CHƯƠNG
Chuyện Bạch Tử Thạch đổ thạch sư học đồ cấp đổ ra chừng kg Mặc Phỉ giống như mọc cánh bay truyền khắp toàn bộ đại hội đổ thạch và từng ngóc ngách trong Á Thành. Cơn sốt Bạch Tử Thạch còn chưa trôi qua, tin tức lần này càng gây chấn động hơn, nhất là Bạch còn cự tuyệt điều kiện cực kỳ hấp dẫn của mấy người thợ săn cấp , tình cảm của cậu và Vincent đã trở thành tình yêu mà lớp thanh niên hướng tới, ngay cả những người lúc trước luôn phê phán Bạch Tử Thạch không xứng với Bác Gia Garcia cũng im bặt. Đổi lại là ngươi xem có kiên quyết cự tuyệt mấy cái thợ săn cấp nổi không?!
Bất quá, Mặc Phỉ này cũng khiến cho mấy đổ thạch sư có chút nhức đầu, Mặc Phỉ đã khoảng năm chưa xuất hiện qua, ý nghĩa bất đồng với những thứ khác, quyền sở hữu là không thể nào tranh cãi, nhưng — Bạch Tử Thạch lại tham gia cuộc thi đổ thạch sư học đồ! Đổ trướng Mặc Phỉ thì tính thế nào? Mọi khi đổ thạch sư đổ trướng, tích phân tăng lên thường là đến điểm, đây là căn cứ biểu hiện của mao liêu và chất lượng phỉ thúy đổ ra để so sánh rồi cho điểm. Nếu là bình thường, vạn điểm mua mao liêu đại trướng thì tích phân cũng chỉ tăng thêm một điểm, nhiều nhất là hai điểm, nhưng lại dính dáng đến Mặc Phỉ. . . Chỉ cho tăng thêm điểm, cho dù ai ngẫm lại cũng thấy không quá công bằng a! Đấy là Mặc Phỉ! Không phải là cái gì Băng Chủng Thủy Chủng Thủy Tinh Chủng! Một khối Mặc Phỉ như thế đưa cho một thợ săn cấp thấp, đủ để tố chất thân thể hắn nhảy lên mấy cấp, thậm chí leo lên hàng ngũ thợ săn cao cấp!
Mấy lão gia hỏa trong công hội ngồi cùng nhau nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghiên cứu ra một cách, dứt khoát cho tích phân của Bạch Tử Thạch tăng thêm điểm, lấy lý do là phần thưởng đặc thù, tại ngày thứ hai sau khi Mặc Phỉ được giải ra lấy danh nghĩa công hội cho thăng cấp bậc đổ thạch sư, trường hợp đặc biệt này làm cho mấy thành viên bảo thủ bên trong nội bộ có chút dị nghị và bất mãn, nhưng cho dù để bọn họ phản đối, cũng chẳng thốt ra được câu nào. Không có biện pháp, Mặc Phỉ bất kể đối với thú nhân hay đổ thạch sư mà nói, đều là thứ trong truyền thuyết nằm mơ mới có, Mặc Phỉ đã lâu không xuất hiện, đủ để mọi người đem địa vị của nó nâng lên cao dần, thậm chí nâng tới thần đàn.
Tin này truyền tới tai Bạch Tử Thạch, cậu càng không khỏi mừng rỡ, cho dù tại đại hội đổ thạch lần này cậu không tiến hành đổ thạch thêm nữa, chỉ dựa vào một khối Mặc Phỉ này đã đủ để cậu thăng cấp ở lần đánh giá cấp bậc kế tiếp! Cấp bậc đổ thạch sư từ trước đến giờ đều là càng lên cao càng cần nhiều tích phân, từ học đồ cấp lên học đồ cấp cần cái tích phân, mà từ cấp lên cấp cần tích phân. Đừng thấy điểm tích phân này quá ít, nhưng đây là yêu cầu ngươi một năm phải đổ thạch đổ trướng nhiều hơn đổ sụp. Phải biết rằng đổ thạch trong cái hoạt động này, đổ sụp so với đổ trướng dễ hơn rất nhiều, xác suất cũng lớn hơn rất nhiều. Hàng năm đánh giá của công hội đổ thạch sư sẽ tại tháng sau khi thú triều tháng kết thúc, đây cũng là chiếu cố của công hội đổ thạch sư đối với đổ thạch sư học đồ mới vào. Biến số nửa năm so với một năm quả thực ít thay đổi hơn nhiều.
Nếu đổi lại là người khác, có điểm là đã thấy tốt thu liền. Nhưng Bạch Tử Thạch không giống vậy, Mặc Phỉ đã đưa cho Vincent, nhưng vẫn còn cách kg Mặc Phỉ mà Vincent đưa ra một khoảng chênh lệch nhất định, đừng xem chỉ kg Mặc Phỉ mà coi thường, đó chính là xấp xỉ kg phỉ thúy cấp bậc Tử Nhãn Tình! Thường thì kg Tử Nhãn Tình tương đương với gần kg phỉ thúy Thủy Tinh Chủng thông thường! Đổi ra thành Băng Chủng. . . loại Băng Chủng bình thường một chút cũng cần khoảng kg. . . loại thấp hơn nữa đổi. . .
Bạch Tử Thạch cứ thế đổi tới, đổi lui, nhất thời cảm thấy áp lực trên người nặng như núi, khó trách bao nhiêu thợ săn cấp đều bị kẹt ở cấp này, đành chịu lọt trong cái hố lên thợ săn cấp , mỗi lần thăng cấp cơ bản phải dùng lượng lớn như biển để hình dung!
Đối với áp lực của Bạch Tử Thạch, đương sự Vincent lại biểu hiện khá bình tĩnh, làm một thú nhân mới tuổi vừa mới trưởng thành đã lên thợ săn cấp , trong lịch sử thú nhân đã là hiếm thấy! Hơn nữa hắn xem như mới tiến vào hàng ngũ thợ săn cấp , còn cần tiến thêm một bước tôi luyện thân thể bản thân, để mình thích ứng được với mức độ đề cao của tố chất thân thể. Từng bước đi vững vàng mới có thể đạt đến mức mạnh nhất, nên bản thân hắn cũng không vội tiến lên cấp .
Nhìn ra phiền não của người yêu, Vincent ôm Bạch Tử Thạch đè lên giường hung hăng ‘khi dễ’ một phen, phun ra nuốt vào cái thứ nho nhỏ khả ái, nghe tiếng thở dốc dồn dập tiếng rên rỉ khó kìm nén của người yêu, làm tâm tình Bác Gia Garcia rất tốt, thỉnh thoảng trêu chọc đối phương, ép Bạch phải níu lấy tóc hắn khàn khàn rên rỉ thúc giục cầu xin, từ lúc Bạch hưởng thụ nỗi vui sướng tuyệt nhất ở chỗ nào đó thì vẻ mặt cậu luôn vừa vui sướng vừa kìm nén.
Kích tình bình phục xong, Vincent hôn nhẹ lên môi người yêu: “Bạch, không cần quá vội vàng, ta hy vọng ngươi có thể hưởng thụ chức nghiệp của ngươi, chứ không chỉ vì ta. Ta nhìn ra được ngươi rất thích phỉ thúy.” Hơn nữa, nếu ngươi tiến quá nhanh, ta sẽ rất sợ và hổ thẹn, sợ ngươi đi tới vị trí cao hơn càng phát ra hào quang hấp dẫn đến nhiều ‘ruồi bọ’ hơn.
Bạch Tử Thạch mỉm cười, khẽ khép hai mắt rúc vào trong lòng Vincent: “Ta hiểu rồi.” Hưởng thụ sao? Bạch Tử Thạch bỗng thoáng nhớ đến công cụ điêu khắc của mình cùng căn phòng làm việc đã đem đến cho mình rất nhiều niềm vui và mồ hôi công sức. Điêu khắc. . . cậu thầm nhủ hai từ này trong lòng, thở dài, phỉ thúy ở Bác Nhã không phải là châu báu mỹ lệ, nó là một nền tảng tiến hóa của thú nhân. Lúc trước cậu còn muốn dùng phỉ thúy rạn nứt để điêu khắc, nhưng suy nghĩ kỹ lại đúng là mình quá ngây thơ. Cho dù thật sự tạo hình ra, chỉ dựa vào mình giải thích đó là phế liệu bỏ đi, thì có ai tin không? Làm không tốt sẽ dẫn tới chống đối của người dân Bác Nhã!
Chuyện này cho dù làm, cũng chỉ có thể len lén làm, hơn nữa làm xong cũng chỉ có thể giấu đi. Thân là một điêu khắc sư, tác phẩm tỉ mỉ điêu khắc ra nếu như chỉ để phủ bụi, thì thà không làm còn hơn. Đợi đến lúc cậu xây dựng nên thanh danh của mình, quay trở lại làm việc này mới có phần nắm chắc.
Trong thẻ còn dư lại khoảng vạn điểm, Bạch Tử Thạch đấu giá mấy khối mao liêu cậu ghi lại trong quyển sổ nhỏ, những mao liêu này giá khởi điểm bất đồng ở khoảng vạn đến vạn, mỗi khối mao liêu Bạch Tử Thạch đều tiến hành định giá, vượt quá cái giá trong lòng liền quyết đoán bỏ qua, cuối cùng cậu chỉ lấy được hai khối. Bất quá may mắn là, trong đó một khối là Thủy Tinh Chủng, tốn vạn điểm, làm Bạch Tử Thạch thầm vui sướng một phen. Khối còn lại là phỉ thúy Thủy Chủng phẩm chất khá tốt, đại khái là không có nhiều người coi trọng, giá tiền cũng không cao, chỉ tốn vạn điểm liền lấy được.
Sau khi mua được mao liêu, mao liêu Thủy Tinh Chủng Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút quyết định không giải ra ngay, mà đợi đến lúc nào Vincent cần dùng, mới mở ra. Còn khối Thủy Chủng. . . Bạch Tử Thạch quyết định đem nó giải ra xong, thì bán đi.
Nhìn thẻ từ trong tay, Bạch Tử Thạch nhịn không được thổn thức một trận, liên tục đổ trướng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tiền đúng là chỉ đi mà không về, thẻ từ vạn điểm, chỉ mấy ngày mà còn mỗi vạn điểm! Thừa dịp danh tiếng Mặc Phỉ còn không nổi quá, Bạch Tử Thạch lại tới giải thạch trường lần nữa, lần này cậu đã không vô danh tiểu tốt, không nhiều người chú ý như lần trước, cậu vừa vào sân, đi đến đâu có người chào hỏi đến đấy, nhiệt tình hỏi thăm hôm nay có phải lại đến giải thạch không, nhận được đáp án khẳng định xong, chỉ một lát sau, một đống người phần phật phần phật kéo tới, trong đó không thiếu rất nhiều thợ săn cao cấp và đổ thạch sư.
Á thú nhân có thể đến gần, nên vây quanh cạnh giải thạch cơ, còn các thú nhân thì vây quanh ở lối đi, lần này Bạch Tử Thạch coi như thật sự được hưởng thụ một phen vạn người chú mục, lần này Bạch Tử Thạch vẫn thuê giải thạch sư, Elsie vừa nghe nói là Bạch Tử Thạch tới, tự động xin đi giết giặc, hơn nữa cự tuyệt thu phí. Bạch Tử Thạch thật sự có chút áy náy, dù sao mao liêu lần này tuyệt đối không đạt tới trình độ cần Elsie tự mình ra tay. Song cậu cũng không cự tuyệt, đây chính là lợi ích danh tiếng mang đến, Bạch Tử Thạch mỉm cười nhìn tất cả, danh tiếng có thể khiến một ít chuyện trở nên đơn giản, mà cậu hiển nhiên rất hưởng thụ tôn trọng và tiện lợi mà danh tiếng đem đến.
Mao liêu dưới động tác thuần phục của Elsie rất nhanh lộ ra phỉ thúy bên trong, màu xanh lá mạ trong suốt như nước khiến người ta kinh thán, dù tính chất phỉ thúy không đạt tới kỳ vọng ‘nỗ lực vươn lên’ của mọi người. Nhưng đổ hai lần trướng hai lần, hơn nữa phỉ thúy Thủy Chủng đối với một số người mà nói đã là đủ tốt rồi, năng lực này đã đủ chứng minh, Bạch Tử Thạch, có thể lấy tuổi vị thành niên trở thành bạn lữ của Bác Gia Garcia, đồ đệ của Nhã Gia Sigma và đổ thạch sư học đồ tất cả đều không phải ngẫu nhiên, là thực lực!
Là á thú nhân được pháp tắc thiên vị! (->trời/quy luật của cuộc sống thiên vị) Từ khi sự nghiệp đổ thạch huy hoàng của Bạch Tử Thạch được Mặc Phỉ điểm thêm một nét bút, cách gọi này liền chính thức đi theo Bạch Tử Thạch. Cho dù cậu có thực lực, nhưng vận khí tốt của cậu lại lộ rõ như ban ngày.
Bán ngay tại chỗ khối phỉ thúy Thủy Chủng nặng , kg, Bạch Tử Thạch sung sướng nhìn vạn điểm tăng thêm, hài lòng kết thúc trạm thứ nhất của đại hội đổ thạch.
Cũng tại lúc ngày đầu của đại hội đổ thạch kết thúc, cuộc so tài chiến đấu của thanh niên cũng bắt đầu. Mười bộ lạc cùng Á Thành chọn lựa kỹ càng ra thú nhân trẻ tuổi tụ hội tại đấu trường của học viện Oliver để tiến hành chiến đấu, người thắng cuộc cuối cùng chỉ có một, và hắn sẽ giành được phần thưởng hậu hĩnh. Năm nay phần thưởng còn là —- người thắng có thể hướng về phía tổ chức, tức là mười bộ lạc và Á Thành đưa ra một yêu cầu, điều kiện tiên quyết là không được quá mức.
Lúc phần thưởng vừa ra, làm vô số người giật mình, lần này phía tổ chức ra tay rộng rãi khiến người ta chậc lưỡi! Các thú nhân tham gia thi đấu vừa nghe tin này đều giống như uống phải thuốc kích thích, xoa xoa tay chuẩn bị đánh một trận, ngay cả Vincent cũng không nhịn được nóng lòng muốn tỷ thí. Đêm đó Chrollo bí mật gọi hắn qua, hai người nói chuyện một lúc lâu, nội dung cuộc nói chuyện người ngoài không được biết, nhưng lúc Vincent trở về, sắc mặt so với bình thường càng thêm lạnh băng.
Mustafa đứng trước mặt Legut Fonsrand, nhìn gương mặt trầm mặc nhưng kiên nghị của con trai, Legut thở dài một hơi: “Mustafa, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mustafa gật đầu: “A ba, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn đi giành lấy! Từ nhỏ đến lớn ta không đặc biệt muốn cái gì, nhưng lần này thì khác, dù ta biết có làm như thế cậu ấy cũng sẽ không tiếp nhận ta, nhưng, a ba, nếu như không thử, ta vĩnh viễn sẽ không biết có thể có kỳ tích hay không, ta sẽ tiếc nuối cả đời, ta không muốn làm một thú nhân nhát gan ngay cả thử cũng không dám làm!”
Legut cau mày, vỗ một cái thật mạnh lên vai con trai: “Nếu nghĩ kỹ rồi, thì cứ đi đi. Phía bộ lạc. . . ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi ngươi giành được thắng lợi cuối cùng mà không chiếu theo phân phó của bộ lạc hành động, thì từ nay về sau, liền. . . không cần trở về nữa.”
Mustafa nghe vậy trầm mặc thật lâu, cũng không nói lời nào, trong lòng nghĩ gì, cũng không ai biết.