Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đây là vườn thú Tennoji!"
"Đây là sân vận động mái vòm Osaka!"
"Và đây là tháp Tsutenkaku!"
"Thế nào! Osaka quá tuyệt phải không?"
Thanh niên da ngăm vừa tích cực giới thiệu vẻ đẹp quê nhà vừa dang rộng hai tay, vẻ mặt biểu thị "Thế nào? Nơi chôn nhau cắt tiết-- à không, cắt rốn của ông đẹp lắm đúng không?"
Conan dùng ánh mắt xem thường nhìn Hattori Heiji - thám tử trung học miền Tây aka thanh niên da ngăm, lắc đầu nhìn xung quanh một lần.
Đồng ý là Osaka rất tuyệt, nhưng cậu lại không muốn tên da ngăm kia biết điều cậu nghĩ.
Rimo biểu thị mình không có ý kiến, mắt bắt đầu liếc nhìn đông tây. Lâu rồi cô không đến Osaka nên muốn nhìn lại một lần.
[Nhiệm vụ liên hoàn /......: Mua kem.]
A, lại nữa.
Rimo nhíu mày, trong lòng lại thầm chửi tên nghiệt súc dám hack app của cô. Từ sự cố xóa dữ liệu lần trước, hệ thống càng ngày càng loạn, tuy không có gì to tát nhưng nó luôn giao cô làm mấy cái nhiệm vụ xàm xàm ba láp.
Ví dụ như trên. Mua kem.
Mua kem thôi thì có đáng để vào danh sách nhiệm vụ không hả? Hả?
Hơn nữa số nhiệm vụ liên hoàn đến ...... cả tỉ số chín thế kia?
Ping ! Lag cực mạnh rồi đó!
Ken! Mau trở lại đi!
Quên chưa nói, Ken hiện đang làm nhiệm vụ "Phong trào đấu tranh chống virus", cũng hoàn toàn trở thành hệ thống chân chính. Vì vậy chức vị tiểu thiếu gia Suzuki bây giờ cũng đã hoàn toàn biến mất.
Conan thế giới chỉ còn lại phần tử bất bình thường là cô.
Buồn này ai gánh?
[Thời gian còn lại: phút giây... Thời gian còn lại: phút giây...]
Rimo giật mình, nhanh chóng đảo mắt xung quanh tìm cửa hàng kem. Xác nhận được vị trí, cô chạy đến mục tiêu với tốc độ bàn thờ.
Aaaaa, mãi nghĩ mà quên làm nhiệm vụ rồi!
Tại sao cô lại làm cái nhiệm vụ hoàn toàn không giống tác phong của cô này á?
Đừng đùa, tuy nhiệm vụ này hãm nhưng phần trừng phạt không phải là không có. Không những có phần trừng phạt, nội dung trừng phạt còn máu chó không tưởng.
Cô không muốn phải câu dẫn một thanh niên đồng tính như nhiệm vụ đầu đâu.
kí ức khó quên của Rimo
Rimo câu dẫn thanh niên đồng tính trong phần trừng phạt nhiệm vụ
Cầm cây kem chocolate trong tay, Rimo thở phào. Nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ trong đầu, cô hoàn toàn yên tâm, vừa đi về phía nhà Mori vừa giải quyết cây kem.
Nhưng vừa nhìn thấy nhà Mori thì Rimo lại nhìn thấy nhân vật khả nghi ngay trước mắt.
Cách hai cha con Mori, hai tên thám tử khoảng m là một thiếu nữ mười bảy tuổi, tóc cột kiểu đuôi gà năng động. Cô ấy nấp sau một vật cản khá cao nên bốn người nào đó hoàn toàn không nhận ra mình bị người khác nhìn chằm chằm. Cô gái kia thi thoảng nhìn Hattori rất sâu, ánh mắt như muốn giải phẫu cậu ta luôn vậy, sau đó cô ấy lại nhìn Ran bằng ánh mắt sắc lẹm đầy hoài nghi.
Rimo nhìn cô nàng đang nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt lại hiện lên tia tính toán.
Kazuha đang thầm nguyền rủa tên trúc mã da đen của mình thì bên cạnh lại vang lên giọng trẻ con trong trẻo:
"Onee-san đang nhìn gì vậy ạ?"
"Oa!" Kazuha giật mình, mắt nhìn Rimo vài lần. Cô nàng nhìn cô bé mắt tím đang gương mắt nhìn mình, sau đó thở ra một cái, vuốt vuốt ngực:
"Em gái, dọa chị chết rồi."
Từ khi nào cái cô bé đi theo cô nàng Conan kia lại ở cạnh cô thế này? Dọa cô chết khiếp.
Rimo nghiêng đầu, hỏi:
"Onee-san đang nhìn anh da ngăm kia sao?"
"Hả?" Kazuha nhếch mày, nghĩ một chút. Cô ngôi xổm xuống, kéo Rimo lại gần mình, chỉ về phía Ran:
"Cô bé, người kia là Kudo-san sao?"
ano-hito: người kia.
Rimo chớp mắt một cái, nói:
"Vâng, cậu ấy là Kudo. Chị tìm Kudo có việc gì sao?"
Lúc này Conan đang đứng bên cạnh Ran, Kazuha lại hỏi người kia, không hỏi cô ấy hay cậu ấy. Vì vậy cô nói đúng cũng không phải nói dối nhỉ?
"Thì ra là vậy..." Hazuha nhìn Ran bằng ánh mắt thật sâu. Cô lại nhìn sang Hattori đang nói chuyện với thanh tra Sataka ( kiêm tài xế du lịch), tay vô thức nắm chặt:
"Heiji...!"
Ara ara, cô chỉ góp phần nhỏ thôi, cô không có lỗi nha.
Rimo thầm bào chữa cho hành động bóp di đồng đội của mình. Cô làm vẻ mặt hoảng sợ, vùng khỏi cánh tay của Hazuha:
"Onee-san đáng sợ quá đi. Em không nói chuyện với chị!"
Rimo lạch bạch chạy về phía nhà Mori trước khuôn mặt ngơ ngác lá vàng của Kazuha.
Kazuha: "Hả?" Cô làm gì mà đáng sợ chứ?
Rimo chạy về phía Ran, vừa chạy vừa bảo vệ cho cây kem khỏi rớt. Ran vừa nhìn thấy cô liền nói:
"Rimo, em chạy đi đâu vậy hả?"
"Mua kem ạ." Rimo giơ cây kem để chứng minh lời nói của mình.
"Mua kem? Em đi mua thì cũng phải nói với chị chứ! Nhỡ lạc thì sao?" Ran lớn giọng trách mắng.
Lúc nãy quay qua không nhìn thấy Rimo làm tim cô muốn rụng xuống vậy.
"Em xin lỗi. Tại chú bán kem lướt qua đằng xa, em sợ mua không kịp nên liền chạy theo, quên nói với chị." Rimo cúi đầu, thể hiện sự thành khẩn của mình.
"Sau này không được như vậy nữa nghe chưa? Em mà xảy ra chuyện thì chị biết làm sao."
"Vâng."
Rimo mỉm cười lấy lòng, tiện thể đu bám theo Ran cày hảo cảm.
Heiji nhìn Rimo, sau đó nắm lấy đầu Conan, cúi đầu thì thầm:
"Vậy con nhóc kia là người mà cậu nghi là thành viên Tổ chức áo đen sao?"
Conan gỡ tay Heiji ra khỏi đầu mình, mắt nhìn Rimo:
"Ừ."
"Chà, tớ thấy cô nhóc này đâu có đáng nghi." Heiji nhìn Rimo, ánh mắt sâu hoắm như muốn nhìn hết tất cả bí mật của cô vậy.
"Chỉ bây giờ thôi. Phản ứng của cô ta không giống trẻ con bình thường."
"Thì sao chứ? Có thể cô nhóc trưởng thành sớm. Cô nhóc còn có một người anh đúng không?"
"Có thể là anh trai giả không chừng. Tớ chưa thấy cô em gái nào nói về anh trai mình mà y như nói về thú cưng của cô ta vậy."
"Thú... thú cưng?" Heiji trán đổ mồ hôi. Còn có kiểu so sánh như vậy sao?
"Mà... dù có như vậy thì cũng nên quan sát thêm. Đi thôi, cô bé chú ý đến chúng ta rồi." Heiji vỗ vai Conan một cái, đứng dậy nhìn Rimo và Ran đi đến.
"Vậy là đủ người rồi nhỉ? Chúng ta đi thôi." Heiji cười tươi rói, sau đó hướng về thanh tra Sataka, nói:
"Thanh tra Sataka!"
"Được, đi thôi. Tôi đi lấy xe!" Thanh tra Sataka mỉm cười, rời đi trước.
"Này... đừng nói là..." Ông Mori kéo kéo khóe miệng.
"Đi thôi đi thôi."
Heiji nở nụ cười, ánh mắt vô ý lướt lên người Rimo.
Kuroba Rimo sao...?
====-======-=====-====
HAPPY NEW YEAR!!!!!!
Viết vội chap cho mọi người đọc đỡ, đừng chê ngắn nhoa~
Kein.