Sau khi Tống Sa Sa về lớp, nhiều bạn nữ ùn ùn kéo đến an ủi, vì vậy cô không cần đóng vai phản diện nữa. Dĩ nhiên cũng có một số thành phần hóng hớt, hỏi mối quan hệ giữa Đường Nam Châu và Tống Sa Sa.
Cô chưa kịp lên tiếng, lớp phó đã giành lời:
– Không thấy họ đến thư viện à? Lớp trưởng lớp tớ dạy kèm cho lớp A thôi.
Nói vậy có vẻ hợp lý…
Quả thực hai người đa phần đều ở thư viện, người đeo cặp, người ôm tập đề thi mẫu trước ngực. Ngoại trừ tấm ảnh cuối chụp trước cửa chung cư khá mập mờ, các bức ảnh khác đều rất giống dạy kèm.
Chuyện ăn cơm cũng rất khả nghi, nhưng nhìn cuốn sách tiếng Anh dày cộp trên bàn cùng với giọng điệu chắc như đinh đóng cột của lớp phó, một bữa ăn cùng nhau sau buổi học cùng cũng là chuyện bình thường. Học xong, không được ăn cơm chắc?
Vương Ưng nói tiếp:
– Lớp trưởng mới ra viện, đừng hỏi nhiều nữa, mau về chỗ học bài đi!
Bấy giờ mọi người mới nhớ lớp trưởng ra viện hôm qua, ngầm hiểu trong lòng, lập tức giải tán sau vài ba câu quan tâm hỏi han.
Vương Ưng hỏi:
– Lớp trưởng, bọn tớ sẽ bắt người chụp ảnh cho cậu!
– Cảm ơn. – Tống Sa Sa chân thành nói.
Trên Tieuba càng ngày càng náo nhiệt, từ cuộc thảo luận ban đầu “Có phải Đường Nam Châu và Tống Sa Sa đang yêu nhau không”, phát triển thành “Ai là người dán ảnh?”. Có người quay lại đoạn Tống Sa Sa nói chuyện ở bảng tin, mọi người ùn ùn bình luận ở dưới “Chị Sa ngầu quá”, “Xứng đôi với anh Châu”, v…v… Đặc biệt là đoạn Đường Nam Châu ngoan ngoãn đi theo Tống Sa Sa, rất nhiều người để ý.
Uầy, cuối cùng người trị được anh Châu đã xuất hiện rồi.
Cảm giác anh Châu y hệt một con cún.
Tôi có cảm giác chị Sa mà rải đường, anh Châu sẽ lập tức tung tăng đuổi theo, cái cảm giác này…
– Ha ha ha, giống quá!
…
Trên tieba mỗi người nói một kiểu, bài viết đọc không hết, có rất nhiều tự nhận là thám tử Conan, nguyện sống thề chết sẽ tìm ra người dán ảnh ở bảng tin, cung cấp đủ loại manh mối thật thật giả giả.
Cả buổi sáng, Cảnh Lê đọc rất hăng say, đến giờ ăn cơm cũng ở lướt điện thoại.
– Sa Sa ơi, có người nói là La Hiểu Đường làm. La Hiểu Đường ở ngoài mà, hôm qua cô nàng ấy không về nhà mà ở lại trường học. Một số người nói nửa đêm nửa hôm trông thấy La Hiểu Đường ở sân vận động…
Cô lướt lướt điện thoại, nói:
– Khá nhiều người tin suy đoán này. Mà động cơ cũng có nữa, cậu ta thích Đường Nam Châu đấy thôi, nên ắt hẳn không vừa mắt cậu từ lâu rồi.
Tống Sa Sa cầm di động Cảnh Lê đọc lại bài viết một lần nữa, sau đó trả lại cho cô bạn.
– Ấy Sa Sa, cậu có nghĩ La Hiểu Đường làm không? – Cảnh Lê hỏi.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
La Hiểu Đường xuất hiện ở cửa căn-tin.
La Hiểu Đường là hoa khôi từ năm cấp hai nên nhiều người trong trường biết mặt, vì vậy cô nàng vừa xuất hiện ở cửa ngay lập tức đã có người nhận ra, có người còn cầm lấy điện thoại lên chụp ảnh.
Cô nàng lạnh mặt, không cho chụp ảnh. La Hiểu Đường nghiến răng nhìn cả căn-tin, cuối cùng nhìn chăm chăm một góc, sải bước đén và dừng lại trước bàn Tống Sa Sa và Cảnh Lê ngồi. Cô bạn cất lời:
– Mặc kệ cậu tin hay không, chuyện đó không phải do tớ làm.
– Tớ tin.
Tống Sa Sa trả lời không chút do dự, nhanh đến mức khiến La Hiểu Đường phải giật mình, Cảnh Lê cũng ngây người.
– Cậu tin thật à? – Cô nàng hỏi.
– Tớ biết cậu vội vàng vào ban Kỷ luật, đâu có rỗi hơi làm mấy chuyện này?
Trong tim La Hiểu Đường lặng lẽ biến chuyển, mím môi rồi cất gót quay đi chẳng định nói thêm câu “Dù sao cũng không phải tớ” nữa.
Sau sự việc bữa trưa tại căn-tin này với bài viết tvnt đăng đương sự đã khẳng định trên tieba mấy bài bàn luận về La Hiểu Đường mới dần lắng xuống và không đến một tiết học đã chìm nghỉm.
Thế nhưng người dán ảnh là ai vẫn chưa có kết luận.
Đáp án sẽ nhanh chóng được công bố thôi.
Chiều tối hôm ấy, một bạn nữ lên văn phòng tự thú, con gái lớp A. Nguyên nhân là trò vui. Giờ tan trường, bạn nữ đó đến xin lỗi Tống Sa Sa, thề thốt sẽ không tái phạm nữa.
Cô bạn nọ xin lỗi rất thành khẩn, nơm nớp lo sợ.
Bạn nữ cứ xin lỗi mãi.
– Thật sự rất xin lỗi, sau này tớ không dám, nhất định sẽ không làm vậy nữa. Tống Sa Sa, cậu có thể tha thứ cho tớ không? – Giọng nói run run lại hơi cố chấp, dáng vẻ như thể bạn không tha thứ cho mình, mình nhất quyết sẽ không đi.
Cô biết nhà trường thấy cô bạn còn nhỏ, sẽ có hình phạt thích hợp nên cũng không làm khó.
Bạn nữ kia vừa đi khỏi thì đến tiết cuối, cô vội chạy về lớp.
Cảnh Lê sờ di động, nói với cô:
– Buổi sáng cậu ta còn cứng đầu lắm mà, buổi chiều lập tức bày ra vẻ sợ sệt e dè lắm. Camera hỏng rồi, nếu cậu ta không tự thú, Nhà trường chưa chắc có thể tìm ra được. Buổi sáng nhiều người mắng cậu ta trên tieba thế mà chẳng có động tĩnh gì nữa là, buổi chiều tự thú ngay lập tức.
– Có lẽ là lương tâm trỗi dậy.
Cảnh Lê phản bác:
– Không thể đâu. Đêm hôm khuya khoắt cậu ta lén lút làm chuyện này chứng tỏ rất gan. Buổi sáng trên tieba bị mắng như thế mà có hé răng đâu, tớ nghe lớp A nói lúc mọi người bàn tán cậu ta còn bình thản ngồi nghe nhạc cơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình vậy, chứng tỏ mặt cậu ta rất dày. Tớ đoán chắc là bị lộ, bị tóm rồi, mới bất đắc dĩ tự thú.
– Koi ơi, cậu muốn đổi nghề viết trinh thám, tvnt không viết ngôn tình nữa à?
– Cũng không phải không thể. Nhưng mà gần đây tớ thích xuyên không cơ, tớ định viết một quyển tiểu thuyết xuyên không! – Cảnh Lê sờ sờ cằm.
Tống Sa Sa biết bạn cùng bàn là người thuộc trường phái hành động, hấp tấp, nói là làm:
– Vậy tớ chờ cậu.
Vừa dứt lời, điện thoại rung lên, có một tin nhắn đến.
Đường Nam Châu: Cậu tha thứ cho con bé đó à?
Tốn Sa Sa: Câu bắt người ta đi tự thú à
Đường Nam Châu: Ừ.
Tống Sa Sa đang định trả lời, Đường Nam Châu đã gửi thêm một tin nhắn:
Cậu có khả năng giải quyết vấn đề và tự giải quyết nó, tớ sẽ không can thiệp, nhưng tớ sẽ không bao giờ chỉ đứng ở ngoài nhìn.
Cụm từ cuối cùng khiến tim cô ấm áp lạ.
Cô nhắn lại…
Ừm.
Sau đó Đường Nam Châu cũng nhanh chóng trả lời.
Xem tài liệu xong chưa?
Ngón tay Tống Sa Sa khựng lại, vẻ mặt khá phức tạp, vừa sợ Đường Nam tvnt Châu lo lắng vừa nghĩ có thể nói những chuyện này với Đường Nam Châu, mười ngón tay lướt trên bàn phím dừng lại một hồi lâu, cuối cùng mới gửi một tin nhắn…
Có lẽ người tớ cần tìm không sống tại thành phố S. Tớ nghĩ họ có thể đã thay đổi ý định, không thi S nữa, cụ thể thế nào tớ sẽ kể rõ cho cậu khi gặp nhau, nhắn tin không tiện lắm.
Cô chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai, bởi vì cô luôn nghĩ rằng sẽ không có ai tin mình nhưng bây giờ lại cảm thấy Đường Nam Châu sẽ tin.
Sau khi tan trường, Tống Sa Sa bị La Hiểu Đường chặn lại.
– Có chuyện gì à? – Cô hỏi.
– Tớ đã đọc tieba. – La Hiểu Đường đáp.
– Hử?
– Cảm ơn cậu đã tin tớ, tớ mời cậu uống trà sữa.
Biểu hiện của cô nàng hơi khó xử.
Tống Sa Sa cảm nhận được ý tốt của La Hiểu Đường, song vẫn từ chối:
– Hôm nay điều gì nên nói tớ cũng đã nói, không phải có ý giúp riêng cậu nên không cần cảm ơn tớ đâu. Hơn nữa hôm qua tớ mới ra viện, bác sĩ nói tớ không được uống trà sữa.
– Trà long nhãn táo đỏ thì sao? Trông cậu không khỏe lắm, nó tốt lắm đấy.
Tống Sa Sa dở khóc dở cười:
– Hôm nay cậu nhất quyết phải mời tớ uống gì đó bằng được à?
– Uống hay không? – Cô nàng hỏi tiếp.
– Đi thôi.
Hai thiếu nữ cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Mấy quán trà sữa nằm cách cổng trường không xa, tvnt La Hiểu Đường mời Tống Sa Sa một cốc trà long nhãn táo đỏ nóng cực to và gọi cho mình một cốc trà Ô Long.
– Tổng cộng của quý khách là tệ, trả một thể hay trả riêng?
– Cùng trả đi.
Cô nàng mở ví và lấy một tờ tiền, chị bán hàng hỏi:
– Quý khách còn tiền lẻ không ạ?
– Có, để em tìm thử xem.
Ví La Hiểu Đường màu đen.
Tống Sa Sa hiếm khi thấy con gái tầm tuổi mình dùng Iris ví kiểu này, bởi ở tuổi này dùng kiểu đó hơi đứng tuổi. Có lẽ cảm thấy ánh mắt Tống Sa Sa, La Hiểu Đường nói:
– Hãng này nổi tiếng lắm, nhưng anh tớ lại không có mắt thẩm mỹ, mua ở nước ngoài tặng tớ, ba trăm đô.
Ví tiền đung đưa trước mắt Tống Sa Sa.
Cả người Tống Sa Sa bỗng cứng đờ.
Người cô cần tìm ấy thế mà nhìn thấy trong ví La Hiểu Đường.
Hết chương .