Chương 1930 Vèo! Diệp Bắc Minh vung tay lên, một cái hộp rơi vào trong tay người đàn ông trung niên. Ông ta hơi chút sửng sốt. Lập tức mở ra xem! “A!” Ông ta hít một hơi dài, sợ tới mức lui về phía sau ba bước! Đan dược chữa thương Thánh phẩm! Còn là đan dược chữa thương Thánh phẩm cao cấp nhất! Mỗi một viên đan dược đều có sáu đan văn! Ông ta khép nắp hộp lại một cái “lạch cạch”. Sau đó nhìn Diệp Bắc Minh thật kỹ: “Xin lỗi quý khách, mời ngài vào phòng khách quý nghỉ ngơi, tôi sẽ lập tức đi liên hệ người tổng phụ trách thương hội!” Diệp Bắc Minh tiến vào phòng khách quý. Còn chưa đợi được năm phút. Người đàn ông trung niên đã dẫn một ông lão và một cô gái trẻ tuổi đến. Ông lão kia có đôi mắt như chim ưng, vô cùng lợi hại! Cô gái thì rất xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hấp dẫn! Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Tiểu thư, Lôi lão, vị tiên sinh này chính là chủ nhân của mười viên đan dược chữa thương Thánh phẩm!” Cô gái kia tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Thanh Ca, là người tổng phụ trách của chi nhánh thương hội này!” “Đây là Lôi Mặc Dương, Lôi lão!” Diệp Bắc Minh thuận miệng nói ra một cái tên: “Tôi tên là Diệp Phong”. Tô Thanh Ca mỉm cười: “Chào anh Diệp Phong, xin hỏi ngài còn có bao nhiêu viên đan dược Thánh phẩm như vậy nữa?” Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng. Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm! “A!” Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rẩy. Đôi mắt cứ như muốn nổ tung! “Một… Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên. Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ổn định được tâm trạng của mình. Cô ta có chút run rẩy hỏi: “Anh Diệp, ngài… ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phẩm như vậy?” Đan dược Thánh phẩm vô cùng trân quý! Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phẩm! Gần như là một loại quý giá nhất! Mỗi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt! Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ? Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tự tôi luyện ra”.