“Mẹ ơi.” Quý Nhiên gọi to, theo cùng là tiếng bước chân vui tươi hớn hở của cu cậu.
Khương Cách ngồi trên ghế tựa, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua ô cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rọi vào, sưởi nắng một hồi lại thấy lười biếng buồn ngủ. Ban công được thiết kế theo kiểu khép kín, mùa hè mở ra đón gió biển, mùa đông đóng lại, bật hệ thống sưởi lên là có thể tắm mình dưới ánh nắng.
Trước khi Quý Nhiên vào, Khương Cách đã chợp mắt một giấc ngắn, đến ba tháng cuối thai kỳ, tình trạng buồn ngủ của cô cũng trở nên dữ dội hơn. Đây là một chuyện tốt đối với phụ nữ mang thai, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ và chất lượng mới có thể giữ được tinh thần thoải mái trong suốt thai kỳ.
Khương Cách vẫn chưa mở mắt ra nhưng khóe môi đã nở nụ cười. Hiện giờ cô đã mang thai được chín tháng, nhưng ngoại trừ chiếc bụng to tròn nổi lên sau áo thì vóc dáng cô gần như không có gì thay đổi. Tóc buộc đuôi ngựa thấp mềm mại buông rủ xuống bờ vai, nụ cười dưới ánh mặt trời mùa đông hết đỗi dịu dàng.
Quý Nhiên vừa mới ngủ trưa dậy, hiện tại cậu được ba tuổi, đã lớn hơn một chút so với hồi hai tuổi rưỡi. Sau khi thức dậy, cho dù không có ba mẹ bên cạnh cũng sẽ không khóc. Đôi chân ngắn ngủn trèo xuống giường, trước khi đi không quên xỏ đôi dép nhỏ của mình vào, sau đó chạy sang đây tìm mẹ.
Vào mùa đông mẹ rất thích phơi nắng, dưới ánh mặt trời mẹ vô cùng ấm áp và mềm mại, lông mi dày cong vút rợp bóng dưới ánh nắng, đẹp ơi là đẹp.
Khương Cách dịch người sang một bên nhường chỗ cho bé con, Quý Nhiên ngồi xuống ghế mây, ánh mắt trong veo mang đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn xoe của mẹ.
“Chào buổi chiều, em gái.” Quý Nhiên nói.
Trước khi Khương Cách mang thai, Quý Nhiên muốn có một cô em gái. Nhưng sau khi mang thai, Quý Tranh đã giải thích với cậu, hiện tại vẫn chưa thể xác định được mẹ mang thai em trai hay em gái. Quý Nhiên chưa bao giờ gọi rõ em bé trong bụng Khương Cách một cách xác định như vậy, chỉ chờ đợi sự ra đời của em như thể đang chờ đợi một điều bất ngờ.
Bàn tay nhỏ bé của Quý Nhiên đặt trên bụng dùng sức rất nhẹ, Khương Cách nghiêng đầu nhìn cậu, áp tay lên bàn tay nhỏ bé của cậu. Tay mẹ ấm áp, Quý Nhiên ngước mắt lên nhìn mẹ, toét miệng cười.
“Sao con lại gọi là em gái?” Khương Cách thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, rồi cùng con trai bắt đầu một buổi chiều vui vẻ.
Cô mở rộng cánh tay, Quý Nhiên nhẹ nhàng tựa vào cánh tay mẹ, nói: “Buổi trưa, con có một giấc mơ.”
Khi trong nhà có người mang thai, không chỉ người mẹ hay người cha tương lai mà cả ông bà và anh chị của đứa bé sắp chào đời đều có thể nằm mơ thấy em bé. Trong giấc mơ ít nhiều sẽ hiện ra những hình ảnh gợi ý hay tiên đoán, nếu chính xác thì sẽ là điều huyền bí, còn ngược lại thì xem như một câu chuyện vui vì thực chất giấc mơ thường phản ánh những điều chúng ta nhìn thấy hay suy nghĩ trong thực tại.
Đôi mắt Khương Cách lóe sáng, trên mặt mang theo ý cười, ngạc nhiên hỏi: “Là giấc mơ như thế nào?”
Trẻ con ba tuổi đã có khả năng tư duy logic mạnh mẽ. Quý Nhiên thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác một chút, khi kể về giấc mơ của mình, thậm chí còn miêu tả lại khung cảnh lúc đó.
“Mùa xuân đến, trên một sườn đồi, khắp sườn đồi đều có hoa dại, gió rất nhẹ, thổi qua hoa dại như sóng vỗ bên bờ biển.”
“Con, mẹ và ba đi dã ngoại ở dưới gốc một cây đa trên sườn đồi, cây đa rất lớn giống cây đa ước nguyện trong công viên ở phố cũ. Trên cây treo lụa màu bay phất phới trong gió.”
“Mẹ và ba đang nấu cơm, con đang chơi đồ chơi xếp hình ở phía bên kia cây đa. Con chồng các khối gỗ lên nhưng bị gió thổi ngã. Lúc con nhặt nó lên định xây lại, thì có một con rồng tới bên cạnh con.”
“Rồng?” Khương Cách bật cười, không nhịn được chen ngang lời cu cậu, chỉ là cô không nghĩ tới, Quý Nhiên hiện tại ngay cả con rồng cũng nhận ra.
“Dạ.” Quý Nhiên cho rằng mẹ không biết, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lại thành nắm đấm, chỉ duỗi ngón trỏ ra đặt trên đỉnh đầu làm thành hình cái sừng: “Có sừng, có vảy, dài, đôi mắt rất xinh đẹp, nhưng là một con rồng nhỏ.”
Quý Nhiên nhớ lại con rồng trong giấc mơ, mô tả ngắn gọn cho mẹ nghe.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cu cậu, Khương Cách chú tâm lắng nghe. Không biết từ lúc nào, Quý Tranh cũng từ bên ngoài bước vào. Hai mẹ con ngồi trên ghế tựa, anh ngồi dưới tấm tatami bên cạnh, người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đôi chân dài duỗi ra thư thái. Anh nhìn vợ con, dịu dàng mỉm cười.
Quý Nhiên tiếp tục: “Nó bảo con cài chiếc nơ lên đầu nó.”
Khương Cách liếc nhìn Quý Tranh, hai vợ chồng cùng bật cười. Khương Cách hỏi: “Vậy con có cài cho nó không?”
Quý Nhiên trước giờ luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, cậu gật đầu: “Con cài cho nó một chiếc nơ màu hồng, nó vui lắm, nó bay vòng quanh con hai vòng, sau đó rời đi.”
Đây là một giấc mơ rất đẹp, khi cậu bé con kể lại, khóe mắt cũng bất giác cong cong, sau đó nói tiếp với mẹ: “Trước khi đi, nó gọi con là anh.”
“A.”
Quý Nhiên vừa dứt lời, Khương Cách bỗng nhẹ giọng kêu lên một tiếng.
Quý Tranh đứng dậy, ngồi quỳ một chân bên cạnh cô, nhìn cô hỏi: “Em sao thế?”
Khương Cách cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cảm thấy có đôi chút kỳ diệu, lúc Quý Tranh nói ‘anh’, bé con trong bụng cô đột nhiên đá cô một cái.
“Con đá em.” Khương Cách liếc nhìn Quý Tranh, cười ngọt ngào.
Hai cha con đều đưa mắt nhìn Khương Cách trước rồi sau đó liếc nhìn chiếc bụng của cô. Trong nhà bật hệ thống sưởi, cho dù là mùa đông ánh mặt trời vẫn ấm áp, Khương Cách chỉ mặc một chiếc áo len. Lúc hai cha con dán mắt vào bụng Khương Cách, trên bụng cô có một điểm nhỏ bị đẩy nhẹ lên giống như chiếc vây của một chú cá heo trên biển đang được điều khiển lái nhẹ nhàng dò tìm đường trên bụng cô.
Đối với việc thai máy một nhà ba người đều đã trải qua, vì vậy ngay cả Quý Nhiên cũng không sợ. Bàn tay nhỏ bé của cậu áp lên bụng mẹ, cười nói: “Em gái nghịch quá.”
Vừa dứt lời, cách bụng mẹ, bé con bên trong đá vào lòng bàn tay cu cậu.
Tình cảm gia đình là một sợi dây kết nối vô hình nhưng vô cùng bền chặt luôn mang đến cho con người ta những điều kỳ diệu. Quý Nhiên rung động, lòng bàn tay tê dại, cậu mở to hai mắt sửng sốt nhìn mẹ.
Ba mẹ đang cười với cậu, Quý Nhiên đứng thẳng dậy, cẩn thận áp má vào bụng mẹ, cười nói: “Em chào anh hả?”
Trong bụng không có động tĩnh gì, Quý Nhiên ôm lấy mẹ, cười khinh khích. Khương Cách đặt tay lên tai con trai, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhỏ bé của cậu.
Vào một buổi chiều mùa đông ấm áp và lười biếng, khi Khương Cách cúi đầu, những lọn tóc mai lòa xòa rơi xuống gò má, Quý Tranh luồn ngón tay vào những lọn tóc rồi vén hết ra sau tai cô: “Ba mới vừa gọi điện, chúng ta đi thôi.”
Hôm nay là đêm giao thừa, một nhà ba người sẽ về đại viện quân khu để cùng nhau đón năm mới.
Trẻ con lớn nhanh như thổi, gần như thay đổi từng ngày. Sau khi có con, thời gian tựa hồ trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Tết năm ngoái tựa như chỉ là chuyện ngày hôm qua, vậy mà mới chớp mắt một cái đã lại đón một năm mới đến.
Biết Khương Cách và Quý Nhiên đều phải ngủ trưa nên mãi đến hai giờ chiều Quý Phàm mới gọi điện qua. Một tiếng sau, Quý Phàm ra mở cửa, Quý Nhiên chạy ào vào lòng ông.
“Ông nội ~” Quý Nhiên reo to rồi cọ mặt vào mặt ông nội.
Tết đối với người lớn chỉ là mốc thời gian đánh dấu thêm một sự kiện trôi qua trong đời, không có gì hiếm lạ và mới mẻ, nhưng khi ở bên cạnh con trẻ, luôn bị vui lây với niềm hân hoan và hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt trẻ thơ đó. Quý Phàm ôm lấy Quý Nhiên, cảm nhận được sự trưởng thành của cậu, có lẽ thật sự không tới mấy năm, ông sẽ không có cách nào bế Quý Nhiên được nữa.
“A Nhiên có nhớ ông nội không?” Quý Phàm bế Quý Nhiên cười hỏi.
“Dạ nhớ.” Quý Nhiên cười khinh khích trả lời, đoạn không quên hỏi lại: “Ông nội thì sao ạ?”
“Ông nội cũng nhớ A Nhiên.” Bị tình cảm yêu thương dâng trào lúc nào cũng bộc lộ hết ra ngoài của cháu trai ‘cảm hóa’ trong một thời gian dài, những từ như ‘yêu’ và ‘nhớ’ đã không còn quá khó để thốt ra nữa.
Sau khi hoàn thành màn chào hỏi đầy tình thâm với cháu trai xong, ông ngước mắt nhìn Quý Tranh và Khương Cách đang đứng ở cửa. Quý Tranh đứng phía sau Khương Cách, cánh tay vòng qua đỡ hông cô. Khương Cách đã đủ tháng, bụng đã rất lớn.
Trong lúc Quý Nhiên và Quý Phàm trò chuyện, những người khác ở trên tầng cũng đi xuống, cả nhà rộn ràng tiếng chào hỏi nói cười rồi mọi người kéo nhau vào phòng khách. Cuối cùng ngoài cửa chỉ còn lại Khương Cách và Quý Tranh.
Cánh cửa đã đóng lại, nhốt cái ẩm ướt và lạnh giá của mùa đông bên ngoài, bên trong cửa chỉ có hơi ấm ấm áp. Quý Tranh ngồi xổm trên một gối, cởi giày rồi thay dép lê cho Khương Cách.
Lúc này ở khu vực sảnh gần cửa ra vào chỉ có hai vợ chồng, hai người cười nói chuyện phiếm.
“Trong mắt ba chúng ta bây giờ A Nhiên là số một, tiếp đó là em, cuối cùng mới nhìn tới anh.” Quý Tranh xỏ dép vào cho Khương Cách, lắc đầu cười đứng dậy nói với Khương Cách.
Khương Cách nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không nhịn được phì cười thành tiếng, đưa mắt nhìn chồng, cô véo véo tai anh, ‘dỗ dành’: “Đến lúc em gái A Nhiên ra đời, nói không chừng anh sẽ đứng thứ tư.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười rộ lên, Quý Tranh nắm tay cô, hai người đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Quý Nhiên đã ngồi xuống, đang kể cho ông nội nghe chuyện cu cậu nằm mơ lúc trưa. Những người trẻ đang bận rộn trong bếp, trong phòng khách chỉ còn lại bậc ông bà. Lúc nghe thấy Quý Nhiên ‘tường thuật’ lại giấc mơ, một nhà Quý Cẩm và Quý Xuyến đang ở trong bếp cũng ló đầu ra ngoài lắng tai nghe ngóng.
Nghe xong, mọi người đều ồ lên vui vẻ, Hoàng Di Quân trên tay còn đang cầm nấm đùi gà chưa sơ chế, vừa cười vừa nói: “A Nhiên muốn có em gái như vậy, lần này nhất định sẽ là em gái.”
Hoàng Di Quân vừa nói xong, Quý Hiển liền tiếp lời: “Là con rồng đó, năm nay là năm con rồng không phải sao?”
“Nhưng năm nay gần hết rồi ạ.” Quý Cẩm cười nói: “Chỉ còn có mấy tiếng nữa.”
Giấc mơ của trẻ con nhiều không đếm xuể, cũng không coi là thật, mọi người tán gẫu một lúc rồi tản ra ai làm việc nấy. Nhưng Quý Chước bên cạnh đến lúc này mới giải mã xong tín hiệu vừa rà được, hớn hở reo: “Ông nội! Cuối cùng thì con cũng có em gái rồi!”
Quý Xuyến nghe thấy Quý Chước nói vậy, chỉ vào cô bé cười nói: “Chước Chước, không phải con nói con thích em trai sao?”
Quý Xuyến vừa mới sinh hồi tháng Tám, lúc đó sinh một bé trai, Quý Chước phấn khích nói là thích em trai nhất. Trẻ con đều như vậy, nhanh thích nhanh chán cũng mau nhớ mau quên.
“Con đã có hai em trai, nhưng không có em gái nào hết.” Quý Chước giải thích.
Cô bé nói như vậy cũng đúng. Hiện giờ đời cháu cũng chỉ có một mình Quý Chước là con gái. Mọi người lại tiếp tục thảo luận, không khỏi hướng về phía chiếc bụng to tròn của Khương Cách nghiên cứu một phen, xác định xem là con trai hay con gái.
“Vậy nếu là em trai thì sao?” Bà Lương Thanh Các đặt tách trà xuống, hỏi Quý Nhiên vẫn còn đang vô cùng hăm hở.
Quý Nhiên vẫn luôn muốn có em gái, nhưng sau khi nghe bà cố nói, biểu cảm trên gương mặt cũng không có gì thay đổi. Đôi mắt to tròn giống như quả nho đen lấp lánh dưới ánh mặt trời, đáp: “Em trai con cũng thương.”
Bất luận là em trai hay em gái, chỉ cần là người nhà của cậu, cậu sẽ dùng tình yêu thương để bao dung, giúp đỡ và đùm bọc, đây là những điều mà nhà họ Quý đã truyền lại cho cậu ngay từ khi cậu còn nhỏ.
Cậu bé con trả lời một cách đầy nghiêm túc khiến cả nhà không nhịn được cười. Ai nấy đều mỉm cười rồi quay lại vị trí của mình, Quý Xuyến bế con trai, nhìn thoáng qua bụng của Khương Cách. Phụ nữ vừa mới sinh xong, chủ đề nói chuyện lúc nào cũng xoay quanh mấy đứa trẻ.
“Cách Cách, hiện tại em đã đủ tháng rồi đúng không?”
Ngồi xuống bên cạnh Quý Nhiên, Khương Cách giơ tay ôm cậu, đáp: “Dạ, đã quá ngày dự sinh ba ngày. Mấy hôm trước em ở suốt trong bệnh viện chờ sinh nhưng không có động tĩnh gì, bác sĩ bảo em về nhà ăn Tết.”
Quý Xuyến cười trêu ghẹo: “Khi đó A Nhiên ra sớm mười lăm ngày, bảo bối này của em sẽ không nằm chơi trong đó để em bù cho đủ số ngày mà A Nhiên ra trước đấy chứ!”
Vượt quá ngày dự sinh, mấy hôm trước tâm trạng của Khương Cách có hơi bồn chồn lo lắng, nhưng mấy ngày nay đã ổn định trở lại. Bất kể sinh lúc nào, Quý Tranh và mọi người trong nhà vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Mâm cơm tất niên đang được mọi người chuẩn bị, Quý Tranh tất nhiên cũng đi phụ giúp một tay. Bữa cơm ngày cuối năm rất đa dạng và phong phú, thời gian chuẩn bị rất lâu, mọi người trong bếp đều bận rộn không ngơi tay. Đến khoảng hơn năm giờ chiều, Quý Tranh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi rửa tay đi ra khỏi bếp.
Trong phòng khách, các bậc cha chú vẫn còn đang nói chuyện phiếm, thấy Quý Tranh đi ra, Quý Nhiên gọi: “Ba.”
Quý Tranh nhìn lướt qua phòng khách, bà Lương Thanh Các hiểu ý: “Con bé Cách Cách ở trên lầu, có chuyện gì vậy?”
“Đến giờ ăn chiều của cô ấy ạ.” Quý Tranh đáp. Phụ nữ có thai ăn một ngày nhiều bữa, những khi ở nhà Quý Tranh đều sẽ chuẩn bị sẵn cho Khương Cách, khi có việc phải ra ngoài anh sẽ gọi điện thoại nhắc nhở. Cơm tất niên phải đến tám giờ tối mới bắt đầu, Quý Tranh chuẩn bị bánh quy và sữa cho Khương Cách lót dạ trước một chút.
Nói xong, Quý Tranh mỉm cười rồi bưng khay bánh đã chuẩn bị chu đáo lên lầu.
Khương Cách bụng quá to, ngồi lâu rất dễ mệt nên cô mới lên lầu. Cô ngồi trên giường cầm quyển truyện cổ tích của Quý Nhiên đọc thích thú. Quý Tranh bưng khay bánh quy và sữa đi vào, Khương Cách đưa mắt nhìn, bật cười: “Đúng lúc em đói bụng.”
Sau khi nói xong, Khương Cách liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, biết Quý Tranh nhớ rõ giờ ăn chiều của mình, trong lòng ấm áp, Quý Tranh bước tới ngồi xuống, Khương Cách ưỡn cái bụng to tròn ôm lấy anh.
“Cảm ơn ông Quý.”
Quý Tranh cầm chắc cốc sữa trên tay, cúi đầu hôn tóc cô, cười nói: “Bà Quý không cần khách sáo.”
Khương Cách phì cười, cầm bánh quy lên ăn.
Bánh quy nhỏ là loại bánh dinh dưỡng được chế biến dành riêng cho phụ nữ mang thai, vị ngọt rất nhẹ nhưng hương vị sữa đậm đà, xốp giòn cực kỳ ngon miệng. Sợ bị rơi vụn bánh lên giường, Khương Cách xuống giường lại tương đối vất vả, Quý Tranh lấy khăn giấy lót trên ngực cô.
“Chuẩn bị xong cơm rồi ạ?” Khương Cách uống một ngụm sữa, nhìn Quý Tranh hỏi.
Quý Tranh dùng ngón tay lau vụn bánh quy ở khóe miệng cô, dịu dàng đáp: “Chưa xong.”
Khương Cách phì cười, khóe mắt cong cong: “Vậy sao anh không đi phụ một tay?”
“Trộm lười.” Quý Tranh cười nói, đôi mắt đen láy dịu dàng: “Muốn ở riêng với bà Quý một lúc.”
Sau khi có con, thời gian hai người ở riêng bên nhau cũng ít đi rất nhiều. Nhưng Quý Tranh luôn tìm được cơ hội để ở riêng với cô trong chốc lát. Đây là khoảng thời gian ngọt ngào thuộc về hai vợ chồng, chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, tự do thoải mái và ấm áp.
Nghe những lời Quý Tranh nói, cõi lòng Khương Cách hết đỗi ngọt ngào, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ như một đóa hoa, chọn một chiếc bánh quy trong hộp đút cho Quý Tranh, Quý Tranh cúi đầu xuống cắn giữ chiếc bánh, cắn xong, hàm răng khẽ nhích tới trước, cắn ngón tay cô.
Người đàn ông dùng lực rất nhẹ, tuy răng cứng chắc nhưng sự đụng chạm lại vô cùng mềm mại, ngón tay nối liền với trái tim, đáy lòng Khương Cách tê dại.
“Anh đang ăn gì thế?” Khương Cách nhìn anh cười hỏi.
Người đàn ông thong dong, nhả ngón tay cô ra: “Ăn kẹo.”
Cô đối với anh chính là kẹo đường mật ngọt, mỗi một nơi trên cơ thể cô, khi nụ hôn của anh rơi xuống, đều nếm được hương vị ngọt ngào.
Buổi tối mùa đông, mặt trời sắp lặn, trong phòng ngủ chảy tràn mật ngọt. Cõi lòng Khương Cách ngọt ngào, cô nghiêng người tới trước: “Em cũng muốn ăn kẹo.”
Quý Tranh im lặng nhìn cô, chờ đợi. Hai tay Khương Cách giữ vai anh, miệng ghé sát vào cái yết hầu đang trượt lên trượt xuống, nhưng còn chưa kịp cắn vào, động tác bỗng khựng lại.
Cảm giác quen thuộc ập đến, Khương Cách ngước mắt lên nhìn Quý Tranh.
Lúc động tác của cô khựng lại, hai hàng chân mày của Quý Tranh thoắt cái nhíu chặt, Khương Cách đã qua ngày dự sinh, anh còn lo lắng và chú ý cẩn thận hơn cả cô. Nhận ra được sự bất thường của cô, Quý Tranh cúi nhìn Khương Cách.
Anh còn chưa kịp hỏi, cơ thể Khương Cách từ từ thả lỏng tựa vào lòng anh, cô nói: “Hình như bị vỡ ối.”
Trong phòng khách dưới nhà, người lớn đang nói chuyện phiếm, con cháu đang nấu nướng trong bếp, Quý Nhiên và Quý Chước đang chơi trên ghế sô pha. Lúc Quý Tranh bế Khương Cách xuống lầu, mọi người đều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Quý Cẩm! Mau đi lấy xe! Khương Cách sắp sinh!” Bà Lương Thanh Các hô to.
Quý Cẩm hớt hải từ trong bếp chạy ra, Hoàng Di Quân cũng theo sau ra tới, vừa chạy vừa nói: “Đưa Khương Cách ra xe trước đi, Quý Nhiên và Quý Chước để em trông.”
Sau khi hai vợ chồng chạy ra, Quý Xuyến hướng về phía người đàn ông đang bận rộn trong bếp dặn dò: “Ông xã, anh tắt hết bếp đi, tạm thời khoan nấu ạ!”
Trong tình cảnh hỗn loạn nhưng được xử lý rất linh hoạt gọn gàng, Quý Chước hỏi: “Mẹ, chúng ta đi bệnh viện sao?”
Quý Nhiên nhìn thấy mẹ được ba bế xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi vì sợ hãi, cậu dựa vào lòng chị gái, Quý Chước ôm cậu an ủi: “A Nhiên đừng sợ!”
Hoàng Di Quân còn chưa trả lời, Quý Phàm một tay bế Quý Nhiên, một tay ôm Quý Chước nói: “Ông đưa hai đứa đi.”
“Vậy để anh chở ba mẹ.” Bác trai cả nói.
Trong lúc mọi người phân công sắp xếp công việc, Quý Cẩm đã lái xe chở Quý Tranh và Khương Cách đi trước. Sau khi bọn họ đi rồi, Quý Phàm và bác cả mỗi người một chiếc, nhà Quý Xuyến lái một chiếc, từng chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra khỏi đại viện.
Trong nháy mắt, trong nhà không còn một bóng người.
Lúc chiều Khương Cách có cảm nhận được cơn đau chuyển dạ, nhưng cơn đau chỉ thoáng qua lại không quá rõ ràng nên cô cũng không để ý. Sau khi vỡ ối, cơn đau chuyển dạ thật sự ập đến, cả người cô cuộn tròn trong lòng Quý Tranh.
Quý Cẩm lái xe vững vàng lại nhanh chóng, trên đường đi, Quý Hiển đã liên lạc với bệnh viện quân khu. Lúc Quý Tranh đến, các y tá bác sĩ đã đợi sẵn bên ngoài lập tức đặt Khương Cách lên băng ca đẩy vào.
Hơn sáu giờ, trời đã tối hẳn, Khương Cách và các bé con của cô tựa hồ đều thích đến thế giới này vào ban đêm. Có lẽ chúng biết mẹ mình chào đời trong bóng đêm, nên chúng muốn đến thắp sáng bóng đêm để mẹ không còn đơn độc một mình nữa.
Khương Cách nằm trên băng ca được đẩy vào phòng sinh. Quý Tranh nắm tay cô, người đàn ông nắm lấy bàn tay cô với lực rất nhẹ, nhưng từng ngón tay thon dài đều căng cứng.
Mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, Khương Cách cảm nhận được nhịp đập của mạch ở ngón tay người đàn ông, cô ngước mắt nhìn anh, Quý Tranh cũng đang nhìn cô, đáy mắt anh như đại dương vô tận trong đêm tối, mênh mông sâu thẳm.
Người lính bắn tỉa có tố chất tâm lý vững vàng trên chiến trường, khi cô sinh lại hồi hộp căng thẳng đến độ môi mím lại thành một đường kẻ. Đây không phải là lần đầu tiên Khương Cách nhìn thấy Quý Tranh như thế này, lần trước lúc sinh Quý Nhiên dáng vẻ anh cũng như vậy. Vốn tưởng anh đã trải qua một lần, đến lần này ít nhiều gì cũng sẽ quen, nào ngờ vẫn như vậy.
Khương Cách nhìn vào tia sáng trong mắt anh, trở tay cầm tay anh.
Bàn tay của phụ nữ đối với anh mà nói không có bao nhiêu sức, nhưng dường như cô đã dùng hết sức lực của mình để thu hút sự chú ý của anh. Sau khi siết chặt, sợ làm anh đau nên lại khẽ buông ra.
Cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay cô truyền qua, Quý Tranh hiểu ý, anh cúi người xuống ghé sát tai vào môi cô, đợi cô nói.
Chóp mũi Khương Cách bị vành tai anh cọ vào, ngưa ngứa, cảm giác râm ran này lan ra khắp cơ thể làm vơi đi một phần nào cơn đau chuyển dạ.
“Anh muốn đánh cuộc không?”
Quý Tranh nghiêng đầu sang nhìn Khương Cách, cô đang cười. Cảm giác căng thẳng trong lòng cũng giảm đi, Quý Tranh nhớ tới lần trước lúc sinh Quý Nhiên, hai người đã đánh cuộc.
Anh nhìn Khương Cách, đưa tay chạm vào mặt cô, trên mặt cô rịn lấm tấm mồ hôi, ngón tay anh có cảm giác ươn ướt.
“Được, đánh cuộc, em đoán là con trai hay con gái?”
Vẫn như cũ, vẫn để cho Khương Cách chọn trước.
“Em đoán là con gái.” Khương Cách cười nói.
Quý Tranh âu yếm nói: “Được, anh đoán đây là con trai.”
Nghe anh nói vậy, Khương Cách nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoa đào tràn ngập vẻ dịu dàng, cô đưa tay chạm vào gương mặt anh, trấn an: “A Tranh, đừng căng thẳng.”
Quý Tranh khẽ cười, cúi đầu hôn trán cô: “Được, nghe lời em.”
Lúc Khương Cách được đẩy vào phòng sinh, người nhà họ Quý đều lần lượt nối bước nhau đến. Bên ngoài phòng sinh, từ ông cụ tám mươi tuổi đến em bé ba tuổi, tất cả đều đang đợi ca sinh bên trong phòng kết thúc.
Mọi người trong nhà ngồi vây lại yên lặng chờ đợi, bên ngoài phòng sinh như thể được bao bọc bởi một hàng rào kiên cố an toàn và mềm mại dịu dàng nhất.
Hôm đó, vào bảy giờ tối, đứa con thứ hai của Quý Tranh và Khương Cách chào đời, được đặt tên là Chúc.
Nến, một thứ ánh sáng nhẹ nhàng tươi sáng và dũng cảm. (*Chúc trong tiếng Trung nghĩa là nến.)