Vincent nhìn Tử Nhãn Tình yên lặng nằm trong tay tiểu á thú nhân, ý cười trong mắt nhất thời hóa thành kinh ngạc cùng kinh diễm, khối phỉ thúy này toàn thân tím đậm, không có bất kỳ màu sắc nào khác, nguyên một khối, yên tĩnh nằm trong bàn tay trắng nõn của Bạch Tử Thạch, tản ra ánh sáng sâu thẳm, đem cả bàn tay Bạch chiếu thành màu tử sắc xinh đẹp. Vincent nhận lấy Tử Nhãn Tình, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy khối phỉ thúy này tính chất nhẵn nhụi, sáng bóng rực rỡ thông thấu, Thủy Tinh Chủng tinh khiết, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch hồi lâu: “Đây là. . . tuyệt thế Tử Phỉ Thúy – Tử Nhãn Tình!” Một khối này đại khái cũng khoảng kg! Tuyệt đối là phỉ thúy cấp !
Bạch Tử Thạch gật đầu.
“Ngươi đổ trướng ?” Vincent lại hỏi.
“Uh.” Bạch Tử Thạch gật đầu tiếp.
Vincent mỉm cười, cặp mắt đen cong thành độ cong chói mắt, cao hứng hệt như trẻ con, hắn nhìn Bạch Tử Thạch, nghiêm túc mà chuyên chú: “Bạch Tử Thạch, xin hãy đem khối phỉ thúy này tặng cho ta.”
Bạch Tử Thạch có chút khó hiểu tại sao Vincent đột nhiên lại hỏi trịnh trọng như vậy: “Đây vốn chính là thứ đưa cho ngươi mà.”
“Vậy thì, ta Vincent Karen Garcia dưới sự chứng kiến của pháp tắc, xin hứa trọn đời trọn kiếp này chỉ yêu một mình Bạch Tử Thạch á thú nhân đang đứng trước mặt ta lúc này, bạc đầu cũng không chia lìa. Bảo vệ cậu ấy, yêu thương cậu ấy, đem lại cho cậu ấy hạnh phúc và an bình. Bạch, ngươi có bằng lòng chấp chận lời hứa của ta không?” Vincent nắm hai tay Bạch Tử Thạch trong lòng bàn tay, trán kề trán với Bạch Tử Thạch, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy đều là ấm áp cùng chân thành.
Ánh mắt này làm cho Bạch Tử Thạch nhất thời giật mình tại chỗ, cậu nhớ ra! Đây là cầu hôn của thú nhân! Hướng á thú nhân yêu cầu phỉ thúy và hứa hẹn sẽ chiếu cố người đó, trân trọng người đó!
“Ngươi. . .” Trong lòng Bạch Tử Thạch dường như có thiên ngôn vạn ngữ bị ngăn trở ở trong, muốn nói lại không biết trước tiên nên nói câu gì, rõ ràng đã nói mình có lẽ sẽ sống không được bao lâu! Rõ ràng đã. . . Rõ ràng. . .
“Ngươi biết ta. . . Ngươi không hối hận chứ?!” Bạch Tử Thạch vốn muốn cự tuyệt nhưng khi ánh mắt chạm tới ánh mắt kiên định căn bản không cho phép cự tuyệt của Vincent, thì lời nói ở cửa miệng lại biến thành một câu hỏi.
Vincent biết Bạch Tử Thạch muốn hỏi cái gì, hắn lắc đầu: “Ta đã nói rồi, cho dù chúng ta đã nỗ lực mà vẫn không tranh được với vận mệnh, vậy ta bồi ngươi đi đến phút cuối cùng thì có là gì đâu?”
Một câu nói này làm cho Bạch Tử Thạch cắn răng: “Nếu ngươi nửa đường hối hận, thì đừng hy vọng ta nản lòng rời đi gì đó, ta sẽ quấn quít lấy ngươi! Ta nhất định sẽ làm thế đó!”
Trong đôi mắt đen của thú nhân chợt lóe lên ý cười, chỉ nói bốn chữ: “Cầu còn không được.”
“Vậy được, ta đáp ứng ngươi!” Chữ cuối cùng vừa dứt, Bạch Tử Thạch đã bị Vincent kéo mạnh vào lòng, cằm bị nâng lên, môi bị lấp kín, bị kịch liệt hấp duyệt gặm cắn, Bạch Tử Thạch nức nở một tiếng, thanh âm đáng thương này giống như kích thích Vincent, thú nhân ôm eo Bạch Tử Thạch lui về phía sau, lui thẳng đến tận vách tường, sau đó xoay người một cái đem á thú nhân đặt ở trên tường, cúi người tùy ý thân hôn.
Tiểu á thú nhân bị hôn cơ khát như vậy làm cho khó nén nổi nức nở, Vincent cướp đoạt quá mức kịch liệt, cậu gần như ngay cả hô hấp cũng không thể, đầu lưỡi thô ráp kia tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cậu, mỗi một tấc mỗi một góc nhỏ đều không bỏ qua, lực đạo lớn đến mức nóng rát một mảnh, Bạch Tử Thạch cảm giác mình như một con thuyền lá nhỏ đơn sơ trong cơn bão táp trên biển, thân bất do kỷ, chỉ có thể tùy theo ý Vincent mà lên lên xuống xuống, khớp xương nắm lấy y phục thú nhân đã trở nên trắng nhợt.
Thú nhân một tay siết chặt eo Bạch Tử Thạch, tay kia đã không còn thỏa mãn với tiếp xúc đơn thuần nữa, nắm lấy cái mông cong cong của Bạch Tử Thạch tùy ý xoa nắn, ra sức vân vê, đồng thời bản thân càng ngày càng dán sát vào người tiểu á thú nhân.
Bạch Tử Thạch trợn to hai mắt, hai tay vịn vào g ngực Vincent bắt đầu đẩy hắn, cái dạng lực đạo nhẹ như gãi ngứa ấy Vincent một chút cũng không để vào mắt, một tay túm lấy hai cái cổ tay Bạch Tử Thạch, giữ ở trên đầu cậu, hưởng thụ cậu bất lực rên rỉ, càng thêm tùy ý thân hôn vuốt ve. Tay kia đã mò vào trong nội khố của Bạch Tử Thạch, cảm thụ cái mông cong cong mềm mại cùng với xúc cảm tuyệt vời.
Vincent hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lực đạo trên tay hắn càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu tách ra hai phiến mông của Bạch Tử Thạch sờ vào khe hở bí ẩn ở giữa, đôi môi nóng rực cũng chạy từ trên môi Bạch Tử Thạch xuống gặm cắn cần cổ thon dài.
“Ngô. . . Không được!” Bạch Tử Thạch hoàn toàn lĩnh hội ý đồ của Vincent, cũng hiểu rõ dục niệm của hắn, cái thứ kia của hắn đang gắt gao chọc vào bụng dưới của mình, á thú nhân nhớ đến kích cỡ của đối phương thì bắt đầu liều mạng từ chối, “Vincent! Vincent! Ta. . . Ta còn chưa trưởng thành!”
“Chết tiệt!” Thú nhân rõ ràng dừng lại một chút, sau đó hung hăng chửi mắng, rồi lại lập tức hung hăng hôn lên môi đối phương, Bạch Tử Thạch căn bản cũng không dám động, cậu có thể cảm giác được thú nhân đang liều mạng áp chế dục vọng của bản thân, nên không muốn kích thích đến Vincent tý nào.
Người yêu ở trong lòng nhu thuận thế này, lúc đối mặt với mình cậu ấy thật nhỏ yếu, thân thể mềm mại của cậu, mang theo một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng chầm chậm của cậu đối với hắn mà nói đều là một loại dụ hoặc! Vincent liều mạng nhắc nhở bản thân, Bạch năm nay mới tuổi, cậu ấy còn sáu năm nữa mới trưởng thành!
“Chết tiệt! Chết tiệt!” Hắn lại mắng chửi không ngớt, bi ai phát hiện, tuổi tác và vân vân, ở trước thân thể mềm mại của người yêu tất cả đều là cái đệt! Hô hấp của hắn nặng nề đến chả còn hình dạng gì, vùi đầu vào cổ Bạch Tử Thạch, hô hấp cực nóng lại trở nên dồn dập.
Bạch Tử Thạch cảm nhận được một ít điềm xấu, cậu liên tục la lên: “Không được! Vincent, ta không được! Ngươi quá lớn! Không được! Ta còn vị thành niên mà!”
Thú nhân thống khổ nhắm mắt lại, dáng vẻ khước từ này ở trong mắt hắn lại càng giống như một loại mời gọi, đang nhắc nhở hắn người đang ôm trong lòng yếu đuối như thế nào, mình hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý vuốt ve cậu ấy, thậm chí làm cậu ấy khóc lên! Tay của hắn không khống chế được mà lưu luyến trên da thịt đối phương.
“Vincent Karen Garcia! Ta đã nói không được!” Tiếng của Bạch Tử Thạch bởi vì sợ hãi và tức giận mà thay đổi ngữ điệu. Tay thú nhân dừng lại một chút, rồi thật nhanh đem người kia lật lại nằm úp sấp trên tường, đồng thời lột bỏ quần của Bạch Tử Thạch, tách hai chân cậu ra: “Bạch, ta không đi vào, van ngươi, ta sẽ không đi vào, ngươi giúp ta một chút. . . giúp ta một chút thôi. . .”
Giọng nói của thú nhân đã khàn khàn không thành tiếng, Bạch Tử Thạch bị buộc dùng hai chân kẹp lấy cái kia của hắn, Vincent phát ra rên rỉ sảng khoái, sau đó nhanh chóng đong đưa thắt lưng. . .
Hai người đều hít thở kịch liệt, Vincent kéo Bạch Tử Thạch lại để cậu nằm ghé lên người mình, bình phục hô hấp của mình: “Xin lỗi. . . Bạch, xin lỗi. . . Ta thật sự nhịn không được. . . Bất quá, cuối cùng ngươi cũng có. . .”
Á thú nhân hung hăng ngẩng đầu lên từ g ngực hắn, trong phẫn nộ mang theo một chút không được tự nhiên trừng mắt hắn: “Câm —— miệng ——!” Còn nói! Không phải cũng đã. . . cái gì gì đó sao! Đều là nam nhân! Loại tình huống này là bình thường!
Trong mắt thú nhân lóe lên một chút ý cười, hạ xuống một cái hôn lên trán đối phương: “Được, ta câm miệng.”
“Ôm ta đi tắm rửa.” Nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút, Bạch Tử Thạch không chút khách khí ra lệnh, y phục cả người cậu ở trong tình trạng ‘vận động’ kịch liệt vừa rồi đều bị kẻ dã man kia xé rách, thứ dính dính giữa hai chân cũng làm cho người ta cảm thấy hết sức khó chịu.
Vincent vừa mới được thỏa mãn bản thân xong nên tất nhiên không có một chút phản kháng, mở một bồn nước nóng, sau đó thú nhân quay lại ôm Bạch Tử Thạch đi vào, đặt vào trong bồn tắm, rồi cởi y phục của mình. Thế nhưng hắn vừa mới cởi áo ra, liền nghe thấy tiểu á thú nhân ở đằng sau hỏi: “Đây là có chuyện gì? ! Ngươi bị thương!”
Hỏng bét! Quên mất vết thương không thể để lộ ra trước mặt Bạch! Bàn tay cởi y phục của Vincent thoáng cứng ngắc, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra đem quần cũng cởi xuống, quay đầu mỉm cười trấn an nói: “Cũng không phải là vết thương gì to tát lắm, đã không có gì đáng ngại rồi, dù sao đó cũng là Ám Ảnh Điêu thú mà.”
“Ngươi không đúng hạn trở về có phải là vì bị thương không?” Bạch Tử Thạch mặt đen, chất vấn.
Vincent không nói gì, nhưng không cần hắn nói, Bạch Tử Thạch cũng hiểu rõ. Á thú nhân há miệng, muốn nổi giận với hắn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không biết phải nói gì, rõ ràng là vì thú nhân sợ mình lo lắng, cậu còn có thể trách cứ hắn thế nào đây?
Bị thú nhân làm cho không phát cáu nổi Bạch Tử Thạch khoát khoát tay: “Ta biết ngươi sợ ta lo lắng, thế nhưng, ngươi bị thương, bất kể nghiêm trọng hay không, trở về ta còn biết tình trạng của ngươi thế nào. Không trở về, ta chỉ biết càng lo lắng hơn!”
Vincent trầm mặc một hồi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử Thạch, cầm lấy tay cậu: “Đã làm ngươi phải lo lắng rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Bạch Tử Thạch không lên tiếng, xoay lưng hắn lại, đưa tay sờ lên vết thương thật dài đã kết vảy, vết thương này kéo dài từ vai trái của Vincent đến tận phần eo phía sau, kết vảy thẳng tắp và đều đều, vừa nhìn là biết bị thứ gì đó sắc bén gây thương tổn, dữ tợn đáng sợ.
Trong phòng tắm một mảnh trầm mặc, Vincent không được tự nhiên lên tiếng giải thích: “Cũng không phải là rất nặng, chính là bị Ám Ảnh Điêu thú trước khi chết dùng lông đuôi quất một cái, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thể chất của ta rất mạnh, mấy ngày nữa, vảy sẽ rơi xuống, sau này ngay cả sẹo cũng sẽ không lưu lại.”
Nếu Vincent đã nói vậy, Bạch Tử Thạch coi như an tâm một chút, vừa rồi cậu đã nhìn thú nhân hết một lượt từ trên xuống dưới, đúng là trừ vết thương này ra không có chỗ nào khác bị thương, mười ngày vết thương liền kết vảy, chắc đúng như Vincent nói cũng không nặng lắm đi.
Bạch Tử Thạch buông xuống chuyện này, ngược lại lại quan tâm một chuyện khác: “Tử Nhãn Tình, đủ để ngươi lên cấp không?”
“Vậy là đủ rồi!” Bạch Tử Thạch không hỏi tới chuyện bị thương nữa làm Vincent thở phào một hơi, thực tế thì hắn còn bị Ám Ảnh Điêu thú đánh rơi từ trên không xuống, nội tạng bị thương không nhẹ, đương nhiên chuyện này là ngàn vạn lần không thể để Bạch biết. Hắn mỉm cười nói: “Có Tử Nhãn Tình, thương thế của ta cũng sẽ lành nhanh hơn!”
“Ừ.”