- Em đã về nước từ khi nào vậy? - Duy Khôi ngồi trên ghế từ tốn nhìn cô.
Hiện tại, sau ngày bất ngờ gặp lại kia thì hôm nay cô đã được anh Duy Khôi mời ra ngoài ăn cơm. May mắn hôm nay là cuối tuần nên cô không phải đi làm cũng không cần đến công ty làm thêm.
- Thật ra em cũng mới về vài tháng thôi, cũng chưa được bao lâu - cô nhìn anh có chút chăm chú, đúng là càng nhìn càng đỏ mặt mà.
Thân hình Duy Khôi vẫn cao lớn như lúc trước, hình như cơ thể còn có phần săn chắc hơn. Khí chất ôn nhu ban đầu đã thay thế bằng sự tao nhã, lịch thiệp và còn hòa lẫn sự nam tính bên trong. Gương mặt vẫn không thay đổi nhiều chỉ tăng thêm sự góc cạnh và trưởng thành.
Ôi.. mắt cô lúc trước đúng là rất tinh vi mà. Nhìn một cái liền nhìn trúng nam nhân cực phẩm.
- Nhưng sao anh lại phát hiện em là con gái? - cô bỗng nhớ đến việc quan trọng mà tò mò hỏi.
- Chuyện này rất dài.. sau này có cơ hội anh sẽ nói với em - Duy Khôi nhìn thấy ánh mắt cô say mê nhìn anh thật sự không hề khác năm trước chút nào, trong lòng có chút vui vẻ.
- Vậy sao? Nhưng mà em lại không ngờ anh lại trở thành giám đốc của công ty thời trang lớn tới như vậy - cô gật gù hiểu chuyện, sau đó nói bằng giọng điệu vô cùng sùng bái - Anh Duy Khôi đúng thật là rất tài giỏi a~ .
- Khụ.. em không cần đánh giá anh cao như thế - Duy Khôi được cô khen ngợi có chút ngượng ngùng biện bạch - Cũng chỉ là làm nó vì yêu thích thôi!
- Hừm.. mặc kệ là làm vì yêu thích hay gì gì đó thì anh cũng đã làm giám đốc rồi! Điều đó không thể xem thường - cô xua xua tay nói rồi cầm đũa lên - Chúng ta ăn thôi... haha... cái này cho anh này.
Mạc Thanh Mai gắp một con tôm trong dĩa để vào chén của Đỗ Duy Khôi.
- Cảm ơn em. Này.. em cũng ăn nhiều vào - Duy Khôi thấy hành động của cô mà có cảm giác hạnh phúc lạ lẫm, bởi vì cô còn quan tâm anh , anh cũng gắp lại cho cô.
Hai người ăn cơm vui vẻ đến lúc sắp về thì Đỗ Duy Khôi lại lên tiếng trước.
- Phải rồi... chiều nay em có bận gì không? - Duy Khôi đứng lên chăm chú nhìn cô.
- Chiều nay? Hừm.. em không có bận gì cả! - cô suy ngẫm rồi nhanh chóng nhìn anh trả lời - Có chuyện gì sao?
- Thật ra , chiều nay có một buổi khai mạc của công ty Tống Nam nên anh muốn rủ em đi cùng - Duy Khôi thành khẩn nói với cô.
- Hả? Công ty của anh Tống Nam sao?- Cô hình như nhớ đến gương mặt của người con trai nào đó - Cũng lâu rồi không gặp lại anh ấy, em cũng thật muốn xem anh ấy hiện tại như thế nào.
- Vậy là em quyết định đi cùng anh phải không? - Duy Khôi hỏi lại một câu nhầm khẳng định lại lời cô.
- A~ ... tất nhiên rồi - cô gật đầu chắc nịch nói - Đi với anh thì còn gì bằng.
- Hừm... được rồi! Em đợi một lát anh sẽ đi lấy xe - Duy Khôi tươi cười nhìn cô, gần đó có mấy cô gái nhìn thấy nụ cười của anh mà đã sắp ngất xỉu tới nơi.
Haiz.. anh Duy Khôi à! Tại sao anh lại đẹp trai tới vậy chứ... Ực thật ra em cũng rất là mê trai đó!
Reng... reng
Đang trong tâm trạng lâng lâng thì điện thoại trong túi xách của cô lại reo lên. Chỉ là vừa xem màn hình là ai thì cô liền lập tức tắt máy. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm điện thoại lại tiếp tục reo lên...
Ôi.. cái tên này sao lại trâu bò quá vậy.. dai như đĩa.
- Alo? Có chuyện gì sao?- Cô hằn học bắt máy nói lớn qua bên đầu dây bên kia.
- Hửm? Em đang tức giận chuyện gì sao? - Hàn Kiến Thư bên kia nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của cô mà mỉm cười thong thả - Em đang làm gì vậy?
- Nè nha... sáng sớm anh bị chạm mạch thần kinh hả? - cô nghe điệu cười đáng ghét kia mà trả lời - Tôi đang làm gì có liên quan gì anh đâu.
- Không liên quan sao? Vậy hiện tại em hãy đến công ty cho tôi - Hàn Kiến Thư ngược lại không tức giận mà vẫn bình tĩnh nói với cô.
- Hàn Kiến Thư! Hôm nay là chủ nhật không có đi làm anh kêu tôi đến công ty làm gì chứ? - Cô nghe được giọng điệu kia thì nổi đóa - Tôi không tới đâu.
- Hừm? Em dám sao? Đây là công việc của một thư ký riêng nếu có việc làm thêm thì cũng không được quyền từ chối- Hàn Kiến Thư nâng cao giọng một chút, giọng nói có chút áp bức.
- Anh nằm mơ đi, tôi hôm nay bận rồi - cô không thèm đếm xỉa đến lời của tên khùng điên nào đó.
- Chiều nay em phải đi với tôi tới tham dự khai mạc công ty, nếu không thì đừng trách - Hàn Kiến Thư nói xong thì cúp máy không cho cô kịp trả lời.
- Này.. này.. Alo... Hàn Kiến Thư - Cô chưa kịp phản ứng thì màn hình đã tối thui luôn rồi.
Hừ.. cái tên này đúng là không biết lý lẽ mà. Chỉ là cô mới vừa xoay lưng lại đã thấy Đỗ Duy Khôi ở sau lưng mình. Ánh mắt anh nhìn cô có chút phức tạp không nói nên lời.
Đỗ Duy Khôi vừa lấy xe ra tới nơi đã thấy cô đang nói chuyện điện thoại. Anh thấy thế mới xuống xe đến gần để gọi cô lại. Ai ngờ đang đi từ " Hàn Kiến Thư " khiến bước chân anh bị đình trệ không thể cử động.
Suy nghĩ trong đầu anh chỉ qoay quanh ý nghĩ: " Chẳng lẽ hai người họ đã gặp nhau rồi sao?"
- Anh.. Duy Khôi, anh có làm sao không? - Cô lấy tay khều anh khi thấy anh đang nhìn mình trong trạng thái mơ màng.
- Hả? Không có gì đâu... - Duy Khôi chợt tỉnh lại , nhìn cô thăm dò - Ai vừa gọi điện cho em sao?
- Hừ.. đừng nhắc nữa, cái tên đáng ghét đó thật khiến em tức chết - cô nghe anh hỏi bổng nhớ đến chuyện vừa rõ thật khiến cô tức chết.
- Có phải là .. Hàn Kiến Thư? - Duy Khôi nói với vẻ ngập ngừng.
- Hả? Sao anh biết.. chính là anh ta đó - cô có vẻ trợn mắt ngạc nhiên nhưng cũng trả lời.
- Em và cậu ấy gặp nhau rồi sao?- Đỗ Duy Khôi mở cửa cho cô bước vào, thuận tiện dò la thông tin.
- Haiz... gì mà gặp nhau! Là ngày nào em cũng bị ám thì có đó - cô cười một cái nhìn anh rồi ngồi vào ghế thắt dây an toàn.
- Ngày nào cũng gặp sao?- Tay của Duy Khôi đặt trên vô lăng hơi có chút run run.
- Chuyện dài dòng lắm.. nói chung hiện tại em đang làm thư ký cho hắn đó - cô xua tay không để tâm nói với anh - Chúng ta nói chuyện khác đi.
Đỗ Duy Khôi nghe được câu trả lời mà có chút thất vọng. Không ngờ Hàn Kiến Thư lại tranh thủ cấp tốc đến như vậy. Anh lại thua cậu ta một bước rồi.
Xe của cô và anh dừng trước một cửa tiệm salon lớn. Cô nhìn thấy thì mắt có chút mở to khó hiểu, tò mò nhìn anh.
- Chúng ta vào bên trong thôi! - Duy Khôi nhìn cô cười một cái rồi nắm tay kéo cô vào bên trong.
- Cô hãy trang điểm và chọn trang phục dạ tiệc sao cho thật hợp với cô ấy - anh dắt cô đứng trước mặt một cô gái trẻ mà dặn dò.
- Vâng thưa giám đốc - cô gái đó gật đầu một cái rồi nhận mệnh lệnh.
Cái... cái gì ? Giám.. giám đốc.. cái tiệm này của anh ấy luôn sao?
- Cô gì đó.. cho tôi hỏi anh Duy Khôi là giám đốc ở đây sao? - cô nằm trên ghế gội đầu nhắm mắt hỏi cô gái lúc nãy.
- Phải, đây là salon do giám đốc xây dựng - cô gái đó cũng nhẹ nhàng matxa đầu cho cô sẵn tiện trả lời.
Ôi... cô đang gặp trúng luôn con rùa vàng rồi a~ !
- Cho tôi mạn phép hỏi, cô là bạn gái giám đốc sao?- cô gái nhịn không được có chút nhiều chuyện hỏi.
- Ách.. không.. không phải đâu! - cô nghe thấy thế thì liền mở mắt xua tay nói - tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi.
- Vậy sao? Vì tôi thấy đây là lần đầu giám đốc đi cùng phụ nữ đó - cô nhân viên nọ gật gù hiểu chuyện nói.
- Lần đầu? Chẳng lẽ anh ấy chưa từng kết giao với ai sao?- Cô nghe như thế thì máu tò mò lại lên.
- Tôi cũng không rõ... chỉ là chưa từng nghe thấy giám đốc có tin đồn với bất kỳ phụ nữ nào - cô nhân viên thấy được có người trở chuyện thì vui vẻ trả lời - Xong rồi, chúng ta đi chọn trang phục thôi!
Cô được dắt đi chọn phục trang, trước mặt là cả một hàng dài quần áo, giày dép, váy dạ tiệc, đến những thứ lặt vặt khác. Thật sự là vô cùng hoành tráng.
- Cô thay bộ váy này thử xem - cô nhân viên lựa chọn một hồi đưa cho cô một chiếc váy đen bó sát cơ thể.
Nhìn vào gương, hình như nó có chút gì đó không ổn. Nhưng tổng thể vẫn rất đẹp.
Sau đó, cô được dắt đến bàn trang điểm. Ở đây có rất nhiều thợ làm tóc và stylist chuyên nghiệp. Gương mặt cô được thiên biến vạn hóa với các loại đồ dùng trang điểm. Đôi mi dài của cô được chuốt mascara đen tuyền , mặt được thoa thêm một chút kem nền. Đôi môi thoa thêm chút son hồng trông vô cùng tràn trề sức sống.
Mái tóc thẳng dài của cô cũng được người ta uốn xoăn rợn sóng phần đuôi , nhìn vô cùng bồng bềnh và nữ tính.
- Thưa giám đốc , đã xong rồi ạ - cô nhân viên kia lại dắt cô đứng trước mặt anh.
Đỗ Duy Khôi nghe được tiếng gọi cũng nhanh chóng xoay người lại. Đập vào mắt anh là gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn và hàng mi đen dài cong vút. Làn môi hồng hào lâu lâu lại liếm môi một cái thật khiến tâm tình anh xao động. Chỉ là chuyển tầm nhìn xuống phía dưới, mày anh có chút nhăn lại.
- Chiếc váy này không hợp với cô ấy - Đỗ Duy Khôi sau đó cất tiếng nói với cô nhân viên kia , sau đó lấy một chiếc váy được trưng trong tủ kính ra đưa trước mặt cô- Em thử bộ váy này xem.
Trong tay cô là một chiếc váy đỏ cúp ngực, phần đuôi váy chất liệu voan xòe ra cao hơn gối một chút. Nhờ vào phần cúp ngực, đôi gò bông đảo của cô được thể hiện ra. Màu đỏ khiến nước da vốn trắng của cô càng thêm phần nổi bật. Đuôi váy xòe tạo nên độ bồng bềnh có chút đáng yêu và bí ẩn. Chiếc váy vừa gợi cảm vừa đáng yêu thật khiến người khác trầm trồ.
- Woa.. thật sự đẹp hơn lúc nãy rất nhiều - cô nhân viên nhìn cô bước ra mà trầm trồ bằng ánh mắt thán phục - Giám đốc đúng là có con mắt rất sáng suốt.
- Được rồi, chúng ta đi thôi - Duy Khôi ánh mắt tràn ngập gió xuân nhìn cô, nắm tay cô cùng đi ra xe.
Ngồi vào xe được một lát, khi đến ngã tư đèn đỏ Duy Khôi dừng xe nhìn sang bên cô. Nhìn chăm chú đến mức mặt cô sắp khét đến nơi luôn rồi.
- Anh... anh bộ có chuyện gì sao? - cô cảm thấy tình hình không ổn lắp bắp mở miệng hỏi.
- Thanh Mai... hôm nay em thật sự rất đẹp - Duy Khôi rất thẳng thắn nói với cô, đây là lời thật lòng.
Nhưng nhìn cô càng đẹp bao nhiêu, anh lại sợ mình sẽ giữ không nổi cô bên mình .
Cô ở một bên mắt trợn to khi nghe anh khen mình, tim bất giác đập mạnh, mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Vừa lúc đèn xanh bật lên, Đỗ Duy Khôi lại lái xe đi tiếp. Còn cô vẫn cứ ngồi đó lâng lâng vì câu nói của anh. Sau một lúc, xe đã đến trước cổng lớn được dựng bên ngoài. Bên trong là khoảng sân vô cùng rộng được trang hoàng rực rỡ các loại đèn với đủ loại màu sắc. Xung quanh là các dãy bàn dài với các món tự chọn, đúng chất một buổi tiệc ngoài trời sang trọng.
Mọi người ai nấy đều ăn mặc cực kỳ cao quý, bước đi cùng cách ăn nói đều vô cùng tự nhiên bộc lộ ra là những thiên kiêm tiểu thư hay cậu ấm của các các gia đình giàu có. Xung quanh còn có rất nhiều phóng viên thu thập thông tin nóng hỏi. Càng lúc các chiếc xe hơi lũ lượt chạy đến, khách mời càng lúc càng đông.
- Chào anh, giám đốc LX - một người đàn ông trung niên cầm ly sâm banh màu hổ phách bước đến chỗ cô và Duy Khôi đang đứng chào hỏi.
- Chào ông giám đốc Lâm - Duy Khôi cũng cầm một ly rượu tiếp đón - Rất vui được gặp ông!
- Hừm.. là tôi rất vinh hạnh đó chứ! Cậu tuổi trẻ tài cao còn rất trẻ đã thành công như thế này rồi - Giám đốc Lâm khách sáo trả lời , nhìn qua cô tò mò hỏi - Vị tiểu thư này là...
- Cô ấy là bạn của tôi - Duy Khôi nhìn biểu hiện của cô, chỉ là vẫn không thấy cô có phản ứng gì.
- À... hiện tại tôi có vài người bạn muốn được gặp cậu - giám đốc Lâm gật gù nói, rồi nhìn anh và cô - Hiện tại, cậu có thể qua bên kia với tôi một chút được không?
- Nếu có việc anh cứ đi đi, em ở đây một mình là được rồi- cô thấy anh nhìn mình thì xua tay kêu anh đi.
- Vậy được rồi, anh đi một lát sẽ quay lại, em đừng đi đâu đấy - Duy Khôi thấy cô nói vậy thì gật đầu sau đó dặn dò quay đi.
Ngồi được một lát, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình . Cũng bởi vì làn da trắng tinh cộng với chiếc váy đỏ đã làm thu hút rất nhiều ánh mắt của nhiều cậu ấm ở đây.
- Chào em, tôi có thể ngồi đây được không? - một chàng trai gương mặt sáng sủa lại gần cô bắt chuyện.
- Cứ tự nhiên, đây cũng đâu phải tài sản của tôi - cô cũng không thèm quan tâm, ở gần những người có nhan sắc hơn người như Duy Khôi, Kiến Thư nên cô đã quen mắt rồi.
- Hừm , em tên gì thế? Có thể cho tôi biết gia đình em là công ty nào không? - chàng trai bất đầu cảm thấy thú vị ngồi sát lại gần cô.
- Tôi không phải thiên kim tiểu thư đâu, chỉ là người bình thường thôi - cô nghe thấy thì trả lời bằng giọng điệu chán ghét.
- Nếu là dân thường thì cũng không cần chảnh thế đâu, được tôi để ý là may mắn rồi - Chàng trai nghe thấy thế bắt đầu hừ lạnh xem thường - có phải là lên giường với người nhà giàu mới được vào đây không?
Bốp... Chát
- Cái não ngươi làm bằng miếng tàu hủ hay sao hả? Ở đó dám nói bà đây lên giường với đàn ông sao? Bà đây còn vô cùng thuần khiết trong sáng và đáng yêu đấy - Cô vừa nghe được câu nói khinh miệt kia thì tức giận tán vào mặt hắn một cái trời giáng - Cái tên thối tha ngươi là ai? Xin lỗi nha... đến con chó nhà ta còn chưa biết ngươi là ai kìa , có khi ngươi còn thua cục xương chó của chó nhà ta cũng không chừng. Tiền là ngươi làm ra à... hay là xin xỏ cha mẹ, nịnh bợ người khác để mà có. Chừng nào ngươi tự làm ra tiền thì hãy đi nói với bà đây.
- Cô.. cô ngon lắm - chàng trai bị cô chửi tới tấp bị chạm vào lòng tự ái, vứt luôn hình tượng giơ tay chuẩn bị đánh cô - Hừ.. cô chết chắc rồi.
Chỉ là cô con chưa kịp phản ứng bàn tay đã ngay sát mặt của cô khiến cô kinh sợ mà nhắm mắt. Đang chờ đợi tới gương mặt chuẩn bị đau rát nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì. Chỉ là vừa mở mắt cô đã trợn to ra.
- A~ a.. đau quá! Anh là ai mà dám đối xử với tôi như vậy -chàng trai gương mặt sáng sủa bị bẻ tay ngược về sau mà đau đớn nói.
- Nam nhân mà lại ra tay với nữ nhân như thế không biết mất mặt sao? - Giọng nói tràn ngập lửa giận của một người đàn ông đang bẻ tay chàng trai kia - Bảo vệ đâu, mau đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi.
- Không.. không buông tay tôi ra - Chàng trai bị bảo vệ kéo đi rên la oai oái.
Xung quanh từ nãy tới giờ đã đứng hóng chuyện, hiện tại rất nhiều người đang chú ý. Chỉ là cô cũng không có để ý, còn đang rất hả hê nhìn cái tên bị lôi ra ngoài kia. Sau đó nhớ đến người đã ra tay giúp mình .
- A~ .. anh gì đó cho tôi cảm ơn nha- cô vui vẻ cảm kích nhìn bóng lưng của người con ttai cao lớn kia.
- Không cần khách sáo, tôi với em đã rất thân thiết mà - chàng trai kia xoay lưng lại nhìn cô cười ma mãnh một cái.
- A~ .. Hàn.. Hàn Kiến Thư? - Cô nhìn rõ gương mặt chàng trai trước mặt mà bị cà lăm - Sao... sao lại là anh? Mà không sao anh lại ở đây?
- Hửm? Còn em thì sao.. nói không đi cùng tôi vậy tại sao lại xuất hiện ở đây? - Hàn Kiến Thư gương mặt đen thui nhìn cô hỏi - Em rốt cuộc đi cùng ai?
Ban nãy, anh mới vừa đến liền thấy một cô gái có bóng dáng quen thuộc đang ngồi một mình. Chỉ là khi thấy cô bị cái tên trời đánh kia trêu ghẹo anh liền chạy tới cho hắn một bài học. Hiện tại, nhìn kỹ cô hôm nay vô cùng chói mắt. Làn da trắng như tuyết cứ đập vào mắt anh. Vòng eo mảnh khảnh cùng với đôi gò bông đảo thật khiến anh máu nóng sôi sục.
Nhưng nghĩ đến xung quanh cũng có rất nhiều tên đang nhìn cô với vẻ thèm thuồng. Điều này càng làm cho tâm tình anh tệ đi.
- Em khoác vào đi, sau này đừng có mặc như thế trông xấu thật đấy - Hàn Kiến Thư cởi áo vest của mình khoác cho cô , thật ra là người ta đang ghen thôi.
- Hừ.. tôi biết anh sẽ không nói được lời nào tốt đẹp mà - cô nghe hắn chê mình thì tức giận, cảm giác biết ơn đã bay đi mất tiu - Không cần anh quan tâm, trả anh này.
Nói rồi cô liền cởi áo của hắn ra, nhưng Hàn Kiến Thư lại nhanh tay hơn ấn cô lại đè lại chiếc áo khoác.
- Hừ.. em mặc vào cho tôi - Hàn Kiến Thư tỏa ra hàn khí nói với cô , sau đó tự nhiên nắm tay cô - Đi với tôi tới nơi này.
- Không.. không tôi không đi đâu hết - cô vùng tay ra khỏi bàn tay to lớn kia phản kháng kịch liệt.
- Em đừng làm loạn nữa được không? Xung quanh mọi người đang nhìn chúng ta đấy - Hàn Kiến Thư bất lực nhìn cô rồi dùng chiêu này để ép cô nghe lời.
Cô quả thật bị lời nói này ảnh hưởng. Nhìn thử xung quanh thì dường như tất cả mọi người đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô hóng chuyện. Vì thế, cô đành uất ức đi theo hắn.
Chỉ là....
- Cho hỏi cậu có phải là Hàn Kiến Thư không? - một người đàn ông nào đó đến chặn đường nghi vấn hỏi.
- Phải... là tôi! Ông có chuyện gì sao?- Hàn Kiến Thư vẫn nắm chặt tay cô rồi dùng ánh mắt lạnh nhìn người cản đường mình kia.
- Ách.. thật ra chủ tịch ở đại sảnh đang có chuyện muốn nói với cậu nên nhắn tôi tìm cậu gấp - người đàn ông bị ánh mắt của anh dọa cho sợ hãi rất nhanh chóng nói hết câu.
- Được rồi, ông cứ đi trước đi tôi sẽ nhanh chóng vào ngay - Hàn Kiến Thư gật đầu một cái chuẩn bị cất bước đi tiếp thì người đàn ông kia lại cản anh.
- Không được.. chủ tịch dặn cậu phải đi với tôi - người đàn ông tuy có bị khí thế của anh dọa sợ nhưng vẫn làm đúng mệnh lệnh.
- Haiz.. được rồi! - Hàn Kiến Thư cuối cùng thở dài , nhìn sang cô nói - Đợi đó đi, khi em đi làm lại tôi sẽ cho em biết tay.
Sau đó, Hàn Kiến Thư quay đi cùng người đàn ông kia vào bên trong ngôi nhà to lớn kia. Cô ở một bên thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Hàn Kiến Thư có việc nếu không cô sẽ chết chắc rồi.
Lúc này đèn sân khấu được bật sáng lên toàn bộ, tiếng vỗ tay xung quanh một lúc một to, tất cả mọi người hướng mắt về sân khấu ở bục cao kia.
Bóng dáng lịch lãm của một con người con trai bước ra. Gương mặt tuấn tú, trưởng thành luôn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi. Anh bước đến sân khấu nơi có chiếc micro ở giữa.
- Xin chào mọi người, rất cám ơn mọi người đã dành thời gian có mặt tại buổi khai mạc hôm nay - Chàng trai đó không ai khác chính là Tống Nam.
Ở xung quanh nghe câu nói kia thì được dịp vỗ tay to. Mấy thiên kim thì thi nhau đỏ mặt, ngượng ngùng bắn ra tia lửa điện nhìn Tống Nam.
Ôi mẹ ơi... năm không gặp anh ấy đúng là đẹp trai hết chỗ nói. Hiện tại, còn rất thành đạt nữa... nhìn lại số cô thật có phúc, toàn quen biết với nam nhân cực phẩm.
- Trước tiên, tôi xin nói là công ty này, không phải một mình tôi xây dựng. Trong đó, để phát triển và xây dựng thành công như ngày hôm nay cũng là nhờ sự giúp đỡ của những người bạn của tôi. Họ cũng là những cổ đông lớn đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều, tôi thật sự vô cùng biết ơn đối với họ- Tống Nam nhìn xung quanh giọng nói tràn ngập chân thành và nghiêm túc - Tôi muốn giới thiệu họ với mọi người.
Mọi người xung quanh lại gật đầu tán thưởng vỗ tay đồng ý.
- Nào, mấy cậu hãy bước ra đi - Tống Nam nhìn biểu hiện của mọi người mà vui vẻ, nhìn vào bên trong thúc giục.
Bước ra là ba người con trai cao lớn, chiều cao cũng xấp xỉ bằng nhau. Mỗi người tỏa ra xung quanh một khí chất khác nhau. Cả ba đều nổi bật và lôi cuốn đi đến đứng gần Tống Nam, thật sự người con trai ưu tú và xinh đẹp đang bày ra trước mặt thật sự là.... như tiên giáng trần.
- Đây là Hàn Kiến Thư, người có cổ phần nhiều nhất ở công ty sau tôi - Tống Nam nhìn xung quanh giới thiệu trước.
Ôi mẹ ơi, cô không nhìn lầm chứ... là Hàn Kiến Thư, kế bên là Đỗ Duy Khôi nữa. Còn người ngoài cùng kia... không phải... không phải là Hạo Tuân sao?
- Đây là Đỗ Duy Khôi .. chắc mọi người đều nghe đến cái tên Hãng thời trang LX phải không? - Tống Nam nhìn Duy Khôi vui vẻ rồi giới thiệu - Đây là giám đốc đấy!
- Ồ... - Xung quanh rất nhiều người trầm trồ tán thưởng. Tiếng đèn led của nhóm phóng viên đã chớp liên tục, săn đón tin tức xốp dẻo.
- còn đây mọi người có biết là ai không? - Tống Nam đến gần người con trai ở ngoài cùng hỏi.
- OMG, nếu không lầm đây có phải là.. -
- Ôi.. mẹ ơi chính là Jackson đó... -
- Hú hú... đúng rồi -
"....."
"....."
- Đúng rồi, đây là Hạo Tuân cũng là Jackson diễn viên xuất sắc rất nổi tiếng hiện nay - Tống Nam vui vẻ gật đầu - Ba người họ đều là những người bạn thân thiết của tôi, cũng là người đã giúp tôi rất nhiều.
Cô đứng ở đó chân đã có chút run run, ôi.. Hạo Tuân là Jackson mà Jackson là Hạo Tuân sao?
Vậy cái tên hôm bữa là... là Hạo Tuân! Ực.. mất mặt quá đi a~ .. (T⌓T)
- Cho hỏi trong các anh có ai đã có bạn gái chưa vậy? - trong đám người có một cô gái gan dạ xung phong lên hỏi điều mà mọi người đang tò mò.
- Phải đó.. -
"....."
"....."
Cô đang trong trạng thái suy nghĩ miên man nên không để ý có một ánh mắt mới vừa nhìn mình ở trên cao.
- Tôi đang yêu đơn phương một người, đang mong một ngày cô ấy sẽ chú ý tới - Đỗ Duy Khôi nhìn cô, anh sẵn luôn cơ hội ở trước mọi người mà bày tỏ - cô ấy cũng đang có ở đây!
- Woa.. woa cô gái nào lại may mắn như thế - mọi người xung quanh bắt đầu dời ánh mắt tìm kiếm.
Bỗng có người phát hiện được ánh mắt của Đỗ Duy Khôi đang chăm chú nhìn một nơi cuối cùng là phát hiện ra cô.
- Chính là cô gái mặc đầm đỏ kia - cô gái đó la lên, tất cả mọi người đổ ánh mắt lũ lượt nhìn cô.
Ánh đèn led của phóng viên cũng chĩa về cô , nhờ ánh sáng đó khiến Mạc Thanh Mai tỉnh lại.
- Cho hỏi cô là bạn gái của giám đốc LX phải không? -
- Anh ấy đang tỏ tình với cô đấy, cô cảm thấy như thế nào? -
".... "
Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình ý của anh Duy Khôi. Nhìn thấy ánh mắt đó khiến cô kinh ngạc, sâu chuỗi lại những câu hỏi của phóng viên thì chẳng lẽ cô đang được tỏ tình?
Bị đáp án này làm cho kinh ngạc, nhưng trong lòng cô lại không lấy có một tia rạo rực mong chờ. Bỗng dưng tâm trí cô lại đi tìm một hình bóng, hướng mắt nhìn đến người con trai ở trên cao kia.
Hàn Kiến Thư cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng cũng ngước nhìn theo. Anh cười lạnh một cái, ánh mắt như không hề quan tâm nhìn cô phớt lờ rồi quay đi.
Cô nhìn thấy sự lạnh nhạt kia thì hoàn toàn ngạc nhiên. Từ khi nào, Hàn Kiến Thư lại dùng ánh mắt đó nhìn cô kia chứ... chẳng phải vài phút trước vẫn còn tức giận với cô sao?
Tâm trạng cô bỗng dưng vì thái độ của Kiến Thư mà tụt dốc và hoảng sợ. Không quan tâm đến câu hỏi xung quanh, cô nhanh chóng đẩy mọi người rồi chạy đi.
Cô dường như cảm thấy lạ lẫm ở tim mình , dường như cảm thấy rất tủi thân!
Nó không phải là vì lời tỏ tình của Duy Khôi. Mà là vì ánh mắt lãnh đạm và nụ cười không quan tâm kia của hắn.. là của Hàn Kiến Thư...