Vincent đứng trước đám người, khi thấy một mảnh mặc sắc kia, trong ánh mắt luôn lãnh tĩnh tự kiềm chế từ xưa đến nay của hắn cũng ánh lên một chút kích động không dám tin, hai nắm tay vô thức siết chặt, thời điểm khối Mặc Phỉ được người yêu nâng trong tay, hắn mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, niềm vui sướng cực đại bao chùm tâm hồn hắn, tâm trạng hiện tại quả là khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cảm giác giống như nằm mơ. Nhưng, ánh mắt nhu hòa của người yêu hắn, Mặc Phỉ toàn thân đen nhánh trong lòng bàn tay trắng nõn, giống như ánh sao trong màn đêm, lóe lên ánh sáng trong trẻo mà rực rỡ, mỹ nhân và ngọc hai thứ hòa quyện, trắng mịn và đen thẫm đối lập mãnh liệt, cảnh tượng này trông giống như một bức họa quyển mỹ lệ mộng ảo.
Vincent bất giác đi về phía trước hai bước, nhưng khi hắn vừa động lại giống như phá vỡ ma chú gì đó, mọi người trong đại sảnh bị Mặc Phỉ làm cho khiếp sợ thoáng cái đã phục hồi lại tinh thần, Buda cùng người bạn liếc mắt nhìn nhau, hô lên đầu tiên: “Vị Nhã Gia này, ta có ý mua lại Mặc Phỉ này, thỉnh ra giá!” Mặc Phỉ, Mặc Phỉ đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại xuất hiện, vô luận như thế nào thì đổ thạch sư chọn ra được khối Mặc phỉ này cũng đạt đến danh xưng ‘Nhã Gia’.
Một tiếng hô của Buda nháy mắt khơi dậy tâm tư của không ít người, nhưng có gan có thực lực mở mồm thì không có mấy người, Mặc Phỉ, đây chính là Mặc Phỉ! kg Mặc Phỉ! Từ ghi lại tới nay, một khối Mặc Phỉ lớn nhất cũng chỉ có kg! Còn là năm trước! Khi đó mỏ phỉ thúy tình trạng thế nào, hiện tại mỏ phỉ thúy tình trạng thế nào?!
Lúc này người ra giá ngoại trừ Buda và Blaise, còn có một thợ săn cao cấp không thuộc Á Thành, một thân áo choàng dài màu tím phiêu dật gọn gàng, khí thế toàn thân cũng không thua kém hai vị thợ săn cấp kia, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm Mặc Phỉ trong tay Bạch Tử Thạch, trong lời nói hơi lộ vẻ cung kính nói: “Nhã Gia, ngài cứ việc ra giá, xin hãy đem khối Mặc Phỉ đó bán cho ta!” Ý chính là bất kể cái giá nào.
Ở một chỗ khác có một thú nhân mặc võ phục màu đen bó sát người liếc nhìn mấy người đang ra giá, ánh mắt lạnh băng, trực tiếp quẳng một câu: “Bất kể bọn họ ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả cao hơn bọn họ vạn điểm”
Lời vừa nói ra lập tức rước lấy mấy cái lườm sắc bén của những người ra giá, Blaise cười lạnh một tiếng: “Khẩu khí thật lớn!” Người nọ cũng không để ý tới hắn, chỉ hướng về phía Bạch Tử Thạch nói: “Nhã Gia, ngài cứ việc ra giá!”
Bạch Tử Thạch bây giờ mới có cơ hội lên tiếng, cậu còn chưa nói bán, mà mấy người đã tranh giành nhau, nhìn Vincent cười một tiếng, cậu nói thẳng: “Các vị không cần tranh nhau, khối Mặc Phỉ này, ta không bán.”
Không bán?! Bốn người ra giá trong lòng nhất thời lạnh lẽo, ánh mắt mỗi người nhìn Mặc Phỉ giống hệt như ánh mắt xanh biếc hung tàn của sói đói nhìn chòng chọc cừu non.
“Nhã Gia, ngài nghĩ kỹ chưa? Bất kể ngài ra giá bao nhiêu. . . Hoặc là ba tỷ thậm chí năm tỷ điểm?” Con ngươi băng lãnh của thợ săn áo đen chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch, chậm rãi mở miệng.
Ba tỷ? Năm tỷ? Dù Bạch Tử Thạch ý chí kiên định cũng không khỏi bị cái giá này làm cho g ngực nhảy dồn dập, một khối Mặc Phỉ bé tý thế này, thế mà có người dám ra giá năm tỷ điểm! Hơn nữa nhìn ánh mắt hắn, cái giá này còn có thể thương lượng.
“Không bán.” Bạch Tử Thạch nhìn người yêu, lập tức mặc niệm a di đà phật, kiên quyết chống lại mê hoặc! Nhiều tiền hơn nữa cũng không sánh bằng Vincent!
Buda thấy thế công của tiền tài hình như không có ưu thế, suy nghĩ một chút: “Nhã Gia nếu coi thường chút tiền này, vậy thì, nếu như ta Buda Koss, thợ săn cấp lấy bản thân làm đại giới, mặc cho Nhã Gia sai khiến ba năm, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, cho dù là mấy đổ thạch sư cao cấp của tổng công hội cũng không khỏi hút một ngụm lãnh khí, năng lượng của một thợ săn cấp bọn họ hiểu rất rõ, dùng lông phượng hoàng sừng kỳ lân để hình dung chuyện thú nhân có thể trở thành thợ săn cấp cũng không quá, trong tỷ thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục, tất cả thợ săn cấp cộng lại cũng chưa đầy mấy ngàn người. Có thể nói thợ săn cấp là kẻ đứng trên đỉnh chóp của thế giới này, mấy con mãnh thú đỉnh cấp thỉnh thoảng phát điên, đều phải dựa vào những thợ săn cao cấp này chống đỡ. Một thợ săn cấp vô điều kiện để cho người khác sai khiến ba năm! Đây chính là món lợi lớn!
Điều kiện này dù là Vincent cũng phải ngây ngốc, bởi vì hắn biết Buda năm nay tuổi, tiến vào thợ săn cấp đã chừng năm, mấy năm nay thu thập không ít phỉ thúy cấp cao ở Á Thành, nhưng những thứ tích lũy được vẫn chưa đủ để hắn bước vào hàng ngũ thợ săn cấp , chỉ đến gần mà thôi, có ít Mặc Phỉ này, thì hắn nhất định có thể đột phá cấp thành công, đến lúc đó, Bạch sai sử sẽ không phải là một thợ săn cấp , mà là cấp !
Thợ săn cấp , Vincent vừa nghĩ tới là đã cảm thấy lòng nóng rực, nếu có thợ săn cấp làm chỗ dựa, vấn đề thân thể Bạch có thể nhanh chóng giải quyết!
“Ta không. . .” “Chờ một chút!” Vincent cắt đứt lời nói của Bạch Tử Thạch, lòng Buda vừa mới trầm xuống vì Bạch Tử Thạch không chút do dự cự tuyệt đột nhiên lại trở nên hoạt bát, nhìn Vincent, bây giờ mới nhớ ra, Nhã Gia này hình như là bạn lữ của Vincent Karen Garcia! Chân mày người thợ săn cấp nhíu lại, sắc mặt cũng âm trầm không chắc chắn.
Vincent không để ý đến phản ứng của những người khác, kéo Bạch Tử Thạch qua một bên nắm lấy vai cậu, nghiêm túc nói: “Đáp ứng hắn!”
“Cái gì? !” Bạch Tử Thạch giật mình, “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?! Đây chính là Mặc Phỉ đó! Ngươi không phải đã nói chỉ cần kg là đủ để ngươi tiến vào cấp sao? Chúng ta chỉ còn cách khoảng cách này một tý nữa thôi!”
Vincent rũ mắt xuống, che khuất giãy dụa và không nỡ trong mắt, bình tĩnh đem chuyện hắn vừa nghĩ đến nói cho Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch nghe xong trầm mặc thật lâu, nhìn chằm chằm Vincent trong lòng vừa mềm mại vừa bất đắc dĩ thở dài, tiếng thở dài này mang theo ấm áp tới nơi đáy lòng vừa hạnh phúc vừa quyến luyến — Vincent, ngươi đối với ta như vậy, bảo ta phải tiếp nhận thế nào đây, báo đáp thế nào đây? ! Bạch Tử Thạch xem như nhận mệnh: Đời này cậu coi như thua trong tay người này rồi!
“Ta có bạn lữ của mình, tại sao phải dựa vào người khác?!” Bạch Tử Thạch đem Mặc Phỉ đặt vào trong tay Vincent, mỉm cười hỏi một câu, Vincent lập tức ngu người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người yêu của mình, tiểu á thú nhân nhăn mũi, “Vậy thì ngươi căn bản không có lòng tin để ta dựa vào? Hay là ngươi bằng lòng thấy bạn lữ của ngươi được thú nhân khác bảo vệ?”
Đáng chết! Hắn sao có thể bằng lòng được! Trời biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được câu nói kia! Thú nhân trời sinh có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với bạn lữ của mình, bạn lữ của mình tự mình bảo vệ, tín điều này đã khắc sâu vào linh hồn mỗi thú nhân! Đó không chỉ là trung thành và bảo vệ bạn lữ, càng là tôn nghiêm của một thú nhân! Nếu không phải thể chất Bạch đặc thù, thì đánh chết Vincent cũng không nói ra lời như thế.
“Tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính ngươi. Vincent, ở trên thế giới này, ta chỉ tín nhiệm một mình ngươi!” Lời này của Bạch Tử Thạch khiến Vincent nhất thời tỉnh ngộ, là hắn quá nóng vội, thậm chí mơ hồ sinh ra hoài nghi với bản thân mình, hoài nghi mình có thể bảo vệ Bạch hay không, đây là điều tuyệt đối không nên có.
Hôn hôn người yêu, Vincent cong lên khóe miệng cười: “Là ta nghĩ sai.”
Bạch Tử Thạch cười sáng lạng, xoay người hướng về phía mọi người lớn tiếng nói: “Khối Mặc Phỉ này, là vì bạn lữ của ta Vincent Karen Garcia chuẩn bị, bất luận ai ra đại giới gì ta đều không bán!”
Lời này vừa nói ra, đại sảnh nhất thời lại yên lặng một hồi, Buda nhìn tiểu á thú nhân còn vị thành niên này cũng không lên tiếng bức bách nữa, vì hắn nghĩ tới bạn lữ trong nhà, bạn lữ của hắn cũng vì hắn giống như vậy, suy bụng ta ra bụng người. Không ít thú nhân nhìn Vincent trong ánh mắt là hâm mộ ghen tỵ trần trụi, nếu mình cũng có một người bạn lữ á thú nhân khi đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy vẫn không hề dao động thì tốt biết bao? Được yêu được thích sâu đậm như thế, đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào?
Vincent nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Tử Thạch, lòng tràn đầy hạnh phúc đến mức không đựng hết, từ khóe miệng đến đuôi lông mày đều lộ ra vui sướng — ngô. . . cuối cùng cũng bắt được cậu ấy rồi. Nhịn không được đi qua ôm vai Bạch Tử Thạch, ánh mắt Vincent nhu tình như nước, cả đại sảnh cũng tràn đầy vị hạnh phúc nồng đậm.
Nhưng, có vài người trời sinh chính là cao thủ phá hư không khí, thú nhân áo đen lãnh mi lãnh nhãn lúc này trực tiếp mở miệng nói với Vincent: “Nếu thế, Mặc Phỉ đã là của ngươi, vậy thì, ra giá đi.” Câu này toát ra hàn khí bốn phía, ẩn ẩn mang theo ý không tốt.
Ánh mắt Vincent cứng lại, nhìn chằm chằm đối phương: “Bác Gia Wilson, ngài đây là ý gì?”
“Nga? Ngươi nhận ra ta? Nhận ra ta thì càng dễ làm, ra giá đi.” Wilson nhàn nhạt liếc nhìn Vincent, vẻ mặt lạnh nhạt, khối Mặc Phỉ này hắn nhất định phải lấy được!
“Mặc Phỉ không bán!” Song không đợi Vincent lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm đã xuyên qua đám người. Mặt Wilson liền biến sắc, hắn ở bộ lạc Digard cũng xem như nhân vật số một, bây giờ bị người ta ba lần bốn lượt làm mất mặt, là người tự phụ hắn thật sự có chút tức giận. Nhưng, khi người mới tới đến trước mặt hắn, Wilson biết, hắn thật sự không đắc tội với người này được!
Người tới chính là Chrollo Karen, thành chủ Á Thành, người kế thừa sự nghiệp của các đời ‘Karen’, nếu chỉ một mình hắn tới thì không có gì, mấu chốt là bên cạnh hắn còn đi theo một người —- Hein Garcia, thợ săn cấp của Á Thành, a ba của thành chủ.
“A ba, đại a tỷ.” Vincent và Bạch Tử Thạch liếc nhìn nhau, cùng tiến lên, Chrollo thấy huynh đệ của mình, lộ ra một nụ cười: “Đúng lúc ta đến đại hội xem một chút, không ngờ lại gặp chuyện lớn thế này!” Cầm lấy Mặc Phỉ thưởng thức một hồi, Chrollo mới trả lại cho Vincent, ánh mắt đối diện với Bạch Tử Thạch, thật lâu không nói.
Vincent có chút lo lắng nhìn bạn lữ, Hein khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai con trai: “Vicent mới chớp mắt đã trưởng thành rồi, đã là thú nhân có bạn lữ!” Vincent nghe ngụ ý của a ba, lòng thở phào một hơi, “Á thú nhân tốt thế này, con trai, phải nắm chặt lấy a.”
Vincent cho a ba một nụ cười nho nhỏ: “Ta biết.”
Hai phụ tử bên này nói chuyện, thành chủ thì ở bên kia cùng Bạch Tử Thạch nói chuyện, ngữ khí và vẻ mặt cũng coi như hòa ái, nói gần nói xa đều là một vài thứ Vincent thích hay không thích linh tinh, hoàn toàn là dáng vẻ đã chấp nhận. Bạch Tử Thạch ngơ ngác nghe, lại đáp lại Hein một nụ cười ngốc ngốc —- đây có xem như gặp gia trưởng không?
Chrollo mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, lần này nghe nói Mặc Phỉ hiện thân mới hiếm khi nán lại một hồi lâu như thế này, nói nói mấy câu rồi đi, lúc gần đi còn nhắc lại ‘Mặc Phỉ không bán’. Đây chính là chỗ dựa cho Vincent và Bạch, nếu ai để khối Mặc Phỉ này ‘bị bán’, đó chính là đối địch với Á Thành ngay tại Á Thành!
Vincent nhìn một khối phỉ thúy nho nhỏ trong tay, đem nó bỏ vào túi — nếu không có nó, đại a tỷ căn bản sẽ không thừa nhận hai người bọn họ nhanh như vậy. Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói cho Bạch biết. Đối với cách làm của a tỷ, Vincent cũng không tức giận, chỉ cảm thấy bi ai, thay đại a tỷ bi ai, vừa ra đời tất cả những giáo dục đại a tỷ nhận được đều là phải đem Á Thành đặt ở vị trí hàng đầu, bảo vệ Á Thành. Đến bây giờ, suy nghĩ đó đã thâm căn cố đế trong lòng a tỷ, tim của hắn đã bị Á Thành giam giữ, không thể tùy hứng, làm cái gì cũng phải suy nghĩ, phải cân nhắc.
Hắn chỉ đạt được sự mệt mỏi, nhưng lại không thể tháo xuống gánh nặng này.
Chrollo đi ra hội trường đại hội đổ thạch: “Phân phó, bảo vệ nghiêm mật nhất cho Bạch Tử Thạch, không để kẻ ‘có ý niệm trong đầu’ của bất kỳ bộ lạc nào tiếp xúc với cậu ấy!”
Huyết Phỉ, Tử Nhãn Tình, Mặc Phỉ. . . Đây đã không thể đơn giản lấy xúc giác nhạy cảm với mao liêu hoặc là vận khí tốt để hình dung. Chrollo bây giờ có chút tin tưởng phán đoán của Sigma, một người thừa kế của đổ thạch sư cấp . . . sao?