Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Carrot loanh hoanh con tàu một vòng nãy giờ, nhóc ta rất thích nơi này. Tuy là tàu hải tặc nhưng so với những lời đồn kể, nó khiến cho nhóc có cảm giác dễ chịu, thoải mái hơn. Một bãi cỏ thoáng mát, một mùi hương cam dịu nhẹ, bầu trời trong xanh không gợn mây, mùi mặn cùng tiếng lăn tăn của dòng nước, tất cả đều đang hòa vào chuyến phiêu lưu vĩ đại của cuộc đời hải tặc đáng mong ước.
Carrot thích nơi này, thậm chí là vô cùng yêu nó!
Cô nhóc liên tục lăn vòng trên thảm cỏ xanh ngắt, ngửi mùi hương của thiên nhiên thật khiến cô nhóc rất dễ chịu. Nhưng những hành động tùy hứng của cô nàng lại liên tục bị gã cận vệ kia quở trách. Thật sự Pedro là người rất thích cằn nhằn người khác, cô nhóc Carrot từ khi đặt chân lên con tàu này đã nghe hơn chục lần rồi, từ lời cằn nhằn đến lời khuyên bảo, cô nhóc nghe đến chán ngấy rồi thuộc lòng luôn.
Carrot cứ tiếp tục mặc kệ những triết lý dài của ông chú đã già kia, bản thân vẫn đi tìm kiếm những thứ vui hay ho.
"Victor! Victor! Anh đang làm gì thế?" nhóc ta chạy lanh quanh nhà bếp, vòng qua vòng lại nơi Victor đang đứng cặm cụi. Hắn không một lời than phiền nào về việc cô thỏ kia cứ quậy tung nhà bếp yêu thích của cậu đầu bếp kia, nhưng chắc chắn nó không đồng nghĩa việc hắn sẽ bỏ qua chuyện cô thỏ ấy cứ lục tung căn tủ lạnh kia.
"Đừng lục lọi tủ lạnh, trong đó không có gì ăn được đâu!" Victor dừng việc gói những gỏi cuốn kia lại, hắn đến tủ lạnh lấy một hộp bơ rồi đóng sập nó lại để cô thỏ không tiếp tục công việc vui đùi lục lọi nữa. "Tại sao nhóc không đến đây phụ tôi một tay thay vì dành thời gian chán kia quậy phá căn bếp yêu thích của cậu Chân Đen?"
"Được sao?!" Carrot vừa ban nãy khuôn mặt ỉu xìu vì bị quở trách lập tức biểu cảm nhanh chóng thay đổi. Nhóc ta lon ton bước tới, đứng kế bên Victor đang quét một lớp bơ lên chảo dầu đang nóng. Lời ban nãy của Victor chỉ là một lời gợi ý để cô thỏ ấy dừng việc quậy phá nơi đây và rời khỏi căn bếp này, hắn không ngờ cô nhóc ấy lại hứng thú việc giúp hắn chuẩn bị bữa ăn trưa cho mọi người. Tuy hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn để cô thỏ làm công việc nhẹ nhất ở đây.
"Giúp tôi rửa rổ rau này và phân chia từng loại nhé! Món gỏi cuốn này sẽ không ngon nếu không có từng lá rau sống này đâu!" Victor điều chỉnh lửa bếp ga, hắn gắp từng cuộn gỏi vào để chiên nó giòn tan.
"Vậy là từng chiếc lá rau sống này rất quan trọng cho bữa ăn sao?" Carrot gặm một lát rau, nhóc nhai rồm rã vì nó có mùi vị rất ngon. Victor lại chẳng quở trách hành vi ăn vụng của nhóc ta, hắn nở nụ cười, đưa tay mở vòi nước để từng dòng nước ngọt ấy tràn vào những lớp rau tươi xanh.
"Ừ, vì thế công việc của nhóc rất quan trọng đấy!"
Carrot mắt sáng mở to, nhóc ăn lát rau kia một hơi nuốt trôi hết xuống bụng, lập tức lao vào công việc rửa rau kia đầy hăng say. Victor ở bên lật từng miếng gỏi cuốn, nhìn đứa nhóc đang hết sức mình vì công việc kia cũng cảm thấy buồn cười thật. Nhưng hắn nghĩ nhóc ta sẽ làm tốt thôi, bởi đây là công việc đầu tiên cô thỏ nhận được khi lần đầu bước lên tàu mà.
"Victor, Victor, hôm nay chúng ta ăn gì thế?" Luffy đã ngửi thấy mùi hương thức ăn thơm phức đang không ngừng lan tỏa trong không khí, một mùi hương hoàn toàn khác xa với những món ăn của Sanji. Tuy không cầu kì và ngập tràn nhiều món ăn khác nhau nhưng vẫn khiến người ta thèm thuồng một cách kì lạ.
Luffy vừa bước vào cũng là lúc những món ăn đã chín giòn tan. Victor tắt bếp, gắp từng miếng giỏi cuốn ra dĩa rau. Phương châm ăn uống của hắn với cậu Sanji chính là một trời một vực, tuy rằng độ cân bằng dinh dưỡng của Sanji cao hơn. Hầu hết những món ăn hắn nấu đều không bắt đầu chủ đạo từ thịt, hầu hết từ hải sản và rau, vì thế món gỏi cuốn của hắn ngoại trừ hai con tôm bên trong thì còn lại toàn là rau củ.
"Vừa đúng lúc đấy, Lu, đi gọi mọi người đi!" Victor cùng cô thỏ bắt đầu bày những món ăn ra chiếc bàn lớn. Luffy nhanh nhảu chạy ra gọi mọi người, rất nhanh cậu ta đã quay lại trên miệng là đầy nước miếng không kịp lau. Có vẻ việc Victor bỏ những bữa ăn phụ khiến cậu thuyền trưởng nhanh đói hơn.
Luffy chạy đến chỗ mình ngồi, tay đã đưa lên như đang chuẩn bị bốc miếng gỏi cuốn vàng um để nhét vào miệng để thỏa mãn cơn thèm thuồng đang cứ chạy dọc trong người, nhưng tay đã chưa chạm tới thì lập tức bị Victor vỗ một cái mạnh vào bàn tay kia, ánh mắt cũng hết sức thân thiện nhìn đứa nhóc đang ôm đôi tay đỏ au mà mắt đã rưng rưng những giọt lệ vương vãi.
"Hình như đây không phải là lần đầu tôi dặn nhóc là trước khi ăn phải đi rửa tay?" Victor nghiêng đầu, hắn quan sát những người đi vô kia đều lịch sử đi rửa tay hết trước khi đặt mông xuống ghế bàn ăn.
Luffy hờn dỗi trong lòng nhưng cũng rất nghe lời, cậu ta nhanh chóng đứng lên rồi đi rửa tay. Hành động rửa tay của nhóc ta diễn ra chưa đầy giây, chắc sợ những món ăn trên bàn kia bị người khác cướp mất. Nhưng phong cách nấu ăn của Victor rất khác biệt với Sanji, hắn nấu đủ cho mỗi người mỗi phần chứ không để đầy đồ ăn trên bàn để thích món nào lựa món đó. Mà cách này của hắn vừa đỡ hao tốn nguyên liệu cũng cho việc ăn uống trên bàn bớt rối tung hơn.
"Anh học món này ở đâu thế? Trông rất lạ?" Brook gói một miếng gỏi vào tầng tầng lớp lớp rau sau đó cuộn nó thành hình tròn rồi chuẩn bị chấm vào chén nước mắm cà rốt bên cạnh.
Victor uống một cốc nước "Tôi đã học nó ở một quốc gia nhỏ, đây là một trong những món ăn truyền thống nơi đó!"
"Yohoho, thật sao? Trông anh còn trẻ như thế nhưng có vẻ đã đi được nhiều nơi lắm nhỉ?"
"Bởi vì tôi đã đi đây đi đó từ rất nhỏ mà...." Victor bật cười.
"Victor, tại sao không có thịt thế?" Luffy bất mãn khi ăn hết nữa dĩa cuốn vẫn chẳng có miếng thịt nào, cậu ăn nãy giờ chỉ có rau củ và mấy con tôm, tất nhiên Luffy sẽ không cằn nhằn về chất lượng món ăn, nhưng dù sao sở thích ăn thịt đã ngấm trong máu, không ăn tất nhiên không được.
"Chẳng phải hôm qua chúng ta mới ăn thịt rồi sao?' Victor lườm thằng nhóc não cao su kia "Vả lại dừng việc vừa ăn vừa nói dùm tôi đi!"
Luffy lảng ánh mắt chết người của Victor đi, cậu mà tiếp tục nhìn vào hắn đòi hỏi nữa, đoán chắc một trăm phần trăm, thịt cậu sẽ trờ thành món chủ đạo cho tối nay. Bởi Victor không hiền như Sanji đâu, nếu Sanji còn đá cậu vài cước để cảnh cáo thì Victor lại có thể sẵn sàng đem đầu cậu ra chém để đe dọa. Tất nhiên Luffy không muốn điều đó xảy ra đâu, cậu còn chưa tìm được One Piece, chưa trở thành Vua Hải Tặc, nên không muốn chết sớm đâu.
Mà Luffy luôn có một câu hỏi trong lòng không hồi đáp, bản thân đã tìm câu trả lời nhiều lần nhưng chẳng bao giờ có đáp án nào khiến cậu thực sự hài lòng cả. Công việc ăn uống của Luffy diễn ra chậm lại, ánh mắt tầng tầng lớp sương mờ ảo dày đặc, như đang chìm vào một chốn xa xăm chẳng thể thoát ra.
Luffy ngước nhìn về phía Victor, hắn không ăn cùng mọi người, đang đứng bên kệ bếp cùng ly nước đang nhâm nhi trên tay. Chẳng biết Victor có mê lực gì mà khiến cậu nhóc thuyền trưởng này nhìn đến mức quên luôn việc ăn.
Victor đứng nghiêng, ngược chiều với từng ánh tà sáng chói chiếu vào. Từng tia nắng lập lèo trên từng tấm vải áo, lung linh hòa màu vào chiếc vải nhung tối màu, đem ánh hướng dương phủ màu sắc cho con người mang màu tối lịm. Tia sáng như những làn sóng biển lăn tăn dịu hiền, nhẹ nhàng lướt trên gợn tóc đen tối, cũng từ từ trượt xuống khuôn mặt màu trắng nhạt, đem sự hài hào màu sắc, cho thần thái hắn càng thêm sống động, cũng đầy vẻ nhu mì lạ thường. Những ánh dương cũng phủ lên con ngươi ruby lạnh, cho cái màu đỏ tăm tối lạnh lùng kia sự sống động, sự lấp lánh, như một ánh hào quang rực rỡ đang vẽ lên trên đôi ngươi đã lạnh một màu nắng ấm. Nụ cười của hắn không lớn nhưng đứng trước ngược chiều ánh tà lại bất giác trở nên rõ ràng. Càng cho hắn một nét đẹp mĩ miều, khó tả.
"Chuyện gì thế Lu?" Victor nhận được ánh mắt của Luffy. Đôi ngươi cả hai trao nhau, đột nhiên có cái gì đó khiến không gian hai người cũng liền trở nên có chút chật vật, ngượng ngùng.
Luffy đảo mắt một vòng, môi mím lại, chẳng biết có nên nói ra hay không, lỡ như nói ra rồi liệu bản thân có xem là kẻ điên hay không. Rất hiếm khi Luffy đắng đo trong việc nói gì đó, đa phần những lần ấy đều do trong lòng cậu có một cảm giác không mấy rõ ràng.
"Không có.... ừm thì.... " Luffy ngập ngừng một hồi, sau một thời gian cuối cùng cũng lấy được cái gọi là dũng cảm, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi màu mật kia như một lời đính chính kì lạ "Có phải tôi và anh từng gặp nhau? Trước khi ở Marineford và trước đó nữa... rất lâu về trước?"
Luffy từ trước đến nay đều có một cái lưỡi rất nhạy bén với thức ăn, chỉ cần ăn món đó một lần sẽ có khả năng ghi nhớ mùi vị của món đó lại. Và khi ăn những món Victor nấu hai ngày nay, cậu đã chắc chắn trong lòng là đã từng ăn những món này từ lâu về trước. Nhưng là khi nào thì Luffy nhớ không ra.
Đứng trước câu hỏi của Luffy, hắn chỉ ngây ra không nói gì. Ánh mắt đảo sang chổ khác như đang lẩn trốn sự sò sét của con ngươi đen tuyền kia. "Tôi... " Victor cứng họng, đầu bắt đầu nghĩ những cái cớ sao cho phù hợp "Có lẽ cậu nhầm rồi đấy, cậu Mũ Rơm! Đây là lần đầu tôi nấu ăn trên con tàu này... " hắn mím môi, nở một nụ cười đầy giả tạo nhưng nếu không tinh ý cũng chẳng thể nhận ra.
Luffy nhìn hắn lâu một hồi như đang xác minh những lời hắn nói kia. Nói Luffy dễ tin người, cậu đứng thứ hai thì chẳng ai đứng thứ nhất, tất nhiên với lời bịa giả dối dễ bị nhận ra kia, Luffy cũng chẳng tài nào nhận ra điều ấy. Cậu tin xác đất những lời Victor nói mà không để tí do dự gì trong lòng.
"Vậy chắc tôi nhận nhầm thật rồi!" Luffy cười lớn, tiếp tục phần ăn dang dở của mình.
[Tên ngốc Luffy!!!] Chopper ngồi kế bên uống ngụm nước mà muốn phun hết tất cả ra ngoài. Rốt cuộc ai đã sinh ra tên thuyền trưởng đần này thế, sinh ra mà quên cho cậu ta não hay sao, cái gì cũng chẳng nhận ra.
Victor như thoát một kiếp nạn, cảm thấy lòng liền nhẹ nhõm ra.
Uỳnh!
Dường như đã có một chấn động dữ dội đã khiến cơn tàu lung lắc mạnh mẽ như thế. Nhưng với thời tiết trời trong nắng ấm này muốn có một cơn bão khiến sóng yên liền động, khiến thuyền êm bỗng chấn động dữ dội như thế thì đó là chuyện còn phi lý hơn việc chú cuộc cưỡi cây đa lên mặt trăng. Cho nên trừ khi có va chạm hoặc bị tấn công. con tàu nhỏ này mới đang hoảng hốt như thế.
"Cái... cái gì thế?" Nami mắt mở to khi nhìn thấy con tàu hay con ốc lớn đang di chuyển trên mặt nước biển tạo những cơn sóng dữ dội khiến con tàu Sunny không thể đứng yên.
"Đội quân ác quỷ, Germa !" Pekoms núp sau bóng lưng to lớn của Pedro, trông gã không mấy kinh ngạc khi nhìn thấy con chiến hạm khủng lồ kia. Giọng gã khàn đặc đủ cho những người ở gần nghe thấy, dù sao gã cũng là thành viên của băng Big Mom cũng không thể tiện lộ diện với thông gia tương lai được.
"Vậy ra đó là đội quân ác quỷ sao?" Pedro rất cảnh giác, mắt hắn nheo lại nhìn chúng không mấy thiện cảm.
Con chiến hạm ấy tuy chỉ là một phần của vương quốc Germa nhưng độ khủng bố và áp lực nó mang lại thì chẳng hề kém cạnh bất cứ con tàu chiến hạm nào của hải quân. Chiến hạm được xây dựng theo cấu trúc một phần của lâu đài, lớp vỏ tàu là nghìn gạch đá xanh xếp chồng, những ngọn tháp cao mang kiến trúc của những lâu đài cổ kính phương Bắc. Nhưng đó chẳng phải điểm đặc biệt, điều khác lạ của con tàu này chính là con ốc sên khủng lồ, là thứ đang vận hành giúp con tàu có thể trôi trên dòng đại dương rộng lớn bao la. Nó không khác gì sên truyền tin nhưng có vẻ con sên này không có nhiệm vụ truyền tin kia đâu.
Con tàu lớn ấy tiếp tục di chuyển, dường như không thấy con tàu hải tặc phía trước mà tiếp tục tiến lên với vận tốc chóng mặt, mà nếu cứ như thế chắc chắn Sunny sẽ bị đánh chìm.
"Đánh bánh lái, tránh nó ra!!!" Nami bám chặc vào thanh xà khi con tàu rung lắc dữ dội. Brook và Chopper nhanh chóng nghe theo lời chỉ huy của cô nàng hoa tiêu, lập túc đánh bánh lái chuyển con tàu sang một rẽ khác để tạo khoảng cách với con ốc sên khủng lồ kia.
Cũng vừa mới nhếch qua một bên, chiếc chiến hạm ấy liền vụt lên, tốc độ cũng chậm dần lại rồi sau đó lại dừng hẳn. Chẳng biết bọn chúng đang có âm mưu gì nhưng chắc chắn nhóm người trên Sunny đã sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
"Chà, đó chẳng phải là băng hải tặc của Sanji sao?"
Phía trên con tàu to lớn ấy phát ra một tiếng nói, là một giọng ngông cuồng đầy ngạo mạn. Gã ta đứng ngược chiều ánh dương nên chẳng biết hên hay xui, cơ thể gã phát ra một hào quang sáng chói, nhưng đứng ngược bóng như thế, khuôn mặt liền trở nên tối đi, khó có thể trông thấy dung mạo. Tuy vậy, Victor vẫn có thể đoán và đánh giá được cái gã hống hách kia. Nhìn xem, gã mặc một bộ đồ bó màu lục với hoa văn chỉ là một chữ số , mái tóc màu tảo vuốt ngược về phía sau, dáng đứng như là cách bậc quân vương đang nhìn những kẻ tùy tùng dơ bẩn. Victor nhíu mày, thầm đánh giá gã ta có phong cách thời trang quá là... như cây bút màu...
Victor mắt bẩm sinh không nhìn thấy màu sắc nhưng năng lực trái ác quỷ giúp hắn cảm nhận được mấy phần, bởi chẳng phải linh hồn mỗi người đều có một màu sắc riêng biệt hay sao?
"Gã ta là ai thế?" Luffy nhìn cặp chân mày xoắn của gã dù rằng rất giống Sanji nhưng đầu bếp của thuyền trưởng Mũ Rơm này sẽ không bao giờ có cái giọng điệu không xem ai ra gì kia đâu.
"Dù không biết là ai nhưng gu thẩm mĩ cũng kém quá rồi..." Nami ánh mắt kinh tởm nhìn cái bộ đồ màu lục bó sát kia, khoe body đấy nhưng chỉ khiến người khác nghĩ hắn là kẻ biếи ŧɦái.
Victor hiếm khi đồng tình với ý kiến nàng hoa tiêu nhưng hắn thật sự đồng ý những lời đánh giá của cô ấy, chính hắn cũng cảm thấy kinh tởm cơ mà. Nhưng gu thời trang của hắn không phải chuyện quan trọng lúc này, quan trọng là cái gã kia là ai và tất nhiên Victor biết hắn.
"Vinsmoke Yonji, hoàng tử thứ của vương quốc Germa !" Victor giải đáp mọi thắc mắc đang có trong não mọi người kia. Hỏi sao hắn biết, thì cũng nhờ việc tiến sĩ điên kia nhiều lần hợp tác với chúng trong việc phát triển vũ khí khoa học.
"Ồ, không ngờ cũng có người biết ta cơ đấy..." gã ta nhếch mép, ánh mắt nhìn hắn liền nhận ra người quen "Mà ngươi chẳng phải con chó cưng của lão tiến sĩ điên kia sao? Sao lại tham giia cùng băng hải tặc kia rồi?"
"Hình như chúng ta không thân thiết đến mức phải tán gẫu nhỉ?" Victor cười lạnh. Gã ta cũng không dám bén mén thêm lời nào, dù sao vương quốc gã còn định hợp tác với tên kia dài dài, đụng đến chó cưng hắn, sẽ chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa.