Ban đầu chỉ là một vài tiếng xì xầm to nhỏ không rõ ràng, dần dần, cô nghe rõ hơn tiếng một người phụ nữ, có tiếng những đứa bé đang khóc, cô mở mắt ra. Đôi mắt dột ngột tiếp xúc với những tia nắng chói chang chiếu từ cửa sổ vào khiến cô khẽ nheo mắt lại. Cô chớp chớp mắt để có thể thích nghi với ánh sáng. Trần nhà màu trắng có đôi chỗ ố vàng, cô đang ở đâu? Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, cô muốn ngồi dậy để quan sát mọi thứ xung quanh nhưng chẳng có tí sức lực nào, cô chỉ có thể quay đầu sang trái sang phải. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều mặc đồ giống nhau, những chiếc áo rộng thùng thình, có chấm bi màu xanh, lác đác một vài người mặc áo trắng. Một trong số những người mặc áo trắng tiến lại gần khi thấy đôi mắt ngơ ngác của cô. Đó là những ngày đầu Tiểu Mi nằm viện
Bằng một cách nào đó, cô vẫn nhớ rất rõ tên cô là Hà Huyền Mi. Có mấy lớp băng quấn xung quanh đầu cô, tay và chân cũng có, chỉ một cử động nhẹ thôi cũng cảm thấy đâu. Vậy là cô bị thương, cô không thể nhớ tại sao? Ngoài cái tên Hà Huyền Mi, cô không nhớ gì khác.
Một vài tuần sau, cô được chuyển đến một căn phòng khác, những người trong đó khá kì quặc, có người tự soi gương tự nói chuyện một mình, có người thì suốt ngày ngồi cười, có người thì cứ đứng múa quanh phòng. Cô không thể nói chuyện với ai. Buổi sáng hôm ấy, một người mặc áo trắng nào đó đến nói chuyện với cô, tên anh ta là Vương Hoàng Duy, bảo rằng, từ nay cô sẽ là bệnh nhân của anh ta, cô thích nụ cười của anh, anh cười rất dịu dàng, cô cũng thích giọng nói của anh nữa, anh luôn dỗ dành cô bằng chất giọng trầm ấm của mình.
Một cơn mưa rào vào buổi sáng, vẫn còn sớm, mọi người trong phòng vẫn còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng kéo cửa sổ lên, khung cảnh tẻ nhạt với những hạt mưa lất phất, nhưng cô chẳng thể dứt mắt ra được, ngồi ngắm mưa, cô không để ý anh đã vào phòng.
-Vào trong đi Mi, ngồi thế này dễ bị cảm lắm.
-…………………lắc lắc đầu
-Em thích mưa à?
-…………gật gật
-Vậy sao?Anh không thích mưa, mưa làm mọi vật trở nên ảm đạm. Người ta thường không muốn làm việc vào những ngày mưa thế này.
“- Chỉ là mưa thôi mà sao em thích vậy?Anh ghét mưa lắm, trời mưa không đi đâu được, chỉ có thể ngồi nhà thôi, chán lắm”
Tim cô hẫng một nhịp, nghe quen lắm, trước kia………..cái cảm giác nhói ở tim khi cô cố nhớ lại……….
Duy hay nói rằng, vào những ngày mưa, cô hay dậy muộn. Nếu mưa vào buổi sáng, cô có thể ngồi bên cửa sổ suốt ngày, chỉ để nhìn những hạt mưa bắn vào cửa kiếng, nhìn mọi vật nhạt nhòa trong mưa thật đẹp. Những cơn mưa đêm lại không yên bình như vậy. Cô thấy ánh chớp giữa đêm, tiếng mưa rơi trên mái nhà nghe thật dữ dội, những cơn ác mộng ám ảnh cô trong giấc ngủ. Thời gian đó cô là bệnh nhân cuối cùng trong phòng, cô có la hét thế nào cũng không ai biết, sau này khi Duy đưa cô về nhà, lúc đầu, anh vẫn hay giật mình bởi tiếng hét lúc nửa đêm của cô, cô không muốn anh lo lắng, những đêm trời mưa, cô không ngủ, cô thức suốt đêm, mãi đến gần sáng cô mới ngủ. Cô vẫn thường nói dối anh rằng, khi trời mưa, không khí lành lạnh, cô muốn ngủ thêm một chút.
Mưa……………ánh hoàng hôn ấm áp……nụ hôn Mưa…………ánh đèn đường hiu hắt………một thân hình nhỏ bé chìm trong mưa…………….là mưa hay nước mắt. Mưa………….cây dù màu xanh ngọc…………vị mặn của bánh ngọt Mưa…………..tiếng dương cầm dìu dặt Mưa………………..vị tanh của máu
Thế giới màu trắng của cô được lấp đầy bởi những màu sắc rực rỡ Duy mang lại có vị ngọt của li sữa nóng tỏa khói nghi ngút, những cái ôm thật ấm áp, có những tiếng cười, anh cười rất đẹp…………
Trong những giấc mơ chập chờn, cô thấy mình bận rộn vào ngày , dọn dẹp nhà cửa, treo bong bóng màu xanh khắp nhà , cô thấy hình ảnh mình trong gương đang dặm chút phấn vào gương mặt thanh tú, rồi lại dùng lược chải lại mái tóc dài gợn sóng. Có rất nhiều món ăn đặt trên bàn, có một chiếc bánh sinh nhật chocolate , vậy là ngày là sinh nhật ai đó, chắc người đó phải rất đặc biệt nên cô mới chuẩn bị kĩ càng như vậy. Trên bánh có dòng chữ bằng kem: “ Chúc mừng sinh nhật………….”, khi đã tỉnh dậy, cô không nhớ nổi cái tên.
Buổi sáng ngày , cô dậy lúc giờ. Cô vào phòng anh, đánh thức anh dậy, dùng bút đỏ khoanh tròn quanh số , muốn hỏi rằng anh biết đó là ngày gì không. Anh cầm cuốn lịch tần ngần trong giây lát, cô nhìn thấy anh cười hạnh phúc, anh thấy rất vui khi cô biết ngày sinh nhật của anh. Là sinh nhật anh, có lẽ anh chính là người đặc biệt đó.
Những vật dụng của anh đa phần đều có màu xanh: Những chiếc áo khoác, những chiếc áo sơ mi, cravat, drap giường , ngay cả khi dẫn cô ra ngoài uống nước, anh vẫn thường gọi những thứ có màu xanh.
Anh vẫn chăm sóc cô thật dịu dàng , sau cái lần đi ăn ở nhà hàng , cô đã ngất ngây bởi tiếng đàn của người nghệ sĩ già. Cô vô tình nhìn thấy một chiếc cây dương cầm trong nhà , những ngày sau đó , tiếng đàn của anh dìu cô vào giấc ngủ. Cô cũng đã nhiều lần thấy mình trong mơ lấp ló sau một cánh cửa , nhìn một người thanh niên không rõ mặt ngồi bên cửa sổ , đôi tay tạo nên những giai điệu du dương từ chiếc dương cầm , có một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh. Vẫn là những âm thanh trầm bổng đó , chỉ khác là bây giờ, cô có thể tận hưởng tiếng đàn một cách trọn vẹn , không cần lấp ló sau cánh cửa.
Mi đã từng nghĩ anh là mảnh ghép còn đang dang dở trong kí ức mơ hồ của cô. Cô sợ anh sẽ lại đi đâu, cô sợ cái cảm giác khi muồn nằm rúc vào người bên cạnh, đưa tay tìm kiếm thì chỉ thấy một khoảng giường trống không lạnh lẽo , cô sợ những ngày mưa đêm , sấm chớp , trên tường chỉ có chiếc bóng cô độc của mình cô , cô sợ cái không gian tối om trước mắt cứ như sắp vồ lấy cô , kêu khản cả cổ nhưng không thấy ai đáp lại . Cô không muốn anh cũng sẽ bỏ cô đi như trong những giấc mơ , cô vẫn hay giả vờ ngủ cạnh anh , đợi anh ngủ say , cô ngồi trước cửa phòng , cô sẽ thức suốt đêm , không cho anh đi đâu.
Ba ngày liên tiếp, Tiểu Mi nhốt mình trong phòng, cô nghe thấy tiếng anh gọi cô một cách hoảng loạn, cô mở nhạc thật lớn nhưng vẫn không thể át đi tiếng đập tay vào cửa. Anh vẫn rất dịu dàng với cô, cô sợ mình sẽ làm tổn thương anh, cô không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Những mảng ký ức rời rạc hiện ra, cô ngồi bên cửa sổ, mưa nhật nhòa bên ngoài, chỉ biết khóc và đợi, có phải cô đang đợi anh. Cô rất muốn biết. Tiểu Mi còn nhớ đôi mắt anh thoáng chốc buồn bã, giọng nói anh nhẹ như hơi thở, bảo rằng cô đã nhầm lẫn anh với người khác, cô biết anh đang cố nén lại tiếng thở dài. Cái ôm của anh hôm ấy sao mà đau đớn, cô không bao giờ muốn làm tổn thương anh. Một chút ngạc nhiên, một chút hụt hẫng, cô đã từng nghĩ
-“ Anh à, nếu em nói rằng, trong suốt thời gian qua, em đã từng nghĩ anh là một người nào khác, anh vẫn sẽ cười với em, sẽ vẫn ôm em, sẽ vẫn dịu dàng với em chứ?”
Người ta khi không có quá khứ, bằng mọi cách, họ cố gắng tìm lại nó, vì ở đó có tiếng cười, có những người thân, những người họ yêu quý. Anh đã từng nói, cô không cần quá khứ, anh sẽ là quá khứ, hiện tại, tương lai của cô. Cô có thể từ chối không khi mà những điều anh đem lại luôn là những thứ đủ màu đẹp đẽ, theo như những mảng ký ức rời rạc hiện lên vào những ngày mưa đêm, chỉ có sự cô đơn……tối…….…mưa……….…nước mắt…………và máu. Cô đã từng muốn quên, nhưng nó cứ tìm đến cô, không chịu buông tha. Cô không biết phải đối diện với amh như thế nào. Cô không muốn ánh mắt anh trở nên buồn bã vì cô, mắt anh rất đẹp, khi anh cười hình như nó cũng biết cười theo.
Cô mở cửa phòng, anh vẫn ngồi trước phòng cô, anh đang ngủ, đã ngày, dù sáng hay tối cô vẫn nghe tiếng anh gọi, kêu cô hãy mở cửa cho anh, mắt anh thâm quầng, anh không ngủ được. Trong một lúc, cô chỉ nghe tiếng anh đập cửa, anh đã gọi cô suốt ngày, anh không thể nói nữa, nhưng anh vẫn không từ bỏ. Cô nghĩ rồi anh cũng sẽ mất kiên nhẫn với cô, nhưng cô không nhận thấy một chút nóng giận hay mất bình tĩnh trong giọng nói của anh. Anh hứa là sẽ đưa cô đến một nói có nhiều những con cá đủ màu, anh sẽ cho cô ăn kẹo thỏa thích mà không than phiền, anh sẽ dạy cô chơi đàn, anh sẽ không đi làm về muộn nữa……anh sẽ và anh sẽ………chỉ cần cô mở cửa cho anh. Cô nghĩ, vì đã gọi tên cô quá nhiều nên giọng anh mới trở nên khác bình thường một chút, vì cách nhau một lớp cửa dày, cô không biết, dường như cả anh cũng không biết, đôi mắt anh ướt đẫm từ lúc nào.
Tiếng mở cửa khô khốc cũng không làm anh thức giấc, cô thấy có những vết bầm trên tay anh, cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương anh…….chưa bao giờ…………….
Không có anh thế giới của cô rỗng, ở bên anh , trong vòng tay ấm áp của anh, có tiếng đàn dìu dặt, cô không sợ lạnh, cô không sợ những cơn ác mộng nhưng……….có một chút gì đó không đúng. Cô đã từng nghĩ đó chỉ là những biến chứng sau tai nạn , sau một thời gian lại đâu vào đấy , nhưng thật sự không phải cảm giác này.
-Anh à, đừng thắc mắc tại sao em luôn trốn khỏi vòng tay anh, chỉ là không thể thôi, anh à………..Em xin lỗi…………………