Bộ Tiêu ngồi không bao lâu, ném xong mấy lời lợi hại liền rời đi.
Lúc Ngư Vi đưa anh xuống cầu thang, hiếm khi thấy anh trầm mặc, nhưng khi xuống tới tầng dưới cùng, trong bóng râm ở lối ra vào, anh chậm rãi dừng bước xoay người lại, khóe môi giương cao, trên khuôn mặt lại treo lên nụ cười biếng nhác kia.
Không biết anh nghĩ gì, dường như khoảnh khắc đó anh không muốn rời đi, chỉ dừng lại bên cạnh Ngư Vi nhìn cô chăm chú.
“Hiện tại trong mắt cháu có thể nhìn thấy gì?” Bộ Tiêu bỗng cất giọng hỏi, âm cuối còn ẩn chứa ý cười, ánh mắt vô cùng sâu lắng.
“A?” Ngư Vi không rõ anh đang hỏi gì, đành phải ngây ngốc trả lời: “Có thể nhìn thấy chú…”
“Không sai, có chuyện gì thì đừng tự mình gánh hết, bờ vai cháu nhỏ như vậy không chịu được đâu,” Bộ Tiêu nhìn cô, chậm rãi nói: “Chú luôn ở đây.”
Ngư Vi nghe thấy giọng nói mang nét cợt đùa của anh dần trở nên nghiêm túc, khi anh nói đến bốn chữ cuối cùng kia, đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, khoảnh khắc đó, cô không còn cảm nhận được gì nữa chỉ muốn khóc.
Con người ta rất nhiều lúc như vậy, bị bao nhiêu tủi thân uất ức đều có thể cắn chặt răng, đến cả đá cũng có thể ngậm đắng nuốt vào lòng, nhưng đôi khi chỉ cần có người đối xử với mình dịu dàng một chút, thì tất cả nước mắt dường như vỡ bờ mà tuôn trào.
Nhưng Ngư Vi vẫn nén chịu đựng, cô luôn thầm cố gắng để không bao giờ rơi nước mắt trước mặt anh.
Nói xong, Bộ Tiêu xoay người rời đi, Ngư Vi vịn thật chặt khung cửa lối lên cầu thang, chặt tới mức dường như cả móng tay cũng muốn khảm vào đó.
Cô đã nhìn bóng anh xoay đi nhiều lần, rất nhiều lần….cô không muốn nhìn bóng lưng đó cứ xa dần rồi vụt mất, nhưng có những lời tuôn đến bờ môi lại chẳng thể cất nổi tiếng.
Rất nhiều lời thật lòng nhưng thoát ra từ miệng một cô bé như cô khó tránh khỏi mang đến cho người ta cảm giác ngu ngốc và bướng bỉnh, ví như, đừng đi, hãy ở lại, em muốn mãi được ở bên anh.
Khoảnh khắc này, vạn vật trong mắt cô chỉ duy nhất hai màu đen trắng lưu khắc lại bóng lưng anh rời đi. Khi bước gần đến cửa xe, bỗng Bộ Tiêu dừng chân xoay lại.
Ngư Vi ngẩn người ra, trước đây khi bước đi anh chưa từng quay đầu lại bao giờ.
Bộ Tiêu thấy quả nhiên Ngư Vi vẫn còn đang đứng đó, núp trong bóng râm lối cửa ra vào, anh thầm nghĩ, lẽ nào mỗi lần anh rời đi cô đều đứng nhìn theo như vậy?
“Xương cá.” Anh gọi cô, khuôn mặt phảng phất nụ cười sáng ngời, khoảnh khắc đó dường như tất cả ánh mặt trời đều rơi vào đáy mắt anh, hiếm có lúc giọng nói anh nghiêm túc: “Nhớ lời chú nói, nếu bị ai bắt nạt thì gọi điện cho chú.”
Nói xong, anh xoay người thong thả bước đi khoát khoát tay phía sau tạm biệt cô.
‘Kẻ xấu’ tìm tới cửa gây chuyện đi rồi, phòng khách Chu gia rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Nói sao đi nữa, Từ Ấu Oánh cũng là giáo viên tiểu học, lại ỷ vào chồng mình dạy ở trường đại học, nên lúc nào cũng tự xưng là gia đình ‘dòng dõi thư hương’, hai vợ chồng đều là kỹ sư tâm hồn là tấm gương mẫu mực cho người khác noi theo, nói thẳng ra cho tới giờ đều được người ta kính trọng hâm mộ, làm gì có chuyện bị ai mắng chửi như vậy. Nhưng chuyện bà ta hết lần này tới lần khác tham mấy món lợi nhỏ bị Bộ Tiêu vạch trần thẳng ra như vậy, khiến một bụng tức nghẹn như độc dược muốn tràn khỏi tai mắt mũi miệng mà phun trào.
Chu Tiểu Xuyên thấy ông chú xa lạ kia đã rời đi liền bước ra khỏi phòng nói muốn ăn sườn heo, Từ Ấu Oánh giận tới mức ném luôn giẻ lau, mắng: “Ăn ăn ăn, mày nhìn mày đi, béo thành cái dạng gì rồi! Chẳng trách người ta nói mày béo như heo!”
Mặc dù bình thường Từ Ấu Oánh rất cưng chiều con trai, nhưng những lúc tâm tình không tốt, bà ta rất thích đem hết phẫn nộ của mình trút lên đầu thằng nhóc, có khi Chu Tiểu Xuyên không làm được bài tập toán hay thành tích kiểm tra không tốt, bà ta cứ rập khuôn mắng chửi tới mức thằng nhóc ầm ĩ khóc loạn cào cào, có lúc lại ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ mà thẳng tay ngắt nhéo mấy khối thịt nung núc của nó.
Chu Tiểu Xuyên sợ ngây người, kể từ sau khi có hai người chị họ đến nhà, mẹ nó giống như có đối tượng để phát tiết nên rất ít khi mắng mỏ nó, nó nhất thời chưa kịp thích nghi, “A” một cái bắt đầu khóc ầm lên, nếp thịt trên mặt nhăn đùn lại, nước mắt còn lớn hơn hạt đậu.
Sắc mặt Từ Ấu Oánh trắng bệch, một tay cầm ly trà lúc nãy rót cho Bộ Tiêu đổ vào bồn rửa, ném đầu thuốc lá vào thùng rác, nghe tiếng con trai khóc um trời, tay còn lại liền xoắn lỗ tay Chu Tiểu Xuyên, xách thằng nhóc vào trong phòng, ‘Ầm’ một cái đóng cửa lại: “Khóc, mày khóc cho đã đi, khi nào khóc xong thì ra ngoài cho tao!”
Sau đó, bà ta trở lại phòng bếp, có lẽ tiếng khóc của Chu Tiểu Xuyên quá vang dội khiến bà ta cảm thấy bực dọc phiền không chịu được, Từ Ấu Oánh nghĩ thế nào cũng nuốt không trôi được cục tức này, rõ ràng là con nhỏ Ngư Vi đánh vào mặt mình, dựa vào cái gì bà ta phải nhịn nhục, nghĩ vậy nên lê mạnh đôi dép ra khỏi phòng bếp, ‘loảng xoảng’ một cước đá văng cánh cửa phòng chị em cô.
Vừa bước vào đã thấy hai chiếc hộp điện thoại để trên giường, chị em Ngư Vi đang ngồi ở mép giường xem điện thoại, bao nhiêu lửa giận trong lòng phùn phụt bốc lên tận đầu ngọn tóc.
Bà ta không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi tới cạnh giường, thấy trên tay Ngư Na đang cầm cái túi giấy liền đưa tay túm lấy, Ngư Na bị dọa hoảng sợ vội lùi lại trốn phía sau Ngư Vi.
Ngư Vi vẫn ngồi yên lặng trên giường, ánh mắt không lay động.
Từ Ấu Oánh mở túi giấy ra, nhìn thấy nhãn hiệu liền cười lạnh nói: “Điện thoại xịn cỡ này, cả đời tao còn chưa xài qua, mày đúng là nhiều thủ đoạn, dụ dỗ được cả đàn ông mua điện thoại cho.”
Ngư Vi nghe thấy mấy lời này của bà ta cũng chẳng muốn phản ứng, cô đã quá hiểu Từ Ấu Oánh, bủn xỉn, tham lam, mềm nắn rắn buông, hư vinh, những thứ khiến người ta ghê tởm bà ta đều có phần. Vừa rồi Bộ Tiêu tìm đến nhà gây chuyện, cô biết sau khi anh rời đi nhất định Từ Ấu Oánh sẽ tìm cô trút giận.
“Sao mày và mẹ mày lại giống nhau dữ vậy, thích dụ dỗ quyến rũ đàn ông đến thế….” Từ Ấu Oánh thấy cô không thèm nhìn tới mình, tức tới mức lồng ngực phập phồng như người hấp hối, ra sức chửi rủa: “Cái thứ đê tiện, không biết xấu hổ? Mới mấy tuổi đầu đã để người ta bao nuôi!”
Ngư Vi đã nghe quá nhiều những từ ngữ nặng nề chói tai mà bà ta liên tục ném ra, sớm đã không còn cảm giác, chỉ là ‘bao nuôi’ hai chữ kia có thể xem như mới mẻ, cô nghe thấy, chẳng thể nói được cảm giác thế nào.
Nếu cô thật sự được Bộ Tiêu bao nuôi….
“Ngư Vi nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên phát hiện hóa ra trong lòng cô vẫn có chút tro tàn âm ỷ những suy nghĩ xấu xa, cô vậy mà lại cảm thấy cho dù như vậy thì có gì không tốt chứ, có lẽ cô còn rất hưởng thụ cảm giác mỗi ngày được ở bên cạnh người mình yêu, có anh làm điểm tựa.
Thì ra cô chính là một đứa xấu xa như vậy, biết rõ sẽ không bao giờ có thể chạm tới nhưng vẫn hy vọng xa vời về người đó.
Ý nghĩ đó khiến cho những giọt nước mắt đã nhẫn nhịn quá lâu của Ngư Vi nhất thời không sao kiểm soát được, bao nhiêu kìm nén vỡ òa, lặng lẽ tràn ra ngoài khóe mắt, quét qua gò má trắng ngần như tuyết tựa những hạt châu đứt vỡ rơi xuống.
“Ai, u, mày còn khóc sao?” Từ Ấu Oánh thấy Ngư Vi im lặng rơi nước mắt, đến cả khóc cũng là dáng vẻ thanh cao xa cách không thể chạm tới, cơn giận trong lồng ngực như bị khuấy tung lên: “Mày giả bộ trong sáng cho ai coi hả? Không biết nhục! Cái tên họ Bộ kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, còn nói cái gì mày là người của nó, tao nhổ vào! Hai đứa bây đúng là một đôi cặn bã!”
Cho dù bà ta mắng mình cỡ nào, Ngư Vi đều có thể nín nhịn, xem như vào tai này rồi ra tai kia, nhưng những lời bà ta vừa ném ra, thật sự rất chói tai.
Những giọt nước mắt trong vắt sáng lấp lánh, Ngư Vi ngẩng đầu nhìn lướt qua Từ Ấu Oánh, giọng nói bình thản như băng: “Vậy cũng hơn bà, gả cho một tên hói đầu ghê tởm…”
“Mày nói gì?!” Từ Ấu Oánh nghe thấy mấy lời của Ngư Vi, giận đến mức thiếu điều muốn tắt thở, bà ta giữ chặt bả vai Ngư Vi, ‘bốp’ một bạt tai giáng xuống.
Ngư Vi ôm mặt, thật sự bây giờ cô không cách nào nhịn được nữa. Những lời Bộ Tiêu nói ‘không thích con gái đánh nhau’ cô cũng quên hết, trực tiếp nhào tới, đẩy Từ Ấu Oánh ngã ra đất, hai người lăn vào vật lộn.
“Chị…” Ngư Na bị dọa vô cùng hoảng sợ, nhưng lại không dám đi tới khuyên can, cả một mớ hỗn độn, chỉ có thể đứng cạnh giường vừa khóc vừa la: “Đừng đánh nữa! Dì nhỏ, con cầu xin dì, xin dì đừng đánh chị con nữa!”
Ngư Vi cũng không biết mình và Từ Ấu Oánh đấm đá bao lâu, cô rất gầy, bắp tay của Từ Ấu Oánh còn to hơn cẳng chân cô, Ngư Vi chưa kịp biết chuyện gì xảy ra đã bị bà ta lật người đè trên sàn nhà, chỉ có mình cô bị đánh.
Đây không phải lần đầu tiên cô và Từ Ấu Oánh đánh nhau. Trước đây, thời điểm cô mới bước chân vào Chu gia, dường như ngày nào cô cũng bị đánh. Lúc này, cô thật sự mệt mỏi, lại chẳng thể động đậy, chỉ cảm thấy đầu tóc bị kéo căng, quần áo hỗn độn, khóe miệng bị rách, mùi tanh của máu hòa trong khoang miệng, cô ra sức vùng vẫy, đúng lúc đó, Từ Ấu Oánh bỗng ‘ai, ui’ một tiếng.
Lúc bà ta đánh Ngư Vi, chiếc khóa con cá cấn mạnh vào cổ tay, đâm xước một vết rất sâu đau đến căng da dầu, bà ta cúi xuống nhìn thấy sợi dây đeo hình con cá kia, lập tức nghĩ tới mấy lời Bộ Tiêu nói, vô cùng tức giận giật phăng chiếc vòng, đứng bật dậy khỏi mặt đất.
“Đồ lăng loàn, không phải mày muốn sợi dây xích này sao? Tao cho mày đeo!” Vừa nói bà ta vừa bước nhanh tới cửa sổ, Ngư Vi hốt hoảng, khuôn mặt đẫm nước mắt lập tức ngồi vụt dậy khỏi mặt đất, Từ Ấu Oánh đã mở cửa sổ ném thẳng chiếc vòng tay ra ngoài.
Đốm sáng bạc chợt lóe lên giữa không trung, chiếc vòng tay lặng lẽ rơi xuống.
Ngư Vi lui cui bò dậy xông tới bên cửa sổ, bất lực giương mắt nhìn theo, sợi dây đó nhỏ quá, lại đang ở tầng tám, không thể thấy được gì hết.
Cô chỉ thấy trong đầu vang lên một tiếng‘ong’, dường như bức tường kiên cố nhất trong lòng đã bị sụp đổ, khoảnh khắc đó, dòng máu nóng sôi sục toàn thân cũng nguội lạnh.
Bộ Tiêu….cái tên cô đã thầm nhủ trăm ngàn lần, khắc vào tim nhưng chưa một lần dám để thoát ra khóe miệng, lúc này đây tựa như có sức mạnh vô hình khiến toàn thân cô cứng đờ.
Nhưng chưa đầy mấy giây sau, cô bỗng điên cuồng lao người chạy ra cửa Chu gia.
Từ Ấu Oánh thấy vẻ mặt của Ngư Vi khoảng khắc đó như bị ma nhập, cao giọng the thé chửi: “Đồ điên! Bệnh thần kinh! Tốt nhất mày chết luôn ngoài đó đi!”
Tầng dưới là khu vực vành đai xanh, lúc Ngư Vi chạy xuống lầu cũng chẳng màng sửa sang lại quần áo, dáng vẻ xốc xếch, đầu tóc rối bời của cô khiến những người qua lại trong tiểu khu đều chỉ trỏ liếc mắt nhìn.
Cô giẫm mạnh đôi dép lê chạy vào trong khu vực cây xanh, bắt đầu khom người lục lọi tìm kiếm khắp nơi. Trong tiểu khu này không có người quản lý cây cảnh, người sống trong tiểu khu trồng đủ các loại cây trong vành đai xanh này, thậm chí còn có cả rau cải. Có một bụi cỏ xanh rậm um tùm chẳng biết là cỏ dại hay thứ gì, cao gần bằng nửa người, vậy mà cũng không có ai đến cắt tỉa, tất cả cây cối trong khu vực này đều tự do phát triển hoang dại như vậy khiến cô rất khó tìm thấy chiếc vòng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sắc trời dần chuyển tối, cô vẫn chìm trong ánh sáng mờ mịt đó miệt mài tìm kiếm, mãi đến khi eo lưng đau nhức, mấy đầu ngón chân bám đầy bùn. Thời tiết đang vào cuối thu, là thời điểm muỗi sinh sôi nảy nở rất nhiều trong các bụi rậm ẩm ướt, cô bị cắn sưng đỏ cả chân. Khi trời chuyển hẳn sang màu tối, Ngư Vi gần như muốn bỏ cuộc, nhưng khoảnh khắc đó rốt cuộc cô cũng đã tìm thấy chiếc vòng tay con cá mà Bộ Tiêu cho mình nằm trong đất bùn bên dưới bụi cỏ bị đám cây um tùm che phủ.
Lúc này Ngư Vi mới thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng nhặt chiếc vòng lên, phát hiện sợi dây thừng màu đen đã bị đứt, nơi đứt gãy lộ ra lõi dây bên trong, có thể thấy sợi dây thừng này vốn rất bền chắc.
Từ lúc Bộ Tiêu tặng nó cho cô, đây là lần đầu tiên cô đeo nó lên cổ tay mình, khóe miệng không khỏi hé ra một nụ cười lơ đễnh.
Vì bị rơi vào bùn, nên mặt dây đeo bằng bạc kia rất bẩn, phía trên dính đầy đất, cô đưa lên miệng hà một hơi, rồi cẩn thận dùng áo khoác đồng phục học sinh lau tỉ mỉ từng chút từng chút một, cho tới khi sạch hết vết bùn đất, cô giơ chiếc vòng lên cao, xuyên qua chút ánh sáng còn sót lại ngẩng đầu chăm chú quan sát.
Ánh tịch dương cuối cùng của buổi chiều tà chiếu vào mảnh bạc chạm khắc kia như xuyên qua tất cả bóng tối tràn vào đáy mắt Ngư Vi. Ngư Vi cảm thấy trước mắt chợt lóe lên, cứ thế ngây ngốc nhìn thật kỹ bên trong con cá nhỏ chạm khắc kia, dường như có dòng chữ gì.
Cô nhất thời kích động, ra sức lau thật sạch sợi dây rồi đưa đến trước mắt, chăm chú nhìn vào trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ kia, cô thấy trái tim mình rơi vào hồ nước sâu xanh thẳm, chìm xuống, chìm chìm nổi nổi, rồi lắng mình vào bóng tối, nơi đó rất tối rất tối, cũng rất yên bình.
Hai chữ rất nhỏ, không biết ai đã tỉ mỉ khắc lên đó thật tinh tế, có vẻ rất chú tâm, chữ Khải, hai chữ ‘Bình An’.
Bình An.
Anh khắc lên cầu chúc cô được bình an.
Ngư Vi cứ ngây ngốc ngắm nhìn hai chữ đó, chỉ cảm thấy bàn tay siết thật chặt chiếc vòng, dường như muốn nghiền nát cả ngón tay mình. Ngay sau đó là một sự chua xót khổ sở dâng đầy lên khoang mũi, khóe miệng khiến cô không thể nào đè nén được, ‘Òa’ lên khóc nức nở.
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra không sao ngăn được, chỉ có thể dùng mu bàn tay lau thật mạnh. Ngư Vi nắm chặt chiếc vòng trong tay, đứng trong bụi cỏ bật khóc, cô cứ đứng như vậy rất lâu. Không như những đứa trẻ không buồn không lo khóc hờn khi giận dỗi, cô khóc đến không dáng không hình, nước mắt giàn dụa.