Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Saguru chăm chăm nhìn Kaito như đòi hỏi câu trả lời. Kaito dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Saguru, lông mày cũng nhíu lại một đống.
Rimo nhìn hai người đưa mắt tình tứ, yên lặng xem kịch.
Kaito cuối cùng mở miệng:
"Tôi khó chịu vì cậu bế em gái tôi đấy, ý kiến gì?"
Ánh mắt Kaito khinh khỉnh nhìn Saguru, như thách thức rằng nếu cậu ta có ý kiến, anh sẽ lao vào cắn cậu ta vậy.
Saguru như hiểu ra vấn đề, mắt hơi sáng lê một tí. Nhưng anh cũng thật thắc mắc. Không phải anh chỉ bế cô bé này một chút thôi sao, cậu ta cần gì phải bày bộ mặt muốn ăn tươi nuốt sống anh như vậy?
Điều này, không phải hơi quá phận của một anh trai đối với em gái sao? Làm cho cậu ta tức giận như vậy, chẳng lẽ cô bé này có điểm gì đó rất thú vị?
Sau một hồi suy nghĩ, Saguru ánh mắt nhìn Rimo có phần sâu hơn. Trên môi nở nụ cười nhẹ, khuôn mặt vốn đẹp trai của anh như sáng bừng hẳn.
Nhìn thoáng qua cũng biết Saguru vốn đã đẹp trai rồi. Nhưng khi anh nở nụ cười, khuôn mặt như bước đến tầm cao mới, càng anh tuấn lên.
"Cậu cười cái gì?" Kaito thấy nụ cười tỏa nắng của tên kia đang hướng về em gái bảo bối, anh liền bao bọc vật nhỏ kĩ càng hơn. Nhìn bộ dáng của anh như vậy, thật sự không biết nói thế nào. Rất kì lạ, cũng rất buồn cười.
Hừ hừ, ánh mắt của hắn nhìn Rimo như vậy, Kuroba Kaito anh cảm thấy rất không an toàn a!
Ding ding dong.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã hết thời gian nghỉ.
Saguru nhìn loa thông báo, sau đó nhìn Rimo. Nở nụ cười nhẹ, anh vỗ vỗ đầu cô:
"Gặp lại sau nhé, cô bé."
Quay lưng chặn lại tiếng hét tức giận của Kaito, Saguru nhếch môi khiêu khích, quay về lớp.
Rimo nhìn Saguru, ánh mắt có chút sâu. Cô ôm cằm suy nghĩ, không biết rằng cái nhìn lộ liễu của cô như mồi lửa châm vào ngòi nổ trong lòng Kaito vậy.
"Rimo! Không cho phép em nhìn cậu ta!"
"Hah? Anh nói gì lạ vậy?"
"Không cho phép em để ý cậu ta, cũng không được nhớ đến!" Tên đáng ghét đó, dám tranh sủng với anh sao?
Trong đầu Kaito hiện lên thước phim máu chó như sau:
"Hoàng thượng, người đến thăm thần thiếp sao?" Kaito quý phi.
"Ái phi, ta vừa phát hiện có một người rất thú vị." Rimo hoàng thượng.
"Hoàng thượng, người dám để ý đến kẻ khác sao!" Kaito quý phi cắn khăn tay ủy khuất.
"Nàng ấy thật đặc biệt. Mái tóc hạt dẻ thật đẹp, ánh mắt cũng thật cuốn hút. Quả là mỹ nhân hiếm có." Rimo hoàng thượng ánh mắt sủng nịnh nhìn người đang bước đến.
"Được hoàng thượng để ý là phúc hạnh của thần thiếp." Saguru quý phi hành lễ, vẻ mặt nhu tình nhìn Rimo hoàng thượng.
"Hồ ly tinh, ngươi dám cướp hoàng thượng của ta!?" Kaito quý phi chỉ vào mặt Saguru quý phi, quát.
"Hoàng thượng để ý ta, sủng ta, là quyết định của ngài. Qúy phi ngươi tốt nhất nên vào lãnh cung đi. Ha ha ha!" Saguru quý phi cao quý che miệng cười, một tay nâng Rimo hoàng thượng đi mất.
"Hoàng thượng! Hoànggggg thượnggggg!"
Kịch khép lại với hình ảnh Kaito quý phi ngã ngồi trên đất, lê hoa đái vũ thảm thiết nhìn bóng lưng Rimo hoàng thượng.
.
.
.
...
AHHHHHHHH!!!!
Không, anh không muốn như vậy đâu!!!
"Rimo!!!" Kaito ôm chặt lấy Rimo, không để ý đến hàng chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Rimo nhẫn nhục chịu đựng cái ôm chặt cứng của Kaito, trong lòng phì cười.
Gì đây, Kaito Kid đây sao?
Ai đó nói cô biết cái tên ra vẻ ủy khuất đáng thương như cún con này thật sự không phải là Kaito Kid lừng danh đi.
Le bạn cùng lớp: thằng này thật sự là Kaito sao?
"Kaito! Cậu ôm chặt như vậy sao Rimo chịu nổi!" Aoko giật lấy Rimo, giải thoát cô khỏi cái ôm đòi mạng của Kaito. "Ôi Rimo đáng thương."
Kaito thấy vật nhỏ biến mất khỏi tay mình, nhanh chóng dành lại bảo bối:
"Đừng giành Rimo của tớ!"
"Hah? Rimo của cậu khi nào hả?" Aoko cũng chẳng chịu thua, giật lại.
"Không của tớ chẳng lẽ của cậu? Trả em ấy đây!" Le anh trai giành lại em gái.
"Rimo đã nhận tớ là chị gái rồi, em ấy là của tớ!" Le chị gái nuôi giành lại em gái.
"Cậu...!" Le anh trai kéo lại em gái.
"Cậu...!" Le chị gái nuôi kéo lại em gái.
Le bạn cùng lớp: Aoko, nào giờ tưởng cậu và Kaito thích nhau. Từ khi nào hai người lại biến thành tình địch vậy?
Le cô giáo: Thế rốt cuộc hai anh chị có cho tôi vào dạy không?
"Kaito, Aoko! Hai em vào chỗ ngồi ngay! Khoan đã, Kaito em đang bế ai đó? Đây là trường học chứ không phải nhà trẻ, em dẫn cô bé đến đây làm gì!"
Sensei sát thần ánh mắt nguy hiểm nhìn Kaito. Kaito nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi, lêu lêu Aoko một cái rồi đáp:
"Sensei, em gái của em sợ ở một mình nên đến tìm em. Cô cứ mặc kệ bọn em đi, đổi lại hôm nay em sẽ ngoan ngoãn ngồi học."
"Hah? Như vậy không được!"
"Được mà Sensei. Cô cứ làm lơ bọn em là được hết." Kaito nhe răng cười.
"Haizzz...."
Le cô giáo đã đầu hàng.
Dù cô không cho phép thì thằng nhóc này vẫn sẽ làm gì đó để cô đồng ý chịu thua thôi. Chịu thua sớm thoải mái thêm nhiều chút.
Le thanh niên nào đó nở nụ cười đắc thắng cầu khen ngợi với em gái mình.
Rimo nhìn Kaito, nở nụ cười hiền lành. Cô nhìn lên bảng, đột nhiên cảm thấy có tia điện xẹt qua.
'Rimo!'
'Ah Ken. Lâu lắm cậu mới xuất hiện nhỉ?'
'Chuyện đó không quan trọng! Chúng ta có chuyện rồi.'
Rimo có hơi ngạc nhiên. Cô nghiêm túc hỏi.
'Chuyện gì?'
'Hệ thống của chúng ta bị xâm nhập. Bởi một virut do bên ngoài truyền vào. Nó sắp đến!'
'Tường lửa không tiêu diệt nó sao?'
'Không phải không tiêu diệt, mà là tiêu diệt không được! Nó sắp đến rồi!'
'Được rồi.'
Giữa hai người đột ngột ngắt kết nối. Rimo nhìn xung quang bắt đầu có dấu hiệu mờ ảo, cô âm thâm cảm thán.
Đến cũng nhanh thật!
Rimo cảm thấy đầu óc quay cuồng, đau dữ dội. Chưa kịp chống đỡ, cô trực tiếp ngã ra, phun tào.
Thể loại virut gì thế này!
.
.
.
Không gian tối đen, mờ mịt. Rimo mở mắt ngồi bật dậy nhìn xung quanh.
"Zzz..."
Bên cạnh vang lên tiếng thở của ai đó, Rimo đưa mắt nhìn qua.
Ran?
Tại sao cô ấy lại ngủ ở đây?
Mà khoan, đây không phải phòng của cô với Ran sao?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Rimo nhíu mày, vội gọi cho Ken.
'Chuyện gì vừa xảy ra?'
'Rimo? Virut vừa rồi đã xóa đi vài dữ liệu, hơn nữa nó đã chuyển thời gian của hệ thống. Nói đúng hơn, chúng ta vừa qua ngày hôm sau rồi.'
'A? Vậy dữ liệu đã mất là gì?'
'Chắc là kí ức của mọi người trong ngày hôm qua, bây giờ ngày hôm qua không tồn tại nữa.'
'A, được rồi. Hiểu rồi.'
Rimo ngắt kết nối. Cô chán nản ôm mặt, trong đầu cũng đoán được thủ phạm là ai.
Cái con virut rỗi hơi này chắc chắn là do tên rỗi hơi kia tạo ra! Cũng chỉ có hắn mới tạo ra virut vượt qua tường lửa của cô được!
Cái tên rảnh hơi đó!!!
"Ưm... Rimo, em đã dậy rồi sao?" Ran vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Rimo thì lên tiếng.
"Vâng. Ohayo, Ran-nee." Rimo thu lại vẻ mặt bực tức, nở nụ cười thường ngày.
"Ohayo."
Hai chị em ngồi dậy, dắt nhau đi làm vệ sinh cá nhân. Sau đó, cả hai cùng nhau làm bữa sáng, chuẩn bị chuyến du lịch đến nơi ở của thám tử phía Tây - Osaka.
Osaka sao?
Hm.....
Mà trước hết cô vẫn nên gọi điện báo ông anh đã.
======End chap======