ kệ được xếp ngay ngắn gọn gàng, hỏi: “Ba ơi, ba bị bệnh ạ?”
“Không có.” Quý Tranh trả lời, nói xong cúi nhìn cậu bổ sung thêm: “Mua ít đồ cho mẹ.”
“Mẹ bị bệnh ạ?” Quý Nhiên hỏi tức khắc.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt con trai, Quý Tranh đưa tay xoa đầu cu cậu, mỉm cười nói: “Không có, A Nhiên đừng lo lắng.”
Vẻ lo lắng trong mắt tan biến, cu cậu không hỏi tiếp nữa, kiên nhẫn đợi nhân viên của cửa hiệu đến. Nhìn thấy Quý Tranh và Quý Nhiên, ánh mắt nữ nhân viên không giấu được vẻ kinh ngạc tột độ, cô ấy cười hỏi: “Anh cần gì ạ?”
Quý Tranh mỉm cười lịch sự, chỉ vào trên kệ. Nữ nhân viên nhìn thoáng qua, trong lòng sáng tỏ, nhanh nhẹn bước qua cầm lấy rồi quay lại đưa cho Quý Tranh.
*
Bữa trưa đã sẵn sàng, cả nhà ngồi quây quần bên nhau ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ. Buổi chiều Khương Đồng còn có quảng cáo phải quay, sau khi hôn hít bịn rịn chia tay Quý Nhiên xong liền vội vàng phóng lên xe bảo mẫu.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Cách càng buồn ngủ hơn, thế là bèn ở lại ngủ trưa luôn ở tiểu khu Sơn Dao. Đến chiều, sau khi ăn cơm tối với Tống Bách Hợp xong, cả nhà mới trở về quân khu.
Lúc về đến quân khu cũng đã tám giờ hơn. Khương Cách ôm Quý Nhiên, kể chuyện ru cậu ngủ, sau khi Quý Nhiên ngủ, bản thân cô cũng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, lại ngủ liền một mạch tới sáng hôm sau.
Hôm nay cô thức dậy khá sớm, lúc mở mắt ra, ngay cả Quý Tranh cũng chưa dậy. Cô vừa mới dịch nhẹ người, Quý Tranh đã áp tay lên má cô, vén những lọn tóc lòa xòa bên má cô ra sau vành tai.
Trời còn chưa sáng, bóng tối trước bình minh nhuộm phòng ngủ tối om, chiếc đèn ngủ cảm ứng đầu giường lóe lên rọi căn phòng tranh tối tranh sáng. Khương Cách lắng nghe tiếng hít thở của Quý Tranh, cảm nhận sự thô ráp trên ngón tay anh, nhoẻn miệng cười rồi cuộn người chui vào lòng anh.
Quý Tranh dang rộng cánh tay đón lấy cô, dáng người cô mảnh mai nhưng vô cùng mềm mại, khi ôm rất hợp lòng người.
“Hôm nay sao em dậy sớm vậy?” Quý Tranh cúi đầu hôn tóc cô, nhẹ giọng hỏi.
Quý Nhiên vẫn còn đang ngủ, cu cậu nằm trên giường giêng của mình, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.
Khương Cách nằm trong lòng anh, nghe nhịp tim của anh cách lồng ngực truyền đến màng nhĩ cô, cô nhắm mắt lại, thủ thỉ: “Gần đây em ngủ nhiều quá.”
Không ai hiểu rõ cơ thể mình bằng chính mình, mấy ngày nay cái cảm giác thèm ngủ quen thuộc này ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Khương Cách cũng không phải là ngủ quá nhiều, chỉ là so với bản thân cô trước đây thì quả thật quá nhiều.
Nghĩ đến đây, Khương Cách ngước mắt lên nhìn Quý Tranh: “Em nghĩ là…”
“Thử thử xem.” Quý Tranh nói.
Âm thanh của hai người dội vào nhau trong bóng tối, trong đêm tối giọng nói trầm thấp của người đàn ông hết đỗi dịu dàng. Khương Cách thoáng ngây người, giương mắt nhìn anh.
Đèn cảm ứng bật sáng, dưới ánh đèn, khuôn mặt của người đàn ông còn dịu dàng hơn cả giọng nói của mình.
Cũng không phải chỉ có cô mới hiểu rõ cơ thể cô, Quý Tranh cũng đã sớm chú ý tới. Mặt Khương Cách ngây ra một hồi lâu, sau đó phì cười, gối đầu lên cánh tay anh: “Thử thế nào ạ?”
Quý Tranh ngước cổ nhìn thoáng qua chiếc giường trẻ em, Quý Nhiên vẫn đang ngủ rất say. Anh ngồi dậy bước xuống giường, sau đó bế Khương Cách lên, thân thể Khương Cách đột nhiên bị nhấc bổng lơ lửng trên không, cô bị bất ngờ khẽ ‘ôi’ một tiếng, ‘ôi’ xong, cô ôm chặt Quý Tranh, sau đó hai người đồng loạt nhìn về phía chiếc giường trẻ em. Sau khi xác nhận Quý Nhiên không bị đánh thức, cả hai khẽ phì cười rời khỏi phòng ngủ.
Ra ngoài phòng khách, Quý Tranh đưa cho Khương Cách que thử thai mà anh đã mua ngày hôm qua. Khương Cách cầm que thử, xoay người đi vào nhà vệ sinh. Trước khi bước vào trong, cô quay đầu lại nhìn Quý Tranh.
Người đàn ông đứng đó, nhoẻn miệng cười với cô.
Cho dù đã sinh con một lần, nhưng đối với một gia đình mà nói mang thai là niềm hạnh phúc lớn lao đồng thời cũng là sự kiện vô cùng quan trọng. Khương Cách bật cười, cầm que thử bước vào nhà vệ sinh.
Thường ngày vào khoảng thời gian này là lúc Quý Tranh thức dậy. Mặc dù không cần tham gia huấn luyện nhưng anh chưa từng bỏ một buổi tập buổi sáng nào. Đây là tính tự giác của một quân nhân.
Chân trời đã nổi lên những vệt trắng như bụng cá, soi sáng màn đêm.
Lần này Khương Cách đã có kinh nghiệm thử thai, có âm thanh vang lên từ bồn cầu, nối tiếp theo sau là tiếng của vòi nước. Chỉ chốc lát sau, Khương Cách từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Sau khi bước ra, cô nhảy bổ vào lòng anh. Quý Tranh vững vàng ôm lấy cô, mỉm cười hôn vành tai cô. Cô vẫn chưa nói gì, nhưng anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim trong lồng ngực mềm mại đang áp sát vào lồng ngực anh đã rối loạn.
Khương Cách ôm Quý Tranh một lúc, sau đó đứng thẳng dậy. Ánh đèn trong phòng khách rọi những tia sáng vàng ấm áp họa nên khuôn mặt người phụ nữ hết đỗi dịu dàng. Khóe mắt cô cong cong, đôi mắt hoa đào sáng ngời nhìn anh, nhoẻn miệng cười nói: “A Nhiên sắp có em gái rồi.”