Kì hẹn Duy ở một quán nước nhỏ, có chiếc ghế màu trắng xoay quanh thành một bàn, những chiếc chuông gió leng keng đặt trước cửa mỗi khi có khánh bước vào thì cái chuông lại tạo nên những âm thanh vui tai, và ngay sau đó là lời chào của những người phục vụ dành cho vị khách vừa bước vào.
-Nhìn Kì khác quá , trông chín chắn hẳn ra. Vẫn khỏe chứ, đi du lịch vui không?
À mà em dâu đâu, sao không dẫn cô ấy tới đây? Hôm đám cưới cậu, anh không về được, ngại quá! Anh vẫn còn chưa biết mặt cô ấy.
- Dạ , vợ em ………………. Thực ra…………… cô ấy không ở đây.
- Cô ấy đi du học hả?
- Dạ…………..
Hai người nói chuyện rất lâu, có những người khác đến trước họ đã rời khỏi quán, vậy mà cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn chưa kết thúc. Duy kể cho Kì nghe cuộc sống và môi trường học tập ở Mỹ và Nhật Bản, rằng phong cách làm việc của người bên đó thật sự rất chuyên nghiệp. Anh cũng quen được rất nhiều người đến từ các nước khác nhau nhưng lúc đầu anh cũng bị tách biệt vì có một số người không coi trọng người Châu Á lắm. Anh cũng hỏi thăm về chuyện của cậu và gia đình của cậu, anh thấy cậu chỉ ậm ừ, anh đoán có lẽ mọi chuyện không được suôn sẻ nên anh cũng không hỏi gì nhiều. Rồi cả hai nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, rằng khi còn bé, cậu là người nhút nhát như thế nào. Tất cả những kỉ niệm xưa ùa về, những chuyện nhỏ nhặt nhất tưởng chừng đã quên từ lâu nhưng anh và cậu vẫn còn nhớ rất rõ.
Cuộc nói chuyện trở nên chậm lại, cả hai im lặng, khi không còn gì để nói, tiếng nhạc nhẹ vẫn đều đều vang lên, bản Kiss the rain ngọt ngào, Duy vẫn miên man nghĩ đâu đó, không hiểu thế nào anh lại nghĩ đến Mi, có lẽ giờ này cô đang nghịch những con gấu bông hay ngồi ngủ quên bên cái hồ cá, nghĩ đến đó, anh lại tự mỉm cười với mình.
-Anh có người yêu rồi phải không?
-Sao cậu lại hỏi vậy?
-Em đoán vậy, thấy anh cười một mình……………..
-…………………..Xấu hổ
-Định chừng nào giới thiệu chị ấy cho em biết đây, anh giấu kĩ thật.
-Thật ra………..cô ấy là bệnh nhân của anh…….……..
-À, em hiểu rồi, chừng nào nhớ giới thiệu chị ấy cho em nhé.
-Anh Duy này, chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, cùng sinh ngày , cùng thích màu xanh, cùng thích đàn dương cầm…………vậy nếu sau này chúng ta cùng thích một người thì sao?
-Sẽ không có chuyện đó đâu, cậu đừng lo.
Duy nhận được điện thoại của bệnh viện, anh phải đi ngay, Hạo Kì cho anh số điện thoại mới của mình, anh chào tạm biệt Hạo Kì rồi nhanh chóng rời quán. Hạo Kì vẫn chưa đi, anh ngồi đó thêm chút nữa, nếu bây giờ về nhà……..thì chỉ có mình anh.
h, Duy vẫn chưa về, Tiểu Mi đang ngồi đợi anh ở ghế, mấy ngày trước, anh có nói trong vài tháng tới sẽ về muộn vì anh phải tham gia khóa học nâng cao chuyên môn gì đó, anh đã dặn cô cứ đi ngủ trước và không cần đợi anh. Xung quanh cô tối om, cô không thích bật đèn sáng cô thích ngồi trong bóng tối hơn. Anh không muốn cô bị muỗi chích nên nhiều lần đã dọa cô rằng, khi ngồi một mình trong bóng tối thì sẽ bị một con ma tóc dài cắn, cô biết anh nói đùa nên không sợ. Cô giúp việc cũng đã đi ngủ, các nhà hàng xóm cũng đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt, có tiếng dế kêu đâu đó, những con mèo lạc kêu meo meo, thi thoảng có tiếng xe chạy vội qua.
Hôm nay, anh về trễ hơn mọi ngày, cô mở tivi lên xem, chương trình buổi tối chẳng có gì đặc biệt chỉ có những tin tức nhàm chán hoặc những bộ phim kinh dị chiếu vào ban đêm, lúc trẻ con đã đi ngủ hết, chẳng có gì đặc biệt hết, tắt tivi. Cô vào phòng, ôm mấy con gấu ra cùng ngồi đợi với mình cho đỡ buồn. Cô có gắng mở thật to hai mắt, nói là đợi anh nhưng gần như mõi đêm cô đều ngủ quên trên ghế.
Cô mở mắt ra khi lưng cảm nhận sự ấm áp, lại đêm một ngày nữa, cô ngủ quên.
-Uhm……anh về lúc nào vậy?
-Em đó, anh đã nói là không cần đợi anh mà, cứ ngủ trước đi, thức khuya không được thì đừng cố, ngày nào cũng ngủ quên trên ghế, nhỡ bệnh thì sao.
-Uhm……………..
-Đi ngủ đi em.
“ Anh à, vì đây là đều tối thiểu em có thể làm cho anh, em không thể cho anh nhiều hơn, nếu ngay cả những điều
nhỏ nhặt thế này, em cũng không làm được cho anh thì em……………………………………”
Buổi sáng Tiểu Mi dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhà anh đã có người giúp việc, cô không cần làm điều đó. Nhưng trong suốt hai năm nay, cô luôn là người chuẩn bị bữa sáng cho anh.Những ngày đầu luôn là những ngày khó khăn, bánh mì nướng bị khét, nước trái cây còn lẫn hột còn sữa thì văng tung té khắp nơi. Những ngày kế tiếp cô có tiến bộ hơn một chút, tuy không hoàn hảo vì thỉnh thoảng trứng còn sống hay cô nhầm lần đổ muối vào sữa , anh không đòi hỏi gì hơn.