Đầu tháng Tư, Nam Thành bước vào xuân. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa chiếu qua cửa sổ kính sát trần rọi những tia nắng vàng xuống sàn gỗ, ánh nắng bị ô cửa chia cắt thành những ô vuông lớn nhỏ, cục bột trắng mặc áo ngắn quần short đang ngồi xổm giữa ô vuông.
“Dưa dưa…” Cục bột trắng giơ bàn tay nhỏ xíu, trên mu bàn tay mũm mĩm có những lúm đồng tiền nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, chỉ vào con mèo tam thể ú na ú nần, cục bột trắng gọi tên nó rồi bật cười khanh khách, khóe mắt xinh đẹp cong cong, giọng mềm nhũn bắt chước tiếng kêu.
“Meow ~”
“Meow ~”
Cục bột trắng vừa bắt chước tiếng mèo kêu một tiếng xong, trên đỉnh đầu vang lên âm thanh mềm mại dịu dàng phụ họa theo của người phụ nữ, tiếng kêu ‘meow meow’ của hai mẹ con, một non nớt, một ấm áp nhẹ nhàng, chầm chậm lan tỏa khắp phòng khách rộng lớn, rắc một chút dịu dàng xuống cho phòng khách trống trải.
Nghe thấy tiếng kêu của mẹ, hai mắt cục bột trắng mở to, hàng lông mi dài cong vút, lúc nhìn lên đôi mắt tròn xoe xinh đẹp như búp bê. Sau khi mẹ đi vào, cô bé đứng dậy, động tác non nớt vụng về giơ cánh tay ngắn ngủn ra làm nũng.
“Mẹ, bế…”
Khương Cách nở nụ cười ôm cô bé vào lòng. Cô không bế bé con lên mà đặt bé con xuống sô pha bên cạnh, lấy một chiếc áo khoác nhỏ mặc vào cho Quý Chúc.
Nhiệt độ hiện tại thích hợp cho người lớn, nhưng gió ngoài bờ biển hơi lạnh, trẻ con vẫn chưa thích nghi được.
Quý Chúc hiện giờ được một tuổi hai tháng, tuổi bi bô tập nói, lời nói chưa rõ ràng mạch lạc nhưng đại khái cũng có thể biểu đạt được ý của mình.
Mẹ mặc cho cô bé một chiếc áo khoác len màu vàng lông gà con, làn da trắng hồng mịn màng của cô bé khiến chiếc áo khoác bỗng trở nên mềm mại như bơ sữa. Lúc mặc áo, Quý Chúc chỉ ngón tay về phía Dưa Hấu trong lồng rồi nhìn mẹ với vẻ nghi hoặc: “Dưa Dưa…”
Cài cúc áo cho cô bé xong, Khương Cách để cô bé ngồi trong lòng mình, nhìn Dưa Hấu lười biếng trong lồng, Khương Cách giải thích: “Chúng ta phải đem Dưa Hấu đi tìm ba nên mới nhốt nó vào lồng.”
Cuối tháng Ba, quân đoàn có một cuộc diễn tập quân sự, cuộc tập trận kéo dài hơn nửa tháng, Quý Tranh tham gia với tư cách sĩ quan huấn luyện. Hơn nửa tháng nay anh ở suốt trong đơn vị không có thời gian về nhà, ba mẹ con Khương Cách đã không gặp anh hơn nửa tháng. Sau khi kết hôn, hiếm khi cả nhà phải xa nhau thời gian dài như vậy, bọn trẻ đều rất nhớ ba.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vào năm ngoái, cô ở lại Học viện Điện ảnh làm giảng viên. Cô vừa mới đóng máy một bộ phim, lịch dạy ở trường cũng không quá kín kẽ, vì vậy sắp xếp ra được mấy ngày rảnh rỗi có thể đưa hai anh em đi tìm ba.
Quý Chúc nghe thấy ‘ba’, đôi mắt đen láy sáng bừng lên. Cô bé cũng giống với Quý Nhiên đều được thừa hưởng đôi mắt hoa đào của Khương Cách, có điều Quý Nhiên càng lớn thì đôi mắt càng ánh lên vẻ lạnh lùng giống mẹ, nhưng Quý Chúc thì không như vậy, đuôi mắt cô bé hơi nhếch lên, long lanh như nước, sáng ngời dịu dàng.
“Ba…” Quý Chúc thích thú, bàn tay nhỏ xinh vỗ bôm bốp.
“Đúng rồi.” Khương Cách cúi đầu hôn con, cười lặp lại: “Ba.”
Mỗi khi Quý Chúc phấn khích, khuôn mặt nhỏ đều ửng lên, làn da trẻ con mịn màng, khi ửng đỏ bên dưới làn da mềm mại trắng nõn hiện lên một lớp màu hồng hồng, dưới ánh nắng mặt trời còn có thể nhìn thấy lớp lông tơ mịn, đáng yêu đến mức khiến người ta không kìm lòng được chỉ muốn hôn lên đôi gò má bầu bĩnh đó.
Không cho Khương Cách cơ hội hôn, Quý Chúc đã tuột xuống khỏi người mẹ. Cô bé đã tập đi được một thời gian, nhưng vì chỉ mới hơn một tuổi nên đi chưa vững thỉnh thoảng vẫn còn hay lảo đảo. Lúc tuột xuống, đôi chân ngắn ngủn bước hụt, suýt chút nữa ngã nhào tới trước, Khương Cách nhẹ nhàng đỡ lấy cô bé không một chút bối rối.
Quý Chúc là đứa con thứ hai của Khương Cách và Quý Tranh, bọn họ không phải lần đầu làm cha mẹ, với kinh nghiệm nuôi dạy Quý Nhiên, Khương Cách đã khá thành thạo trong việc nuôi con, có thể xử lý mọi việc tương đối dễ dàng.
Đứng vững rồi, Quý Chúc cũng cảm nhận được là mẹ đã giúp mình bèn quay đầu lại nói với mẹ: “Cảm ơn…”
Khương Cách nghiêng đầu, cười nhìn cô bé: “Không có gì.”
Nói chuyện với mẹ xong, Quý Chúc lại toét miệng cười, cô bé đi tới lồng mèo, thò bàn tay nhỏ của mình vào lồng, chạm vào bộ lông mềm mại của Dưa Hấu.
Bàn tay em bé chạm vào nhẹ như lông vũ, còn mang theo mùi sữa, Dưa Hấu được vuốt ve, phát ra tiếng rừ… ừ… ừ… thích thú. Dưa Hấu bị nhốt trong lồng, nhất định rất khó chịu, Quý Chúc vừa vuốt ve vừa dỗ dành: “Ngoan… Dưa Dưa… ngoan.”
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng khách, cũng rọi lên người cô bé con. Chiếc áo khoác màu vàng lông gà con ánh lên ánh sáng mềm mại lấp lánh, cô bé con như hòa vào ánh nắng.
Quý Chúc lớn đến thời điểm này, tính cách của cô bé cũng dần hiện ra rõ nét. Quý Nhiên giống Khương Cách, trong sự lạnh lùng có cả sự dịu dàng được sản sinh từ tình yêu thương của gia đình. Còn Quý Chúc giống Quý Tranh, cô bé giống như một đứa trẻ sinh ra từ lông vũ, chạm vào đâu cũng mềm mại dịu dàng. Tuy dịu dàng nhưng không dễ dàng lùi bước, cho dù té ngã hay không vui cũng đều không khóc mà sẽ bò dậy khỏi mặt đất và tiếp tục chạy.
Khương Cách nhớ tới lần đầu tiên ôm Quý Chúc đến doanh trại, Cao Viễn nhìn thấy Quý Chúc đã nói một câu.
“Ngọn nến nhỏ này là hạt giống nữ tướng.”
Về những gì bọn trẻ sẽ làm trong tương lai, Khương Cách sẽ không lập kế hoạch thay cho các con, đợi chúng lớn lên, chúng sẽ tự tìm thấy mục tiêu và niềm vui của cuộc đời mình, đến khi đó cô và Quý Tranh chỉ cần đồng hành và ủng hộ là được.
Cha mẹ có thể tham gia vào quá trình trưởng thành của con trẻ, nhưng chỉ nên đứng từ xa quan sát và can thiệp khi thực sự cần thiết, dạy cho chúng cách đương đầu với khó khăn thử thách như vậy mới không tước đoạt đi quyền tự do khám phá của con.
Thu dọn hành lý xong, Khương Cách bế Chúc Chúc đi ra gara. Hàng ghế sau của xe lắp hai ghế trẻ em, ở giữa vẫn còn đủ chỗ đặt chiếc lồng của Dưa Hấu, sau khi canh chỉnh ghế xong, Khương Cách đóng cửa xe, nghe Chúc Chúc líu ríu nói chuyện với Dưa Hấu, cô mỉm cười lái xe đến trường mẫu giáo của Quý Nhiên.
Ngôi nhà tân hôn mà Quý Phàm tặng cho Khương Cách và Quý Tranh nằm bên bờ biển Nam Thành, nơi này là thành phố mới quy hoạch, giới doanh nhân và quan chức cấp cao Nam Thành đều sống ở đây, tất cả các tài nguyên đều đứng đầu Nam Thành, đặc biệt là tài nguyên giáo dục.
Trường mẫu giáo Quý Nhiên đang theo học là trường mẫu giáo quốc tế, hầu hết các bé vào học ở đây đều là con cái trong những gia đình sống ở thành phố mới. Trường đặc biệt chú trọng đến quyền riêng tư của bố mẹ nên Quý Nhiên đi học ở đây vợ chồng cô cũng rất yên tâm.
Bốn giờ chiều, trước khi trường tan học, Khương Cách đã lái xe đưa Quý Chúc tới khu vực chờ của nhà trẻ. Cô không xuống xe, vì phải trông Chúc Chúc và Dưa Hấu nên đã nhờ cô giáo giúp đưa Quý Nhiên ra.
Những lúc không quay phim, Khương Cách đều tự mình trông con, nếu công việc kết thúc sớm cô sẽ luôn đến đón Quý Nhiên tan học đúng giờ. Quý Nhiên vừa đi ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy ngay mẹ đang đứng trước xe mỉm cười chờ mình.
Sau khi trở thành giáo viên, phong cách ăn mặc của Khương Cách cũng thoải mái và đơn giản hơn. Áo sơ mi trắng, quần jean, kết hợp với áo khoác ngoài, tóc chỉ buộc đuôi ngựa thấp, trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng phong cách cá nhân của cô quá nổi bật, cho dù đã trở thành mẹ của hai đứa trẻ, cho dù chỉ cần đứng yên ở đó cũng không thể che giấu được khí chất lạnh lùng sắc bén đầy bí ẩn kiêu kỳ trong dáng hình mảnh mai của cô.
“Mẹ.” Quý Nhiên chạy chậm qua.
Quý Nhiên sắp bốn tuổi rưỡi, hạt mầm nảy thành cây con vươn mình đón nắng mai, dáng vẻ mũm mĩm dễ thương ngày nào giờ đổi khác, tuổi còn nhỏ nhưng đã ra dáng thanh niên mang đến cho người ta cảm giác chững chạc. Chiều cao của Quý Nhiên là được di truyền từ ba, là người cao nhất trong số các bạn cùng trang lứa, hiện giờ đã cao qua eo Khương Cách, cô có thể ôm con trai mình mà không cần phải cúi xuống.
Quý Nhiên ôm Khương Cách một lát, sau đó nghe thấy tiếng của Quý Chúc vang lên từ trong xe, Quý Nhiên liền buông tay, mở cửa xe ra, mỉm cười với Quý Chúc: “Anh về rồi.”
Âm thanh hồn nhiên trong trẻo, sau khi nói xong, cậu xoay người lại cúi đầu chào cô giáo đã tiễn mình ra cổng, chào tạm biệt cô xong, lúc này mới leo lên xe.
“Em gái.” Quý Nhiên để cặp xuống, bước tới bên cạnh Quý Chúc ôm cô bé vào lòng.
Quý Chúc được anh trai ôm, gương mặt rạng rỡ như bông hoa nhỏ, cô bé giơ cánh tay bé xíu ôm lấy người anh trai lớn hơn mình rất nhiều, cọ đầu vào lòng anh.
“Anh… anh… nhớ…”
Sau khi Quý Nhiên đi học mẫu giáo, buổi trưa không về nhà, hai anh em tách nhau ra từ sáng sớm đến tận chiều tối mới được gặp nhau. Quý Nhiên đưa tay xoa khuôn mặt mềm mại của em gái, cười nói: “Anh cũng nhớ em.”
Từ nhỏ đến lớn, Quý Nhiên luôn là người nhỏ tuổi nhất trong nhà. Cậu được mọi người quan tâm chiều chuộng cho đến khi Quý Chúc ra đời. Sau khi Quý Chúc chào đời, Quý Nhiên vẫn được mọi người hết mực yêu thương không có gì thay đổi nhưng cậu đã trưởng thành.
Bởi vì cậu cũng có người để yêu thương chăm sóc, em gái sẽ gọi cậu là anh, cần có sự giúp đỡ của cậu, sẽ bất ngờ chạy đến ôm cậu khi cậu đang chơi, sẽ nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi cậu lắp ghép xong các khối xếp hình, còn cả ngậm ti giả ôm quyển sách lẫm chẫm đi tìm cậu để vòi vĩnh cậu kể chuyện cho nghe trước khi đi ngủ.
Sự ra đời của Quý Chúc cũng là một phần trong quá trình trưởng thành của Quý Nhiên. Được em gái yêu thương và dựa dẫm, điều này giúp cậu học được cách chăm sóc và yêu thương cũng vô thức nảy sinh ý thức trách nhiệm.
Đối với một cậu bé trai mà nói, không còn gì thỏa mãn hài lòng hơn.
Hai anh em ở trên xe thể hiện tình cảm khăng khít gắn bó. Sau khi nói lời cảm ơn và tạm biệt cô giáo xong, Khương Cách mở cửa xe lên xe. Ngồi vào ghế lái, phía sau Quý Nhiên đã tự mình cài dây an toàn, trong mắt Khương Cách ánh lên vẻ kinh ngạc, cô khen ngợi: “A Nhiên bây giờ thắt dây an toàn thật là lợi hại.”
Quý Chúc bên cạnh lập tức phụ họa, vỗ tay hoan hô: “Anh… nị hại!”
Nghe thấy lời khen ngợi của mẹ, Quý Nhiên không hề ngượng ngùng, cậu nói với mẹ: “Hôm nay con học được trong lớp.”
Các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều là trẻ con, nhà trường dạy kiến thức cơ bản trong sách vở nhưng đồng thời chú trọng kiến thức thực tế cuộc sống nhiều hơn. Khương Cách mỉm cười, còn chưa kịp nói gì, phía sau đã vang lên một tiếng thán phục.
“Oa…”
Trong xe im lặng hai giây, tầm mắt của Quý Nhiên và Khương Cách đều rơi trên người Quý Chúc. Quý Chúc ‘Oa’ một tiếng bằng tất cả tình cảm chân thật, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nhìn Quý Nhiên đầy ngưỡng mộ.
Quý Nhiên liếc mắt nhìn Khương Cách, hai mẹ con liếc nhìn nhau, ngay sau đó cùng phá lên cười.
Khương Cách quay đầu lại nhìn con gái, cười hỏi: “Chúc Chúc có muốn đi học không nào?”
Nhìn mẹ, hai mắt Quý Chúc sáng bừng lên, cô bé nói: “Anh?”
Quý Nhiên dựa lưng vào ghế trẻ em, cười nói: “Là đi học cùng với anh.”
“Muốn!” Giọng của cô bé con vang dội
Khương Cách lại phì cười, kết thúc buổi nói chuyện phiếm với con gái, cô chuẩn bị lái xe đến doanh trại. Sau khi khởi động xe, Khương Cách cười nói: “Chúc Chúc muốn ở bên anh trai nên mới muốn đi nhà trẻ sao?”
Quý Chúc nắm tay lại thành quả đấm nhỏ, gật đầu.
Từ trong gương chiếu hậu nhìn thoáng qua, sau khi Quý Chúc gật đầu, Quý Nhiên khẽ nhích người lại gần Quý Chúc rồi hôn nhẹ lên trán cô bé một cái.
Sau khi hôn xong, cả hai anh em đều cười khúc khích.
*
Đợt huấn luyện cuối tháng Ba là đợt huấn luyện hàng quý của binh chủng đặc công. Trước đây Quý Tranh không cần phải tham gia xuyên suốt, nhưng cách đây một thời gian, Cao Viễn bị bệnh phải nhập viện, anh tạm thời thế chỗ và đi theo toàn bộ hành trình.
Loại huấn luyện này Quý Tranh không cần tham gia huấn luyện, nhưng nó cũng không hề nhẹ nhàng hơn huấn luyện dã ngoại của binh chủng đặc công. Phải triển khai, lập kế hoạch, còn phải suy nghĩ tính toán xem làm thế nào để có thể kích thích, khơi dậy ý chí của các chiến sĩ đặc công, việc này đòi hỏi trí lực và trí não tương đối cao.
Nhưng Quý Tranh làm lính đặc công đã nhiều năm, kinh nghiệm dày dặn, ngoại trừ bận rộn ra, anh không cảm thấy có gì quá vất vả. Khóa huấn luyện vẫn còn đang diễn ra, có điều tối nay binh sĩ tham gia huấn luyện sẽ được nghỉ xả hơi trong thời gian ngắn để chuẩn bị cho trận chiến cam go cuối cùng vào ngày mai.
Vì vậy buổi tối hôm nay, Quý Tranh cũng có khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Sau khi giải tán, Quý Tranh và đám Lý Khả rời khỏi sân tập vừa tán gẫu vừa đi về. Đám Lý Khả tham gia huấn luyện, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhừ, sau khi chia tay Quý Tranh ở lối vào ký túc xá, cả đám đến cơm cũng không buồn ăn liền chạy về phòng ngủ.
Quý Tranh vỗ vỗ bả vai bọn họ, mỉm cười chào tạm biệt rồi đi về khu nhà ở của cán bộ.
Mùa xuân, ngày dài hơn mùa đông, sáu giờ chiều nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, hàng cây hai bên đường trong quân khu đổ bóng dài trên mặt đất.
Quý Tranh đang suy nghĩ tới bài huấn luyện ngày mai, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng gọi non nớt.
“Ba!”
“Ba ba…”
Giọng bé trai trong trẻo, giọng bé gái mềm mại, khóe mắt Quý Tranh khẽ nhướng lên, đáy mắt nghiêm túc loáng cái dâng lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh xoay đầu lại, nhìn ra sau.
Khương Cách đứng trong ánh tà dương cuối ngày, toàn thân cô được bao phủ trong ánh nắng vàng cam ấm áp, tay trái cô nắm tay Quý Nhiên, tay phải dắt Quý Chúc, đứng đó mỉm cười với anh.
Sau lưng cô, là ráng chiều nhuộm đỏ hoàng hôn, ở nơi doanh trại nghiêm trang lạnh lẽo, sắc màu ấm áp mãnh liệt đó lan tràn trong lòng anh, tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Chiếc mũ trên tay được đội lại lên đầu, trong ánh nắng chiều hôm, Quý Tranh xoay người lại, quỳ một gối xuống đất, dang rộng hai tay.
Khoảng cách giữa họ không xa, nhìn thấy động tác của ba, Quý Nhiên buông tay mẹ ra, chạy về phía ba. Sau khi chạy được mấy bước, bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người chạy đến bên em gái, dắt tay cô bé, hai anh em nắm tay nhau rồi cùng lao vào lòng ba.
Trên người ba có mùi mồ hôi, mùi bùn đất và cả mùi thuốc súng. Sau khi bọn trẻ lao vào lòng, cánh tay của người đàn ông chỉ dùng một chút sức lực rất nhỏ đã bế bổng chúng lên.
Quý Nhiên và Quý Chúc ôm lấy cổ anh, mỗi nhóc tì hôn một bên má ba, đây là những điều mẹ đã dặn dò lúc ở trên xe. Cái bóng của ba cha con được kéo dài dưới ánh trời chiều ấm áp dịu dàng.
Khương Cách mỉm cười nhìn ba cha con ôm nhau, rồi ngắm nhìn bước chân Quý Tranh bế Quý Nhiên và Quý Chúc đi về phía mình.
Đứng bên cạnh Khương Cách, trong mắt Quý Tranh phản chiếu ánh chiều tà như có một ngọn nến được thắp lên nơi đáy mắt.
Anh khẽ nở nụ cười, cho dù khoác trên người bộ quân phục nghiêm nghị thấm đẫm mùi khói súng cũng không thể nào che giấu được sự dịu dàng tận cốt xương của mình. Trong lòng vẫn còn đang ôm Quý Nhiên và Quý Chúc, anh khẽ cúi người xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn ấm áp mềm mại rơi xuống, trái tim Khương Cách nảy lên như những tia sáng đang nhảy múa trong mắt anh, cô tròn mắt, hai rèm mi dài cũng mở cong vút theo, đáy mắt tràn ngập vẻ sửng sốt.
“Đây là doanh trại.” Khương Cách nhắc nhở.
Nhìn gương mặt ngẩn ra của người phụ nữ, Quý Tranh mỉm cười, không hề xem chuyện vừa rồi có gì to tát: “Anh không kìm được.”
Đã nửa tháng không gặp Quý Nhiên và Quý Chúc, hai đứa trẻ bám dính lấy anh không rời. Sau khi Quý Tranh về nhà tắm rửa, làm bữa tối, cả nhà ăn cơm xong, Quý Tranh tập trung chơi với bọn trẻ.
Lúc ăn tối Khương Cách nhận được điện thoại của trường học, có một tài liệu cần phải chỉnh sửa gấp nên sau khi ăn cơm xong cô liền chui vào thư phòng để soạn bài.
Mẹ có việc phải làm nên Quý Nhiên và Quý Phàm không quấy rầy mà tập trung chơi với ba. Quý Tranh đưa hai đứa ra ngoài đi dạo một vòng, sau khi chơi đồ chơi một lúc thì tắm rửa cho hai đứa trẻ rồi bắt đầu dỗ Quý Chúc ngủ.
Quý Chúc hiện giờ chỉ mới được hơn một tuổi, thời gian đi ngủ tương đối sớm, hơn nữa trước khi ngủ còn cần phải uống sữa. Lúc Quý Tranh mang bình sữa vừa pha xong từ phòng khách đi vào thì thấy Quý Chúc đang nằm trong giường cũi trò chuyện với Quý Nhiên.
“Anh…”
“Ừ, sao vậy?”
“Anh…”
“Ừ, sao vậy?”
“Hì hì hì…”
Quý Chúc chỉ mới nói được một vài từ đơn giản, chưa thể biểu đạt hết được những gì mình muốn, cứ không ngừng gọi ‘anh’, mà mỗi một tiếng kêu của cô bé, Quý Nhiên đều kiên nhẫn trả lời. Sau đó Quý Chúc bắt đầu cười khúc khích.
Trong thế giới ngây ngô của trẻ thơ, chỉ cần có người ngồi lắng nghe và đáp lại những lời ê a vô nghĩa của chúng cũng đã khiến chúng vui sướng thích thú. Quý Tranh cầm bình sữa đi vào, ngồi bên giường, mỉm cười đưa bình sữa cho Quý Chúc.
Quý Chúc hiện giờ đã lớn, bắt đầu ăn dặm, nhu cầu về sữa cũng giảm đi. Cô bé có thể tự mình nằm ôm bình sữa, sau khi ôm xong, cái miệng bé xíu há ra bắt đầu mút sữa.
Tính cách của cô bé giống Quý Tranh, không nhanh không chậm, lúc uống sữa cũng không có cảm giác hấp tấp vội vàng. Cứ từ từ mà uống, hai chân ngắn tũn giơ lên, vì sự thỏa mãn mà sữa mang lại mấy ngón chân mũm mĩm không ngừng ngọ nguậy xòe ra.
Quý Nhiên gác tay trên giường nhìn em gái uống sữa, chỉ nhìn như vậy thôi cũng thấy đáng yêu rồi. Em gái có đôi má phúng phính dễ thương, giọng nói dễ thương, làm gì cũng dễ thương.
Lúc Quý Nhiên ngắm nhìn, đôi mắt to tròn đen láy của Quý Chúc cũng nhìn cậu, nhìn thấy anh trai cười, cô bé nhả núm ti ra, hai cánh tay mũm mĩm ôm bình sữa giơ về phía anh trai.
“Anh… uống… neinei…”
Quý Chúc còn rất nhỏ, nhưng cô bé đã biết san sẻ với Quý Nhiên. Loại chia sẻ này không phải là thứ Quý Tranh và Khương Cách có thể dạy cho Quý Chúc bằng lời nói và việc làm của mình, mà là thường ngày Quý Nhiên luôn san sẻ với cô bé mọi thứ và Quý Chúc đã học được điều đó trong vô thức.
Sau khi Quý Chúc đưa bình sữa qua, Quý Nhiên sợ Quý Chúc không giữ được liền vội vàng nhanh tay đỡ lấy bình sữa. Quý Nhiên nằm bò trên mép giường, giải thích với Quý Chúc: “Em uống đi, anh không uống sữa nữa, anh lớn rồi.”
Quý Chúc hiểu những lời anh trai nói, anh trai không uống, cô bé cũng không ép buộc, lúc anh trai đưa núm ti giả qua, cô bé cười ngậm lấy, tiếp tục mút sữa.
Quý Tranh ngồi đó, mỉm cười nhìn hai anh em.
Quý Nhiên năm nay đã bốn tuổi rưỡi, trẻ con lớn nhanh, mỗi ngày đều có những thay đổi khác biệt, so với trước khi em gái chào đời, cậu trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều.
Khi Quý Nhiên nhìn em gái, Quý Tranh đưa tay vuốt ve mái tóc con trai, cho dù có chững chạc bao nhiêu đi nữa thì cậu vẫn mới chỉ là một cậu bé con với mái tóc mềm mại.
Được ba xoa đầu, Quý Nhiên ngước mắt nhìn ba.
Quý Tranh cười nói: “Một lát nữa A Nhiên muốn nghe chuyện gì?”
Quý Nhiên dụi đầu vào lòng bàn tay ba: “Có một quyển sách con muốn đọc nhưng con chưa nhận ra được mặt chữ.”
Cho dù Quý Nhiên đã lớn, nhưng ở trước mặt ba mẹ, cậu vẫn luôn thừa nhận những điều mình không làm được như trước. Đó là bởi vì ba mẹ đã trao cho cậu đủ tình yêu thương để cậu có thể mạnh mẽ và đủ mạnh dạn để thừa nhận những việc hiện tại mình không thể làm để ba mẹ có thể giúp đỡ cậu.
Ngón tay trên má cậu bẹo nhẹ hai cái, Quý Tranh cười nói: “Được.”
Lúc hai cha con thảo luận, Quý Chúc trên giường cũng đã uống xong sữa, cất giọng phụ họa: “Được.”
Quý Nhiên cúi đầu nhìn em gái, cười nói: “Được, em gái cùng nghe.”
Sau khi Quý Chúc uống sữa xong, hai anh em nằm nghe ba kể chuyện, câu chuyện vừa mới bắt đầu, cô bé đã ngủ thiếp đi. Quý Nhiên lúc này đang rất tò mò về những tình tiết mà mình chưa biết, nên khi kể đến gần hết nội dung câu chuyện cậu mới từ từ thiếp ngủ.
Hai con đều đã ngủ say, Quý Tranh đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi qua thư phòng.
Trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, Khương Cách ngồi bên bàn làm việc, đang chuẩn bị tắt máy tính. Cô đã làm xong việc, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn qua, dưới ánh đèn, người phụ nữ nhìn về phía anh mỉm cười: “Ngủ hết rồi ạ?”
Căn nhà trong quân khu có hai phòng ngủ một phòng khách, thư phòng ngoài chức năng là phòng làm việc còn được dùng như phòng ngủ phụ, bên cạnh bàn làm việc kê một chiếc giường. Quý Tranh đi vào, ngồi xuống mép giường, nói với Khương Cách: “Ừm, đều ngủ hết rồi.”
Khương Cách chống tay lên má, đối diện với ánh mắt của Quý Tranh. Quý Tranh nhìn cô, cong khóe môi cười, dang rộng cánh tay. Ngọn đèn trong thư phòng tỏa ánh sáng êm dịu, dưới ánh đèn người đàn ông càng thêm dịu dàng. Khương Cách đứng dậy bước tới ngồi vào lòng anh.
Quý Tranh tắm xong, trên người có mùi hương bạc hà mát lạnh, Khương Cách ngồi thẳng người dậy, hai tay ôm lấy gương mặt anh, cứ tự nhiên như vậy mà hôn anh. Sau khi bọn trẻ ngủ say, đây là khoảng thời gian hai người ở riêng bên nhau, bọn họ cũng đã nửa tháng không gặp, một lần xa cách nửa tháng đằng đẵng sau bốn năm.
Nghênh đón nụ hôn của người phụ nữ, Quý Tranh ngước mắt lên nhìn cô, vào khoảnh khắc bờ môi rời khỏi, anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian này em vất vả rồi.”
Mặc dù hai đứa bé của bọn họ rất ngoan, nhưng dù ngoan đến đâu vẫn chỉ là những đứa trẻ, lúc nào cũng phải theo sát từng bước, thật sự rất vất vả. Chờ sau khi anh hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, phải sắp xếp để Khương Cách có thể nghỉ ngơi một chút.
Người đàn ông nói xong, hai tay Khương Cách vẫn còn đang ôm gương mặt anh, cô cúi xuống hôn môi anh: “Không vất vả bằng em nhớ anh.”
Đôi đồng tử trong mắt anh khẽ chuyển động.
Mặc dù trông con nhỏ có phần vất vả nhưng cũng không có gì khác so với khoảng thời gian quay phim trước kia, chẳng qua chỉ là sự mệt mỏi về thể xác. Nhưng bởi vì tình yêu cô dành cho anh quá sâu đậm, nỗi nhớ cũng theo đó cồn cào da diết, nhưng lại không thể gặp nhau, cho nên rất vất vả.
Khẽ hôn nhẹ lên khóe môi cô, sự ấm áp trào dâng từ nơi đáy tim, Quý Tranh áp trán vào trán cô: “Khương Cách, anh cũng rất nhớ em.”
Có điều nỗi nhớ của anh không tính là vất vả, trong khoảng thời gian này anh đã luyện tập với cường độ rất cao, thỉnh thoảng mới có chút ít thời gian để nghỉ ngơi. Nghĩ về Khương Cách và các con trong khoảng thời gian ít ỏi đó trái lại là một sự thư giãn đầy thư thái và dễ chịu.
Khương Cách cười khẽ một tiếng, ghé sát vào tai anh, hạ giọng thì thầm: “Em cảm nhận được.”
Những lời còn lại không cần phải nói ra, bầu không khí trong phòng ngủ mờ ảo ấm cúng, hai vợ chồng nhoẻn miệng cười, hôn nhau.