Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là thành Cao Giai Tư một trong số thành phụ của Á Thành cách đó không xa là dãy núi Cao Giai Tư. Đối với nhiệm vụ lần này hai người đều không gấp gáp, hai người hiểu rõ, lần này là Chrollo thả cho hai người nghỉ ngơi.
Thành Cao Giai Tư là thành phố mỹ thực nổi danh trên Bác Nhã. Vincent và Bạch Tử Thạch chỉ thu dọn vài bộ quần áo thường dùng, trang bị nhẹ nhàng ra trận, bay chưa đầy một giờ đã đáp xuống khách sạn Ái Gia (khách sạn tình yêu) nổi tiếng nhất Cao Giai Tư. Khách sạn Ái Gia sử dụng kiến trúc toàn bộ bằng gỗ, bên trong trang trí tinh xảo mà ấm áp, phục vụ chu đáo nhiệt tình, hoàn toàn là thắng cảnh nghỉ ngơi cho người đang yêu.
Vincent dẫn Bạch Tử Thạch tới nơi này, mục đích là gì thì đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường cũng biết. Trong nháy mắt khi thấy biển hiệu của khách sạn, thân hình Bạch Tử Thạch hơi khựng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn Vincent một cái. Thú nhân nào đó trong lòng cứng đờ, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ngữ khí giấu đầu hở đuôi: “Nơi này là khách sạn thoải mái nhất ở Cao Giai Tư đó, ta đã đặt phòng ở đây.”
“A.” Bạch Tử Thạch khẽ cười một tiếng, giả vờ hả, ngươi cứ giả vờ tiếp đi. Bất quá cậu cũng không làm khó người yêu, cất bước đi vào. Vincent ở phía sau cậu lặng lẽ thở phào một hơi.
Ở quầy tiếp tân là một á thú nhân tướng mạo tuấn tú, Vincent đi tới lấy chìa khóa. Tiếp tân kiểm tra một lát, nhìn thấy Bạch Tử Thạch đứng sau Vincent, liền lộ ra ánh mắt thì ra là thế: “Á Thành Garcia tiên sinh, đây là chìa khóa phòng ngài đặt, xin ngài giữ cẩn thận, nếu có gì cần, chỉ cần cần ấn phím ‘&’ trên máy truyền tin ở trong phòng là được, chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ tối ưu nhất, chúc ngài vui vẻ khi nghỉ tại Ái Gia.”
Vincent gật đầu dẫn theo Bạch Tử Thạch đi về phía sân sau, trước khi đi, Bạch còn liếc nhìn tiếp tân, cứ cảm thấy hắn cười rất ái muội.
………Rất nhanh, Bạch Tử Thạch liền biết vì sao tiếp tân cười ái muội. Phòng số là một tiểu viện độc lập, phòng hoàn toàn bằng gỗ, đẩy cửa phòng ngủ ra liền thấy một chiếc giường —- một chiếc giường rất rất rất lớn. Trên khung cửa còn dùng thể chữ in đậm bay bướm viết ‘Ân cần nhắc nhở: Toàn bộ gian phòng này làm từ thép vân gỗ, có thể chịu công kích toàn lực của thợ săn cấp , xin mời yên tâm.’
=口=. . . Yên tâm con khỉ! Yên tâm con khỉ gì?! Cái nhắc nhở này có ý tứ quái quỷ gì hả?!
Ánh mắt Bạch Tử Thạch lại liếc về phía Vincent, hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy cái nhắc nhở này, ánh mắt thoáng lóe lên, không biết nghĩ tới điều gì, mà khóe miệng lộ ra một tia cười ái muội. Yên lặng quay đầu sang chỗ khác, Bạch Tử Thạch đi qua, mở tủ quần áo ở cạnh giường ra —-
Vừa nhìn thoáng qua, người nào đó lập tức cứng đơ cả người, ‘Phanh!’ cửa tủ bị đóng sầm lại thật mạnh. Bạch Tử Thạch mặt mày hắc tuyến —- vừa rồi là ảo giác đi, là ảo giác đi? Bỏ qua việc xếp quần áo vào trong tủ, Bạch bắt đầu đi loanh quanh trong phòng nhìn ngắm, sau đó càng xem cậu càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình dạng sô pha lớn hơn dài hơn không tính làm gì, vậy giữa những khoảng nền nhỏ có những tấm thảm trải nền phồng lên là sao? Sờ sờ, cư nhiên cực kỳ mềm mại, da tay cậu không có chút khó chịu nào. Hàng rào ban công được điêu khắc thành hình hàng rào gỗ với hoa văn mỹ lệ, phía trên quấn những dây hoa xinh đẹp, rải rác vài bông hoa màu đỏ điểm xuyết trên đó, dần dần lấp đầy những khoảng trống trên hàng rào, trên ban công đặt một cái ghế nằm lớn dị thường, hai bên tay ghế rất kỳ quái, có hình cuộn sóng. Trong phòng còn có cả phòng bếp, nhưng kỳ quái là, mép bàn ở phòng bếp đều không có góc nhọn, đều là hình cung mượt mà. Còn cả phòng tắm, kích cỡ bồn tắm thì vừa vặn, cũng bằng gỗ, nhưng vì cái quái gì trên mép bồn lại dùng chữ in đậm viết ‘Đã qua xử lý chống trơn đặc thù, xin yên tâm.’
Càng xem, Bạch Tử Thạch lại càng có cảm giác kinh hãi. Kỳ thực gian phòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá mức lắm, ngược lại trang trí thế này nhìn qua khiến người ta thả lỏng, đơn giản mà trang nhã. Nhưng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Bạch Tử Thạch cứ cảm thấy bố trí kiểu này nhìn thế nào cũng cảm thấy có dụng ý khác. Hơn nữa còn nhìn thấy cái ‘ảo giác’ kia trong tủ….
Vincent yên lặng nhìn người yêu loanh quanh trong phòng, vẻ mặt không được tính là đẹp cho lắm, dứt khoát chuyển tầm nhìn: “Bạch, trong hậu viện có một ôn tuyền, có muốn đi ngâm mình không.”
Ánh mắt Bạch Tử Thạch lần thứ hai liếc về phía hắn, chẳng nói chẳng rằng gật đầu. Ôn tuyền ở tại chính giữa sân, một cây đại thụ cao lớn đứng lặng yên bên ôn tuyền, có vẻ như bị cố ý chuyển tới trồng ở đó, nhành cây rũ xuống lay động theo gió, dáng vẻ thanh nhàn. Cảnh sắc này làm Bạch Tử Thạch bất giác thả lỏng vẻ mặt.
Cậu cởi xuống y phục của mình bước vào trong ôn tuyền, dòng nước ấm áp hâm nóng da thịt cậu, Bạch thoải mái thở ra một hơi, lười biếng dựa vào cạnh bờ khẽ híp mắt. Vincent hung hăng nuốt nước miếng, hai ba cái đã tự mình lột sạch, bước vào trong ôn tuyền, dựa vào bên cạnh Bạch Tử Thạch.
Liếc xéo người yêu một cái, Bạch Tử Thạch cũng không di động. Vincent hớn hở, đưa tay đặt lên vai Bạch Tử Thạch: “Để ta chà lưng cho ngươi.” Không đợi Bạch Tử Thạch đáp, hắn đã mở tủ bên cạnh ôn tuyền ra, vừa nhìn thoáng qua, ai đó đơ người, nhanh như bay rút lấy một cái khăn lông, rồi rầm một phát đóng cửa tủ lại.
Sau lưng một tiếng cười lạnh truyền tới: “Không cần đóng, ta thấy hết rồi.” Một đống vật thể dạng ống —- kem bôi trơn, hơn nữa màu sắc còn bất đồng, không nghĩ cũng biết là mùi vị khác nhau.
Vincent thành thật không giấu diếm nữa, kéo người yêu ôm vào lòng, hôn nhẹ lên má cậu: “Bạch. . . Một năm nay thời gian chúng ta ở chung quá ngắn. . .”
Mặc dù biết người yêu đang đánh bài ôn nhu, nhưng tâm trạng Bạch Tử Thạch vẫn hòa hoãn hơn, kỳ thực cũng không phải là không muốn, nhưng nói cho cùng, trong lòng vẫn có chút xoắn xuýt không được tự nhiên. Dù sao chung quy vẫn phải làm đến bước này, mấy năm nay, cậu càng ngày càng dễ bị khiêu khích. Nam nhân, nói cho cùng vẫn là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Chuẩn bị tâm lý xong Bạch Tử Thạch lưu loát xoay người ôm lấy eo Vincent, trực tiếp dùng môi ngăn chặn đối phương: “Muốn làm thì làm, dài dòng cái gì! Tưởng ta không biết Ái Gia là khách sạn cho các cặp đôi sao?”
Lời nói khí thế mười phần, chẳng qua ửng đỏ trên má cùng với ánh mắt do dự đã lộ ra cái miệng cọp gan thỏ của cậu. Nghe thấy câu này, mắt Vincent nháy mắt xanh ngắt. Bạch Tử Thạch cảm giác thân thể mình bỗng bay lên, hai chân bị kéo ra ngồi lên đùi Vincent. Dòng nước ấm áp lướt qua eo cậu, giống như một loại va chạm ái muội. Thậm chí cậu còn có thể cảm thấy có dòng nước va chạm vào khe hở phía sau.
Đem cả thân thể người yêu giữ chặt trong ngực, miệng Vincent không khách khí đổi khách thành chủ, đầu lưỡi thô ráp quấn lấy Bạch Tử Thạch dây dưa liếm mút, cấp thiết nhiệt tình đến mức gần như làm Bạch Tử Thạch sinh ra một cảm xúc khủng bố như sắp bị nuốt vào. Lông mi khép chặt run rẩy, Vincent nhạy cảm nhận thấy cậu bất an, lập tức giảm bớt thế công, đầu lưỡi linh hoạt mà chậm rãi liếm láp từng chỗ trong miệng cậu, sau đó giống như một thợ săn vừa giảo hoạt vừa kiên nhẫn, dụ dỗ đầu lưỡi đối phương dây dưa với mình.
Bàn tay vừa to vừa thô ráp của thú nhân quyến luyến vuốt ve cọ sát trên da thịt mịn màng của người yêu, hai tay vòng qua eo Bạch Tử Thạch, bàn tay với tính xâm lược mười phần phủ lên cặp mông tròn trĩnh mềm mại, không tự chủ được ra sức xoa bóp nhào nặn, thậm chí đầu ngón tay còn ngầm chạm vào nơi đó.
“Ngô ~~~!” Bạch Tử Thạch bỗng mở mắt ra, tựa như kháng cự mà ngẩng đầu lên, Vincent thuận thế liếm mút dọc theo cần cổ cậu xuống, đầu lưỡi thô ráp lưu luyến trên hầu kết nhô lên của Bạch Tử Thạch, nhẹ nhàng há miệng cắn.
“Nha ——!” Chỗ trí mạng bị cắn, Bạch Tử Thạch không kìm được bật ra vài tiếng kêu khàn khàn từ cổ họng, hai tay bất giác ôm lấy cổ đối phương, g ngực nhô lên cao cao, ánh mắt Vincent nháy mắt tối lại, đầu lưỡi tiếp tục đi xuống, đi tới g ngực, không chút khách khí đem chỗ nhô lên trên đó ngậm vào miệng, trêu chọc, đầu lưỡi linh hoạt khéo léo đùa bỡn điểm nhô lên kia, thỉnh thoảng phun ra, rồi lại ngậm vào.
Kích thích như thế hiển nhiên khiến Bạch Tử Thạch có chút khó có thể chịu đựng, cậu có thể dễ dàng cảm nhận thấy cái thứ nóng rực cứng rắn của người yêu đang cọ vào bụng dưới của cậu chầm chậm ma sát, thỉnh thoảng lại va chạm vào tiểu huynh đệ đầy tinh thần của cậu. Cậu nặng nề thở dốc một hơi, bất an giãy dụa một chút.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn của Vincent, sống mũi bị cắn nhẹ một cái, Bạch Tử Thạch còn chưa kịp kêu thành tiếng, đối phương đã nhẹ nhàng sủng nịnh liếp chỗ bị cắn, đầu lưỡi ấm áp luồn vào kẽ môi, dịu dàng hôn lên đôi môi, đối phương tìm tòi trong khoang miệng, rồi dần dần, đầu lưỡi thô ráp của đối phương đưa vào rồi rút ra, tựa hồ bắt chước hành động nào đó.
Nước bọt vô pháp nuốt vào, chỉ đành chảy xuống dọc theo khóe miệng, hai má Bạch Tử Thạch bị chưng đỏ bừng, cặp mắt đen phủ kín một tầng sương mù mỏng manh, tựa như hơi chớp mắt là một giọt nước mắt sẽ rơi xuống. Dáng vẻ cực kỳ mê người hiển nhiên càng kích thích Vincent, hắn cọ sát mãnh liệt lên thân thể người yêu, ngữ khí khẩn thiết: “Bạch, cho ta, cho ta. . .”
Bạch Tử Thạch cũng động tình đáp lại chính là nâng hai chân lên quấn lấy thắt lưng người yêu, hai mắt nhất thời sáng ngời, Vincent trực tiếp đem Bạch Tử Thạch đặt lên sàn gỗ được bố trí đặc biệt bên cạnh ôn tuyền, tay tìm tòi, nháy mắt đã thu tay về, trong tay có thêm một cái lọ dạng ống.
Thoa chất lỏng dính dính trong suốt lên khắp ngón tay thô to rồi từ từ đẩy vào, Bạch Tử Thạch nặng nề hổn hển thở một hơi, cắn môi của mình, Vincent ôn nhu hôn lên, một tay nâng cao chân người yêu, một tay vuốt ve mông cậu, cố gắng để Bạch Tử Thạch thả lỏng.
Khi ngón tay thứ hai tiến vào, Bạch Tử Thạch mơ hồ cảm thấy đau, cậu nhíu mày, cố gắng thả lỏng bản thân, hai mắt Vincent đỏ rực, ra sức nhẫn nại, từng giọt mồ hôi từ trán rơi xuống khuôn ngực tuyết trắng của Bạch Tử Thạch. Sau đó ngón tay thứ ba chen vào.
“Ngô a ——!” Bạch Tử Thạch ngửa đầu kêu lên, tiểu huynh đệ cũng trở nên ủ rũ, Vincent an ủi hôn hôn sống mũi gò má cậu, vươn một tay nắm lấy tiểu huynh đệ, cẩn thận vỗ về.