“Cho tao coi với!”
…
“Ưm.”
Một tiếng rên vô cùng k!ch thích lỗ tai người nghe, vang giữa phòng tắm mù mịt hơi nước.
Trong chuyến lữ hành nguy cơ bốn phía mà còn có tâm trạng ngâm bồn giữa núi rừng hoang vu, xác chết vờn quanh là loại hưởng thụ thần tiên gì đây?
Vệ Tuân khó lòng miêu tả, nhưng cậu thấy phê đến mức muốn đánh một giấc no nê trong bồn tắm, nhưng tiếc là không được.
Cậu quá mệt, ngâm lâu sẽ ngất xỉu. Hơn nữa bên tai còn ting ting ting ồn ào vãi cả chưởng, lúc ngâm bồn Vệ Tuân thoải mái ưm ưm mấy tiếng, thế mà giá trị [email protected] tình cứ + + +. Quy tắc cộng điểm gì xàm dã man.
Vệ Tuân nghi ngờ vụ tính điểm của “Làm chuyện +”, là bất cứ bộ phận nào từ cổ trở xuống đều bị coi như +!
Vệ Tuân tiếc nuối chép miệng, loạng choạng bò khỏi bồn tắm để lộ thân hình thon dài trắng muốt. Vì quá gầy và quá trắng, làm người ta vô thức muốn in lên đó vài dấu vết. Có điều trên mặt cậu vẫn đeo cái mặt nạ quỷ bằng đồng thau, loại vừa nhìn đã bị dọa héo ấy.
Vệ Tuân quá cẩn thận, dù tắm rửa cũng không tháo [Mặt nạ hướng dẫn viên] xuống.
Qua loa dội vài ca nước, Vệ Tuân thay quần áo xong thì nằm trên chiếc giường hai mét mốt, bọc chăn bông thoải mái thở hắt ra. Theo quy định hướng dẫn viên du lịch lẽ ra phải chịu đãi ngộ kém hơn khách du lịch và ngủ ở phòng nhỏ đi kèm, nhưng phiếu trải nghiệm khách VIP thực sự xứng với tên gọi của nó.
Vệ Tuân vừa đẩy cánh cửa cũ nát lọt gió đã thấy bên trong vô cùng rộng rãi sạch sẽ, có bồn tắm, giường lớn, điều hòa, máy giặt, thậm chí còn trải thảm phòng cho khách.
Tuyệt vời! Vệ Tuân mới thả mình xuống giường đã không muốn ngồi dậy, vứt bọn Lâm Hi, Miêu Phương Phỉ và cả đám người kia sang một bên. Hành trình ngày hôm nay đã rút cạn sức cái thân tàn tạ của cậu rồi.
Vệ Tuân xoay người, liếc nhìn cánh tay của mình, găng tay nửa ngón đã bị lột ra lúc tắm để lộ khớp xương rõ ràng, tái nhợt bất thường. Trên cổ tay trái in nửa cánh bướm nhỏ màu xanh tím có kích thước bằng móng tay, giống như hình xăm vậy, rửa không ra. Có điều nó không chi tiết, chỉ là hoa văn hình cánh sơ sài.
Mảnh bướm Maria, rốt cuộc là gì?
Vệ Tuân nhớ khi mình cầm cờ bằng tay trái, sức mạnh bộc phát gần như bổ đôi con Cáo Bay Xác Sống, nhưng đến giờ tay cậu vẫn còn vô lực bủn rủn.
Hình xăm bướm này, có tác dụng buff thêm sức mạnh sao?
Đây là bàn tay vàng à?
Vệ Tuân dự định tìm cơ hội thí nghiệm thử, vết thương bị con cáo bay cắn ở cổ tay phải đã sắp lành, khả năng phục hồi ngoại thương của Vệ Tuân trước nay luôn rất mạnh, thậm chí cậu còn từng bị bê đi nghiên cứu nữa. Đáng tiếc đám áo blouse trắng kia không khám phá ra được gì, cuối cùng chỉ quy là “đột biến gen”. Tuy nhiên khả năng phục hồi của Vệ Tuân tương đối lệch, nó bất lực trước sự suy kiệt của các cơ quan nội tạng.
Hiện tại cậu có chút khó chịu, không phải đau mà hơi khó thở, hoảng loạn và ngột ngạt.
Dù đã ngâm nước ấm và chôn mình trong chăn, Vệ Tuân vẫn run rẩy rét lạnh như cũ. Danh hiệu Kẻ máu lạnh chỉ xuất hiện tác dụng phụ khi nó đang có hiệu lực, nhưng tình trạng bất ổn của Vệ Tuân khiến danh hiệu này luôn trong trạng thái online.
Nếu không thấy đau thì phải chịu lạnh!
Vệ Tuân gần như đã quen với nó rồi, lúc run cầm cập trong chăn cậu còn tự hỏi, liệu danh hiệu có thăng cấp nếu mình sử dụng quá thường xuyên không?
Đây là linh cảm do danh hiệu “Cổ Bà Bà cấp tân thủ” của Miêu Phương Phỉ mang lại cho cậu. Trước mắt Vệ Tuân đã gặp bốn màu danh hiệu: màu xanh lá, xanh da trời, xanh biển đậm, màu tím. Cấp bậc hẳn là tăng dần.
Danh hiệu màu xanh lá chỉ có một công năng, ví dụ như “Đôi mắt tìm kiếm cái đẹp” của Lâm Hi và “Tấm lòng yêu thương – loài bò sát” của Miêu Phương Phỉ, đều nhằm vào một phương diện nào đó.
Danh hiệu màu xanh da trời thì có hai công năng, ví dụ như “Vận động viên” của Thạch Đào, khả năng phục hồi sức và thể lực cực tốt. Hoặc danh hiệu được thăng cấp từ màu xanh lá lên như “Khách quen Tương Tây” của Miêu Phương Phỉ và gã Mập.
Đã có khách quen, vậy hẳn sẽ có các loại danh hiệu màu xanh lá như “Khách mới Tương Tây” v.v.
Mà cấp cao hơn là danh hiệu màu xanh biển đậm thuộc sở hữu của Miêu Phương Phỉ, đặc điểm lớn nhất của danh hiệu này là không chỉ có hai chức năng nhận dạng độc dược và luyện chế cổ, mà còn trả lại Miêu Phương Phỉ một nhược điểm mang tính hạn chế rất mạnh.
Vệ Tuân đoán, nếu Miêu Phương Phỉ thăng cấp danh hiệu của mình, xoá bớt hai từ “tân thủ” thì nói không chừng màu danh hiệu sẽ thay đổi, nhược điểm cũng yếu xuống đáng kể.
Tựa như danh hiệu “Kẻ máu lạnh” màu tím của Bính Cửu, nó cũng có một nhược điểm vô thưởng vô phạt “luôn cảm thấy xung quanh không đủ ấm”, nhưng mang lại rất nhiều lợi ích.
Làm sao đạt được danh hiệu và khiến nó thăng cấp?
Vệ Tuân cảm thấy rất hứng thú. Danh hiệu của cậu là “Người không biết đau” màu xanh lá, hướng tiến hóa trong tương lai là “Kẻ máu lạnh”. Sẽ không cảm nhận được bất kỳ loại cảm xúc tiêu cực nào, giống hệt với chứng bệnh ngoài đời thực của cậu.
Vậy nếu ngoài đời thực cậu bệnh nặng hơn, thì danh hiệu này có thăng cấp lên không nhỉ? Hơn nữa Vệ Tuân thấy mình cần một danh hiệu có tính công kích, ví dụ Cổ Bà Bà của Miêu Phương Phỉ trông cũng khá ổn.
Lát nữa đến chỗ Miêu Phương Phỉ, phải hỏi xem cô ta lấy danh hiệu đó bằng cách nào mới được.
Vệ Tuân nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lười biếng không muốn rời giường nên bèn kiểm kê lại thu hoạch hôm nay. Cậu vào xem giao diện của mình, quả nhiên lăn lộn cả ngày nên đếm ngược thời gian tử vong giảm xuống cực nhiều.
[Đếm ngược thời gian tử vong ::]
Lúc ở trên xe Vệ Tuân đổi được giờ, bây giờ mới giờ tối mà thời gian đếm ngược chỉ còn chưa đến một nửa.
Tính toán thời gian, chỉ đủ chống chọi đến hơn giờ sáng mai, phải nghĩ cách kiếm thêm điểm mới được.
Muốn tiếp tục trải nghiệm chuyến lữ hành thú vị này thì ngoại trừ kéo dài thời gian sống, Vệ Tuân còn muốn tích cóp ít điểm, để trong tình huống nguy cấp cậu buộc phải tự sát về , ít nhất cũng còn chút điểm để đổi lấy thời gian đếm ngược.
Khiêu chiến phó bản, hoàn thành nhiệm vụ thăm dò thắng cảnh “Núi rừng Cáo Bay” với cái debuff “Oán hận của Cáo Bay xác sống” trên người và thời gian đếm ngược ít ỏi, thật sự là quá liều lĩnh.
Không biết điểm số giữa du khách và hướng dẫn viên có thể chuyển dời không nhỉ? Nếu được thì mọi chuyện đơn giản hơn rồi.
Vệ Tuân ngồi dậy, ánh mắt mông lung.
Các du khách đáng yêu của cậu, chắc sẽ không bủn xỉn chi ít điểm tiếp tế cho hướng dẫn viên có tâm như cậu đâu ha?
[Không được.]
Vệ Tuân vừa nghĩ xong, khách sạn đã cho cậu một câu trả lời dứt khoát.
[Đề phòng hướng dẫn viên có hành vi bạo lực tống tiền đe dọa du khách, cấm việc trao đổi điểm giữa khách du lịch và hướng dẫn viên.]
Tức cành hông, này mà là tống tiền á?
Vệ Tuân từ chối hiểu.
Một hướng dẫn viên ngây thơ như cậu thì có ý xấu gì được chứ? Đó chỉ là tình yêu nhỏ bé mà du khách muốn hiến dâng cho hướng dẫn viên của mình thôi mà!?
Đáng thương cậu cẩn trọng từng bước, hết đánh quái lại leo núi, quần quật cả ngày cuối cùng vẫn chỉ là con số …
Hửm?
Vệ Tuân kinh ngạc phát hiện, điểm của mình đã tăng lên !
Con điểm này từ đâu ra vậy?
Vụ gì đây? Chẳng lẽ… Vệ Tuân đột nhiên nhớ tới cái “lai trym” mà mình vứt ra sau đầu.
Bởi do không nhìn thấy hình ảnh hay tương tác cùng khán giả, dọc đường vướng đủ chuyện nên Vệ Tuân suýt đã quên bén nó rồi. Nhìn thấy con điểm thù lù xuất hiện cậu mới sực nhớ ra.
điểm! Nếu không tính tặng thưởng, tức là vào thời điểm hot nhất trong buổi phát sóng trực tiếp của cậu, đã có tới . người theo dõi.
Vậy là có hơn người đang xem chuyến lữ hành này thật sao?
Vệ Tuân nhướng mày như suy tư điều gì. Nhân số trong khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu chỉ e vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Màn ảnh phát sóng trực tiếp rốt cuộc là du khách hay là hướng dẫn viên? Màn ảnh quay chụp dưới góc độ nào?
Vệ Tuân xuống giường, đi vẩn vơ quanh phòng. Chốc cậu cởi áo choàng tắm ngắm nghía mình trước tấm gương soi toàn thân, chốc lại lấy ra lọ mật nhỏ, coi như bi mà bắn.
Làm khùng làm điên một hồi, Vệ Tuân liếc nhìn điểm thì thấy con số vẫn không nhúc nhích.
Chán vl!
Vệ Tuân lập tức mất hứng.
Cậu không thể xem livestream nên cũng chả cần quan tâm đến đám khán giả kia. Trong mắt Vệ Tuân, bọn họ chỉ là nhóm công cụ phát điểm cho cậu. Công cụ không phản ứng, Vệ Tuân cũng nhanh chóng mất đi hứng thú với bọn họ.
Có điều trò live stream này dễ bại lộ chuyện riêng tư, vẫn nên kiểm soát nó thì hơn. Vệ Tuân ngồi dậy cân nhắc kỹ càng, cậu nhớ nó không chỉ để kiếm điểm mà còn “giám sát” hướng dẫn viên.
Vệ Tuân không muốn bị các “con mắt” nhìn chằm chằm, đặc biệt là lúc cậu muốn làm chuyện xấu.
[Làm chuyện + (Danh hiệu màu xanh da trời): Hình như bạn rất thích làm chuyện +, nhưng nó không được phép! Khi giá trị [email protected] tình của bạn cao hơn điểm, màn ảnh phát sóng trực tiếp của bạn tạm thời bị censors!]
[Giá trị [email protected] tình hiện tại: .]
Chặn phát sóng trực tiếp? Có thể chặn bao lâu? Chặn bằng cách nào?
Ánh mắt Vệ Tuân nhìn danh hiệu thật chăm chú rồi chuyển màu âm u. Sau đó cậu tung chăn, cởi áo choàng tắm dài…
Ngay lúc cậu cởi [email protected] áo, giá trị [email protected] tình tăng vù vù, tiếng ting ting báo động dồn dập!
[Giá trị [email protected] tình hiện tại: .]
[Giá trị [email protected] tình hiện tại: .]
[Giá trị [email protected] tình hiện tại: !]
[Ting! Giá trị [email protected] tình của bạn vượt quá mức cảnh báo! Màn ảnh phát sóng trực tiếp của bạn tạm thời bị chặn, giờ sau mở khoá!]
Chỉ vậy thôi à? Chỉ thế thôi á? Dòng thứ vô dụng.
Vệ Tuân trào phúng, thản nhiên vuốt v bé ciu đang ủ rũ của mình, nếu không phải sức khoẻ cậu quá yếu thì cậu đã phong tỏa phòng phát sóng trực tiếp một năm cmnl!
Bị bệnh lâu ngày, Vệ Tuân thanh tâm quả dục đến sắp đắc đạo thành tiên rồi!
Vệ Tuân quấn lại áo choàng tắm, xỏ dép lê, lững thững đến phòng Lâm Hi.
Cậu không hề biết vào lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp của mình đã có khoảng . người xem, censors tràn màn hình, làn đạn kịch liệt chia làm hai phe.
[VCL, là tao điên hay Bính Cửu bị điên hả tụi bây???]
[Cho tao coi! Cho tao coi với!!!]