Ngư Vi khóc xong, trời đã chuyển tối, cô không còn cách nào khác chỉ có thể lê bước lên lầu.
Nhưng khi đứng trước cánh cửa , mới phát hiện ra cửa nhà Chu gia đã được đóng kín khóa chặt, cô gõ cửa nhưng không ai trả lời, Ngư Vi biết mình đã bị Từ Ấu Oánh nhốt bên ngoài.
Cô nghe thấy âm thanh tivi và tiếng đi lại nói chuyện trong phòng khách truyền ra rất rõ, nhưng không ai mở cửa cho cô. Ngư Vi không còn cách nào, chỉ có thể trượt theo cửa chống trộm, yên lặng ngồi xuống.
Sàn bê tông lạnh như băng, hành lang tối om chảy chìm một màu thăm thẳm, cô im lặng tựa người vào cửa ngồi trong bóng tối, hai tay ôm lấy đầu gối, không nhúc nhích. Dường như cố hết sức để hòa mình vào bóng tối, tựa như lãng quên chính mình rồi sẽ không còn cảm giác chẳng nơi nào để đi, chẳng chốn quay về nữa.
Cảm giác đó thật kinh khủng, dường như cả thế giới rộng lớn đến vậy nhưng cô lại chẳng có nơi nào thuộc về.
Ngư Vi cứ ngồi im như vậy, bốn tiếng, năm tiếng, đến gần mười một giờ, rốt cuộc cửa nhà Chu gia cũng mở ra.
Quầng sáng vàng từ ánh đèn bất ngờ hắt ra rọi vào bóng đêm sâu thẳm khiến người ta hốt hoảng, rồi ánh sáng ấy phủ trùm lên màn tối một màu vàng sáng rỡ.
Ngư Vi ngồi trong bóng tối quá lâu, khi ánh vàng phủ lên, những tia sáng đâm vào khiến cô không thể mở mắt ra được.
Người mở cửa là Chu Quốc Khánh, hắn ta đứng sau cánh cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm chằm chằm nhìn Ngư Vi đang ngồi trên mặt đất. Không như sự thô bạo của Từ Ấu Oánh, động tác của hắn ta rất nhẹ, nhẹ đến mức đèn hành lang vốn cảm ứng âm thanh vẫn một màu tối đen.
Toàn thân Ngư Vi bị ánh sáng rọi thành màu cam nhạt, cô căng thẳng nuốt nước miếng xuống, yên lặng đứng lên, phủi phủi bụi đất bám trên người. Cô có thể mạnh miệng cãi lộn, đánh nhau với Từ Ấu Oánh, nhưng đối với người đàn ông Chu Quốc Khánh đang đứng trước mặt này cô chỉ thấy toàn thân ớn lạnh sợ hãi.
Không đợi ông ta nói câu nào, Ngư Vi rất nhanh len vào cửa rồi chạy thẳng về phòng mình.
Thật may, Ngư Na vẫn còn đang mở đèn bàn ngồi làm bài tập, thấy chị về, liền đặt bút xuống đi qua ôm chặt lấy Ngư Vi.
Một đêm không chợp mắt.
Ở phòng cách vách, Từ Ấu Oánh náo loạn suốt cả đêm, bà ta vừa gào thét vừa khóc lóc chửi rủa rằng mình bị ức hiếp, hỏi Chu Quốc Khánh có còn là đàn ông nữa không, còn nói Ngư Vi nhỏ vậy mà đã bị Bộ Tiêu bao nuôi, bảo chồng bà ta phải đi tìm Bộ Tiêu hỏi cho rõ ràng, dù thế nào cũng phải đòi được tiền từ Bộ gia.
Cuối cùng trong phòng truyền tới một âm thanh ném vỡ đồ rất lớn, Từ Ấu Oánh thét một tiếng chói tai, sau đó im bặt không còn tiếng động nào nữa.
Sáng hôm sau, Ngư Vi đánh thức em gái dậy rất sớm, cô thu dọn đồ đạc cho em, đếm cẩn thận số tiền còn dư lại sau khi mua điện thoại, gom góp chắp vá hết những đồng vụn vặt cũng chỉ còn hơn ba mươi tệ. Cô thừa dịp Từ Ấu Oánh vẫn chưa thức dậy, liền vội vàng dẫn Ngư Na ra cửa, đưa em gái đến trạm xe buýt ngồi xe về trường.
Hai chị em tùy tiện vào một quán mì để ăn sáng, bầu không khí vẫn rất nặng nề, Ngư Na có rất nhiều lời muốn nói với chị mình nhưng không biết bắt đầu thế nào, chỉ có thể nuốt nghẹn lại.
Trong lòng cô bé luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, đều do mình đòi mua điện thoại, khiến Ngư Vi phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nên dù hiện giờ trên tay đang cầm chiếc điện thoại quả táo mới nhất nhưng cũng chẳng vui vẻ chút nào, trái lại chỉ thấy áy náy và tự trách.
“Na Na,” hai bát mì được bưng ra đặt trên cái bàn dính đầy dầu mỡ, Ngư Vi gắp mì lên cho bay bớt hơi nóng rồi đưa qua cho em, giọng nói rất dịu dàng: “Sau này hãy ở lại trường học, nếu không có việc gì cố gắng đừng về nhà, có thiếu gì thì gọi điện cho chị, chị sẽ thường xuyên đi thăm em.”
Nghe chị gái nói vậy, những giọt nước mắt đã bị Ngư Na kìm nén nãy giờ ào ạt tuôn ra.
“Ăn nhanh đi, không thôi nguội đó.” Ngư Vi thấy em khóc, vẻ mặt vẫn phẳng lặng, bình thản nói em mau ăn đi.
Thỉnh thoảng đôi lần Ngư Na thầm nghĩ, vì sao từ lúc mình bắt đầu biết để tâm ghi nhớ, dường như cô chưa thấy chị gái khóc bao giờ. Lúc này đây, ngồi trong cái quán nhỏ vô cùng bẩn thỉu, cô đột nhiên nhớ tới Ngư Vi đã từng nói với mình rằng ‘Khóc không có tác dụng, khóc làm gì?’
Có lẽ đó là những ngày sau khi mẹ mất, tối nào Ngư Na cũng ôm chị gái khóc, chị nói những lời đó để an ủi cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ngư Vi nói những lời này là để tự an ủi chính mình.
Nhất định chị cũng đã thầm khóc, chỉ có cô mãi ngây thơ không hiểu chuyện như vậy…
“Chị, chị…” Ngư Na gắp mấy sợi mì, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc, chị và chú Bộ….”
Ngư Vi lấy cho mình đôi đũa, tách ra, đôi mắt đen láy ẩn sau hơi nóng bốc lên từ tô mì thoắt lay động, khoảnh khắc đó vẻ mặt cô khẽ biến đổi nhưng rất nhanh sau đó biến mất không dấu vết.
“Có thể là gì chứ, chú Bộ là một người rất tốt, chị có là gì đâu.” Ngư Vi nói xong, cầm đôi đũa dùng một lần gắp mấy sợi mì trong bát lên, cúi đầu cắn một cái.
Ngư Na ngập ngừng, nhìn vào bát mì của chị mình, sau đó chỉ thấy ngập tràn chua xót.
Tiệm mì gia đình này lúc nào cũng đặt sợi mì ở phía trên, khi khách ăn dùng đũa lật lên mới thấy được rau cải và thịt đặt bên dưới. Bên dưới bát mì của cô bé có rất nhiều thịt, nhưng khi Ngư Vi dùng đũa gắp mì lên, trong bát của chị hoàn toàn không có gì, chỉ có hai cọng cải thìa trơ trọi.
Cô bé cảm thấy rất ray rứt, không nói gì chỉ lẳng lặng dời gần bát mình qua, gắp nửa số thịt trong bát chuyển qua cho chị.
Hôm nay Chủ nhật, thời tiết đẹp, nhiệt độ cũng khá cao.
Ánh mặt trời chói chang bừng sáng, như đưa người ta trở lại chút dư vị ngày hè quẳng hết nỗi lo trong đầu. Bộ Tiêu và Bộ Huy đang ‘so chiêu’ trong hố cát ở khoảnh sân sau nhà, cả hai đã vật lộn gần một tiếng đồng hồ, gần như lần nào kết thúc cũng là Bộ Huy bị ném ngã nhào vào cát. Nhưng dường như những chàng trai ở cái tuổi mười tám đôi mươi không có gì khác, chỉ có sức lực toàn thân không bao giờ cạn kiệt, cứ bị ném một lần lại nhào tới một lần như chó dại, cố gắng gạt chân chú Út mình té xuống.
Bộ Tiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi mắt chứa đầy ý cười bị cát bay vào gần như không mở ra được, chỉ thấy bên trong chiếc áo sơ mi trắng bám đầy cát lạo xạo, hai cánh tay bị hai bàn tay gầy ốm chộp lấy, nụ cười treo lơ lửng khóe môi, anh xoay người theo hướng ngược lại, đột nhiên quật mạnh cánh tay, Bộ Huy lại tiếp tục bổ nhào xuống cát….
Bộ Huy ngồi dậy khỏi hố, cát bám đầy mặt mũi, cu cậu phụt phụt phun cát ra, rốt cuộc cũng chịu nhận thua.
Bộ Tiêu thấy dáng vẻ đầu hàng của cu cậu không khỏi buồn cười, anh ngồi xổm bên cạnh, cúi đầu xuống hờ hững đưa tay hất hất mái tóc dày đen bóng của mình, mấy hạt cát lạo xạo rơi xuống đất.
“Chú Út, chú thấy tới khi nào con mới có thể đánh thắng chú?” Bộ Huy phủi phủi hàng mi dính đầy cát hỏi.
“Ừm… tới lúc nhóc kết hôn?” Bộ Tiêu ngồi xổm trong hố cát, trơ mặt cười nói, nói xong lại chép chép miệng sửa lại: “Oh, không đúng, nhìn dáng vẻ hấp tấp sốt ruột này của nhóc, cưới vợ xong càng không đánh lại chú, đêm nào cũng mệt chết nhóc.”
Bộ Huy khàn giọng cười rộ lên, âm thanh rất bỉ ổi, sau đó hạ thấp giọng thì thầm bên tai chú mình câu gì đó, cả hai cùng cười ầm lên.
Hai chú cháu sóng vai nhau ngồi trên mép hố cát, lúc này Bộ Huy hỏi xin tý lửa.
“Ai cho nhóc học hút thuốc, sao không học được cái gì tốt hả?” Bộ Tiêu nhíu mày, nheo mắt lại, đáp trả bằng một cái liếc mắt.
Bộ Huy nháy nháy mắt, lý sự: “Học theo chú đó.”
Bộ Tiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể lấy bật lửa ra, bật lên, châm vào điếu thuốc Bộ Huy vừa lấy khỏi túi quần, có lẽ thằng nhóc này đã lén trộm sau lưng chị dâu cả.
Bộ Huy ngồi bên cạnh hút thuốc, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện không biết khi nào mình mới có thể đánh thắng chú Út. Nghe nói, từ nhỏ chú Út đã luyện võ với một sư phụ Thiểm Tây trong sân nhà cũ trước đây, đó là một võ sư võ công rất cao siêu, đã dạy chú Út rất nhiều công phu, có cả quyền pháp lẫn côn pháp, nghe có vẻ hư ảo hệt trong mấy tiểu thuyết võ hiệp.
Lúc này, hắn lại nghĩ tới chuyện đó, liền hỏi Bộ Tiêu: “Chú Út, sư phụ dạy võ thuật cho chú hồi đó sau này đi đâu rồi?”
Bộ Tiêu biết trong đầu cháu mình đang nghĩ gì mới hỏi vậy, anh khép chặt mắt cuối cùng nhả ra một làn khói, dập tàn thuốc, đứng dậy, phủi phủi cát bám trên chân: “Đi đã nhiều năm rồi.”
Bộ Huy bị nghẹn họng, thật không nghĩ anh sẽ trả lời như vậy. Hắn cũng đứng lên, đi theo chú mình vào nhà theo lối cửa sau. Thời tiết nóng bức, lại quần nhau hơn một tiếng đồng hồ, toàn thân bám đầy cát. Bộ Tiêu đi phía trước cháu trai, cảm thấy cát bám đầy người rất khó chịu, liền mở hết cúc áo, cởi chiếc sơ mi trắng ra cầm trên tay, trên người chỉ còn lại thắt lưng và chiếc quần tây đen bên dưới.
Bộ Huy cũng bắt chước cởi áo ra, hai người để thân trần đi vào nhà. Lúc đi theo phía sau, Bộ Huy bất ngờ nhìn thấy một vết sẹo rất dài trên lưng chú Út.
Nghe Diêu Tố Quyên nói, vết sẹo này là do năm mười bốn tuổi chú Út bị người ta chém trong một trận ẩu đả, lúc được khiêng về nhà khắp người đều là máu. Khi đó ông nội tức giận vô cùng, ba hắn đã tìm người đi cửa sau để chú Út không bị đưa vào trại giam giữ vị thành niên. Từ đó chú Út mới xem như thay đổi tính nết, trước kia, nếu theo như lời Diêu Tố Quyên nói ‘Lão Tứ ngày trước chính là lưu manh toàn tập’…
Sự việc đó xảy ra khi Bộ Huy còn quá nhỏ, nên kể từ khi có ký ức tới nay, hắn chỉ nhớ được dáng vẻ cải tà quy chánh của chú Út sau này. Cũng nhớ rõ một lần duy nhất chú Út ra tay đánh người, đó là thời điểm hắn học tiểu học, trên đường đi bị tên lưu manh kia bắt nạt tát mấy bạt tai. Khi đó chú Út đã rất nhiều năm không còn đánh nhau nữa, không nói lời nào tự mình tìm đến tận nhà tên đó đánh gãy chân hắn ta.
Hai chú cháu đi vào trong nhà, đụng phải Diêu Tố Quyên, kết quả bị mắng cho một trận rồi bị tống đi tắm.
Tắm rửa, ăn cơm trưa xong, Bộ Tiêu vừa mới đặt cái chén trên tay xuống tính đứng dậy, lại bị Bộ Huy lén lén lút lút kéo về phòng, nói mình không biết làm văn, nhờ anh hướng dẫn.
Rốt cuộc anh cũng đi theo vào phòng cháu mình. Bộ Tiêu ngồi trước bàn học, bắt chéo hai chân, lật qua lật lại quyển sách văn học của cu cậu hỏi hắn làm văn chủ đề gì. Bộ Huy liền đi ra đóng cửa phòng, sau đó tiến sát lại gần anh thần thần bí bí nói: “Chú Út, thật ra không phải làm văn…”
Bộ Tiêu đưa tay nhịp nhịp chân mày, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Bộ Huy: “Bài kiểm tra lại không đạt yêu cầu?”
“Cũng không phải vậy….” Vẻ mặt Bộ Huy lộ ra vẻ chần chừ.
“Nếu là khoa học tự nhiên chú không giúp được, trước đây lúc thi toán chú của nhóc cũng chỉ được hơn ba mươi điểm.” Bộ Tiêu cà lơ phất phơ nói, cái mặt dày chẳng chút xấu hổ, nói xong dường như nghĩ tới điều gì, bên môi hiện lên nụ cười: “Không phải chú đã sắp xếp cho cháu ngồi chung bàn với Ngư Vi sao? Toán học không biết cái gì thì hỏi con bé đi…”
Anh đã xem qua kết quả học tập của bé con đó, đều là ba chữ số, tất cả các môn học đều đạt thang điểm một trăm, không có bất kỳ môn nào lọt xuống chín mươi lăm điểm, thành tích thật bá đạo mà.
Bộ Huy vốn không nghĩ tới chuyện đó, đột nhiên nghe chú mình nhắc tới, mới chợt nhớ ra hiện giờ mình đang ngồi chung bàn với Ngư Vi, phát tức mà không có chỗ nào để trút, liền lầu bầu: “Chú Út, con thiệt không hiểu, sao chú lại để con bé ấy ngồi chung bàn với con? Trong lớp không có trường hợp nào mà cánh đàn ông ngồi chung với con gái hết…”
“Nhóc mà cũng gọi là ‘cánh đàn ông’ hả, râu mới mọc được mấy ngày?” Bộ Tiêu cầm quyển sách văn học đập cái bốp lên đầu Bộ Huy, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thu tầm mắt lại: “Chú để nhóc ngồi cùng bàn với con bé, trị nhóc chỉ là thứ yếu. Chính vì nghĩ tới sau này có người ức hiếp con bé, nhóc sẽ nói với chú, thấy con bé không thoải mái, cũng trở về báo cho chú biết, hãy coi con bé như em gái mà quan tâm chăm sóc, nghe thấy không?”
“Nghe rồi….” Bộ Huy khó chịu vuốt vuốt lại mái tóc xoăn hơi rối của mình, thầm nghĩ chú Út quả thật xem con nhóc kia như người nhà rồi, như thế nào mà khắp nơi khắp chốn đều nghĩ tới vậy chứ, trong lúc nhất thời hắn còn cảm thấy hơi …. ‘ghen’.
“Nhanh nói đi, tóm lại tìm chú làm gì?” Bộ Tiêu ném quyển sách giáo khoa lên bàn ngồi thẳng dậy.
Bộ Huy hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Chú Út, chú có thể viết dùm con một bức thư tình không? Thằng bạn thân của con không biết viết, con lỡ huênh hoang bảo để đó cho con, kết quả con ngồi nghẹn cả tiếng đồng hồ trước khi ăn cơm cũng không lòi ra được chữ nào….”
Bộ Tiêu nghe thấy mấy lời này, dở khóc dở cười ngồi trên ghế nhìn Bộ Huy đang bày ra dáng vẻ vô tội, không khỏi cảm thấy phiền đau cả đầu, không nghĩ tới trưởng bối như anh bây giờ còn phải giúp thằng cháu xấu xa viết thư tình?
Sau khi hỏi rõ lại, biết Bộ Huy không phải viết cho mình mà là giúp cho bạn, Bộ Tiêu nghĩ đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, liền cầm lấy cây bút, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn mấy nhịp: “Lấy giấy ra đây.”
Thư tình…..Thật đúng là lần đầu viết, Bộ Tiêu còn đang khẽ thở dài, Bộ Huy đã nhanh chóng đưa giấy tới tay anh. Vì không muốn làm phiền chú mình, hắn còn rất biết điều đi xuống lầu tìm dì nấu cơm hỏi trái cây bưng lên cho chú mình bổ sung trí não.
Bộ Tiêu nhìn tờ giấy viết thư màu hồng nhạt nằm sẵn sàng trước mặt, nhưng ngòi bút vừa chạm vào liền cảm thấy mọi thứ đều ngưng trệ, không cách nào hạ bút được.
Cũng phải, anh độc thân một mình, nghĩ tới ai mà viết thư tình chứ?
Thời điểm anh bằng tuổi của Bộ Huy bây giờ, cái mông căn bản không dính trên ghế được một phút, cả ngày trốn học đi chơi khắp nơi. Cho tới giờ anh chưa bao giờ viết mà chỉ nhận được rất nhiều cái gọi là thư tình kia. Hộc bàn của anh lúc nào cũng nhét đầy những phong thư màu hồng phấn mấy cô gái nhỏ viết cho anh, còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, anh cũng chẳng buồn để mắt tới, cứ đặt ở đó như vậy có khi để trôi qua cả học kỳ.
Chi bằng tự mình nghĩ rằng, rốt cuộc nếu có ngày bản thân anh gặp được một người có thể đi vào lòng anh, muốn quên chẳng thể quên, anh sẽ viết gì cho cô ấy.
Bộ Tiêu cầm tờ giấy viết thư lên, nheo mắt lại mỉm cười mê hoặc, cười đến có chút không biết xấu hổ, không sai, dù sao anh cũng phải đợi đến đêm khuya, thời điểm tĩnh lặng không người, chỉ có mình với chính mình nghĩ về một người con gái….
Lúc Bộ Huy bưng trái cây chạy lên lầu, vừa vặn trông thấy chú Út từ phòng hắn đi ra, cây bút đang kẹp trên tai, cầm tờ giấy viết thư đi về phòng mình, hắn liền hỏi to: “Chú, chú viết xong rồi sao?”
Bộ Tiêu không quay đầu lại, giọng điệu thờ ơ hững hờ: “Tối nay viết, sáng mai đưa cho nhóc.”