Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy hắn ta là em trai của Sanji sao?" Luffy không nắm rõ được tình hình một tí nào, gì mà đội quân sát thủ, Vinsmoke, và quan hệ giữa vương quốc đó với Sanji và với Victor. Cậu cảm thấy lượng thông tin kia quá khủng bố, khủng bố đến mức với bộ não cao su của chính mình không thể tiếp thu nổi, hay đúng hơn là không hiểu cái mô tê gì đang diễn ra.
Victor lườm Luffy với đôi mắt cá chết, chẳng phải ở đảo Zou cô hoa tiêu đã giải thích mọi thứ tường tận rồi hay sao, còn nữa hắn ta cùng họ với anh đầu bếp như thế sao không nhận ra, hắn lắc đầu ngao ngán, mệt mỏi cất tiếng "Phải rồi đấy, Lu!"
"Ồ....!!!" Luffy đập hai tay lại với nhau, vẻ mặt sáng ra như não đã được khai thông "Vậy hắn ta nhất định biết Sanju đang ở đâu!"
Luffy hò lên tiếng hét lớn với người áo xanh lá chuối kia "Oi!!!! Em trai của Sanji!!! Ngươi có biết Sanji đang ở đâu không?!!!!"
Hắn ta nghe hai từ em trai liền khó chịu ra mặt, giọng điệu liền cáu gắt lên "Em trai cái gì mà em trai hả!!! " trong đời hắn, điều sỉ nhục nhất chính là làm em của thằng nhóc phế vật vô dụng kia.
"Thôi nào Yonji, đừng có mà hơi tí là mặt nhăn nhó như thế!" giọng nói cất lên từ phía sau gã mặt đồ xanh lá chuối. Tiếng cộp của đôi giày cao guốc vang lên khi chạm vào mặt tàu đá, dáng đi uyển chuyển, đôi tay nhẹ nhàng khoanh trước ngực. mái tóc màu phấn hồng uốn lượn che một bên ngươi, thần thái mang vẻ trường thành mà cũng quý phái. Nàng ta không khiến người khác cảm thấy khó ưa, ngược lại mang vẻ ôn hòa hơn. "Xin chào các người bạn của Sanji, tôi là Vinsmoke Reiju, chị của Sanji cũng là chị của đứa nhóc láo xược này. Chân thành xin lỗi vì sự bất lịch sự của nó nhé!"
"Ồ, một quý cô thật xinh đẹp, không biết cô có thể cho tôi xem quần..." Brook nói chuyện theo bản năng, và cũng nhờ vậy cái đầu xoăn tít của ông hưởng trọn một cú gậy của đại tỉ hoa tiêu khiến bộ xương u một cục lớn. Nami cáu gắt cảnh cáo "Câm mồm ông lại đi, Brook!"
"Chị của Sanji sao? Cô có biết Sanji đang ở đâu không?" Luffy reo lên, vui mừng như gặp vị cứu tinh.
"Tôi cũng không rõ nữa...." Reiju nở một nụ cười bí ẩn "Chắc thằng bé đang ở đâu đó với vị hôn thê sắp cưới của mình rồi!"
"... Hôn thê?!" Chopper như bị chấn động, đôi đồng tử của nhóc mở căng ra đầy bất ngờ. Nhóc không nghĩ Sanji sẽ chấp nhận mối hôn sự kia, nếu như cô con gái kia của Big Mom xinh đẹp thì mọi chuyện sẽ diễn sang hướng khác, và nhóc nghĩ rằng Sanji lại dại gái nữa rồi.
"Sanji đã đồng ý cưới cô con gái Big Mom rồi hay sao?" Carrot cũng rất bất ngờ, lòng liền buồn hẳn đi "Vậy là sau này không còn ăn đồ ăn của Sanji được nữa rồi..."
Pedro trầm ngâm nhìn chúng, sự cảnh giác ban đầu chẳng hề lay chuyển "Có vẻ chúng đã đe dọa cậu Sanji về một chuyện gì đó... đúng là lũ cáo già!"
"...." Luffy nhìn chằm chằm vào cô gái tóc hồng ấy, rất lâu không cất một câu, nhìn nụ cười của cô ta khiến cậu rất khó chịu, đôi đồng tử nheo lại mang sự kiên cường, quyết tâm khó tả "Sanji sẽ không cưới bất cứ ai hết!!! Chúng tôi sẽ mang Sanji về bằng mọi giá!!!"
"Tên ngốc hỗn xược, ngươi biết mình đang nói gì không hả?!!!" Yonji chân đạp thuyền chuẩn bị lao xuống, cơn thịnh nộ trong một thời gian dài bị kiềm chế cuối cùng phải phát nổ.
"Đừng gây chuyện Yonji... " Reiju khuyên nhẹ đứa em trai nhưng cái áp lực mang lại thì không hề nhỏ, sau đó cô nàng lại quay sang Luffy với một nụ cười "Cậu có biết lời mình mới nói không? Đó là lời tuyên chiến đấy! Không đơn giản là tuyên chiến với chúng tôi mà còn với băng hải tặc Big Mom, mang Saji đi? Cậu biết hậu quả không hề đơn giản đâu!"
"Tôi là người sẽ trở thành Vua Hải Tặc!!! Tôi sẽ mang Sanjji trở về!!!!"
Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ để cho tất cả mọi chuyện chấm dứt cuộc nói chuyện thênh thang dài dòng này. Ngắn thế đấy nhưng ý chí mang lại cho các đồng đội là không hề nhỏ, áp lực cho đối thủ lại vô cùng lớn. Một câu nói vừa thể hiện ước mơ lại vừa thể hiện sức mạnh của bản thân, cũng cho thầy một ánh hào quang sáng rọi không bao giờ dập tắt. Mạnh mẽ, kiên cường bất chấp những khó khăn cản trở.
Reiju thoáng kinh ngạc, nụ cười của cô thay đổi, không còn sự bí ẩn mà là sự tin tưởng kì lạ "Tôi sẽ chờ, để xem các người mang Sanji đi như thế nào?" cô nàng quay gót, rời khỏi thành tàu ấy. Tốc độ con tàu liền thay đổi, nó nhanh hơn và rồi rất nhanh đã vượt mặt được con tàu Sunny.
"Cô ta thật kì quái!" Nami hướng mắt về đuôi thuyền phía trước đang từ từ khuất bóng về hướng sương mù dày đặc.
"..... Được rồi, về bọn họ thì để sau đi, giờ chúng ta có chuyện khẩn cấp đây..." Victor nói, rất nhanh không khí cũng thay đổi "Chúng ta hết lương thực dự trữ rồi!"
"Hả? Chẳng phải Sanji đã chuẩn bị rất nhiều trong tủ lạnh hay sao?" Nami bất ngờ, cô nghĩ Sanji đã chuẩn bị rất nhiều, đủ cả một tháng đó chứ.
"Ừ, cậu ấy chuẩn bị đủ cho một tháng nhưng... nếu như là không có con ruồi bọ tới tối lại đột nhập vào đó!" hắn lườm mấy kẻ đang chột dạ, đang ướt đẫm mồ hôi trán.
"... Mấy cậu ------ này...!!!" Nami nghiến răng, cố gắng kìm chế sự tức giận đang sẵn sàng bộc phát.
"Vậy Pekomas, gần đây có đảo nào không?" Victor quay sang hỏi con sư tử cũng nằm trong con ruồi bọ ban đêm đang chuẩn bị chuồn đi.
Nghe gọi gã luống cuống giật mình la hét inh ỏi, mất lâu sau mới giữ bình tĩnh "Có đảo Socola, nhưng nó cũng thuộc địa phận của mẹ!" Cũng phải, từ khi bước vào vùng biển mưa kẹo bông, con tàu này đã vào địa phận của một trong những Tứ Hoàng đáng sợ của đại dương, vậy nên bất kể cái gì trong địa phận ấy đều thuộc về kẻ đó.
"Vậy chúng ta cứ tới đó mua lương thực..."
"Ngươi bị điên à, đó là địa phận của mẹ, chúng ta sẽ bị phát hiện!!!! Không thể được, để mẹ biết ta đưa các ngươi đến đây chẳng khác gì ta đang phản bội mẹ cả!!!"
"Nếu như ngươi muốn nhịn đói đến chết từ giờ đến đảo bánh thì tôi không ý kiến. Dù gì từ đây đến đó cũng chỉ mất khoảng ngày như ngươi đã nói!"
"Ngươi.... " Pekomas không thể nói thêm bất cứ gì, mặt gã nheo lại rất nhăn nhó khó coi "Ta hận các ngươi!!!!"
...........
"Này mấy người nghe tôi dặn đây, mấy người có thể đi tham quan hòn đảo và làm những gì mình thích... nhưng kẻ nào gây náo loạn không yên với tôi đâu!" Victor mỉm cười dặn dò những đứa nhóc hải tặc phá phách kia. Họ vừa mới cập bến đến đảo socola và hắn cùng với Carrot sẽ đi mua nguyên liệu dự trữ cho chuyến đi sắp tới. Tất nhiên những người còn lại không phải dạng thích ngồi yên một chỗ nên hắn phải nhắc đi nhắc lại vài lần.
"Riết rồi anh ta không khác gì Sanji thứ hai!" Luffy thầm thì to nhỏ với Chopper kế bên, ban nãy cậu cũng mén cùng nhóc tuần lộc chạy đi chơi rồi nhưng xui ruổi nào lại bị hắn bắt lại được nên lòng cứ hầm hực nãy giờ. Chopper gật gù thầm tán thành những ý kiến của thuyền trưởng.
"Nói gì đó?!" Victor trừng mắt đứa trùm của những hỗn loạn kia. Luffy liền giật thót người, đầu liên tục lắc, mồ hôi cứ nhễ nhại chảy ra. Hắn bất lực không muốn nói nữa, cũng nói câu kết thúc " giờ tối nhớ quay lại tàu đúng giờ! Cô thỏ đi thôi!"
Cuối cùng cuộc họp căng thẳng đã kết thúc, không khí trở nên dễ chịu hơn và tất cả bắt đầu chuyến thám hiểm vùng đất mới. Victor đảo mắt quanh thị trấn toàn mùi mật ngọt của đường, của bột và của bánh. Nhưng thơm đậm đặc nhất chính là hương của socola, nó phủ đầy khắp mọi ngõ đường đi. Socola chất thành đống từ nhà, ống bếp, đài phun nước và ngay cả đồ dùng gia đình, tất cả đều được xây bằng socola nguyên chất. Hắn tự hỏi làm sao có thể giữ cho socola không chảy ra khi đang ở thời tiết nắng nóng này.
Mà không chỉ kiến trúc socola khác lạ mà ngay cả chủng tộc cũng không thống nhất. Tất cả mọi chúng tộc khác nhau, người tay dài, người chân dài, Mink, những người đến từ vương quốc, vùng biển khác nhau đều có mặt trên hòn đảo nhỏ này. Đa dạng đến mức cứ tưởng bản thân đang đi quanh đại dương. Mà theo lời Pekomas kể, đây chính là mơ ước của Big Mom, xây dựng một thể giới nơi mà ai cũng sống, cũng đối xử công bằng. Nghe thật thơ mộng và tuyệt đẹp ghê....
"Victor, Victor, tôi muốn mua cà rốt!!!" cô thỏ ôm rất nhiều củ cải đỏ trong người, miệng cười tí tửng. Vui như thế cũng phải thôi, bởi cà rốt mà cô dự trữ đã bị Luffy chén sạch trong vòng một ngày cơ mà.
"Cứ chọn thêm vài củ đi, cô nàng hoa tiêu hôm nay khá hào phóng nên ta được kha khá tiền đấy!" hắn nhìn về hướng sọt củ quả có vài củ cà rốt tươi ngon.
"Victor là nhất!!!"
Hắn thấy cô nhóc kia IQ thấp thật, chỉ cần ai đối tốt là nghĩ ngay người đó là tuyệt vời, chẳng biết cô ấy có sống nổi trong chốn gian xảo ngoài kia không. Hắn lại đi về hướng quầy khác để mua một chút thịt cho cậu nhóc thuyền trưởng. Lâu lắm rồi hắn thư giãn tận hưởng ngày đi chợ mát mẻ, tâm trạng tốt lành, nhưng số trời không cho hắn tận hưởng, náo loạn rất nhanh đã xảy ra.
"Chuyện gì ồn ào vậy? " Victor xách một túi lương thực đầy ắp thực phẩm, hắn cùng cô nhóc thỏ đi đến nơi tập trung của sự náo nhiệt này. Khó khăn lắm mới đi chen qua được dòng người tấp nập, hình ảnh phía trước hắn thấy muốn xì khói lửa tức giận " tên đầu đất ấy!!!!"
Vụ náo loạn phía trước chủ mưu chính là hai tên khùng khùng điên điên ăn hết cửa tiệm cà phê của người ta. Hai đứa ấy ăn tới mức béo phình to, bụng căn đầy, khuôn mặt đầy thỏa mãn và tận hưởng gì đâu. Mà hai tên đó chính là hai kẻ mà Victor phải nhắc nhở đi nhắc nhở lại rất nhiều lần về việc giữ im lặng, là Luffy và Chopper. Nhưng hình như lời nói của hắn quá thừa thải rồi.
"Các ngươi dám đánh chén tài sản... tội nghiêm trọng, mau theo ta về đồn ngay!!!!" sĩ quan cảnh sát tức tối, ông ta cầm một tờ giấy và cây bút ghi lại những tài sản bị hai tên kia ăn hết.
"Nhưng mà ông chú ơi, chúng tôi có lý do chính đáng mà!" Luffy thở không ra hơi, do bụng đã quá căng.
"Ồ, vậy là gì? Khai mau!!!"
"Ngon không cưỡng nổi ~~~"
Victor không muốn để tâm đến hai kẻ ham ăn kia nữa, hắn không quen, hắn không biết. Thề là từ khi hợp tác với băng hải tặc này, hắn cảm thấy nhục mặt không biết bao nhiêu lần. Thà để cho chúng nó bị cảnh sát bắt luôn đi, lại cầu mong hai tên đó đi luôn khỏi cần trở lại cũng được.
"Các người.... hai con heo háu đói cút về đồn cho ta!!!!" viên sĩ quan kia có vẻ rất rất bùng cháy rồi.
"Khoan đã bác sĩ quan ơi!!!!" từ trên cao một tấm thảm bay tới, phía trên còn chở một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc màu nâu cà phê sữa với đôi đồng tử đen tuyền, cô ấy mang một nét đẹp vừa thuần khiết lại vừa dịu dàng. "Hai người họ là thợ dỡ mà tôi thuê đấy!"
"À là cô chủ quán cà phê, hóa ra cô thuê họ à?!" viên sĩ quan bất ngờ, sự tức giận cũng dần nguôi bớt đi.
"Phải rồi, quán tôi nó sắp hết hạn nên tôi đã thuê họ chén nó nhưng thật là... " chủ quán cà phê lấy một phần của quán, đó là mức trộn với socola và bánh "Tại sao mấy người lại không chén hết cơ chứ? Đây là phần tôi tự hào nhất đó!" cô nàng cho cậu nhóc ham ăn ấy mỗi miếng bánh. Hai tên ngu ngốc ấy chỉ biết món ăn dâng trước mắt mà không sợ gì người lạ và rồi sẵn sàng nuốt hết sạch. "Thế nào? Ngon chứ?" cô ấy hỏi.
"Tuyệt cú mèo!!!!"
Viên sĩ quan ấy hiểu ra mọi chuyện, giọng nói phần áy náy "Ra là vậy, tôi xin lỗi! Hai vị kia cũng thật là... nếu hai vị đang thực hiện công việc phá dỡ thì trước hết nên đặc một biển báo hoặc thông báo cho mọi người biết cơ chứ, còn khách trong cửa hàng mà!" ngài ấy nhẹ nhàng nhắc nhở hai kẻ đã quấy rối kia. Đang toan tính đi thì lại nhớ ra chuyện gì đó lại quay lại nhìn cô chủ cửa hàng với nụ cười hạnh phúc "Tôi xém quên mất... Chúc mừng hôn lễ của cô, tiểu thư Pudding!!!"
"Cảm ơn ngài rất nhiều!!" mặt cô ấy đỏ ửng lên, chắc vừa hạnh phúc lại vừa ngại ngùng.
Cuối cùng vị viên sĩ quan kia cũng đi mất, bằng một cách thần kì gì đó mà hai kẻ quậy phá kia lại thoát được một kiếp nạn. Cô gái đó đã cứu họ nhưng vì sao? Victor không dời mắt khỏi cô gái áo trắng ấy, cặp mày khẽ nhăn lại, có gì đỏ không ổn, hắn nghĩ thế. Tuy người kia đã cứu hai thằng nhóc kia một mạng nhưng phần nào đó trong lòng hắn chẳng biết ơn nổi. Làm gì có chuyện trên đời có kẻ tốt đến mức giúp đỡ cho tên lạ mặt. Vả lại, nhìn cũng biết ngôi nhà ấy còn khá lâu để hết hạn đấy.
Cô ta... bất thường thật...
.........
"Vậy ra cô là Pudding sao? Cảm ơn cô vì đã cứu chúng tôi ban nãy nhé!!!" cậu nhóc thuyền trưởng cười rạng rỡ, người mập thù lù ban nãy cũng chẳng còn nữa, hình dạng đã quay về ban đầu và sức ăn vẫn khỏe như ngày nào.
"Không... tôi mới là người nên nói cảm ơn..." Pudding luống cuống tay chân từ chối "Bởi hai người đã khen quán cà phê của tôi là 'tuyệt cú méo!!!!' kyaaaa....." cô chủ tiệm mặt đỏ bừng bừng, sự vui mừng và hạnh phúc đều tỏ ra trên khuôn mặt xinh đẹp, giống như lần đầu được ai đó khen vậy. "Thật ra socola làm ra quán này là công thức tôi vừa mới chế biến.... Nó tan trong miệng mọi người có mùi vì ra sao?" cô ấy có vẻ rất mong chờ câu trả lời nhưng với cái băng chỉ biết ăn và khen ngon ra không biết có đáp ứng được sự mong đợi của cô ấy không.
"Khi ăn ban đầu sẽ ngập tràn mùi bánh quy... hình như còn có chút vị củ cải nên độ ngọt không quá ngấy. Sau đó nó tan ra và bên trong ngập tràn vị socola, không quá đắng.... nên nói sao nhỉ, hoàn hảo đấy!" Victor từ trước đến nay đều không hảo ngọt, nhưng kêu hắn ăn thử để đánh giá thì sẽ không ngần ngại ăn một miếng cho người ta đâu. Mà chẳng biết vì cái gì khi nói xong mà không gian trở nên lặng thinh một cách kì lạ.
- William.K.Victor biết khen kìa, trời má ơi!!! Hắn ta bị oan hồn nhập chắc rồi!!!!- bằng một cách lạ kì mà tất cả thành viên trong băng lại cùng có một suy nghĩ.
Pudding ngây ra vài giây, đây là lần đầu tiên có người đánh giá món ăn của cô như thế, thường thì chỉ có ngon hay dở thôi. "Anh thật sự cảm nhận được sao?! Vị của củ cải ấy!!!"
Cô ta phấn khích lạ thường khiến hắn giật mình "Ừ, vị khá ngon khi dùng nó để làm giảm độ ngấy của tinh bột"
"Oa!!! Tôi đã thêm đường củ cải tinh luyện vào khi nhào bánh đấy!!! Tôi còn nhào chung với sữa và bơ cacao, sau đó nướng nó trong độ C trong vòng ngày đêm, tôi đã tự nghĩ ra mọi thứ!!!" cô nàng ta vui đến mức nói một tràng lèo là công thức của bánh "Nó hoàn hảo thật ư?"
"Ừ!" hắn ít khi khen ai nấu ngon cả, kể ra Pudding là người thứ sau cha và cậu đầu bếp.
"Thật mừng quá đi mất!!! Nghe anh khen như vậy làm tôi thật sự cảm động muốn khóc luôn ấy.... " Pudding đưa hai tay lên che hai gò má ửng hồng "Mà sao anh lại có thể nếm được vị củ cải thế, tôi khi nướng xong ăn còn không nghe vị của nó, anh là đầu bếp sao?"
".... Cũng tương tự như thế..." hắn chần chừ, nói ra nghề của hắn là thợ săn hải tặc mới đúng đấy.
"Rất xin lỗi vì chen vào chủ đề ẩm thực của hai người..." Nami cất tiếng sau chuỗi thời gian ăn ké bánh của người ta "Nhưng Pudding này, chúng tôi có chuyện gấp phải đi, cảm ơn vì đã giúp chúng tôi rất nhiều!"
"Ồ, vậy à.... " Pudding vẫn đang chìm vào trong niềm hạnh phúc bất tận "Nhưng trước khi đi mọi người cũng nên dùng thử một tách trà nhỉ? Để hòa tan cái ngọt trong miệng ấy!"
"Tuyệt vời!!!" Luffy nghe cái ăn, cái uống là lại phấn khích lên.
Pudding quay lại gian bếp, cô đang pha một ấm trà nóng "Mà hình như tôi còn chưa biết tên mọi người nhỉ?"
"Tôi là Luffy, người sẽ trở thành Vua Hải Ta..." chưa kịp nói hết cậu nhóc thuyền trưởng đã bị cô hoa tiêu và chú tuần lộc chặn họng lại.
Pudding dừng việc pha trà, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ "Hả?"
"Sao lại tỏ ra bất ngờ thế kia? Cô biết chúng tôi mà phải chứ?" Victor gõ từng đầu ngón tay trên bàn, ánh đỏ của đôi ngươi nhìn Pudding như đã thấu hết được tất cả "Cô là con gái của Big Mom đúng chứ, vị hôn thê của cậu đầu bếp ấy, Pudding Charlotte!"
CHÚC MỪNG SINH NHẬT NGƯỜI CHỊ XINH ĐẸP CỦA SANJI
VINSOMKE REIJI -!!!