Giải thạch trường số nằm ở góc đông bắc hội trường, từ cửa chính tiến vào quẹo phải là tới, vì nó là giải thạch trường chuẩn bị riêng cho sát hạch, nên công hội đổ thạch sư cố ý phái mười mấy người đổ thạch sư chính thức đến làm giám khảo, còn có hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình để đề phòng ăn gian, thế nên nó khác với những giải thạch trường mở / khác, giải thạch trường số chỉ mở giờ đến giờ sáng, h chiều đến giờ tối. Để tiện cho các đổ thạch sư không bị trùng với thời gian mở thầu, trong giải thạch trường số còn có phòng bảo quản chuyên cất giữ mao liêu. Bạch Tử Thạch hiện tại đang đối mặt với tình huống như thế, bất đắc dĩ cậu chỉ đành kìm chế tâm trạng nôn nóng, nhận mao liêu rồi để ở phòng bảo quản giải thạch trường số , đợi buổi chiều quay lại.
Lúc trở lại quán trọ, Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc phát hiện Vincent cư nhiên đang ở đó, vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhào qua hưng phấn kể lại cảnh tượng đấu giá buổi sáng: “Ngươi không biết đâu, chỉ kém có vạn điểm! Lúc ta nghe cái á thú nhân ở đằng sau nói câu kia, thật là đáng sợ. . .”
Vincent mỉm cười nhìn người yêu: “Ngươi thực sự rất coi trọng khối mao liêu này nhỉ.” Nói thật, hắn chưa từng thấy Bạch hưng phấn nói về một khối mao liêu nào như vậy, cho dù là khối Tử Nhãn Tình cũng thế.
Bạch Tử Thạch trầm mặc một chút, gật đầu: “Không biết tại sao, khi ta gặp khối mao liêu này thì có một loại khát vọng mãnh liệt, nói với bản thân ta nhất định phải giành được khối mao liêu này! Khi ta biết mình chính là người đấu giá thắng, thật sự rất hưng phấn. Rất muốn lập tức giải khối mao liêu này ra! Đáng tiếc ta phải đi giải thạch trường số giải thạch, nhưng giải thạch trường số giữa trưa lại không mở cửa, phải chờ tới chiều mới được.” Nói tới giải thạch, Bạch Tử Thạch chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu, cậu ngẩng đầu, nhìn người yêu, “Buổi chiều có rảnh không?”
Vincent nhìn vẻ mặt Bạch Tử Thạch, mơ hồ đoán được cậu muốn nói cái gì, vẻ mặt không đổi lắc lắc đầu: “Từ buổi chiều đến sáng mai, là thời gian nghỉ của ta.”
“Vậy. . . Ngươi có muốn đi xem ta giải thạch không?” Bạch Tử Thạch hỏi, từ trước tới nay cậu không hề cảm thấy giải thạch có gì đặc biệt mà cần mời người khác tới, nhưng lần này thì khác, thật sự khác, khối mao liêu này đối với cậu mà nói là thứ đặc biệt và mới lạ, thời khắc đấy cậu hy vọng Vincent có thể ở bên cạnh cậu cùng cậu chứng kiến thời khắc ấy, hơn nữa, nếu như bên trong thật sự là Mặc Phỉ, cậu hy vọng có thể đem khối phỉ thúy này đưa cho Vincent đầu tiên!
“Được.” Vincent đem người ôm vào trong ngực, trong mắt nhuốm lên ý cười nồng đậm, Bạch, đây có tính là để ta tiến vào thế giới của ngươi rồi không? Trước đây bọn họ thích lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, nhưng luôn là ai làm chuyện của người ấy, ở trong nhà cũng rất ít khi bàn luận công việc hay học tập của đối phương. Đó cũng không phải là không tốt, nhưng Vincent luôn muốn xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của đối phương, tốt nhất là có thể đem tồn tại của mình thấm dần vào từng góc nhỏ trong cuộc sống của đối phương, hoàn toàn chiếm lấy người trong ngực này.
Ăn cơm trưa xong, Vincent cưỡng chế bắt Bạch Tử Thạch đi ngủ một lát, nhưng hưng phấn làm cậu mãi không ngủ được, thật vất vả nhịn đến hai giờ hơn, liền vội vội vàng vàng kéo Vincent chạy tới giải thạch trường số , cái dạng sung mãn và cấp bách này của Bạch Tử Thạch khiến Vincent không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vì giải thạch trường số là giải thạch trường chuyên dụng của đổ thạch sư, nên bắt đầu từ sáng hôm nay, rất nhiều thú nhân đều cầm giấy thông hành của giải thạch trường số đến đây tụ tập. Giữa mỗi đài giải thạch cơ đều có khoảng cách rất xa, chính giữa có lối đi xây dựng riêng cho thú nhân. Vincent thân là người nhà của đổ thạch sư, được đặc biệt cho phép đi vào khu giải thạch, được phép đến chỗ bản thân có thể chịu được xem giải thạch.
Cho tới nay, khoảng cách thú nhân có thể đến gần u tháp đều không xác định rõ, nhưng gần nhất cũng chỉ có mét, năng lực chịu đựng tối đa của Vincent là mét, bình thường hắn cũng đứng ở vị trí đó. Song, hôm nay hết thảy lại ngoài dự liệu của hắn, khi khối mao liêu cao mét kia được xe mao liêu chở đến bên cạnh giải thạch cơ, Vincent cảm thấy một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên (rợn gai ốc, rợn tóc gáy) vọt lên sau lưng, làm đầu óc hắn gần như không kịp suy nghĩ, thân thể đã tự phát động, xẹt xẹt xẹt, lui về sau mấy bước, cho đến khi cảm giác kia biến mất mới dừng bước. Sự tình đột ngột xuất hiện làm thú nhân thất kinh! Cái cảm giác vừa rồi. . . hắn nhớ rất rõ ràng, khi còn bé có một lần cùng sư phụ đối luyện, lúc bị sư phụ đánh văng ra vừa vặn rơi xuống cạnh một khối mao liêu chính là cảm giác này, mao cốt tủng nhiên, thân thể tự phát lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó!
Nhưng chính vì thế mới khiến hắn giật mình! Hắn biết rõ năng lực chịu đựng u tháp của mình, khoảng cách mét là khoảng cách an toàn, chưa từng có lần nào ngoại lệ, mà lần này. . . Vincent đem chú ý dừng trên khối mao liêu đã được đặt xong kia, chân mày lặng lẽ nhíu lại, hắn tựa hồ có chút minh bạch, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy khối mao liêu này liền quyết định cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua được mà Bạch đã nói.
Quỷ dị! Khối mao liêu này tuyệt đối quỷ dị!
Vincent nâng mắt liếc một vòng xung quanh, thấy rất nhiều ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, cùng với. . . mấy thú nhân có ánh mắt kinh hãi giống hắn. Hắn nhận ra hai người trong số đó —- thợ săn cấp Bác Gia Buda cùng với bạn của hắn thợ săn cấp Blaise.
Bạch Tử Thạch không chú ý đến việc ngoài ý muốn bên Vincent, chỉ chuyên chú vào khối mao liêu này, sau khi ký số hiệu đổ thạch sư riêng của mình xong, cậu lượn quanh khối mao liêu thật lâu, mà vẫn không hạ được quyết tâm cắt từ chỗ nào. Cảm ứng của cậu căn bản không thể chạm tới khối phỉ thúy nào, hơn nữa khối mao liêu này cũng khá lớn, cái phương pháp chênh lệch thời gian ngu ngốc ban đầu giờ một tý cũng không sài được. Một lúc lâu sau, Bạch Tử Thạch bỏ qua cái ý nghĩ mê người rằng tự mình sẽ giải khai khối mao liêu này, yêu cầu giải thạch sư trợ giúp. Giải thạch sư mỗi lần giải thạch đều thu phí, lần này Bạch Tử Thạch không chút keo kiệt, ra giá cao mời một vị có thủ pháp cao minh nhất trong tất cả giải thạch sư – Elsie.
Elsie chính trực tráng niên, kinh nghiệm giải thạch cũng rất phong phú, hắn giải ra vô số phỉ thúy, nổi danh nhất là một mình hắn giải ra hai khối phỉ thúy Đế Vương Lục hoàn chỉnh!
Chờ lúc hắn đi tới, Bạch Tử Thạch kéo hắn nói phải cẩn thận đến nửa ngày, từng tý từng tý một, không cần quan tâm thời gian, điều này làm Elsie có chút tức giận, hắn cảm thấy cái tiểu đổ thạch sư học đồ này không tín nhiệm hắn! Mặc dù bất mãn, nhưng Elsie là một người có đạo đức nghề nghiệp, không hề phản bác bất kỳ yêu cầu nào của cố chủ. Chờ Bạch Tử Thạch dặn dò xong, hắn mới nhìn nhìn khối mao liêu làm cố chủ khẩn trương như vậy, trong mắt lóe lên một tia xem thường.
Mặc dù rất lớn, nhưng biểu hiện bình thường. Đây chính là ấn tượng của Elsie đối với khối mao liêu này. Mao liêu thế này thì có cái gì cần phải chú ý? Đây là ý nghĩ thứ hai trong đầu hắn. Elsie nhìn một chút hướng đi của mãng đái, lựa chọn một chỗ có khả năng ra lục nhất, bật máy cắt thạch.
Mao liêu khá lớn, lần đầu cắt đã dùng hết mười mấy phút, Bạch Tử Thạch ở một bên chờ đợi, chuyên chú nhìn chằm chằm bánh răng máy cắt thạch, cảm thấy từng giây từng phút đều là một loại hành hạ. Thanh âm ma sát của đá mài và vỏ đá cuối cùng cũng ngừng lại, giờ phút này tâm Bạch Tử Thạch cũng bị treo lên chỗ cao nhất.
Elsie cầm lấy một cái tua vít và một cái búa nhỏ, đem tua vít để lên đường cắt dùng búa nhẹ nhàng gõ đằng chuôi, sau đó khẽ dùng sức, cạy mở mao liêu ra, một nửa mao liêu rầm rầm đổ xuống đất.
Bạch Tử Thạch gần như là khẩn cấp xông vào xem, song khiến người ta thất vọng là hai nửa mao liêu này toàn bộ đều là kết tinh màu nâu xám, một tý bóng dáng của lục cũng không thấy.
“Sụp rồi.” Elsie liếc nhìn, rất bình tĩnh phủi tay, căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm nay của hắn mà nói, khối mao liêu này sụp cơ bản là chuyện tám chín phần mười. Bạch Tử Thạch lúc đầu trợn tròn mắt, có chút không dám tin cắn môi, sau đó lại lượn vòng quanh hai khối mao liêu.
Mà rất nhiều thú nhân có hứng thú với khối mao liêu này vừa nghe giải thạch sư quyền uy nói sụp, đều có vẻ mặt thất vọng lắc đầu đi ra. Buda và Blaise thoáng nhìn nhau, trong mắt hai người đều có sự ngưng trọng, vừa nãy cỗ khí tức cường đại làm cho người ta mao cốt tủng nhiên không phải là ảo giác, khối mao liêu này nhất định có chỗ đặc biệt!
Bạch Tử Thạch rút bàn tay đặt trên mao liêu ra, trong mắt lại hiện ra ý cười, nhưng sắc mặt cậu vẫn duy trì bộ dạng tái nhợt không dám tin như cũ, nhìn giải thạch sư: “Elsie sư phụ, ta vẫn muốn cắt nữa!”
Elsie nhún nhún vai không vấn đề, hắn gặp qua nhiều đổ thạch sư như vậy rồi, không tới cuối cùng sẽ không bỏ cuộc: “Trước cắt khối nào?”
“Khối này!” Bạch Tử Thạch chỉ chỉ cái khối mao liêu vẫn làm cậu cảm ứng được như trước, “Nhất định phải cẩn thận!”
Elsie nhìn Bạch Tử Thạch một cái, cẩn thận tra xét hướng đi của tinh thể, cầm lấy phấn vẽ một đường, rồi kéo xuống tay cầm máy cắt thạch, tiếng ma sát cắt kim loại ‘ken két’ lại vang lên, hai mắt tiểu á thú nhân chuyên chú nhìn chằm chằm đá mài đang dần dần hạ xuống, gương mặt ngưng trọng, không khí tựa hồ cũng mỏng manh hơn.
Khối mao liêu còn lại kg lại bị cắt làm hai nửa, mặt cắt cứng đơ đổ trên mặt đất, tinh thể màu xám thẫm không có chút bóng dáng của lục, nhưng lần này Elsie không nói sụp hay gì cả, ngược lại, hắn nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét miệng vết cắt đầu tiên, rồi nhìn vết cắt thứ hai, bắt đầu trầm tư — màu sắc tinh thể màu xám biến sẫm . . . Một đạo linh quang chợt lóe lên, nhưng quá nhanh, Elsie không bắt kịp.
Bạch Tử Thạch sờ sờ hai khối mao liêu lần nữa, lần này ánh mắt của cậu đã không khắc chế được sáng lên, năng lượng cảm ứng cường đại mà ẩn nhẫn từ khối mao liêu nhỏ kia truyền đến! Cậu quay đầu nhìn Elsie: “Sư phụ, ta còn muốn cắt.”
Giải thạch sư kiêu ngạo lần này không nói gì, trầm mặc hành động, lần này không cần Bạch Tử Thạch dặn dò, tự bản thân hắn cũng lấy ra % lực chú ý, khống chế độ mạnh yếu mỗi lần máy cắt thạch hạ xuống, cho đến khi một đao kia hạ xuống xong, không biết có chuyện gì, mà khi mở mao liêu ra, Elsie cảm thấy lòng bàn tay mình đang chảy mồ hôi! Đây đối với cấp bậc giải thạch sư của hắn mà nói, căn bản là chuyện không thể nào!
Hai á thú nhân một lớn một nhỏ ngồi trước mao liêu, trợn mắt nhìn chằm chằm mao liêu bị tách ra, mặt cắt lộ ra trong mắt hai người, bất ngờ làm sao, một mảnh tinh thể hơi mỏng giống như sương mù màu xám thẫm xuất hiện trước mắt hai người, giờ khắc này Elsie nín thở thật sâu! Hắn nghĩ ra rồi!!! Tinh thể màu xám thẫm, sương mù màu xám thẫm! Là Mặc Phỉ! Là Mặc Phỉ trong truyền thuyết!!!
Elsie nghĩ ra, Bạch Tử Thạch cũng nghĩ ra, cậu gắt gao nhéo lòng bàn tay mình, cắn môi, môi kích động đến run rẩy làm thế nào cũng không nói ra được hai chữ kia, cậu và Elsie hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra kích động trong mắt hai bên, ngồi ở trước mao liêu, hai người nghỉ ngơi thật lâu, mới bình ổn cảm giác kích động trong lòng.
“Giải. . . Giải thạch đi.” Bạch Tử Thạch gian nan nói ra câu này, Elsie nặng nề gật đầu, đầu tiên đem bộ công cụ giải thạch của mình lấy ra, nghiêm túc lựa chọn. Đến lúc này, đổ thạch sư đứng ghi chép bên cạnh mới bắt đầu tỉnh táo chú ý lại đến bên này, tác phong của Elsie những lão nhân trong công hội đều biết, công cụ của hắn không tới lúc hắn cho rằng đáng giá sẽ không dùng. Hơn nữa nhìn bộ dạng trịnh trọng này của hắn, chẳng lẽ là moi ra Thủy Tinh Chủng gì đó?
Elsie suy tư gần phút mới bắt đầu động thủ giải thạch, máy cắt thạch gì gì đó, đã hoàn toàn không ở trong phạm vi nghĩ ngợi của hắn, nếu quả thực đúng như hắn nghĩ, cho dù là đụng rơi một cái tinh thể, thì cũng là tổn thất cực lớn! Thân là một giải thạch sư, hắn thậm chí đã giải ra cực phẩm như Đế Vương Lục, nhưng Mặc Phỉ, Mặc Phỉ trong truyền thuyết lại là niềm theo đuổi của hắn, cũng là niềm theo đuổi cả đời của một đổ thạch sư —- tự tay giải ra một khối Mặc Phỉ hoàn chỉnh!
Elsie hành động rất nhanh nhưng cực kỳ thận trọng, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mao liêu, cơ hồ từng tinh thể rơi xuống đều nằm trong tính toán của hắn, một chút cũng không thương tổn đến phỉ thúy, khi sắc đen thâm thúy đầu tiên xuất hiện trước mắt hai người, Bạch Tử Thạch nín thở, gắt gao đè nén tâm tình kích động, không phát ra một chút thanh âm nào ảnh hưởng đến hành động của Elsie.
Lúc này Elsie đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, nhìn Mặc Phỉ dần dần bày ra hình dáng tuyệt thế mà khí phách của nó trong tay hắn, ánh mắt hắn bình tĩnh mà ôn nhu, vui sướng cùng thỏa mãn.
Đến lúc này, hình dáng của Mặc Phỉ đã lộ rõ trước mặt mọi người, cuối cùng người đầu tiên thoát khỏi niềm kinh ngạc cực độ và tâm tình kích động, run run rẩy rẩy hô lên: “Mặc Phỉ!” Giọng nói kia vì kích động quá mức mà biến đổi.
Toàn bộ đại sảnh yên lặng vài giây, tiếp đó là làn sóng âm thanh cực đại và dòng người gấp rút chạy đến, ngay cả đổ thạch sư đang giải thạch và đổ thạch sư làm giám thị trong sân đều buông công việc trong tay, chạy đến phía bên này.
Hai giờ, tròn hai giờ đồng hồ, mao liêu còn lại kg, mà Elsie một đại sư giải thạch dùng trọn hai giờ mới làm xong, hiện giờ toàn thân hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, nhưng ánh mắt hắn không mệt mỏi mà đầy thỏa mãn, đem khối Mặc Phỉ khoảng kg nâng trong lòng bàn tay quan sát một hồi, mới lưu luyến bỏ vào trong tay Bạch Tử Thạch.
Bạch Tử Thạch si mê tinh tế vuốt ve khối phỉ thúy này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vincent trong đám người, chậm rãi mỉm cười, rồi nâng phỉ thúy đi về phía hắn.