Bạch Tử Thạch khép lại bản bút ký, cau mày, nặng nề thở dài một hơi, mỏ phỉ thúy sản xuất phỉ thúy quả thật càng ngày càng ít, có lẽ chỉ có thể chống đỡ một hai trăm năm nữa. Dựa theo lời Oliver, đây đúng là một đại nguy cơ, bất kể là đối với Á Thành hay toàn bộ Bác Nhã.
Về phần vấn đề địa vị của á thú nhân, Bạch Tử Thạch cũng không lo lắng lắm. Địa vị khá cao hiện giờ của á thú nhân cũng không hoàn toàn dựa vào đổ thạch sư. Mặc dù ban đầu đúng là dựa vào đổ thạch đi lên, nhưng xã hội phát triển đến trình độ hiện đại hóa như hiện tại, kinh tế chính trị phát đạt một phần công lao rất lớn là thuộc về á thú nhân. Vì các thú nhân cần bảo vệ gia đình, săn giết dã thú, bọn họ không có thời gian ổn định để kinh doanh buôn bán thậm chí là quản lý thành trì. Dẫn đến hiện nay , % thương nghiệp đều là do á thú nhân chèo chống, về chính trị cao tầng của mỗi bộ lạc thú nhân chiếm không ít vị trí, nhưng quản lý cơ sở ở tầng thấp hơn đa số đều là á thú nhân —- ngoại trừ phương diện quân đội. Hơn nữa dân số của á thú nhân ít hơn thú nhân không ít, nên á thú nhân đứng ở vị trí cần được bảo vệ, cho dù mất đi đặc quyền ở phương diện đổ thạch, cũng không thể lưu lạc tới nông nỗi như thời Oliver.
Thế nên, Oliver lo lắng chính là những đổ thạch sư sống dựa vào đổ thạch. Một khi phỉ thúy tuyên cáo kết thúc, thì chẳng khác nào đẩy những đổ thạch sư xuống khỏi vị trí cao thoáng cái rớt khỏi tầng mây. Cả đời đổ thạch sư đều theo đuổi kỹ xảo đổ thạch mất đi phỉ thúy tiến hóa, bọn họ còn có thể làm gì đây? Đi tìm công việc khác? Có bao nhiêu người có thể làm được đây? Gây dựng lại nghiệp châu báu phỉ thúy cũng chỉ là để cho bọn họ một con đường sáng mà thôi. Đổ thạch sư nếu muốn đạt được địa vị tôn kính cao quý như trước, cơ bản là không có khả năng.
Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng thiên đạo vô tình, vạn vật cũng phải có độ. Các thú nhân ở nơi này gần ngàn năm nay, không ngừng sử dụng phỉ thúy tiến hóa, gien của bọn họ đã được cải tạo vô cùng nhiều, đời sau mạnh hơn đời trước, nhưng pháp tắc không có khả năng để thú nhân tiến hóa vô hạn tiếp, hiện tại thú nhân đã là chúa tể trên đại lục, nếu mạnh hơn nữa, thì những sinh linh khác trên tinh cầu này phải làm sao đây? Bạch Tử Thạch nghĩ tới hành tinh mẹ, nhân loại trở thành chúa tể địa cầu, không ngừng tìm kiếm phát triển, nhưng kết quả là gì?
Bất quá, bây giờ biết những điều này còn chưa muộn, một hai trăm năm đủ để Á Thành bố trí.
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn về phía Chrollo và Vincent, vẻ mặt hai người đều ngưng trọng muốn chết. Chrollo ngẩng đầu lên, nét mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Ta nghĩ các ngươi đều biết chuyện gì xảy ra. Chuyện này đối với Á Thành thật sự là quá mức trọng yếu, một tý tin tức cũng không thể để lộ!”
Không cần Chrollo nói, hai người đều biết. Mỏ phỉ thúy sớm muộn sẽ khô kiệt, chuyện này truyền ra ngoài, thì việc kế tiếp Á Thành phải đối mặt chính là cuộc tấn công của mười đại bộ lạc.
“Nhưng, quặng phỉ thúy ngày một giảm thiểu, chuyện này không giấu được.” Vincent nói quá thực tế, nhưng là nói thật. Chrollo khẽ mỉm cười: “Bây giờ tất cả mọi người đều biết mao liêu sản xuất ra từ mỏ phỉ thúy ở Á Thành ngày càng ít, nhưng cụ thể quặng phỉ thúy còn bao nhiêu thì không ai rõ. Bọn họ chỉ có thể suy đoán, mà không nắm chắc. Hiện tại chuyện chủ yếu nhất Á Thành làm là tích trữ. Tích trữ phỉ thúy, tích trữ lớp vỏ của nguyên thạch, vật tư chiến lược cơ bản. Chúng ta nhất định phải làm tốt việc chuẩn bị giai đoạn đầu, bất luận thế nào cũng phải đem ảnh hưởng của chuyện này đến Á Thành hạ xuống thấp nhất.”
“Chờ Á Thành chuẩn bị xong. Thì mới đem tin tức này cho mười bộ lạc biết, cuối cùng là xoa dịu tất cả mọi người trên cả đại lục.” Chrollo lộ ra một nụ cười nặng trĩu, “Á Thành cũng đến thời điểm chuyển hình rồi.”
Vincent nhìn nỗi ngưng trọng giữa mi tâm Chrollo, không khỏi đi tới cầm tay hắn: “A tỷ. . .”
Chrollo vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng lo lắng, kỳ thực tin tức này các đời thành chủ đều biết, chúng ta vẫn luôn chuẩn bị cho thời khắc này. Những thứ Á Thành ngầm giấu đi, nhiều đó.”
Bạch Tử Thạch và Vincent thoáng nhìn nhau, lòng nặng trĩu.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của đệ đệ, Chrollo khẽ mỉm cười: “Kỳ thật, lúc tổ a yêu làm thành chủ, Á Thành đã tìm được một mỏ phỉ thúy khác.”
“Cái gì?!” Bình tĩnh như Vincent khi nghe thấy tin này cũng không nhịn được kinh ngạc, Bạch Tử Thạch cũng kinh ngạc đến cực điểm.
“Nhưng, đó là một mỏ phỉ thúy nhỏ không thể tiến hóa.” Chrollo thở dài một hơi, “Bất quá, trong tình trạng hiện nay, tòa phỉ thúy này vẫn rất hữu dụng. Người mười đại bộ lạc tìm kiếm mỏ phỉ thúy đã lâu, luôn không có tý hy vọng gì. Nên mới đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Á Thành. Bất quá, khi ta đem tin tức này thả ra, thì chắc rằng áp lực trên người Á Thành sẽ giảm bớt một chút.”
“Đó không phải là mỏ phỉ thúy không thể tiến hóa sao?” Vincent cau mày khó hiểu.
“Nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể đem nó biến thành mỏ phỉ thúy có thể tiến hóa.” Chrollo tiếp lời, hai người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Mao liêu khai thác ra vận chuyển đến chỗ nào đều là chuyện của Á Thành, đánh tráo trên đường cũng không phải là việc gì khó.
“Bạch Tử Thạch, ta nghĩ ngươi đã xem qua bút ký mà tổ tiên để lại riêng cho ngươi. Như vậy, câu trả lời của ngươi là gì?” Thành chủ nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa.
Không chút do dự, Bạch Tử Thạch gật đầu: “Đương nhiên là không thể chối từ.” Cậu mặc dù không có tình cảm sâu đậm vĩ đại gì, nhưng đúng như Oliver nói, cậu đã sống ở thế giới này, thì đã là người trong cuộc, hơn nữa xem như vì Vincent, cậu cũng sẽ đáp ứng.”
Chrollo lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Vậy thì, hoan nghênh ngươi gia nhập hàng ngũ quan chức cai quản Á Thành. Lát nữa ta sẽ truyền một lệnh bổ nhiệm, chức vị của ngươi là bí thư thành chủ, chỉ trực tiếp chịu trách nhiệm từ ta.”
“Được.” Bạch Tử Thạch lộ ra vẻ nghiêm túc. Chrollo đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Làm việc cho tốt nhé.”
Nhìn bóng dáng đệ đệ và Bạch Tử Thạch rời đi, Chrollo ngồi ở chủ vị suy tư, tổ tiên từng nói, ngài biết những thứ thần kỳ đem lại cho Á Thành vô số trợ giúp, Bạch Tử Thạch chắc cũng biết. Rất nhiều chuyện, có thể hỏi cậu ấy. Hai tay giao nhau đỡ cằm, thành chủ cẩn thận suy tính tương lai của Á Thành
Nhất định phải chiêu mộ thêm nhiều thú nhân bảo vệ Á Thành; căn cứ vào ghi chép tổ tiên lưu lại nghiên cứu ra ‘vũ khí hạng nặng’ cũng phải gấp rút sản xuất; thu thập vỏ đá của mao liêu, u tháp còn sót lại trên đó chính là lợi khí để thủ thành; phải dốc sức xây dựng lên ngành điện tử mà tổ tiên nói, nhu cầu tinh thần của người dân Bác Nhã ngày càng lớn, các công trình giải trí nghèo nàn cũng cần đột phá lớn; phải xây dựng học viện thợ săn cho những thú nhân kiểu mới, giảm bớt mức độ dựa dẫm của thú nhân vào bảo thạch tiến hóa, dù sao tổ tiên nói, bắt đầu từ Phỉ Thúy, Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Hồng Thạch, Pha Ly Toản Thạch cũng dần dần mất đi sức mạnh tiến hóa, nếu như chờ đến lúc đó mới xây dựng, sẽ trễ; hừmm. . . còn tiền đồ của đổ thạch sư nữa; kỹ thuật gieo trồng thực vật ăn được trong phạm vi lớn và chăn nuôi động vật cũng có tiến bộ lớn. . . có thể áp dụng quy mô nhỏ, nhưng phải chú ý không để ảnh hưởng đến sự nghiệp săn giết của thú nhân.
Đem từng việc cần làm sàng lọc qua trong đầu một lượt, Chrollo thở dài một hơi, phương thức sinh tồn truyền thống của Bác Nhã từ trước tới nay sẽ phải thay đổi, giải quyết được nguồn thức ăn, các thú nhân sẽ không cần thường xuyên săn giết nữa, điều này đối với dục vọng tiến công thấm trong xương họ mà nói, không phải là chuyện tốt, còn phải giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho họ. Lũ dã thú gần đây cũng biết tránh thành thị có con người để đi. . . Xã hội phát triển tất nhiên sẽ mang đến sự mở rộng, tài nguyên đất đai là thứ phải tranh đoạt đầu tiên.
Đêm đó, Chrollo suy nghĩ thật lâu, tương lai của Á Thành, cùng với tương lai của Bác Nhã đại lục.
Mà Bạch Tử Thạch và Vincent biết được tình thế nghiêm trọng cũng một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Bạch Tử Thạch mang theo hai cái quầng mắt đen xì tiếp nhận thư bổ nhiệm từ phủ thành chủ, nhanh chóng đi nhận chức.
Cậu bắt đầu bận rộn, Chrollo muốn cậu làm một bản kế hoạch để bổ sung vào lỗ hổng tinh thần ngày càng trống rỗng của người dân Bác Nhã. Bạch Tử Thạch bắt đầu liều mạng nhớ lại các ngành nghề giải trí trên địa cầu, sau đó tự giam mình trong nhà, không ngừng viết ra tất cả những cách thức giải trí cậu biết. Chrollo muốn chính là cái này, từ trong đó hắn chọn lựa ra những thứ Á Thành có năng lực làm được, rồi khua chiêng gõ trống triển khai hành động.
Người Chrollo có thể hoàn toàn tín nhiệm rất ít, người biết được chuyện này càng ít, khó tránh khỏi, hai người Bạch Tử Thạch và Vincent đều bận rộn cực kỳ, có đôi khi một tháng họ cũng chưa chắc đã gặp nhau được một lần. Điều này làm cho hai người yêu nhau buồn phiền cực kỳ, thời gian quá eo hẹp, họ thường thường chỉ có thể gặp thoáng qua, ăn một bữa cơm trao đổi một cái hôn ngắn ngủi. Điều này khiến Vincent thiếu chút nữa phát điên! Nhưng, không có cách nào, hắn không chỉ thăng lên làm trưởng quan cao nhất của đội hộ vệ, mà còn đảm nhiệm chức hiệu trưởng của một trường học bí mật, những đứa trẻ bên trong đều là cô nhi có khả năng khống chế bản thân tốt, những đứa trẻ này chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để tiến hóa, đây là một trường học mang tính thí nghiệm.
Bận rộn như thế chừng một năm, cả khoảng thời gian dài Vincent dục cầu bất mãn, cho dù có thông cảm với Chrollo thêm nữa cũng không kìm được mà chửi rủa. Đơn giản là, đã bận rộn một thời gian dài như vậy, trường học đã đi vào quỹ đạo, công việc của Bạch Tử Thạch cũng đến giai đoạn kết thúc.
Chrollo biết đệ đệ nhẫn nại đã đến cực hạn. Tại thời điểm Bạch Tử Thạch nhậm chức bí thư thành chủ được một năm lẻ hai tháng, vung tay lên đem đôi vợ chồng son đã lâu không gặp nhau quăng ra ngoài —- tìm kiếm mỏ phỉ thúy ở khu vực rộng lớn phụ cận Á Thành. Đó cũng là nhắc nhở trong bút ký của tổ tiên.
Mặc dù vẫn cõng trên lưng công tác, nhưng xem ra Vincent tương đối hài lòng. Năm nay Bạch đã sắp tuổi, quan trọng nhất là, thân thể của cậu đã dần dần cường tráng hơn, cái chỗ nào đó mà hắn nhớ thương rất lâu, đã chín muồi.