“Anh ơi, anh đừng nóng! Tụi mình vẫn đủ điểm mua thêm đồ cho hướng dẫn viên Bính mà, dù chẳng bao nhiêu nhưng tiêu một ít cũng không sao đâu.”
Úc Hòa Tuệ an ủi Úc Hòa An, lời cậu ta đã khơi dậy sự đồng tình của nhiều người.
“Không sai, dọc đường anh Cửu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể làm tên khốn vô ơn được!” Vương Bành Phái vỗ bàn thật mạnh, nói khẳng khái.
“Đúng vậy, đâu ai ngờ chúng ta đều sống sót chứ!”
Đôi mắt đẹp của Miêu Phương Phỉ sáng ngời, dường như còn có tinh thần hơn cả ban đầu: “Nếu không có hướng dẫn viên Bính, e chúng ta đã chết hơn phân nửa rồi!”
“Nếu chỉ cảm ơn suông thì hời hợt quá!”
Hầu Phi Hổ gật đầu đồng ý, nhìn quanh một vòng rồi khẽ nói: “Dù đắt thế nào cũng phải mua, đây là vì điểm tham quan kế tiếp của chúng ta, có đạo cụ sẽ dễ qua ải hơn, với cả…”
Không chỉ vì bảo vệ an toàn cho bản thân, mà còn để đóng góp một phần cho hướng dẫn viên Bính.
Đúng vậy!
Mọi người gật đầu đồng ý, Triệu Hoành Đồ hừ lạnh nhưng cũng không phản đối.
“Thế khi nào bắt đầu mua?”
Úc Hòa An đã hết kiên nhẫn, hắn ta chà hai tay, muốn dâng điểm đến trước mặt Bính Cửu ngay lập tức.
“Tùy thuộc vào hướng dẫn viên Bính thôi.”
“Hướng dẫn viên Bính sẽ quyết định thời gian mua.”
“Hay là hỏi anh Cửu xem nhỉ?”
“Hỏi hướng dẫn viên Bính chừng nào mới được mua hả?”
“Giờ chạy đi hỏi luôn được không ta?”
Lúc Vương Bành Phái đưa ra lời đề nghị thì mọi người chợt im bặt, ai nấy dòm nhau. Thạch Đào cười khan, nói:
“Haha, quấy rầy anh Cửu không hay lắm đâu.”
“Phải đấy.”
Miêu Phương Phỉ cũng cười, nhưng nụ cười đượm đầy xấu hổ: “Hướng dẫn viên Bính đã vất vả suốt cả chặng đường rồi, anh ấy cần phải nghỉ ngơi lấy sức.”
“Đúng đúng.”
“Chuẩn rồi.”
Các du khách khác gật đầu.
“Xùy!”
Lâm Hi chẳng nể nang mà cười nhạo, giọng khinh thường: “Nhìn cái điệu bộ nhát gan của mấy người cứ như đi gặp Diêm vương không bằng, anh Cửu có ăn thịt mấy người đâu mà sợ!”
Dứt lời, chẳng biết gã nghĩ đến gì mà cười khẽ, ánh mắt mơ màng rồi lẩm bẩm: “Nếu ăn thì anh Cửu chỉ “ăn” tôi thôi.”
Ờ…
Mọi người đã quen với cái tính của Lâm Hi, trừ Triệu Hoành Đồ đang ngửa đầu trợn mắt ra thì những người khác không buồn để ý đến gã, chỉ lo thảo luận với nhau, cuối cùng quyết định không làm phiền Bính Cửu, để Bính Cửu nghỉ ngơi cho lại sức rồi muốn bán khi nào thì bán.
Nhưng sự thật là cả bọn đều sợ Bính Cửu.
Không hiểu tại sao, ai cũng cảm thấy hướng dẫn viên Bính không phải người bình thường.
Không ai dám chủ động đi tìm gã.
“Mua sắm là khỉ gió gì nữa đây?”
Bên này với phiếu trải nghiệm phòng VIP, Vệ Tuân lại được ở phòng Tổng thống lần nữa, cậu đã tắm đến năm lần mới rửa sạch mùi hôi bám trên người, sau đó bước vào bồn tắm để ngâm mình.
Lúc mới về phòng, Vệ Tuân đã nghe thấy lời nhắc nhở từ khách sạn.
[Bạn đã được giảm giá %]
Giảm giá %? Giảm giá gì cơ?
Tắm rửa sạch sẽ xong, Vệ Tuân mới có thời gian xem nhắc nhở của khách sạn. Nhưng coi rồi thì cậu tá hỏa, suýt nữa nhảy khỏi bồn tắm.
[Hướng dẫn viên là nhân viên và cũng là gương mặt đại diện cho khách sạn. Đề nghị hướng dẫn viên luôn giữ lòng trong sạch, đừng sa chân vào vực thẳm của sự tha hóa!]
“Giảm giá %?”
Vệ Tuân đang ngâm trong bồn tắm, thử bắt chước động tác của Ô Lão Lục, thò ngón cái và ngón trỏ, các ngón khác thì cuộn lại tạo thành hình cây ‘súng’. Cậu nhớ lúc đó mình đã xòe cả bàn tay.
“Chắc ổng tưởng mình đòi giảm % chứ gì?”
“Ồ!”
Vệ Tuân bừng tỉnh: “Hóa ra ông già dơ dáy đó mặc cả với mình.”
“Đệt, thế mà lúc đó không hiểu!”
Vệ Tuân đứng dậy khỏi bồn tắm, cậu tức đến mức ngay cả mặt nạ cũng không che nổi, phẫn nộ nói: “Má nó, bị ổng lừa rồi!”
Vệ Tuân nóng lòng muốn tìm Ô Lão Lục cãi lý, nhưng nhìn cơ thể mới tắm rửa sạch sẽ rồi nhớ đến cái đống máu bẩn và lũ giòi bọ, hơi thở hôi thối tanh tưởi kia…
Vệ Tuân điên máu ngồi trở lại bồn tắm.
“Ông già này đúng là cậy bẩn hành hung mà.”
Vệ Tuân nhớ khi vừa vào phòng là ông ta đã ra tay trước, tỏ ý “đúng giá, không bớt”.
Sau đó bị cậu bứng rụng đầu.
Ông già này rất mạnh, tuy rớt đầu nhưng rõ ràng lão đâu có chết, còn tính giảm giá thêm % cho cậu nữa nhưng không phải vì sợ Vệ Tuân vồ đứt đầu mình.
Lúc ấy ông ta cứ dòm cánh tay trái của Vệ Tuân lom lom.
Cánh tay trái, lại là cánh tay trái. Vệ Tuân nhìn hình xăm cánh bướm màu xanh tím trên cổ tay trái mình.
“Hửm?”
Vệ Tuân chớp mắt so sánh vị trí hình xăm, sờ cằm suy tư: “Hình xăm này… đang bò lên trên à?”
Vệ Tuân nhớ ban đầu hình xăm nằm ở giữa cổ tay trái, vừa khéo bị che khuất dưới mép găng tay cụt ngón, nhưng bây giờ nó đã ‘bò’ lên trên cánh tay khoảng cm. Giờ nó không còn ở cổ tay nữa mà là nằm phía trong cẳng tay.
“Gì vậy ta?”
Vệ Tuân tò mò, bất kể nhân viên chăm sóc khách hàng có phát hiện hay không thì thái độ của Ô Lão Lục, sức mạnh tiềm ẩn khi cậu cầm cờ bằng tay trái và việc bây giờ hình xăm di chuyển đều cho thấy thứ này không hề đơn giản.
Vệ Tuân đã thử hỏi khách sạn nhưng không nhận được câu trả lời, đến bây giờ cậu vẫn chưa biết mảnh bướm này là gì.
Nếu là đồ của khách sạn thì tại sao gia đình cậu lại có được? Hơn nữa còn để lại những mảnh vỡ? Bọn họ quên mang theo, hay là chắc chắn Vệ Tuân sẽ đến khách sạn trong tương lai?
“Sao giống anh em Hồ Lô cứu ông nội thế nhở?”
Vệ Tuân chẳng những không cảm thấy chuyện này quái dị hay sởn gai ốc, mà còn phè phỡn cười cợt.
Nếu bố mẹ và anh trai cậu thật sự bị khách sạn bắt cóc, thêm nữa lúc này cậu cũng đang ở khách sạn, vậy thì cả nhà bọn họ đâu có giống Hồ Lô đi cứu ông nội mà phải là từng người một bị bắt cóc mới đúng. Bị khách sạn bứng nguyên cả ổ.
Có điều Vệ Tuân không thấy áp lực chút nào, anh trai mạnh hơn cậu nhiều, từ nhỏ Vệ Tuân đã biết điều này.
Trong thời gian cậu bị bệnh phải nằm viện, anh trai cậu đã lớn lên dưới sự giáo dục của giới thượng lưu, anh ấy học rất nhiều và cái nào cũng giỏi, chuẩn con nhà người ta. Xét về năng lực và thủ đoạn, anh trai cậu luôn có thể phát huy hết khả năng, bỏ xa người thường. Anh ấy mới là người thừa kế chân chính của gia tộc.
Đến anh trai cậu mà còn hết cách, Vệ Tuân cũng đành bó tay thôi. Nếu có anh trai ở đây thì liếc sơ là ảnh biết Ô Lão Lục muốn bày trò gì ngay, đừng mơ lừa được ảnh.
Nghĩ xong Vệ Tuân lại nổi đóa, đệt cụ lão già giảm cho mình có %.
Chủ yếu là thật mất mặt, chứ điểm của Vệ Tuân vẫn còn nhiều.
Thông tin hiện tại của Vệ Tuân:
[Thông tin hướng dẫn viên du lịch]
[Danh hiệu: Bính Cửu (chỉ trong hành trình này)]
[Xếp hạng: Hạng bạc năm sao (xếp hạng Bính Cửu) +]
[Đếm ngược thời gian tử vong ::]
[Điểm: .]
[Giá trị ô nhiễm tinh thần (SAN): ]
So với g!ết chết Hữu thống lĩnh Cáo Bay xác sống thì việc hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên đã mang lại cho Vệ Tuân khoảng hơn . điểm!
. điểm không phải là phần thưởng của nhiệm vụ, mà là từ phát sóng trực tiếp.
[Còn sống, sống cả bầy luôn mấy má!]
Ở một nơi mà Vệ Tuân không nhìn thấy, trải qua sáu ngày năm đêm trong phòng phát sóng trực tiếp của Đắm Say Tương Tây là một rừng khán giả đang ăn mừng cuồng nhiệt.
[Trời má, tôi cá độ ăn rồi quý vị! Không ai chết hết! Đệt mợ Bính Cửu là thánh cmnr!]
[Má, tui quỳ luôn! Còn full team luôn mới kinh chứ!]
[Team gã có ai mạnh đâu mà sống dai quá vậy?! Đéo tin được luôn!]
[Có hướng dẫn viên ngon như Bính Cửu thì rinh tui đi đâu, tui cũng chịu hớt á! Huhu giỏi vcl!]
[Má cười ỉa, chúc mừng gì đó hả cái lũ chim non? Bính Cửu thì tuổi lòn gì được ngồi chung mâm Ất Tứ Thập Cửu? Ôi đệt mẹ hên thôi, độ khó trong chuyến Đắm Say Tương Tây nó khác nhau đó bọn mày hiểu không?]
[Bính Cửu mới chó ngáp phải ruồi có một lần mà tụi mày gáy to thế??]
Mấy câu khịa toxic đó vừa trồi lên đã bị cơn mưa bình luận dập tắt ngay lập tức.
[Ủa gì dạ ba? Thua cá độ rồi phớ hơm =))))))) chắc giờ còn mỗi cái quần xì chứ gì =))))))))]
[Má cừ muốn sảng! Thôi té hộ bố(), bữa thằng nào la ‘Đắm Say Tương Tây khó vcl, thế nào Bính Cửu cũng tạch cả đoàn’, giờ bắt đầu quẹt mồm bảo dễ à? Thôi đm bọn mày là nhất.]
() Nguyên văn là 笑死企鹅肉, nghĩa là cười chết chim cánh cụt, được sử dụng để cố tình chọc tức hoặc làm gián đoạn bất kỳ lời nói và cảm xúc nào mà bạn không muốn nghe.
[Quê chữ ê kéo dài. Thôi té qua phòng Ất Tứ Thập Cửu của tụi mày đi cho bớt nhục. Được trang chủ đề cử này nọ đồ mà, còn la liếm bên đây chi? Ủa quên, nãy mới bị anh Cửu bọn tao đá xuống, chắc giờ văng ra khỏi trang đề cử rồi đúng hông =))))))]
[Há há há!!!]
[Chí mạng =)))))]
Đừng thấy sự sôi nổi trong phòng live stream của Bính Cửu với hơn , khán giả đang ăn mừng lúc này mà lầm, trên thực tế chỉ vài giờ trước, cũng chính là lúc đám Vệ Tuân vừa đuổi xác chết ra khỏi nghĩa trang Tiểu Long thì tất cả người trong phòng live vẫn đang nghiêng về một phía.
Đa số bình luận đều chê bai xem thường lữ đoàn của Bính Cửu.
Phòng Bính Cửu và phòng của Ất Tứ Thập Cửu đều được đề cử trên trang chủ Khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu, mục “Khu vực châu Á”.
Khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu trải dài khắp thế giới, quy mô ngoài sức tưởng tượng, chỉ riêng hoạt động hàng ngày ở châu Á đã có thể ổn định ở mức khoảng một triệu người, trong đó hoạt động sôi nổi nhất là khu phát sóng trực tiếp.
Các hướng dẫn viên được đề cử trên trang chủ thường có chút tiếng tăm, thu hút rất nhiều sự chú ý của khán giả.
“Ghê thật, cái này là đấu tay đôi rồi còn gì?”
Tại một thị trấn nhỏ ở miền nam Trung Quốc, trên tầng sáu khu dân cư bình thường, đợi bà vợ ngủ say, ông Lý lẻn bò khỏi giường đến phòng khách xem phát sóng trực tiếp.
Ứng dụng của khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu có thể trình chiếu trên mọi phần mềm, ngoại trừ du khách hoặc hướng dẫn viên được chọn vào khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu thì người bình thường đều không thể xem được.
Ông Lý coi phát sóng trực tiếp trên TV, màn hình bị chia đôi, hai bên là hai tấm áp phích.
Áp phích bên trái là [Tương Tây dẫn xác], góc dưới bên trái của tấm áp phích in hình một hướng dẫn viên tóc trắng cầm cờ đỏ, đeo mặt nạ ma quái bằng đồng chỉ lộ nửa cái cằm, khoé môi nhợt nhạt khẽ cong như ma cà rồng. Nửa thân trên [email protected] trụi gầy gò trắng mịn, hoa văn hoa hồng thanh nhã có gai hằn lên làn da tái xanh ở bụng dưới như dấu vết quyến rũ mập mờ, nhìn cực kỳ đẹp.
Sau lưng gã là hàng cương thi mặc đồ thời nhà Thanh với khuôn mặt xanh đen. Cơn mưa nặng hạt trút xuống ngọn núi bị bao phủ bởi lớp sương mù xanh đậm mịt mờ, nhóm cương thi đặt tay lên vai du khách xếp thành hàng dài nhảy trên những con đường núi hiểm trở quanh co. Góc trên bên phải tấm áp phích là thấp thoáng đàn cương thi khác đang lặng lẽ theo đuôi đầy ác ý.
Áp phích bên phải là [Thiên Môn động chuyển], cũng giống như áp phích bên trái, góc dưới bên phải cũng in hình hướng dẫn viên cầm cờ màu xanh lá cây. Sắc mặt hắn ta vàng vọt với xương gò má nhô cao mang dáng dấp của người Đông Nam Á, đôi mắt như hai viên thủy ngân đen nhìn thẳng vào tấm áp phích, ánh mắt điên cuồng.
Mái tóc đen dài của hắn ta ngo ngoe khắp nơi, một lọn tóc quấn lấy cổ của một du khách, du khách bị tóc của hắn ta quấn lấy trông như một con rối, vẻ mặt đau đớn tê dại. Phía sau hắn ta là ngọn núi chính của dãy Thiên Môn, ngay giữa là hang động sâu không thấy đáy. Ngọn lửa xanh u ám cháy từ hai bên chân núi đến giữa động Thiên Môn, vầng trăng tròn vành vạnh như một cái đĩa. Ngay giữa động, ánh trăng bạc chiếu sáng mơ hồ phác họa ra một cái đầu cáo với mái tóc bạc trắng, gương mặt dài nhọn treo nụ cười ẩn hiện.
Ngay bên dưới hai tấm áp phích này có mấy dòng chữ màu đỏ đối xứng, nội dung như sau:
[Bí ẩn khu nghĩa trang – Giải mã Hung Cốt.]
[Xác chết bị tra tấn – Một thế kỷ anh hùng nghĩa sĩ.]
[Tiếng chuông lượn lờ – Đến cuối cùng ai mới đạt thành ước nguyện?]
[Suỵt, im nào! Tương Tây đuổi xác, người sống chớ gần!]
Bên phải là:
[Thác Rừng Xác Treo – Khí độc ẩn giấu]
[Oan hồn trăm năm – Hồ tiên nghìn tuổi]
[Ma trơi khắp nơi – Đến cuối cùng ai mới đắc đạo thành tiên?]
[Than ôi, kỳ cảnh nghìn năm, Thiên Môn động chuyển!]
“Quỷ tóc Ất Tứ Thập Cửu được đề cử trên trang chủ à?”
Ông Lý lẩm bẩm, vẻ mặt khó chịu. Chỉ trong phần đề cử trên trang chủ mới có áp phích mở đầu, sau khi áp phích biến mất, ông bấm chọn khu phát sóng trực tiếp châu Á như thường lệ, vài người bạn thân của ông đã kết nối trong nhóm WeChat, đang cùng nhau xem chương trình.
[Đệt cụ cái thằng Quỷ tóc Ất Tứ Thập Cửu chó má này còn chưa ngỏm hả?]
Có người phàn nàn đầy căm ghét ghê tởm.
[Hừ, du khách chết sạch mà nó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy.]
Có người khịa nhưng giọng thì bất lực.
Quỷ tóc Ất Tứ Thập Cửu là hướng dẫn viên khá nổi tiếng ở Đông Nam Á, trong số các hướng dẫn viên cấp vàng thì hắn ta là kẻ thích mở phát sóng trực tiếp nhất, lập hội nhóm và lưu giữ rất nhiều vlog. Nhưng ông Lý và những người khác đều căm ghét và sợ hắn ta, thậm chí nhìn thôi đã thấy rén.
Bọn họ chỉ dám chửi ở đây, chứ gặp phải hắn ta trong chuyến hành trình thì đành chấp nhận số phận đen đủi thôi.
Quỷ tóc Ất Tứ Thập Cửu rất độc đoán, tàn nhẫn và đầy mùi máu tanh. Các du khách thường bị hắn ta tra tấn ở điểm tham quan cuối cùng, bóc lột đến tận giọt cuối cùng. Ai dám chống đối hay trái ý hắn thì đừng mơ sống sót trở về.
Nhiều hướng dẫn viên thích sử dụng chiến thuật nuôi heo(), mà Ất Tứ Thập Cửu chính là kẻ khét tiếng nhất. Một khi số điểm du khách đóng góp khiến hắn ta không hài lòng hay ai đó cãi lời, hắn ta sẽ nghiền nát họ ngay lập tức, cuối cùng khống chế và biến họ thành con rối để tra tấn sai khiến.
() Chiến thuật nuôi heo aka nuôi trong game Vương giả vinh diệu: VGVD là game v, thường là sp, ad, ap, jg với tank, chia làm đường đánh là top, mid và bot (Trên, giữa, dưới). Tank đi đường trên, Ap là tấn công phép đi đường giữa, Ad là tấn công vật lí, đi đường dưới với Sp, Jg là đi rừng đánh quái rừng. Chiến thuật bình thường là như thế, nhưng mà cái chiến thuật này thì sẽ là sp tấn công. Sp không ăn kinh tế (aka tiền), Mà dồn hết cho tấn công mua trang bị, như chiến thuật cũ thì phải tới giữa game ad mới đủ trang bị xịn để đánh địch, nhưng như cách này thì đầu game đã áp đảo đối phương rồi.
Người thân hay bạn bè của du khách muốn chuộc người thì phải trả số điểm gấp ngàn lần, để rồi rơi vào cảnh táng gia bại sản. Thủ đoạn hốt tiền của Ất Tứ Thập Cửu cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả xương khô cũng bị hắn ta vắt ra nước!
[Tới điểm tham quan mấy rồi ta? Sao đoàn của Ất Tứ Thập Cửu còn có năm người vậy?]
Có người nghi ngờ. [Đến điểm cuối rồi hả?]
Mặc dù hướng dẫn viên dùng chiêu nuôi heo rất ghê tởm, thế nhưng Ất Tứ Thập Cửu lại khá cao tay nên được các hướng dẫn viên và đông đảo du khách hưởng ứng. Bởi vì heo phải nuôi lâu thì mới mập, nếu không xảy ra tình huống bất trắc thì hướng dẫn viên sẽ không ‘giết heo’.
Miễn sống đến cuối hành trình, nhiều người đã hài lòng lắm rồi. Về phần điểm và đạo cụ kiếm được thì tặng hướng dẫn viên hết cũng được. Đa số hướng dẫn viên nuôi heo sẽ không bóc lột quá tàn nhẫn, dù sao cũng cần duy trì để phát triển bền vững.
Trừ những hành trình đặc biệt thì lữ đoàn bình thường sẽ có tối thiểu tám người, mà trên áp phích của Ất Tứ Thập Cửu chỉ vỏn vẹn năm người, khán giả vừa nhìn đã thấy có gì đó sai sai.
Heo chưa mập mà Ất Tứ Thập Cửu đã muốn giết thịt rồi sao?
[Hiểu luôn, mới điểm tham quan đầu tiên thôi đó!]
Mọi người giật mình, đọc kỹ phần giới thiệu rồi lắp bắp.
[Má nó! Đắm, Đắm say Tương Tây luôn hả?]
[Hai hướng dẫn viên cùng dẫn đoàn Đắm Say Tương Tây?! Ôi đệt, hèn gì được đề cử trên trang chủ, này khác gì đấu tay đôi đâu?]
Ở khu châu Á, chuyến hành trình được chia năm mức độ: an toàn, khó, nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm và vô giải. Trong đó mức nguy hiểm lại chia thành năm mức nhỏ là ‘Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu’, dưới tình huống bình thường, những hành trình ở mức nguy hiểm phát sóng trực tiếp sẽ không được đề cử trên trang chủ của khu vực châu Á mà chỉ có thể luân phiên ở vị trí khuyến nghị nhỏ trong kênh.
Nhưng một vài hành trình ‘đặc biệt’ thì khác.
Mỗi mức độ khó đều có vài hành trình đặc biệt, như ‘mức nguy hiểm’ gồm: [Đắm say Tương Tây], [Thành phố bị cô lập Cửu Long], [Tiết vong linh ở Mexico]…, ‘mức cực kỳ nguy hiểm’ gồm: [Sinh tồn nơi băng đảo], [Con thuyền ma ở Bermuda] hay [Thung lũng chết ở California]…
Những hành trình được tách riêng đặc biệt kiểu này đều ‘siêu khó’. Độ khó sẽ tăng lên gấp mấy lần ban đầu! Một khi hành trình ‘siêu khó’ như vậy xuất hiện thì việc nhảy hạng lên vị trí được đề cử phát sóng trực tiếp là khá dễ, chưa kể lần này có tới hai hướng dẫn viên cùng dẫn đoàn Đắm Say Tương Tây.
[Sợ thật! Chưa qua điểm tham quan đầu tiên mà đã chết ba mạng?]
Bạn lão Lý bắt đầu khịa: [Thằng Ất Tứ Thập Cửu bị ngu à, gác cổng cấp vàng mà dám dẫn đoàn Đắm Say Tương Tây? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Đã thế còn đi đấu đá với người ta, nhìn hướng dẫn viên bên kia xem, Ất Tứ Thập Cửu đúng là thằng ngu hết thuốc chữa.]
[Ngu con mẹ mày chứ ngu, một hướng dẫn viên du lịch mạnh như anh Tứ Thập Cửu dẫn đoàn siêu khó là chuẩn không cần chỉnh nha!]
[Dốt thì dựa cột mà nghe, coi chừng anh Tứ Thập Cửu của bọn tao gọt đầu bôi vôi mày bây giờ!]
[Anh Ất Tứ Thập Cửu cố lên, nhất định phải vượt qua được Đắm Say Tương Tây nha!]
Người kia vừa đăng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức bị một đám bu lại vả tới tấp muốn chui luôn xuống lỗ. Gã ta tức quá nên gõ tiếp.
[Ngu vừa thôi… Đm bọn mày không phải du khách à, còn đi bênh thằng hướng dẫn viên rác rưởi đó?]
[Được rồi mỗi người bớt một câu đi, hơi đâu đi cãi nhau với bọn nó. Xả ở đây thôi, chạy vào phòng live stream của tụi nó chi cho bị chửi vậy không biết.]
Ông Lý khuyên nhủ người nọ, sau đó lắc đầu cười bất lực.
[Hầy, đều là người số khổ như nhau hết.]
Đây không phải chuyện lạ, rõ ràng thủ đoạn của Ất Tứ Thập Cửu rất tàn nhẫn đẫm máu, bóc lột du khách nặng nề nhất nhưng fan cuồng của hắn ta đông vô kể, cả đám như người bị mắc hội chứng Stockholm vậy. Mỗi lần hắn ta đăng vlog đều hét giá trên trời, thế mà rất nhiều người giẫm đạp lên nhau để mua cho bằng được.
[Hướng dẫn viên nuôi heo như nuôi trùng độc ấy, toàn nuôi ra một lũ điên khùng.]
Có người mỉa mai.
[Hướng dẫn viên nuôi heo cũng phải tầm cỡ mấy tên đồ tể cơ, càng máu lạnh thì bọn nó càng khoái.]
Mọi người lập tức im bặt, ông Lý thở dài não nuột. Mấy ông anh của ông đã từng bị rất nhiều hướng dẫn viên tra tấn. Gặp cấp thấp còn đỡ, những hướng dẫn viên du lịch cấp thấp chưa đến mức tàn nhẫn đen tối như thế, thỉnh thoảng còn giúp đỡ các du khách, nói chung dễ xoay sở.
Các lữ đoàn lớn mạnh mẽ phía trên đều có hướng dẫn viên của riêng mình, miễn cưỡng có thể coi là hợp tác với nhau và ít khi trở mặt.
Thê thảm nhất là nhóm du khách trung cấp, không đủ điều kiện để gia nhập lữ đoàn lớn, cũng không đủ điểm để thành lập lữ đoàn riêng cho mình. Chỉ có thể hành động đơn độc hoặc cùng bạn bè tham gia vào các lữ đoàn tạp nham, đụng trúng hướng dẫn viên loại nào thì còn phải xem ý trời.