Mùa đông năm nay đến sớm, tràn vào thành phố S giữa tháng Mười Hai, do có hai đợt không khí lạnh tràn về liên tiếp, nhiệt độ chỉ còn - độ.
Khi đi ra ngoài, Tống Sa Sa không chỉ mặc áo phao lông vũ mà còn đeo bịt tai, bước vào quán cà phê trong cơn gió lạnh lẽo. Quán cà phê mở cửa lúc giờ, có lẽ sáng sớm thứ Bảy quá lạnh nên trên đường không một bóng người, chỉ có vài chiếc xe chống chọi với con gió lạnh đi qua, vương lai những cành cây khô bị thổi gãy giữa cơn gió.
Nhân viên phục vụ cất cao giọng trong trẻo chào khách:
– Chào mừng quý khách.
Do quán mới mở cửa chưa lâu, điều hòa bên trong tvnt chưa hoạt động, Tống Sa Sa vẫn quấn chặt khăn, giọng nói ngọt ngào trong veo xuyên qua lớp khăn dày cộp:
– Bạn em họ Đường, hôm qua có đặt trước phòng riêng ạ…
– Em ấy đến rồi, phòng tầng hai em nhé. – Nhân viên phục vụ trả lời.
– Vâng, cảm ơn chị.
– Có cần chị đưa em lên không?
– Không ạ, em tự tìm được.
Nhân viên mỉm cười gật đầu, nhìn theo thiếu nữ lên tầng hai. Khoảng hai phút sau, quán cà phê có thêm hai khách mới, nhìn qua có vẻ là học sinh, một béo một gầy, hai người thì thầm khe khẽ, không biết đang nói gì.
– Xin chào quý khách, quý khách có yêu cầu gì ạ?
– Ở đây có phòng riêng không ạ? – Nam sinh gầy hỏi.
– Có, nhưng yêu cầu thêm % phí phục vụ.
Nam sinh béo nói:
– Vì hạnh phúc của anh Châu, nhịn! – Bàn tay bụ bẫm phẩy một cái – Một phòng riêng, bên cạnh phòng bạn nữ ban nãy.
Phòng riêng trên tầng hai ấm áp hơn hẳn tầng một.
Tống Sa Sa tháo khăn quàng cổ và bịt tai xuống, ngồi xuống lại cảm thấy hơi nóng bèn cởi áo phao lông vũ ra. Thấy Đường Nam Châu nhìn mình không chớp mắt, cô tủm tỉm hỏi:
– Lạ lắm hả?
Cô duỗi tay sờ tóc mình, lại nói:
– Bình thường tớ ít ki thả tóc lắm, người lớn trong nhà đều nói buộc tóc trông sẽ năng động hơn, lộ trán trông trẻ trung hơn. Nghĩ kĩ thì, hình như tớ chưa thả tóc ra ngoài bao giờ…
Tóc đuôi ngựa buộc cao, mái tóc đen nhánh dài đến tvnt eo mượt mà, hệt như… làn sương mù giã trời đêm.
…Cảm nhận đầu tiên của Đường Nam Châu.
Mang theo muôn vàn vì sao tỏa sáng lấp lánh.
…Cảm nhận thứ hai của Đường Nam Châu.
Tống Sa Sa thấy cậu không phản ứng bèn nói:
– Lạ lắm à, để tớ buộc lên vậy, tớ có mang theo dây buộc tóc…
Dứt lời cô tìm dây buộc trong trong cặp.
– Không cần đâu.
Cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu. Bấy giờ Đường Nam Châu mới nói tiếp:
– Xinh lắm, xinh hơn cả trong tưởng tượng của tớ.
– Trong tưởng tượng? – Tống Sa Sa nghe thấy vậy bèn hỏi ngược lại.
Đường Nam Châu trả lời thẳng thằng:
– Trong mơ.
– À… Trong mơ à… – Tống Sa Sa cảm thấy ấm lòng, như bị ai đó cào nhẹ hơi ngứa ngứa, hỏi tiếp – Cậu mơ thấy gì?
– Cậu không muốn biết đâu. – Cậu đáp.
– … Ác mộng?
– Không phải.
Tống Sa Sa không hỏi lại mà nói:
– Hồi trước tớ cũng mơ thấy cậu.
– Hử? – Đường Nam Châu rướn mày, hỏi – Mơ thấy gì?
– Cậu nói cho tớ trước đi, rồi tớ kể cho.
– Búp bê, cậu ngây thơ quá …
– Cậu mới ngây thơ!
– Rốt cuộc mơ thấy cái gì? – Đường Nam Châu gặng hỏi, dáng vẻ tò mò.
Tống Sa Sa không giấu được bèn kể:
– Hôm đó tớ mơ thấy ác mộng…
– Ác mộng…
– Không phải như cậu nghĩ đâu! Cậu nghe tớ nói đã…
Cô ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp.
– Giấc mơ đó lạ lắm, tớ mơ thấy bị một người rất cao đuổi theo. – Cô vừa nói vừa miêu tả bằng tay – Cao như một tòa nhà ấy, cứ đuổi theo tớ. Tớ chạy mãi rồi chạy mãi, chẳng có ai cứu tớ cả. Tớ sợ lắm, biết rằng nếu bị hắn hắn bắt được sẽ chết ngay, nhưng trong giây phút ấy không nghĩ được cách nào, cứ thế cắm đầu chạymãi. Vào đúng lúc tớ kiệt sức, cậu đã xuất hiện.
Cô cúi gằm mặt.
– Cậu cũng trở nên cao như thế, đánh hắn ta chạy mất.
Đường Nam Châu cười hừ một tiếng, nói:
– Hóa ra hình tượng tớ trong lòng cậu to lớn đến thế!
– Ừ. Dĩ nhiên rồi. – Tống Sa Sa đáp.
– Về sau nếu mơ thấy ác mộng, nhớ phải mơ thấy tớ… tvnt Thế thì tớ mới bảo vệ được cậu trong mơ.
– … Nói gì đấy? – Béo dùng dĩa cuộn mì và đưa vào trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
Bạch Tử Trọng nín thở cầm cốc áp sát vào tường, chốc lát sau mới nói:
– Phòng riêng cách âm tốt quá nên không nghe thấy rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng ác mộng gì đó. – Nói đoạn, cậu ta kêu một tiếng. – Tao giết mày, đồ Béo chết tiệt, mày ăn mà không đợi tao!
– Mày gầy ăn ít đi!
– Quy luật gì đấy?
– Tao béo, lớp mỡ dày mới chống chọi qua mùa đông, quá lạnh… béo quá sống không nổi… – Béo lại ăn thêm hai miếng nữa.
Bạch Tử Trọng buông xuôi.
Đặt cốc thủy tinh xuống, mông đặt lên bàn.
– Tao mặc kệ, tao cũng muốn ăn, % phí phục vụ xót cả lòng. Mày muốn đến đây, thì tự mày đi mà nghe. – Bạch Tử Trọng ôm hết đồ còn thừa trên bàn về phía mình.
Béo: …
Nhưng tháy không có ai ngồi xổm nghe trộm, Béo ta đành hi sinh thân mình vì hạnh phúc của anh Châu. Cậu chàng lèm bèm mãi:
– Anh Châu chưa yêu đương bao giờ, hồi trước cũng chưa từng thích cô gái nào, tao còn tưởng anh ấy thích tao cơ! Nếu không, tại sao anh Châu có nhiều người theo đuổi thế mà không thèm để ý chứ, trái lại còn luôn cho tao rất nhiều đồ ăn.
Xưa nay, mỗi lần Béo đắc ý, Bạch Tử Trọng luôn giả câm giả điếc.
Bởi cậu ta sẽ lẩm bẩm mãi mà thôi.
– …Suốt ba năm cấp hai anh Châu chưa từng tvnt để ý cô gái nào. Lê Trà vừa tốt bụng vừa xinh đẹp như thế, đồ ăn nhiều như vậy, anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ theo đuổi con gái nhà người ta mất mấy tháng rồi cuối cùng mới mở mang đầu óc, không đến thư viện nữa mà tới quán cà phê, còn đặt phòng riêng trước…
‘Người cha già’ Béo cười nham nhở cầm lấy cốc thủy tinh áp vào tường.
Nghe mãi, nghe mãi…
– Nghe được gì chưa?
‘Cha già’ Béo tỏ vẻ:
– Khả năng là lâu rồi tao chưa lấy dáy tai lại chưa ăn no nên không nghe được.
Bạch Tử Trọng điên lên:
– …Mày muốn cướp đồ ăn của tao à, cút.
Thực tế là tại phòng hai người đều nói nhỏ, không phải vì biết có người ở phòng bên nghe lén mà là Tống Sa Sa đang nói bỗng dưng hạ thấp giọng. Đường Nam Châu cũng bị nhiễm, thành ra hai bên nói chuyện thì thầm như bây giờ.
Tống Sa Sa nói:
– …Trước tớ đã nói với cậu muốn tìm người đấy? Nhưng tìm mãi cũng không thấy, tài liệu cậu cho tớ cũng không có. Khi ấy tớ đã đoán có lẽ cậu ta không còn ở thành phố S nữa. Không ngờ đúng là vậy.
– Tìm được rồi? Là ai? – Đường Nam Châu dồn dập hỏi.
– Anh ruột La Hiểu Đường – La Văn Hạo. Mấy ngày trước, La Hiểu Đường mời tớ uống trà sữa, tớ thấy ảnh trong ví cậu ấy, sau đó tớ nói bóng nói gió mới biết người tớ tìm là anh trai cậu ấy, lớn hơn cậu ấy một tuổi, đầu tháng đã đi du học rồi.
– La Hiểu Đường … – Đường Nam Châu lẩm bẩm cái tên này, cảm thấy khá quen tai.
– Lớp trưởng A. – Cô giải thích.
– À.
Bấy giờ Đường Nam Châu mới nhớ ra. Lần tvnt trước ở quán karaoke, đám người Trịnh Lực gọi tên cô nàng, lúc ấy còn giới thiệu mấy câu nhưng cậu không có tâm tình gì, chỉ nhớ ba chữ lớp trưởng A. Sau đó, cậu bèn hỏi:
– Cậu tìm hắn làm gì? Trước đây họ cũng là người thành phố N à?
Nó chính là nguyên nhân hôm nay Tống Sa Sa hẹn Đường Nam Châu ra quán cà phê này để nói chuyện này cho cậu ấy biết. Cô hít một hơi thật sâu, kể rõ ràng những thứ mình đã trải qua cùng với suy đoán cho cậu. Giọng cô nhẹ tênh, nhưng nếu nghe cẩn thận thì vẫn có thể nhận ra vẻ căng thẳng trong đó.
Gần nửa tiếng sau cô nhấp ngụm nước.
– … Còn gì không.
Cô nói thêm:
– Tớ thật sự không phải đang nằm mơ, thật sự đã tìm được La Văn Hạo.
Đường Nam Châu nhíu mày.
Tống Sa Sa lại uống thêm một hớp nước.
– Ý cậu là bố mẹ cậu không phải tai nạn chết, là có người cố ý hại? Mà bố La Hiểu Đường là nhân chứng duy nhất, nhưng là ông ta không ra làm chứng ư?
– Phải.
– Cậu có biết bố La Hiểu Đường tên là gì, làm gì không? – Cậu hỏi tiếp.
Tống Sa Sa đáp:
– Hình như có một chữ ‘Phan’, Phan trong… hình như là kinh doanh.
– Để tớ hỏi thử.
Cậu cúi đầu bật điện thọai, đăng nhập vào biểu tượng chim cánh cụt (QQ). Cậu cũng không ngại Tống Sa Sa, trực tiếp cho cô xem.
Tống Sa Sa thấy cậu mở trang QQ của một nam sinh cấp ba. QQ của cậu ta không giống với người ở độ tuổi học sinh, nhìn thoáng qua toàn là nhóm Quản lý đô thị, nhóm Buôn bán hàng hóa, v.v…
Đường Nam Châu mở tiếp một nhóm bán hàng, tvnt đăng một câu hỏi:
Có ai quen La Phan, kinh doanh, có một đứa con trai đi du học, con gái đang học cấp ba tại S không?
Tống Sa Sa chợt hỏi:
– Liệu có người biết không?
Đường Nam Châu bật cười:
– Đừng coi thường dân buôn bán, họ hành nghề khắp nơi, già trẻ đều có hết nên biết nhiều thứ lắm.
Tống Sa Sa sực nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt của hai người liền hỏ:
– Vậy sao cậu có thể vào nhóm đó được?
Đường Nam Châu nhàn nhạt nói:
– Chức vụ của bố tớ tương đối đặc biệt.
Nghe trong giọng nói không có chút hăm hở nào.
Hết chương .