Vincent rời nhà nửa tháng, lúc mới đầu Bạch Tử Thạch còn có thể thản nhiên mà đợi, trước kia thú nhân cũng từng ra ngoài săn giết vài ngày không về, nhưng lần này thời gian ra ngoài thật sự là quá dài. Cậu liên lạc với Allan, cũng hỏi thăm hắn chỗ Vincent đi, nhưng lần này Allan cũng không rõ cụ thể Vincent đi đâu, điều này làm cho Bạch Tử Thạch càng thêm mấy phần lo lắng.
Mấy ngày nay tình trạng của cậu không tốt, ngay cả lão sư dạy học cũng nhìn ra, Kenaf lại càng nhiều lần dò hỏi cậu có chuyện gì. Bạch Tử Thạch đem chuyện Vincent đi ra ngoài nửa tháng không có tin tức nói cho hắn biết, nhưng Kenaf trái lại lại không hề để ý, trong mắt hắn, thú nhân ra ngoài săn giết, mấy tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Nhất là dạng thợ săn cao cấp như Vincent, dã thú tầm thường đều không lọt nổi vào mắt họ, còn mãnh thú lại không dễ săn giết, chờ đợi thời cơ, mai phục những chuyện đó rất tốn thời gian, nên tiêu tốn thời gian dài là chuyện bình thường.
Nhìn Kenaf như thế, cậu cũng biết có lẽ các á thú nhân đều có thái độ như thế này đối với việc săn giết của thú nhân, nên cũng chỉ đành che giấu sự lo lắng của mình, buộc mình vùi đầu học tập, chỉ ngắn ngủn nửa tháng mà tiều tụy không ít, điều này khiến cho Sigma tuy đau lòng nhưng lại vui mừng. Cho tới tận giờ ông chỉ thấy Vincent quan tâm đến tiểu á thú nhân, còn Bạch Tử Thạch thì trước sau vẫn nhàn nhạt, lần này Vincent mới ra ngoài lâu một tý, đã lo lắng không còn hình dáng. Mặc dù nghĩ thế, nhưng nhìn thấy tiểu đồ đệ yêu quý của mình như vậy, thì ông cũng nói không ít lời an ủi.
Bạch Tử Thạch cũng không phải là nghe không vào lời sư phụ nói, nhưng lần này không giống bình thường. Cậu luôn tâm thần không yên, thỉnh thoảng nằm mơ còn mơ thấy Vincent cả người toàn máu ngã ở nơi hoang vắng không người, mơ kiểu đó, cậu liên tiếp mơ vài ngày, càng ngày càng khiến cho cậu đứng ngồi không yên. Điều này khiến cậu có một loại dự cảm chẳng lành, huống hồ, tờ giấy Vincent lưu lại, nói hắn nhiều lắm là ba năm ngày là có thể sẽ về, bây giờ đã nửa tháng rồi!
Bạch Tử Thạch ngồi ở trong phòng học, nhìn sách trong tay, nhìn một hồi lâu cũng chả xem vào đầu được gì nhiều. Bỗng nhiên Kenaf từ ngoài chạy vào, nói cũng không kịp nói, liền lôi cậu chạy ra ngoài.
Bạch Tử Thạch không rõ nguyên do, bị lôi chạy một mạch rất nhanh, chỉ lo thở hổn hển, ngay cả thời gian nói cũng không có, bọn họ ra khỏi cửa trường, chạy về hướng con phố phía tây. Con phố phía tây là nơi tập kết con mồi săn được, nơi đó có chỗ thu mua chính thức của Á Thành, rất nhiều thợ săn sau khi bắt được con mồi, thường quen mang con mồi tới nơi này.
Trong lòng Bạch Tử Thạch dần dần dâng lên một trận sáng tỏ, chẳng lẽ Vincent đã trở về?! Cậu vừa nghĩ thế, tốc độ dưới chân tức khắc tăng lên, nhất thời còn chạy trước cả Kenaf.
Không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều thú nhân, á thú nhân cũng chạy tới con phố phía tây, trong đó á thú nhân chiếm đa số, nhất thời trên con phố tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt. Con phố phía tây ngày thường đều là thợ săn lui tới, bởi vì trên con phố này các cửa hàng đều là các loại vật phẩm về săn giết, người ngoài đều rất ít, một khi có dòng người khác thường xuất hiện, nhất định là có thợ săn cao cấp xuất hiện hoặc là có ai đó săn được con mồi hiếm thấy.
Tình trạng này càng khiến cho Bạch Tử Thạch xác định ý nghĩ trong lòng cậu. Nếu không phải thế, thì Kenaf sẽ không ngay cả nói cũng không thèm nói, trực tiếp liền lôi cậu chạy.
Đến khi đến con phố phía tây, Bạch Tử Thạch từ xa đã nhìn thấy một vòng tròn người rất lớn vây quanh trước điểm thu mua chính thức, hình như cố kỵ gì đó, nên không vây chặt, làm thành một cái vòng tròn lớn trống không, từ rất xa có thể mơ hồ trông thấy một người đứng ở bên trong, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm, nhưng Bạch Tử Thạch không hiểu sao lại biết đó là Vincent!
Nhìn thú nhân đứng yên ổn, cũng không giống như có chuyện gì, tâm tư treo lên của Bạch Tử Thạch mấy ngày nay cuối cùng cũng thả xuống. Thở phào ra, sau khi thấy người cũng không gấp gáp nữa, cậu dừng bước lại, chầm chậm hít thở, rồi mới đi về phía vòng vây. Lúc tiến tới, mới phát hiện trong trong ngoài ngoài mấy tầng vòng vây với á thú nhân chiếm đa số, rất nhiều người đều đang cố gắng chen vào bên trong, muốn đi vào đứng ở hàng đầu, nhưng dưới cái tình trạng chen chúc thế này, phạm vi bên trong cũng không nhỏ đi, ngược lại khiến những người đứng hàng đầu chật vật không ít.
Nhìn những á thú nhân cường tráng này, Bạch Tử Thạch lại ước lượng một chút thân thể mình, cảm giác nếu mình chen chúc với người khác, nhất định là một tý phần thắng cũng không có. Vincent thật đúng là được hoan nghênh a, rõ ràng đã có người khế ước rồi mà! Trong lòng có chút chua thì thầm một câu, Bạch Tử Thạch chỉ đành tìm một vị trí cao, đứng xa xa nhìn thú nhân, hắn thoạt nhìn so với lúc trước khi đi cũng không khác lắm, chỉ có chút phong trần mệt mỏi sau khi đi xa, còn tinh thần thì rất không tệ.
Đánh giá thú nhân xong, Bạch Tử Thạch thoáng yên lòng, cái loại tâm trạng vội vàng vừa nãy cũng biến mất không ít, đứng xa xa nhìn hắn thế này có lúc cũng không tồi. Song, thú nhân tựa hồ giống như cảm ứng được gì, đột nhiên ngẩng đầu, ăn ý nhìn thẳng vào tầm mắt của Bạch Tử Thạch. Con ngươi sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hòa, tràn đầy vui sướng và tưởng niệm. Bạch Tử Thạch cùng hắn nhìn nhau, lộ ra một nụ cười nhu hòa, chỉ thấy trong cặp mắt đen láy kia cũng tràn ngập những chấm nhỏ vui sướng.
Thú nhân lạnh lùng trong phút chốc này tựa hồ như từ nơi cao cao tại thượng đi xuống, cái loại lãnh khí kháng cự người xa ngàn dặm nháy mắt ít đi rất nhiều, biến hóa rõ ràng này khiến người ta sờ không ra ý tứ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc các tưởng tượng nảy mầm trong lòng các á thú nhân, nhất là hướng Vincent nhìn qua, có hai á thú nhân bỗng nhiên hai má đỏ bừng, chắc là đang mơ mộng hão huyền gì đó.
‘Bác Gia Garcia sao lại nhìn mình như vậy? Có phải là. . . nha. . . chẳng lẽ thật sự. . . coi trọng mình sao?’
‘Nguyên lai Bác Gia Garcia sau khi rút đi lạnh lùng là dáng vẻ thế này. . . Thật sự quá khiến người ta động lòng . . . Là đang nhìn mình đi? Đúng không?’
Trong lúc á thú nhân bên này đang loạn nghĩ lung tung, thì Vincent đã cùng người phụ trách nói hai câu, rồi cất bước nhanh chóng đi về phía bên này, á thú nhân đằng trước lập tức hai mắt phát sáng, gần như không nhúc nhích nhìn Bác Gia Garcia cao cao tại thượng dần dần đến gần mình, tim đập dần dần tăng tốc, tâm loạn như ma nghĩ nếu như hắn nói chuyện với mình, thì phải trả lời thế nào đây?
Nhưng, đợi đến lúc Vincent đi tới trước mặt hắn, bọn họ lại phát hiện Bác Gia Garcia căn bản không cần nói, hắn chỉ dùng ánh mắt thanh lãnh quét qua bên này một phát, là thân thể bọn họ liền tự động di chuyển, nhường cho hắn một con đường. Bạch Tử Thạch nhìn Vincent giống như Moses phân biển, đi ra mà nói cũng không cần nói, đám người liền tự động mở đường, đi một mạch đến trước mặt mình.
“Khiến ngươi lo lắng rồi.” Thú nhân mỉm cười, trong lời nói hàm chứa xin lỗi, Bạch Tử Thạch hai tay nắm thành quyền thật chặt, vẫn nhịn không được cho hắn một đấm: “Ngươi còn biết là đã khiến ta lo lắng à, rõ ràng nói đi ba, năm ngày, giờ đã nửa tháng rồi!!!”
Vincent mỉm cười chịu một đấm này, sau đó đem Bạch Tử Thạch ôm thật chặt vào lòng: “Ta rất nhớ ngươi.”
Tiểu á thú nhân oán hận cắn răng: “Ta tuyệt đối không nhớ ngươi!”
“Thật không? Ha ha. . .” Tiếng cười trầm thấp của thú nhân rung động bên tai Bạch Tử Thạch, loại trêu đùa thân thiết này làm cho trên mặt cậu một trận nóng ran, liền đưa tay đẩy hắn ra. Do dự đây là ở bên ngoài, nên Vincent cũng chỉ đành tiếc nuối buông đối phương ra, kéo tay Bạch Tử Thạch, dẫn cậu tới cửa tiệm, “Ta giải quyết xong chuyện, rồi chúng ta sẽ về nhà.”
Bạch Tử Thạch ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết Vincent cư nhiên săn được một con Ám Ảnh Điêu thú! Loại điêu thú này danh tiếng lớn đến mức cả cậu cũng được nghe qua vô số lần, đây chính là mãnh thú đỉnh cấp lực chiến đấu có thể đạt tới cấp của thợ săn cấp !
Hắn cư nhiên gặp phải mãnh thú như vậy! Trong lòng Bạch Tử Thạch kinh hãi, nhìn người vẫn còn khỏe mạnh bên cạnh, trong lòng dâng lên niềm kiêu ngạo to lớn! Bạn lữ của cậu có thể ở tình trạng bản thân chưa đột phá cấp , mà một mình săn nguyên được một con Ám Ảnh Điêu thú thành niên!
Vincent trao đổi xong với người ta quay đầu lại đã thấy ánh mắt sáng quắc của tiểu á thú nhân nhìn mình, bên trong là kiêu ngạo và sợ hãi cùng tồn tại, làm trong lòng hắn ấm áp, khẽ mỉm cười: “Chúng ta về nhà đi, ta có thứ muốn cho ngươi!”
Bạch Tử Thạch gật đầu: “Vừa lúc, ta cũng có thứ này cho ngươi.” Cậu chỉ là khối Tử Nhãn Tình kia.
Vừa về tới nhà, Vincent bất chấp những thứ khác, liền đem cái gói nhỏ trên người mở ra, lấy ra cái hộp nhỏ kia và một số thực vật kì kì quái quái cùng vài bình nhỏ chứa chất lỏng, cũng lấy một cái chén nhỏ từ phòng bếp ra, bóng tay tung bay, những thực vật trên bàn hoặc bị ép thành chất lỏng hoặc là bị giã thành vụn nhỏ, bị Vincent bỏ vào trong chén, những chất lỏng trong bình nhỏ cũng bị hắn dựa theo tỷ lệ rót vào trong chén, thành một chén giống như ma dược. Sau đó hắn dùng cái lọc đem thứ trong chén lọc qua, chất lỏng còn lại, để lắng đọng sau một phút, rồi lại lọc lần nữa, lúc này mới thận trọng mở hộp ra. Bên trong là một đóa hoa màu ngân bạch, chính là Ladopa Gaoling!
Thú nhân đem đóa hoa bỏ vào trong chất lỏng, ngắn ngủn vài giây đồng hồ đóa hoa kia liền lặng yên không một tiếng động chui vào trong nước, không còn một chút bóng dáng, vậy mà lại trực tiếp tan vào bên trong! Cùng lúc đó, chất lỏng vốn hiện ra màu xanh lục cư nhiên dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng tĩnh lặng như một dòng suối trong suốt.
Vincent thấy thế thở phào một hơi, lúc ấy hắn chiến đấu với Ám Ảnh Điêu thú, bị thương không nhẹ, chỉ đành tìm một chỗ, đem Ladopa Gaoling trồng lại, dưỡng thương mười ngày, Ladopa Gaoling đã bị tổn thương, hắn lại tốn nửa ngày tìm nguyên liệu phối dược, cuối cùng mới bảo vệ được dược tính của đóa hoa! Cầm chén đưa cho Bạch Tử Thạch đang đứng bên cạnh vì sợ cản trở hắn cũng không dám lên tiếng, Vincent nói: “Bạch, đem uống.”
Bạch Tử Thạch cũng không hỏi, nhận lấy chén, đem nước dịch bên trong một hơi cạn sạch. Trong mắt Vincent liền hàm chứa ý cười, bạn lữ của hắn tín nhiệm hắn mà! Bạch Tử Thạch nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, thì trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó từ trong phòng lấy ra khối Tử Nhãn Tình kia: “. . . Cái này. . . Cho ngươi!”