Chương 1929 Cộng tất cả số tiền trong tay sáu cô gái lại thì đã có gần mười triệu! Một con số rất kinh khủng. Nhưng vẫn chưa đủ một phần mười. Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, Lục Tuyết Kỳ nhướng mày: “Tiểu sư đệ, còn chưa đủ sao?” Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Chưa đủ, nhưng mà không sao”. “Cảm ơn các sư tỷ, số tiền này coi như là em mượn các chị!” “Sau này em sẽ trả lại gấp bội!” Nói xong câu đó, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi. Chỉ để lại các cô gái ngơ ngác đứng trong phòng! Hoàng hậu Hồng Đào khó hiểu: “Có phải tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì khó khăn không?” Lục Tuyết Kỳ cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu sư đệ chưa bao giờ như thế cả, trước kia cậu ấy không hề hỏi chúng ta thứ gì, toàn là trực tiếp lấy đi!” “Sao hôm nay lại đột nhiên nói mượn?” “Đúng vậy, lúc tiểu sư đệ hỏi mượn em, em còn có chút không tiếp nhận được”, Vương Như Yên gật đầu. Khương Tử Cơ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Mặc kệ tiểu sư đệ muốn làm cái gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ cậu ấy không điều kiện, chúng ta trở về gom tiền trước đi!” “Ừm!” “Không thành vấn đề!” Mấy người nhanh chóng rời đi. … Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến thành Thanh Huyền dưới chân Thanh Huyền Tông. Thành Thanh Huyền có hàng triệu dân cư, vô cùng rộng lớn. Một phần là người tu võ, chín phần còn lại là người thường. Sau khi hỏi thăm vài câu, Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và áo choàng lên, đi vào trong một thương hội lớn nhất. “Vị khách này, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?” Nhìn thấy Diệp Bắc Minh tiến vào, một người đàn ông trung niên mỉm cười tiến lên. Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Bảo người phụ trách lớn nhất của ông tới gặp tôi!” Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút! Người này là ai? Ăn nói hùng hồn như vậy? Vừa đến đã đòi gặp người phụ trách lớn nhất? Ông ta làm người phụ trách đại sảnh thương hội mấy chục năm rồi, có loại người nào mà chưa tiếp đón đâu? Ông ta mỉm cười: “Thưa cậu, tôi chính là người phụ trách lớn nhất trong đại sảnh này, cậu cần gì đều có thể tìm tôi!” Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Ông xác định ông có thể làm chủ?” Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên!”