Vương Ưng chưa từng thấy Tống Sa Sa quyết liệt như bây giờ nên thoáng chốc không biết xử sự ra sao, chỉ cho đến khi bị Tống Sa Sa nhìn chằm chặp cậu ta mới trở lại bình thường, nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.
… Lớp trường hiện tại hoàn toàn khác xa lớp trưởng trong suy nghĩ của cậu ta.
Vương Ưng không nói gì nữa, lẳng lặng theo sau Tống Sa Sa và Cảnh Lê vào bệnh viện, nhìn Tống Sa Sa lấy số, đợi bác sĩ xử lí vết thương. Sau đó, hai người đưa cậu ta về nhà và bình tĩnh giải thích lí do có vết thương với ba mẹ cậu ta.
Lời lẽ nói dối có lý đến mức cậu ta còn suýt tưởng là thật.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu vì lớp trưởng thay đổi vì Đường Nam Châu, nhưng Vương Ưng không dám nói bất cứ lời nào.
Lúc rời khỏi nhà Vương Ưng đã qua buổi trưa, sau một buổi sáng bận rộn Sa Sa hơi mệt mỏi.
– Tớ thấy cậu mệt rồi, hay về nhà nghỉ ngơi đi! – Cảnh Lê khuyên.
– Chắc tới giờ cậu phải về rồi? Cậu ra ngoài lâu như thế, mẹ cậu sẽ lo lắng lắm.
Cô biết gia đình Cảnh Lê quản lý con cái nghiêm khắc, đặc biệt là mẹ cậu ấy. Buổi tối ở bên ngoài lâu quá mười phút, thế nào cũng gọi điện thoại liên tục cho cậu ấy.
Vài lần như vậy, Cảnh Lê đều thấy rất ngại.
Mẹ cậu ấy sợ con gái học hư nên rất quan tâm việc chọn bạn của cậu ấy. Đôi khi Tống Sa Sa sẽ nhận được điện thoại của mẹ Cảnh Lê để kiểm tra lời Cảnh Lê nói có đúng sự thật hay không. Mỗi lúc như vậy, Cảnh Lê vô cùng khó xử.
Tống Sa Sa hiểu cách giáo dục của mỗi gia đình khác nhau, với tư cách là một người ngoài cô cũng không nói gì được, mỗi lần như vậy đều gỡ rối giúp bạn mình.
Vì vậy hôm nay ra ngoài lâu như vậy, cô lo người nhà Cảnh Lê sẽ lo lắng không vui.
Cảnh Lê biết bạn thân lo cho mình, xua xua tay, cười nói.
– Không sao, gần đây mẹ tớ dễ hơn rồi. Tớ mới xuất bản một quyển sách, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng học phí và phí sinh hoạt tớ đã tự trả được. Đợt trước lớp Chính trị có dạy một câu rất đúng, nền tảng kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, tớ tự kiếm tiền được nên mẹ tớ cũng đỡ nghiêm khắc hơn trước, cậu không cần lo lắng đâu. Ngược lại là cậu, một Vương Ưng rơi từ trên trời xuống bây giờ mới giải quyết xong, nhưng cậu còn phải đi gặp Đường Nam Châu phải không?
Cảnh Lê đoán như thần. Tống Sa Sa gật đầu.
– Cần tớ đi cùng không? – Cảnh Lê bèn hỏi.
Cảnh Lê gấp tay phải làm ra vẻ mình rất cơ bắp, vỗ vỗ bắp tay:
– Tớ có thể chứng minh cậu không đi riêng với Vương Ưng đến bệnh viện.
Tống Sa Sa buồn cười, duỗi tay vỗ cánh tay cô nàng:
– Được rồi, cậu lại đang suy nghĩ linh tinh gì thế? Tớ với bạn trai tớ đến một tí tin tưởng nhau cũng không có chắv? Tớ kéo cậu đi chung không phải là sợ cậu ấy hiểu lầm. Cậu về nhà trước đi, lát tớ tìm Đường Nam Châu nói chuyện, hỏi rõ mọi chuyện rồi ẽ về nhà.
Tống Sa Sa tiễn Cảnh Lê lên xe buýt rồi mới bắt một chiếc xe buýt khác đến khu chung cư của Đường Nam Châu.
Kể ra cô đã đến nhà Đường Nam Châu khá nhiều lần, bây giờ đã rất quen thuộc. Đến cả bảo vệ khu cũng biết cô, không cần Đường Nam Châu xuống đón cũng cho cô đi lên. Sau khi đến cổng chung cư, cô nhắn tin cho bạn trai.
Tuy nhiên đã năm, sáu phút trôi qua Đường Nam Châu vẫn chưa trả lời.
Cô bèn gọi điện.
… Không nghe máy.
Tống Sa Sa gọi điện cho Béo, lúc biết Đường Nam Châu vẫn ở nhà cô mới yên tâm phần nào. Lần trước cậu cũng không nghe điện thoại, vì bị sốt, sốt đến độ mê man không biết gì. Nếu cô không gọi điện kịp thời, chỉ e sốt đến hỏng não luôn.
Ở một mình, cô giúp việc lại đến vào thời gian cố định, đôi khi cậu bị ốm tránh không được không có người chăm sóc.
Tống Sa Sa nhớ lại mà thấy sợ, cũng không biết có phải bị nhiễm trí tưởng tượng của Cảnh Lê không mà tưởng tượng ra cảnh Đường Nam Châu bị ngã vào bồn tắm. Hiện tại đang là giữa tháng Mười đúng thời điểm giao mùa, mùa thu thành phố S rất ngắn, thời tiết thay đổi thất thường, cơn mưa vừa ghé qua thì chốc lát sau gió mùa đã ập đến, áo len áo khoác thi nhau lên sàn.
Kiểu thời tiết này rất dễ bị ốm, hôm qua vừa thi thể thao nên càng dễ bị ốm hơn.
Tống Sa Sa không nghĩ thêm nữa lập tức vào khu chung cư.
Lúc thang máy dừng, cô lấy chìa khóa nhà, tra vào ổ khóa, mở cửa. Lúc cửa vừa hé, cô nghe thấy Đường Nam Châu đang tức giận quát lớn:
– Tôi không về. Cút!
Tống Sa Sa ngước mắt nhìn.
Là chàng thanh niên lần trước vào thang máy chung với cô, nghe nói là anh trai khác cha khác mẹ với Đường Nam Châu trên pháp luật.
Bấy giờ Đường Nam Châu và chàng thanh niên ấy mới chú ý đến sự xuất hiện của Tống Sa Sa.
Tống Sa Sa bối rối, hít sâu một hơi, cầm chặt chiếc khóa trong tay:
– Tớ gọi điện mà cậu không nghe, tưởng cậu bị ốm nên đi lên xem thử…
Sau đó cô nhìn sang chàng thanh niên kia, hỏi:
– Có phải tôi quấy rầy hai người, nếu phải thì tôi đi trước vậy…
Chàng thanh niên nhanh hơn Đường Nam Châu đáp lại:
– Là Tống Sa Sa phải không?
Cô gật đầu.
Chàng thanh niên cười:
– Không cần về, không cần về đâu, em ở lại đi, anh chỉ đến nói vài lời với em trai, đã nói xong rồi. Anh họ Đường, tên là Nam Minh, Nam Châu là…
Tiếng “anh trai” chưa kịp thốt ra, Đường Nam Châu đã chặn lại.
– Không có cửa làm anh trai tôi. Bố mẹ tôi với bố mẹ anh là một à? Tôi chỉ nói một câu, tôi không về. Tôi không có người anh như anh, cũng không có cái gọi là em trai. Sinh nhật liên quan gì đến tôi. Ông già tức giận thì bảo ông ta đến đây đánh tôi, tôi không về, anh về đi không tiễn.
Đường Nam Minh thở dài, cũng không có yêu cầu quá đáng, thay vào đó nhìn sang Tống Sa Sa mấy lượt, khẽ cười rồi tự đóng cửa ra về.
Tống Sa Sa dời mắt thấy Đường Nam Châu nhặt điện thoại trên sô-pha lên xem. Cậu lướt qua lướt lại, giải thích:
– Lúc nãy cãi nhau với anh ta, không nghe thấy cuộc gọi và tin nhắn.
Đường Nam Châu có vẻ khá tức giận, cả người toát lên vẻ khó chịu.
Tống Sa Sa ngồi kế bên cậu, dịu dàng hỏi:
– Sao thế?
– Con trai ông già tổ chức tiệc sinh nhật, gọi tớ về tham gia. – Cậu hờ hững đáp – Sinh nhật tớ mà ông ta có bao giờ nhớ đâu.
Lời này nói ra làm Tống Sa Sa có chút xót xa, cầm lấy tay cậu.
– /, tớ ghi nhớ ở đây nè… – Nói rồi cô chỉ tay vào tim mình.
Giọng nói cô dịu dàng, nở nụ cười ấm áp, giống như một chiếc lông vũ nhỏ đang phe phẩy trái tim cậu, sự khó chịu cùng cực trong người giờ đã biến mất không vết tích.
Cậu nắm chặt tay cô và hỏi:
– Sao cậu đến tận đây?
Tống Sa Sa nhớ đến lí do chính bèn đáp:
– Sáng nay xảy ra một chuyện, Vương Ưng cậu ta… – Cô vẫn chưa nói hết, Đường Nam Châu nhăn nhó, cắt ngang – Nhắc đến cậu ta làm gì?
Tống Sa Sa thở dài:
– Cậu đừng giận, nghe tớ nói trước đã.
Đường Nam Châu hừ mũi.
– Ừm.
Cô tiếp tục hỏi:
– Cậu có gọi người đánh cậu ta không?
Đường Nam Châu thoáng sầm mặt, sau đó đáp:
– Cậu ta là cái thá gì, đáng để tớ đánh sao?
– Cậu ta bị người ta đánh, khá nặng. Mặt mày sưng vù, chảy máu, nói là cậu gọi người đánh. Hôm nay tớ và Cảnh Lê hẹn nhau ăn sáng, bắt gặp cậu ta, thế là đưa cậu ta đi bệnh viện.
Đường Nam Châu trầm tư.
Cảm giác được sự trầm tư của cậu, cô cũng im lặng.
Không biết lúc nào cũng không biết ai buông tay ra, đột nhiên hai người cách xa nhau ra.
Cậu nhìn thẳng vào cô và hỏi:
– Cậu tin cậu ta? Cậu tin là tớ gọi người đánh cậu ta?
– Tớ tin cậu sẽ không đánh cậu ta. – Tống Sa Sa đáp.
– Nhưng cậu tin là tớ gọi người đánh cậu ta, cho nên cậu mới đưa Vương Ưng đi bệnh viện. – Đường Nam Châu quả quyết như vậy, dừng lại chút rồi lại hỏi – Có phải là trong lòng cậu, tớ là người không nói lời nào mà dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?
Tống Sa Sa nghe những lời này thì tức giận:
– Cậu nghĩ tớ như vậy sao?
– Cậu trả lời tớ trước đi.
Tống Sa Sa quả thực rất giận, đột nhiên đứng dậy.
– Bây giờ tớ không muốn nói chuyện với cậu.
Hết chương .