Đoàn Du Lịch Vô Hạn

chương 11: say đắm tương tây (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khẩu đại bác nhỏ”

Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp của Bính Cửu chia thành sáu màn hình nhỏ, năm gia đình mỗi nhà một cái, ở giữa là màn hình trực tiếp của hướng dẫn viên Bính Cửu.

Tạm thời màn hình này đang ở trạng thái bị mất sóng, phía dưới tràn ngập những cơn mưa bình luận.

[Đến lông cũng trắng??? Ý tôi là tóc của Bính Cửu á, cái kiểu trắng đến trong suốt đó là có thật hả?!!!]

[Thôi đm bớt cái mồm, tao đã kịp xem lông đâu? Tự nhiên bị chặn cmnr!]

[Chặn hướng dẫn viên nhưng bên du khách vẫn còn mấy cha ơi!!!]

[Ừ nhể! Mà không đứa nào tò mò danh hiệu ẩn của Miêu Phương Phỉ à? Phát sóng trực tiếp mà đi chặn danh hiệu. Quê mùa vl!]

[Tôi chỉ muốn xem Bính Cửu thôi! Ruột gan chộn rộn hết rồi đây lày! Ủa mà có ai biết cấp bậc hai con quái vật mà gã vặt lông hôm nay chưa?]

[Thánh Bách Hiểu Sinh lên bài phân tích trên diễn đàn kìa, chạy qua coi lẹ!]

[“Miêu Phương Phỉ là cao cấp một sao, dù cô ta đang mất sức và không giỏi cận chiến nhưng quái vật có thể khiến cô ta không kịp trở tay, ít nhất phải là cao cấp ba sao trở lên. Bính Cửu đối mặt hai con quái vật, chỉ xài mỗi cờ dẫn đường mà đã thắng áp đảo thì thực lực của gã phải cỡ cấp hoàng kim hai sao tiêu chuẩn.” Đây là nguyên văn lời phân tích của thánh Bách Hiểu Sinh.]

[Đạ mú, bứng ông thánh này lên cúng liền, phân tích với tốc độ bàn thờ hay gì!]

[Tên Bính Cửu này giấu nghề chắc luôn, chứ trình cỡ đó làm sao là cấp bạc được?]

[Hướng dẫn viên hệ đồ tể nó vậy, thời gian tử vong đếm ngược càng thấp thì thực lực càng mạnh, người cũng càng điên.]

[Nhưng có mạnh đến mấy cũng đâu thể vượt cấp!]

[Gã khôn vặt thôi, đa số hướng dẫn viên chúng tôi đều đống đô ở cấp bạc. Bởi vì một khi thăng lên cấp hoàng kim, mỗi tháng đều phải nhận đoàn du lịch ở cấp độ cực kỳ nguy hiểm.]

Hướng dẫn viên vừa xuất hiện thì mưa bình luận cũng lặn xuống khá nhiều. Người tự xưng là hướng dẫn viên kia không thèm để ý, tự mình nói tiếp:

[Dù Bính Cửu không thăng cấp nhưng thực lực của gã chắc chắn phải cỡ cấp hoàng kim ba sao, hai con quái vật đó chính là Cáo Bay Xác Sống. Thịt và răng không chỉ mang độc tính rất mạnh mà còn có thể gây ảo giác về thính giác lẫn thị giác, là yêu quái cao cấp năm sao, sống theo bầy và hay ghi thù.]

[Chậc, hẳn Bính Cửu đã khám phá được thắng cảnh mới… Ha ha, trước đây không nghĩ gã điên này lại thú vị đến vậy. Chờ gã về phải đến làm quen mới được.]

Sau khi dòng bình luận của hướng dẫn viên kia biến mất hồi lâu, phòng phát sóng mới ồn ào trở lại.

[Đôi lúc thật sự không muốn nhìn thấy hướng dẫn viên sau khi hết tour. Ám ảnh vl.]

[Đúng đó, đều là người như nhau mà sao số kiếp lại như trời với đất vậy?]

[Bà nội cha nó, hướng dẫn viên có được tính là người đâu?! Đều là lũ điên khùng trốn trại!]

[Suỵtttt, tém cái mỏ lại dùm đi má. Mô Phật!]

[Được rồi, quay lại vấn đề nào mọi người. Tôi hơi thắc mắc, thể lực của Bính Cửu tốt đến thế à? Chỗ đó Đắm say Tương Tây, mà gã còn có tâm trạng ch!ch xoạc hả? Còn xoạc hẳn ba em?]

[Nghe là biết ngay chiếu mới, fan lâu năm thông não cho mày nè, Bính Cửu là thằng hú đạm nhưng yêu cầu cao lắm. Nó chỉ khoái người đẹp thôi.]

[Tui cá đêm nay màn hình của Lâm Hi cũng bị khoá, hê hê.]

[Mắc gì khoá?]

[Ể? Khoá thiệt kìa, không ngờ Bính Cửu gấp vậy luôn á!]

Thấy màn hình phòng Lâm Hi đen thui, fan lâu năm biết ngay Bính Cửu đang giã gạo rồi. Tiếc là bị mosaic hết, có tí phúc lợi cũng not found, keo kiệt vl!

Trong đám fan “ruột” có người chửi mát, có người phổ cập thông tin cho ma mới. Nhưng đang lúc phổ cập hăng máu thì màn hình phòng Lâm Hi đột nhiên sáng lên.

Lâm Hi tắm rửa sạch sẽ, toàn thân trắng nõn hồng hào ngồi ở mép giường, tóc hơi rối, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng như đầm nước xuân. Quần áo vứt lung tung xung quanh căn phòng chật hẹp u ám và ẩm thấp khiến Lâm Hi trông càng đáng thương hơn.

[Ơ, sao không bị khoá?]

Bình luận này tỏ ra nghi ngờ.

[Bính Cửu quất xong rồi hể? Chưa tới năm phút mà?]

Nhóm fan ruột Bính Cửu chưa kịp phản ứng mà cãi theo bản năng.

[Tào lao, Bính Cửu thường chiến cả đêm nha!]

[Chắc gã đi vệ sinh đó! Còn chưa bắt đầu đâu!]

Thế nhưng sau đó, Lâm Hi sửa quần áo qua loa rồi bước khỏi phòng khiến các tấm chiếu cũ chết lặng.

Ê, này, chẳng lẽ xong thật? Còn chưa tới năm phút mà?!!!

Đâu ra chuyện Bính Cửu yếu s!nh lý chứ???

[Tao cừ tao ỉa =))))))), đây là khẩu đại bác Bính Cửu mà chúng mày khoe nãy giờ đó hả? Ôi đm, đại bác phút.]

[Chẳng lẽ gã vào phòng Lâm Hi để thay quần áo thôi à? Má cười gần chết.]

[Nếu vậy sao bị khoá?]

[Hỏi hoài vậy trời? Con nít con nôi xê ra chỗ khác chơi, đây không phải là chủ đề cháu nên thảo luận đâu.]

[Hehe, thôi để anh nói chú nghe, giá trị [email protected] tình hiện tại của Bính Cửu chắc chắn vượt quá điểm. Gã đi đến đâu thì màn hình nơi đó sẽ bị khoá. Người đời vinh danh Mosaic di động nhe!]

[Hihi, thế là tụi mày chưa nhìn thấy Bình Cửu lúc đầy giá trị [email protected] tình rồi. Biệt danh máy dduj di động hổng sai đâu, xác chết gặp gã còn phải cứng mà. Nếu gã không phải tên điên đồ tể, hẳn là khối người ứm ừm với gã đó.]

[Cái đờ mờ!]

Phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu spam “Cái đờ mờ” dày đặc nhìn không thấy đường biên. Bỗng một bình luận bay vọt lên phía trên màn hình, vô cùng bắt mắt. Chính là người tự xưng “fan ruột của Bính Cửu” kia, hắn bỏ ra điểm để thêm hiệu ứng cho bình luận của mình.

[Shit! Màn hình gia đình số bị khoá rồi!]

Gia đình số là Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ! Bị khoá vào lúc này, có nghĩa sau khi Bính Cửu ra khỏi phòng Lâm Hi thì đã vào phòng bọn họ!

[Nam nữ gì cũng húp à?]

Một bình luận đong đầy thắc mắc.

[Lấy… lấy số lượng bù chất lượng hả?]

Có người cược lát nữa Thạch Đào hay Miêu Phương Phỉ ra trước, cược xem Bính Cửu khoái ai hơn? Nhưng kết quả là không ai xuất hiện, cả ba người bọn họ đều ở trong phòng. Bính Cửu thế mà chay mặn ngốn hết!

[Cầm thú!]

Chả biết ai mắng một câu, làm khán giả cả phòng hùa theo lên án Bính Cửu.

[Cầm thú!]

[Đồ đểu!]

“Đây là một quả trứng cổ.”

Trong căn phòng của gia đình số , Vệ Tuân đang rất hứng thú nhìn một quả cầu trắng to bằng trái bóng bàn. Nó trắng tinh không tì vết, khi tiếp xúc với ánh sáng thì nổi màu hồng phấn chứa đựng sức sống mạnh mẽ.

“Đây là phần thưởng tôi nhận được khi đạt danh hiệu Cổ Bà Bà cấp tân thủ.”

Miêu Phương Phỉ vô tình có được Ban Ban, nhưng Cổ Bà Bà cấp tân thủ chỉ được sở hữu một cổ thú nên Miêu Phương Phỉ chưa từng sử dụng quả trứng cổ này.

Đây là vật phẩm cô trân quý nhất, bây giờ phải cắn răng lấy ra nịnh nọt Bính Cửu.

“Bất cứ sinh vật nào bị ấu tể này nuốt xuống, nó sẽ đều trung thành với anh.”

Miêu Phương Phỉ cúi đầu không dám nhìn cẳng chân thon dài trắng trẻo đến chói mắt dưới lớp áo tắm dài của Bính Cửu, nhưng lại không kiềm được mà đỏ mặt.

Sau khi cùng Thạch Đào trở về phòng, hai người tiến hành thảo luận chi tiết, kết quả khiến họ không khỏi thất vọng. Đối với Bính Cửu mà nói, sự thuần phục của Miêu Phương Phỉ không có sức hấp dẫn. Muốn Bính Cửu thay đổi cách nhìn, trừ khi cô lấy ra thứ gì đó quý báu hơn.

Tuy kế hoạch đã đâu vào đấy nhưng không biết vì lý do gì khi Bính Cửu vừa bước vào phòng, đầu óc Miêu Phương Phỉ trở nên trống rỗng rồi hoàn toàn bị gã hấp dẫn, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Trời ơi, sao ngay cả khi Bính Cửu đeo mặt nạ cô cũng thấy gã quá là đẹp trai. Rất muốn, rất muốn vồ lấy gã…

Vệ Tuân nhướng mày: “Chỉ có tác dụng với ấu tể thôi à?”

“Dạ vâng!”

Miêu Phương Phỉ miễn cưỡng tìm lại lý trí, giọng nhỏ xíu, ước sao có cái lỗ để chui tọt xuống đất: “Có điều xác suất thành công của trứng cổ không cao, % thôi… Nhưng nếu sinh vật hung dữ, thì tỷ lệ thuần phục sẽ cao hơn!”

Cô ăn nói khép nép: “Tôi biết không thể nào báo đáp ơn cứu mạng chỉ bằng một quả trứng cổ. Trong chuyến lữ hành kế tiếp, tôi sẽ một lòng trung thành nghe theo anh.”

“Tùy cô.”

Vệ Tuân lười biếng đáp, cậu thấy hơi chán. Xác suất % quá thấp, còn chỉ thu phục ấu tể, trứng cổ màu trắng này hơi cùi.

Có điều nếu cậu không nhận, Miêu Phương Phỉ ngược lại sẽ không yên lòng. Hơn nữa phạm trù sinh vật rất lớn, Cáo Bay Xác Sống cũng là sinh vật, biết đâu quả trứng cổ này sẽ có ích lúc đi khám phá Núi rừng Cáo bay.

Lúc nhận lấy trứng cổ, Vệ Tuân lơ đãng giơ tay để lộ bộ quần áo mới dưới lớp áo tắm dài.

Ừm hứm, cậu vừa thay đồ mới á!

Chỗ Lâm Hi quả nhiên có quần áo sạch của Bính Cửu, bao luôn phụ kiện, kích cỡ phù hợp, hơn nữa toàn là đồ nguyên seal! Quần áo du lịch thoải mái sạch sẽ, tất cotton hút mồ hôi. Điều quan trọng nhất là cỡ giày của Bính Cửu cũng giống cậu! Mang đôi ủng leo núi đúng size, không thấm nước còn ấm áp khô ráo thật sự quá tuyệt vời!

Đối với sự chu đáo của Lâm Hi, Vệ Tuân tính khen nhưng Lâm Hi mặt đỏ tai hồng âm mưu nhào vào người cậu! May là Vệ Tuân né kịp, nếu không cơ thể yếu ớt của cậu suýt nữa đã bị Lâm Hi đè bẹp dí.

May mắn quần áo không bị bẩn.

Sau khi chạy trối chết, Vệ Tuân cố ý khoác áo choàng tắm phủ ngoài quần áo mới. Một là để khỏi bị dơ, hai là cậu thật sự rất lạnh.

Đáng tiếc dù là gái thẳng như Miêu Phương Phỉ cũng không lĩnh hội được hành động chốc thì sửa tay áo, chốc thì vuốt nếp quần của Vệ Tuân là có ý gì.

Thấy Vệ Tuân nhận trứng cổ nhưng vẫn im lặng ngồi trước mặt cô, dường như đang chờ đợi gì đó. Mặt Miêu Phương Phỉ càng đỏ hơn, ánh mắt nghiêm túc như đang đối mặt với vấn đề cực kỳ khó khăn.

Cuối cùng cô hít sâu một hơi, khẽ vươn tay nói nhỏ:

“Để tôi hầu hạ…”

“Không cần đâu.”

Vệ Tuân ngả người ra sau, mặt tái mét khi nhìn thấy vết bùn máu chưa rửa sạch trên tay Miêu Phương Phỉ. Vệ Tuân lại ngửi thấy mùi máu hôi thối như mùi cá trích lên men đóng hộp của Cáo Bay Xác Sống… Đừng nói trên người cậu cũng bị dính mùi này nha!

“Còn chuyện gì nữa không?”

Trước thái độ lạnh lùng đột ngột và sự ghét bỏ không thể che giấu của Bính Cửu, Miêu Phương Phỉ như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy:

“Hết rồi ạ!”

Cô bước nhanh ra cửa với khuôn mặt gần như bốc cháy. Không được, nếu còn ở chung phòng với Bính Cửu e là cô không chịu nổi mà sa đọa mất. Trên đường đến nghĩa trang Tiểu Long, Miêu Phương Phỉ phát hiện Bính Cửu có bệnh sạch sẽ nên cố ý không thay quần áo.

Quả nhiên có tác dụng!

Chán ghê! Sau khi Miêu Phương Phỉ bỏ đi cùng mùi hôi như đống rác, Vệ Tuân cười nhạt một tiếng, uể oải thay đổi dáng ngồi vắt chéo chân. “Làm chuyện +” dù sao cũng là danh hiệu màu xanh da trời, ngoại trừ chặn phát sóng trực tiếp thì vẫn còn tác dụng khác.

Quả nhiên từ biểu hiện của Lâm Hi và Miêu Phương Phỉ, Vệ Tuân đã lờ mờ đoán ra. Thấy dáng Thạch Đào thấy chết không sờn bước ra lúc Miêu Phương Phỉ rời đi, sắc mặt đỏ bừng không dám nhìn cậu thì Vệ Tuân đã xác định.

Hiểu thì hiểu nhưng cậu không có hứng làm gì ai. Cơ thể cậu quá yếu ớt, nên mấy vụ ch!ch xoạc chẳng hề có chút k!ch thích hay hấp dẫn gì với cậu.

“Được rồi, cậu tính cho tôi cái gì?”

Vệ Tuân gọn gàng dứt khoát, hai người Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào này rõ ràng đang muốn quy phục cậu. Đồ dâng tới mồm ngu gì Vệ Tuân bỏ qua. Vừa rồi Vệ Tuân phân tâm nhìn thoáng qua điểm của mình, phát hiện nó tăng từ lên .

Vệ Tuân đoán, cậu làm chuyện + khiến màn hình bị khoá nhưng khả năng cao trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu còn có màn hình của người khác. Nói như vậy, không biết bản thân cậu bị chèn mosaic hay mọi không gian có bóng dáng cậu đều bị khoá hết?

Tuy khách sạn nói cấm hướng dẫn viên và du khách giao dịch điểm, nhưng Vệ Tuân chưa từ bỏ ý định. Miễn khoá màn hình thì làm gì cũng có ai biết đâu?

Thạch Đào, anh trông hết vào cưng á!

“Thạch Đào, cậu có mấy điểm?”

Vệ Tuân hỏi thẳng khiến Thạch Đào vô thức ngước mắt lên nhìn mình, sau đó hắn lập tức nhắm chặt mắt, sắc đỏ lan từ cổ đến tận mang tai. Hắn đang cố gắng thoát khỏi sự cám dỗ nào đó, to giọng nói:

“Tôi có điểm!”

Đù má, đại gia!

Ánh mắt Vệ Tuân nhìn Thạch Đào dần thay đổi, nhưng ngay sau đó Thạch Đào chán nản, lí nha lí nhí nói: “Anh, anh Cửu, tôi biết anh chê chút điểm này của tôi. Tôi cũng không có, không có nhiều thứ tốt như chị Phương Phỉ.”

Tôi không chê!

Vệ Tuân thầm hò hét trong bụng nhưng Thạch Đào vẫn nhắm chặt hai mắt, nào thấy vẻ mặt suy sụp của Vệ Tuân. Hình như hắn tính đã làm thì làm cho trót, Thạch Đào đột nhiên thò tay phải đưa một thứ cho Vệ Tuân, lớn tiếng nói:

“Chỉ, chỉ có thứ này… hẳn sẽ hữu dụng với anh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio