Tống Sa Sa và Đường Nam Châu chiến tranh lạnh.
Người đầu tiên phát hiện là La Hiểu Đường.
Ba người học chung lớp, ban ngày lên lớp đều ở cùng nhau, quen biết nhau lâu như vậy, không khó để phát hiện sự kì lạ của hai người. Ví dụ như lúc học tiết số học, thầy Cố viết trên bảng hai đề bài, gọi Tống Sa Sa và Đường Nam Châu lên bảng, hai người đến liếc nhìn nhau cũng không nhìn một cái, giải xong bài thì ai về chỗ người nấy.
Nếu là lúc trước, hai người có cơ hội cùng lên bảng, thế nào cũng là một màn ngược cẩu.
Mỗi khi Tống Sa Sa về lại chỗ ngồi, La Hiểu Đường lại thốt lên hai tiếng đầy ai oán, thể hiện sự tổn thương của cẩu độc thân.
Phát hiện có gì đó không đúng, La Hiểu Đường âm thầm tiếp tục quan sát, không lâu sau thì phát hiện hai người quả thực đang chiến tranh lạnh. Cô đi hỏi Tống Sa Sa.
– Hai người làm sao thế?
La Hiểu Đường hỏi trống không, không nêu rõ tên ai.
Tống Sa Sa trả lời dứt khoát.
– Không có gì.
Thẳng thắn dứt khoát.
Không có nhưng thật ra là có.
La Hiểu Đường lặng lẽ nhìn Tống Sa Sa rồi lại nhìn Đường Nam Châu chợt hiểu ra.
Thì ra là đang chiến tranh lạnh.
Cô đoán với tính cách của hai người họ sẽ không giận nhau lâu, nhưng mà đúng một tuần hai người họ vẫn như vậy, khiến La Hiểu Đường kinh ngạc. Mặc dù thường ngày cô là người thích xem kịch hay, còn thích chọc tức Đường Nam Châu, báo thù lúc trước Đường Nam Châu không thích mình, sau đó quen biết Tống Sa Sa, Đường Nam Châu tuy hư hỏng có hư hỏng, nhưng mà rất biết chọn, Tống Sa Sa là cô gái đáng để yêu mến.
Quả thực cô rất hi vọng cặp đôi này có thể có cái kết đẹp.
La Hiểu Đường nghĩ ngợi, lúc trưa trưa qua kí túc xá tìm Cảnh Lê.
Cô biết Tống Sa Sa chơi thân với bạn cùng bàn năm trước, hai người là bạn thân của nhau, hỏi Cảnh Lê, chắc là sẽ hỏi được gì đó. Song không ngờ Cảnh Lê không ở kí túc xá, La Hiểu Đường hỏi thăm được giờ nghỉ trưa Cảnh Lê không về kí túc xá mà ở lại phòng học.
Cô đành đi qua lớp ban Xã hội.
Lúc đến nơi thì thấy bốn người Cảnh Lê, Béo, Bạch Tử Trọng và Trịnh Lực đang ngồi cùng nhau. Thời tiết mùa thu dễ buồn ngủ, trời dần dần trở lạnh, không ấm áp như ở miền Nam, đa số các bạn học đều không muốn ở lại trong lớp học nghỉ ngơi.
Bấy giờ bốn người lặng lẽ ngồi quây quanh bàn học, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.
- … Các cậu đang làm gì vậy?
Giọng của La Hiểu Đường làm bốn người họ giật mình. Cảnh Lê bị dọa hết cả hồn, quay lại thấy La Hiểu Đường, mới nhẹ giọng:
– Giật cả mình, tớ còn tưởng là ai. La Hiểu Đường, sao cậu lại ở đây?
– … Có việc tìm cậu.
La Hiểu Đường kể chuyện mình thắc mắc, hai phút sau liền vào cùng hội với bốn người. Cảnh Lê chủ trì hỏi trước:
– Thực ra hôm đó tớ phát hiện khác thường rồi, tớ nhắn tin hỏi Sa Sa thì cậu ấy nói không có chuyện gì. Bình thường tụi tớ nhắn tin cho nhau, không khi nào ngắn gọn gãy khúc như vậy cả, tớ rất mẫn cảm với con chữ, giữa hai người họ chắc chắn cãi nhau rồi. – Cảnh Lê tiếp lời – Nói tất cả những gì các cậu biết ra đây, chùng ta nghiên cứu thử xem, rốt cuộc hai người họ vì sao chiến tranh lạnh, rất đáng sợ…
Béo suy luận.
– Tớ còn đang nghĩ có phải anh Châu và Sa Sa chia tay rồi không, sau này tớ không được đi ăn chung gà rán với Sa Sa nữa rồi.
Trịnh Lực tiếp luồng suy luận của Béo.
– Nếu anh Châu và Sa Sa chia tay, tớ và Lan Lan càng dễ hơn thì có…
Bạch Tử Trọng tiếp lời.
– Bởi vậy mới nói, yêu đương mà có bạn chung nhiều cũng phiền phức lắm.
La Hiểu Đường thốt lên:
– Hai người họ vẫn chưa chia tay được hiểu không các cậu?
Cảnh Lê tiếp tục:
– Thì đó, các cậu đừng nói linh tinh, nhanh nói thử, bên phía Đường Nam Châu biết được gì không?
…
Trịnh Lực trả lời:
– Anh Châu không chịu nói gì cả. Tơ hỏi qua Lan Lan, Lan Lan nói Tống Sa Sa cũng không có biểu hiện gì.
Béo thêm lời:
– Anh Châu có hỏi tớ một câu… hỏi tớ có đánh Vương Ưng không?
Bạch Tử Trọng:
– Cũng hỏi tớ nữa.
Béo và Tử Trọng đồng thanh:
– Ai mà rảnh rỗi đi đánh cậu ta?
La Hiểu Đường phân tích:
– Nói đến Vương Ưng, ánh mắt Đường Nam Châu khi nhìn thấy Vương Ưng càng ngày càng lạnh… có một lần mặt đối mặt, tớ còn tưởng hai người họ sắp đánh nhau đến nơi.
Cảnh Lê cuối cùng đã tìm ra chìa khóa của vấn đề:
– Ây ây ây, các cậu không biết sao?
Bốn người cùng dồn ánh mắt về phía Cảnh Lê.
– Vương Ưng bị đánh thật đấy. Hôm tớ gặp phải Vương Ưng thì cậu ta nói do Đường Nam Châu gọi người đánh, trông thảm lắm. Tớ với Sa Sa sợ cậu ta mách thầy giáo đành đến bệnh viện cùng cậu ta, sau đó Sa Sa còn qua bên nhà Đường Nam Châu hỏi rõ mọi chuyện. Chẳng lẽ vấn đề nằm ở đó à?
Béo sốt sắng:
– Trời ơi, sao cậu không nói sớm, đây mới là điểm chính hiểu không?
Cảnh Lê hỏi lại:
– Đây đâu phải chuyện có thể nói rõ trong một hai câu được. Đừng bảo là chỉ vì cái này mà họ chiến tranh lạnh nhé?
Trịnh Lực hỏi ngược lại:
– Cậu viết truyện mà không biết à? Các cặp yêu nhau đang chiến tranh lạnh thì giải thích vô ích thôi. Nhất định lúc trước có việc gì đó không vừa ý, cứ tích dần lên, cho nên chỉ cần đến lúc có mồi lửa thì sẽ bùng cháy lên.
– Ô, xin lỗi nha, nam chính của tớ không chiến tranh lạnh với nữ chính nhé, có sai là lập tức nhận lỗi, không sai cũng nhận lỗi, dù sao thì nữ chính luôn luôn đúng.
Trịnh Lực cảm thán:
– Cho nên tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống là cuộc sống…
– Không đúng. – Béo đột nhiên hét lên làm Trịnh Lực hết hồn, cậu chàng đứng phắt dậy vỗ bàn – Vương Ưng nói dối, anh Châu không hề gọi người đánh.
Cảnh Lê giải thích.
– Có mà, cậu ta nói người đó tên là Ếch Xanh.
Béo cạn lời.
Bạch Tử Trọng bưng trán ngán ngẩm:
– Việc quan trọng này cậu phải nói sớm chứ.
Béo không nói gì nữa, lập tức gọi điện cho Ếch Xanh. Không lâu sau, đã tìm ra chân tướng mọi chuyện. Hôm đó, ở quán net Ếch Xanh nghe được cuộc nói chuyện của Béo và Tử Trọng về Vương Ưng, cậu ta lại nóng lòng muốn báo đáp ân tình của Đường Nam Châu, thế là tìm người trong trường S I cùng đi đánh Vương Ưng, cũng chờ được hôm Vương Ưng một mình rời khỏi trường, cuối cùng tẩn cậu ta một trận.
Sau cùng năm người họ đã tìm ra được nguyên nhân xảy ra chiến tranh lạnh- tám chín phần là có liên quan đến Ếch Xanh.
Tan học, Béo hẹn Đường Nam Châu đi quán net và túm theo Ếch Xanh đến trước mặt cậu.
– Anh Châu, em không gọi người đánh Vương Ưng. Hôm đó Ếch Xanh nghe được cuộc nói chuyện của em và Tử Trọng, sau đó tự mình đi tìm đánh Vương Ưng, còn nói là do anh bảo nó đi đánh. Là nó cầm đầu, người làm chị dâu hiểu lầm cũng là nó.
Đường Nam Châu lạnh tanh.
Giờ này Ếch Xanh mới nhận ra rằng việc tốt mình làm thành ra gì rồi, tự tát vào mặt mình một cái trước chuộc tội:
– Anh Châu, là em không đúng, là em tự ý. Em đi giải thích với chị dâu.
Mặt Đường Châu vẫn lạnh tanh như cũ:
– Cút.
Béo rất hiểu tính khí anh Châu, lập tức liếc mắt nhắc khéo:
– Nghe rõ chưa? Anh Châu kêu cút đi giải thích với chị dâu, còn không mau đi!
– Cấm được đi. – Đường Nam Châu lạnh lùng cất tiếng, giọng điệu cương quyết.
Ếch Xanh không biết là nên đi hay không, ánh mắt ngóng đợi chỉ thị của Béo. Lúc này, Béo cũng chưa hiểu ý anh Châu như thế nào, đúng ra nên lôi cả bọn Bánh Ú theo.
Đường Nam Châu lại nói thêm:
– Việc này không cần mày quản, sau này đừng để tao gặp lại mày.
Ếch Xanh cuối cùng cũng hiểu, nhanh chóng chuồn đi.
Béo nghĩ đến trọng trách mà bên nữ giao phó, nhắm mắt nói:
– Anh Châu, em nghe Cảnh Lê nói hôm đó chính miệng Tống Sa Sa nói sợ Vương Ưng đi phô thầy giáo rồi anh bị phê bình nên mới rủ Cảnh Lê đưa cậu ta đi bệnh viện. Chung quy cậu ta cũng bị đánh rồi, lại là bạn cùng lớp, Tống Sa Sa lại là lớp trưởng không thể thấy chết không cứu. Suy cho cùng Sa Sa là vì nghĩ cho anh.
Thực ra Đường Nam Châu không khó chịu mấy vì việc của Vương Ưng bị đánh, mà là Tống Sa Sa không tin cậu. Vì cô cậu đã thay đổi, hứa không đánh nhau nữa nhưng cô lại không tin là cậu không hề gọi người đánh Vương Ưng. Lúc đó cậu cảm thấy sự thay đổi và cho đi của mình là vô ích.
Hơn nữa, suốt một tuần nay thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, cậu càng cảm thấy khó chịu.
Cậu lại không làm sai, tại sao phải cúi đầu trước?
Trong khi đó bên Tống Sa Sa cũng cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô vốn dĩ giận dỗi thái độ của Đường Nam Châu. Cô cảm thấy mình không sai gì hết, đưa Vương Ưng đi bệnh viện là sự cách giải quyết tốt nhất lúc đó, hơn nữa bạn Đường Nam Châu đánh người trước là thật. Hôm sau khi cãi nhau ở nhà Đường Nam Châu, lúc trở về nhà cô đã bình tĩnh hơn.
Ấy thế mà nguyên cả ngày Chủ nhật, Đường Nam Châu không thèm liên lạc với mình.
Quan trọng nhất là thứ Hai đi học cậu coi cô như người vô hình.
Tống Sa Sa lại nhớ về đêm mưa đó, là ai gọi cô xuống nhà vào đúng hai giờ sáng và nói với cô, chỉ cần cô vui vẻ thì bằng lòng làm, bằng lòng sửa đổi.
Cô đếm rồi lại đếm, mới chỉ vài tháng cậu đã biết cãi nhau với cô, có chết cũng không nhượng bộ trước.
- … Tớ biết một quán bánh ngọt ngon lắm, La Hiểu Đường chỉ cho tớ đấy. Quán đó còn có một tầng đặc biệt, không gian yên tĩnh, giá hơi đắt lại rất khó đặt chỗ. Nhưng mà, tớ có người bạn mới quen, cô ấy giúp tớ đặt chỗ rồi, là hôm nay đi, tớ không tìm được ai đi cùng, Sa Sa cậu đi với tớ được không?
Tống Sa Sa bị phân tâm, Cảnh Lê nói xong liếc nhìn điện thoại nhận được tin nhắn Ok của Béo.
Cảnh Lê tung chiêu làm nũng.
– Được không Sa Sa, chỉ nửa tiếng thôi mà, ăn xong là cậu có thể về nhà rồi. Tớ muốn ăn thử bánh ngọt của quán đó lắm lắm.
Tống Sa Sa hết cách.
– Được rồi.
Cảnh Lê hí hửng cười tít mắt.
– Vậy bọn mình đi thôi.
Hết chương .