Hướng dẫn viên đều là lũ điên, đồ tể, ác quỷ.
Tuy hướng dẫn viên nuôi heo thường dùng chiêu trò hành hạ du khách, nhưng bọn họ lại được du khách chào đón nhất. Bởi vì thường bọn họ không giết du khách mà sẽ ‘nuôi’ đến cuối hành trình. Hướng dẫn viên càng giỏi nuôi heo thì thủ đoạn càng tàn ác, và càng có đông đảo người săn đón.
Ất Tứ Thập Cửu chính là một trong nhiều hướng dẫn viên thích sử dụng lối đánh nuôi heo nhất.
[Nghe đâu ngoài đời, Ất Tứ Thập Cửu còn được vài đại gia du khách bao nuôi đó, má cung phụng nó y như vua vậy!]
[Hầy, cái thứ chẳng ra thể thống cống rãnh gì.]
Ông Lý hơi nản lòng, số hành trình ông và những người bạn trải qua không nhiều, mấy anh em thường hay tụ tập với nhau cũng ít bị tra tấn. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì họ cũng biến thành kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ mà thôi.
Trong vũng lầy đen tối và bốc mùi hôi thối, ngẫu nhiên tìm được một cục bùn không hôi tanh thì ai cũng sẽ tranh nhau trây trét lên người, sợ bị người khác cướp mất.
Cứ phải khổ sở vậy đấy.
[Hướng dẫn viên còn lại là ai vậy? Chưa gặp bao giờ. Để tôi nhìn cái nào… Á đù, vẫn còn tận tám người.]
Người mới bị chửi hội đồng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa chịu bỏ cuộc, khịa tiếp.
[Tụi mày mở to mắt lên mà coi thực lực chân chính kia kìa, người ta gánh cả đoàn ở Đắm say Tương Tây đấy. Còn anh Ất Tứ Thập Cửu của tụi mày ấy hả! Ôi đm còn chưa qua địa điểm tham quan đầu tiên đã bay mẹ ba mống.]
Bình luận này quá chí mạng, nên nhất thời không ai cãi cùn nữa. Người đàn ông khịt mũi, nhảy đến phòng phát sóng trực tiếp của [Tương Tây dẫn xác], thưởng một phát điểm cho bõ tức. Số điểm thưởng của ông ta thậm chí còn được hiển thị to đùng giữa cơn mưa bình luận, ông Lý thấy vậy khuyên bảo:
[Lâm Tử, đừng hấp tấp, ông để dành điểm cho mình đi, mấy hướng dẫn viên tầm cỡ đó không thèm số điểm còm cõi này của chúng ta đâu.]
Giọng ông Lý đột nhiên im bặt, Lâm Tử cũng không thèm để ý vì gã đang bận hối hận cho số điểm tặng trong lúc xúc động của mình, căng da đầu bảo.
[Hừ, tôi muốn cược một ván xem sao. Tôi cá là toàn bộ du khách của lữ đoàn này sẽ sống sót hết, năng lực của gã kia khá lắm, nếu cả đoàn còn sống thì gã sẽ kiếm được bộn tiền. Làm gì đến lượt thằng hướng dẫn viên như Ất Tứ Thập Cửu…]
[Không, không phải…]
Giọng ông Lý bỗng hoang mang như bị nghẹn trong cổ họng, mang theo sự kinh hoàng không dám tin: [Không, không phải, không thể nào, đệt mợ! Lâm Tử ông, ông nhìn kìa, danh hiệu của hướng dẫn viên bên trái là gì đó?]
[Danh hiệu gì? Tôi không nhìn kỹ, hình như có số thì phải, chắc Ất Cửu hoặc Ất Thập Cửu gì đó? Này, ông không sao chứ, sao giọng của ông…]
Lâm Tử lo lắng cho ông bạn già, vô tình liếc nhìn tiêu đề của phòng phát sóng trực tiếp: [Là Ất Cửu hả, thật không đây, cấp bậc như hắn mà còn mở phát sóng trực tiếp à… Ủa, đâu phải!]
Lâm Tử sững người, đôi mắt trừng to như mắt cá vàng, mồm há hốc, cổ họng như bị siết chặt phát ra tiếng ‘khục khục’ vô nghĩa, một lúc sau ông ta mới đột nhiên hít sâu, cả người co giật, nói liền tù tì ba chữ “Vãi”.
[Vãi! Vãi!! Vãi!!!]
[Đúng, là Bính Cửu, danh hiệu của hướng dẫn viên này là Bính Cửu!]
[Gã chỉ là một hướng dẫn viên hạng bạc năm sao thôi mà! Ôi vcl thật!]
Cả phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ, vô số cơn mưa bình luận chạy ào ào trên màn hình, nếu không phải server của khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu thuộc dạng trâu thì e đã sập phòng rồi.
[Hướng dẫn viên cấp bạc dẫn đoàn Đắm say Tương Tây á?? Rồi tao bị quáng gà hay khách sạn bị điên vậy tụi bây???]
[ĐM méo tin, tao bị ảo giác chắc luôn!]
[Bính Cửu cũng xứng được gọi là anh Cửu, chung mâm với anh Ất Tứ Thập Cửu à?? Há há, bớt xàm dùm tao.]
[Đéo phải đâu, thực lực Bính Cửu cũng ngang mấy người trong đoàn thôi, sao gì có cửa làm hướng dẫn viên cấp bạc?]
[Thay người à? Hay đạo cụ che danh hiệu? Hay con rối? Hay là hình nộm giả trang???]
[Giả đấy, chắc luôn! Tao từng theo đoàn của Bính Cửu dẫn rồi, gã là thằng hướng dẫn viên đồ tể, làm gì cho ai sống đến giờ này được? Sure kèo là không phải!]
[Hướng dẫn viên đồ tể?? Có ai thấy gã giống hướng dẫn viên đồ tể miếng nào không? Đm vô lý vl!]
[Hướng dẫn viên đồ tể sao? Không thể nào!]
Lâm Tử kinh ngạc thốt lên, dòm tới dòm lui phòng phát sóng trực tiếp ‘Tương Tây dẫn xác’.
[Bính Cửu có giống kẻ điên đâu, mấy du khách theo gã chẳng ai bị thương hết. Công bằng mà nói, không hướng dẫn viên nào nuôi heo tốt hơn gã đâu.]
[Sao có thể là hướng dẫn viên đồ tể chứ?]
Hướng dẫn viên đồ tể là loại mà du khách không muốn chạm mặt nhất, may mắn số lượng hướng dẫn viên kiểu này khá ít. Thực lực tiềm ẩn của bọn họ luôn cao hơn thứ hạng, dễ dàng phát huy sức mạnh tuyệt đối lúc chiến đấu, thậm chí còn g!ết chết quái vật cao cấp hơn mình, đánh chết mới thôi. Hiển nhiên là hướng dẫn viên có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất!
Nhưng đồng thời cũng được mệnh danh là ‘kẻ điên’, vì trong mắt bọn họ, du khách chỉ là những động vật bốn chân, mỗi lần hướng dẫn viên đồ tể dẫn đoàn nào thì đến cuối cùng du khách trong đoàn đó đều phơi thây cả.
“Bính Cửu khá mạnh đấy! Nếu tính sơ, thực lực của gã cũng phải hạng vàng bốn sao, thời gian đếm ngược tử vong khoảng chừng dưới ba ngày, còn thấp hơn giá trị an toàn mà khách sạn quy định nữa. Đây là điểm đặc thù của hướng dẫn viên đồ tể.”
Trong sảnh ảo của khách sạn, vài người cũng đang chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp này. Người nói chuyện có khuôn mặt bình thường, dáng người bình thường, ngoại hình cũng bình thường nốt, tay cầm cây bút lông màu vàng nhạt viết xoàn xoạt trên miếng da dê, thỉnh thoảng ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu vàng.
Dù rằng hình ảnh của hướng dẫn viên hay bị chặn vì ‘mấy trò +’ của Bính Cửu, nhưng chỉ qua lăng kính của các du khách, khán giả vẫn có thể nhận thấy nhiệm vụ lần này nguy hiểm đến mức nào.
“Do thời gian đếm ngược tử vong cực kỳ thấp nên hướng dẫn viên đồ tể rất mạnh, và cũng rất điên rồ, nhưng điều kỳ lạ là Bính Cửu chỉ phát huy ưu thế về mặt sức mạnh, còn sự “điên” vẫn được bản thân gã kiểm soát khá tốt.”
“Thú vị, đúng là rất thú vị!”
Người đàn ông tự lẩm bẩm một mình, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu hắn tập trung đến mức cuồng say. Điều này khiến người đàn ông ngồi bên cạnh hắn muốn mở miệng mấy lần nhưng sợ làm phiền, cuối cùng chịu hết nổi mà đứng dậy đi tới đi lui.
Dáng người anh ta cao gầy, tay to eo nhỏ, ăn mặc như thợ săn rừng lạnh lùng đẹp trai. Dưới chân anh ta là một con chó săn lông vàng đen đang chạy xung quanh, phát ra tiếng rên ư ử như đang an ủi chủ nhân của nó.
Người đàn ông nhịn rồi lại nhịn, đến khi nhìn thấy đội dẫn xác và nhóm xác sống bắt đầu đánh nhau giữa hẻm núi chật hẹp, anh ta sốt ruột buột miệng nói: “Bách Hiểu Sinh, lần này xác suất em trai tôi sống sót trong hành trình Đắm say Tương Tây có tăng lên không?”
“Em trai cậu? Em trai cậu là ai?”
Trên gương mặt đang say sưa theo dõi Bính Cửu của Bách Hiểu Sinh lộ vẻ nghi ngờ, người đàn ông hiểu tính hắn nên cũng không giận, vội nhắc: “Thạch Đào!”
“Thạch Đào, à, Thạch Đào, để xem, tôi nhớ rồi.”
Bách Hiểu Sinh cầm bút lông gõ mấy cái vào đầu, ngòi bút xẹt xẹt mấy cái làm miếng da dê rung lên bần bật, vừa nhìn lại đã thấy dày thêm ba lóng tay. Bách Hiểu Sinh vùi đầu vào cuốn sách da dê, bàn tay thoăn thoắt viết gì đó không thèm ngẩng đầu mà nói với Thạch Tiêu:
“Cả hành trình thì tôi chưa dám nói chắc nhưng tại điểm tham quan đầu tiên này, khả năng sống sót của Thạch Đào là hơn %.”
“%?!”
Thạch Tiêu nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên đã lo sốt vó nãy giờ: “Chẳng phải ngài nói Lưu Hổ, người có tỷ lệ sống sót cao nhất trong đoàn của Ất Tứ Thập Cửu còn chưa đến % sao? Hắn là du khách cao cấp bốn sao đó.”
“Trong khi Đào Đào chỉ mới trung cấp hai sao, Bính Cửu còn là hướng dẫn viên hạng bạc – cấp thấp nhất trong lịch sử dẫn đoàn Đắm say Tương Tây. Với cả…, sao Đào Đào lại bị đá vào lữ đoàn này chứ?!”
Trong mắt Thạch Tiêu lóe lên vẻ tàn nhẫn nhưng đã biến mất trong tích tắc. Anh ta tốn rất nhiều điểm, nhờ vả khắp nơi mới mời được Bách Hiểu Sinh đến đây, tất nhiên không thể quên việc chính: “Tỷ lệ sống sót của Đào Đào thật sự cao vậy à? Ngài Bách, không phải tôi không tin ngài, chỉ là…”
Thạch Tiêu cười khổ lắc đầu: “Cho dù có đạo cụ cứu mạng của đội trưởng, nhưng Đào Đào sống sót được hay không thì tôi cũng sẽ…”
Lòng anh ta nóng như lửa đốt vì lo lắng cho em trai, đến nỗi bây giờ không biết nên nói gì cho phải.
“Tình hình của đoàn Bính Cửu và đoàn Ất Tứ Thập Cửu khác nhau.”
Bách Hiểu Sinh cũng không nổi đóa vì Thạch Tiêu nghi ngờ, giọng điệu phân tích vẫn bình tĩnh: “Có thể nói, từ lúc bắt đầu xuống xe buýt, Bính Cửu đã lựa chọn và chưa hề mắc sai lầm nào.”
Thạch Tiêu ngạc nhiên, hướng dẫn viên được Bách Hiểu Sinh đánh giá cao lần trước chỉ có ‘người nọ’. Bính Cửu chẳng qua là một hướng dẫn viên đồ tể hạng bạc thôi, thoạt nhìn còn có vẻ ăn may nữa, sao ghê gớm như lời Bách Hiểu Sinh nói được?
Anh ta nín thở và không cãi, chờ Bách Hiểu Sinh phân tích thêm.
“Tôi đã quan sát từ đầu rồi, lúc trèo lên núi Ô Loa, ít nhất hai người trong đoàn Bính Cửu sẽ chết.”
Ngón tay của Bách Hiểu Sinh gõ vào không khí, một màn hình ảo khác lại xuất hiện bên cạnh màn hình phát sóng trực tiếp, trên đó ghi lại “Đánh giá hành trình” của Bính Cửu, đây là quyền lợi của những du khách xem phát sóng trực tiếp trong sảnh ảo, bọn họ đã trả rất nhiều điểm để được xem ở đây.
Mặc dù chương trình cũng được phát sóng trực tiếp ra bên ngoài, nhưng chất lượng hình ảnh tệ hơn nhiều so với xem trực tiếp trong sảnh ảo. Du khách/ hướng dẫn viên du lịch có tài sản hoặc lữ đoàn có mặt tại đây, càng thích xem phát sóng trực tiếp trong sảnh ảo hơn.
Dựa vào khả năng tài chính của Thạch Tiêu, mới đầu anh ta định đặt ghế lô cho riêng tư, khỏi bị ai làm phiền. Nhưng Bách Hiểu Sinh có phần dở hơi – thích phân tích các chương trình phát sóng trực tiếp ở khu vực công cộng của sảnh ảo, Thạch Tiêu đành phải theo ý hắn.
Vì vậy lúc này dần dần có người tụ tập xung quanh để nghe ké bọn họ phân tích, nhờ Thạch Tiêu ăn mặc trang phục săn bắn lại mang cung tên sau lưng, trông có vẻ dữ dằn nên những người ‘nghe ké’ đó tự động giữ một khoảng cách an toàn, không la ó ầm ĩ mà chỉ nghiêng đầu dỏng tai lắng nghe.
“Thạch Đào chết vì không theo kịp lữ đoàn. Miêu Phương Phỉ chết vì bị Cáo Bay xác sống giết.”
Bên trái màn hình ảo trước mặt Bách Hiểu Sinh là cảnh Thạch Đào quỳ trước mặt Bính Cửu một cách hèn mọn, bên phải là cảnh Miêu Phương Phỉ bị Cáo Bay xác sống quấn lấy, cả người đẫm máu đầy tuyệt vọng.
“Thạch Đào chết vì tuột khỏi lữ đoàn không phải do thể lực yếu mà là năng lực của hắn quá kém, không có kiến thức về nhân gian huyền bí nên bị quỷ che mắt không theo kịp lữ đoàn, cuối cùng chết tức tưởi.”
“Mặc dù Miêu Phương Phỉ là một Cổ Bà, nhưng cổ trùng và các chất kịch độc hoàn toàn không xi nhê gì với Cáo Bay xác sống, năng lực lớn nhất của cô ta hoàn toàn mất tác dụng, hơn nữa còn bị cản trở bởi cơn đau bụng dữ dội trong lúc cận chiến, cuối cùng bị Cáo Bay xác sống g!ết chết.”
“Nếu không có trường hợp ngoại lệ, cả hai người họ sẽ chết khi đang leo núi Ô Loa.”
Trong mắt Bách Hiểu Sinh lóe lên ánh sáng màu tím, chính là ánh sáng yếu ớt do danh hiệu [Người quan sát] màu tím mang đến. Ngón tay hắn gõ nhẹ, cảnh tượng trên màn hình ảo lại chuyển sang nhà chính của nghĩa trang Tiểu Long, trong đó Miêu Phương Phỉ đang dẫn đầu các du khách quỳ trước mười hai cỗ quan tài.
“Nếu Miêu Phương Phỉ chết khi đang leo núi Ô Loa, lúc đến nghĩa trang Tiểu Long sẽ không ai có thể phản ứng kịp và quỳ xuống hứa hẹn. Quan tài tướng sĩ sẽ tức giận đuổi cả đoàn ra khỏi nhà chính, sở dĩ Miêu Phương Phỉ phản ứng kịp là vì cô ta đã có kinh nghiệm lúc tham gia hành trình ‘Địa đạo tượng binh mã số ’. Còn những người khác thì không có.”
“Và sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chính, bọn họ sẽ có hai sự lựa chọn. Một là đến trước cửa nhà chính van xin thề thốt nhận lỗi, chờ các tướng sĩ tha thứ, hai là bọn họ sẽ nghĩ rằng nhà chính mới là điểm tham quan, sau đó đến giếng trời ở sân nhỏ quan sát xác thối. Tỷ lệ họ đưa ra lựa chọn số hai lên đến %”.
“Hít…”
Thạch Tiêu nghĩ xong thì bừng tỉnh, không khỏi hít sâu. Nhưng đám người nghe ké vẫn chưa đoán được, nghi ngờ hỏi: “Người bình thường đều biết quan tài trong nhà chính đáng tin hơn, vậy tại sao lựa chọn số hai lại có tỷ lệ cao hơn?”
“Thời gian, tính cách.”
Bách Hiểu Sinh gõ bút lông lên miếng da dê: “Sau khi Miêu Phương Phỉ chết, người có năng lực mạnh nhất là Triệu Hoành Đồ sẽ làm đội trưởng. Triệu Hoành Đồ, trung cấp năm sao, năm mười sáu tuổi đã tham gia hai hành trình cấp an toàn, năm hành trình cấp khó và ba hành trình cấp nguy hiểm. Cái chính là có danh hiệu ‘xạ thủ’, ngoài ra còn danh hiệu ‘cảm xúc nghi ngờ’ bổ sung thêm. Tính tình cáu bẳn, bướng bỉnh và tự phụ, thường khó bình tĩnh suy nghĩ trước những tình huống khó khăn.”
“Hóa ra là thế!”
Người nọ chợt hiểu, người bên cạnh thuận miệng phân tích: “Không chỉ vậy, nếu Miêu Phương Phỉ chết, lúc lựa chọn xác chết, Triệu Hoành Đồ sẽ là người kiểm tra cái đám xác thối nguy hiểm đó, còn những người khác sẽ kiểm tra nhà chính.”
“Hầu Phi Hổ biết tính cách của Triệu Hoành Đồ nên chắc chắn không yên tâm. Cứ như vậy trong quá trình giao tiếp, với tính cách của Triệu Hoành Đồ thì cậu ta sẽ không nghe lời các du khách đã kiểm tra nhà chính.”
Đây là một suy luận rất có thể xảy ra!
Hầu Phi Hổ quan hệ rất tốt với Triệu Hoành Đồ, và cũng là người duy nhất Triệu Hoành Đồ chịu lắng nghe. Trong buổi phát sóng trực tiếp này, Triệu Hoành Đồ và Miêu Phương Phỉ kiểm tra đám xác thối, còn mấy người Hầu Phi Hổ kiểm tra nhà chính. Sau cuộc họp, lúc Hầu Phi Hổ báo cáo tình hình trong nhà chính, Triệu Hoành Đồ mới chăm chú lắng nghe.
Nếu người khác nói, thái độ của cậu ta sẽ khác hoàn toàn. Suy đoán tồi tệ nhất do Bách Hiểu Sinh đưa ra rất có khả năng xảy đến!
“Nếu đuổi không đúng xác thì sẽ lãng phí thời gian, tất cả đều chết hết.”
Có người tự lẩm bẩm: “Đắm say Tương Tây khó chơi như thế đó, cả đoàn Ất Tứ Thập Cửu xém chút nữa đã bay màu ở hẻm núi Đào Hoa vì khí độc, hắn ta phải biến cả lữ đoàn thành con rối mới miễn cưỡng vượt ải…”
“Mờ ám! Đây chắc chắn là do khách sạn giở trò mờ ám!”
Có người không cam lòng mà la ó ầm ĩ, nghe là biết fan cuồng của Ất Tứ Thập Cửu: “Chắc tại Đắm say Tương Tây làm khó anh Tứ Thập Cửu, chứ hướng dẫn viên cấp Bính này cũng thường thôi mà! Nếu thật sự có người dẫn đoàn cả đường bình an suôn sẻ như vậy, thì mông tôi cho ảnh luôn cũng được!”
“Thì đó, tôi thấy đoàn của Bính Cửu có gặp khó khăn gì mấy đâu.”
Lại thêm người hùa: “Có phải độ khó của Đắm say Tương Tây thay đổi theo năng lực chung của cả lữ đoàn không thế?”
“Xùy.”
Thạch Tiêu nghe trúng câu hỏi ngu mà thấy tức cười. Khách sạn đâu phải nhà từ thiện, hành trình siêu nguy hiểm mà độ khó thay đổi theo năng lực chung của cả lữ đoàn?
Nói ra không sợ người ta cười cho thúi đầu à?
“Má thằng não bò!”
“Ha ha ha.”
Xung quanh truyền đến tiếng cười râm ran, gương mặt người nọ đỏ bừng khó nuốt trôi cục tức, ỷ vào sảnh ảo không thể đánh người nên giở giọng móc mỉa: “Thằng em mày quỳ trước mặt Bính Cửu kìa, đầu gối mềm quá nhỉ? Đúng là mất mặt du khách tụi tao.”
Phập!
Bất chợt người nọ sững người, hai mắt tụ lại nhìn chằm chằm chóp mũi, một mũi tên xanh lục bảo chỉ cách chóp mũi gã khoảng chừng nửa cm! Mũi tên sắc nhọn có hình dạng kỳ lạ toả ánh sáng lạnh lẽo, lơ lửng trước mặt, cảm giác cái chết bao trùm khiến gã chết trân tại chỗ.
Cứu… Cứu tôi với…
Cổ họng gã phát ra tiếng khục khục, nước mắt nước mũi tèm lem, chờ đến lúc con chó săn chạy tới ngậm mũi tên đi thì gã mới hoảng hốt nhận ra, không biết mình đã quỳ trên mặt đất từ lúc nào.
Đầu gối, đầu gối của tôi sao bủn rủn thế này, không thể bò dậy được…
Trước mắt tối sầm, gã đàn ông ngất xỉu, bóng dáng biến mất khỏi sảnh ảo. Những người khác xem như chưa thấy trò hề này mà tiếp tục thảo luận, nhưng giọng đã nhỏ hơn rất nhiều.
“Là tôi yêu cầu Thạch Đào làm vậy.”
Thạch Tiêu quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu em tôi có thể sống sót, tôi cũng muốn quỳ trước mặt Bính Cửu.”
Anh ta nói xong, ánh mắt đám người xung quanh đều phức tạp, chẳng còn ai tỏ vẻ khinh thường nữa. Việc Thạch Đào vội vàng quỳ trước mặt Bính Cửu đã bị chế giễu rất nhiều trên diễn đàn, nhưng lời Thạch Tiêu lại khiến bọn họ xấu hổ.
Đúng vậy, những người chế giễu Thạch Đào nhưng Thạch Đào được sống rồi, còn có người anh trai tốt như vậy, chỉ cần Thạch Đào sống sót qua hành trình Đắm say Tương Tây thì với kinh nghiệm ấy, tương lai của hắn chắc chắn đầy hứa hẹn.
Nếu còn tiếp tục chế giễu thì bọn họ chẳng khác gì một bầy chó hùa sân si. Thạch Đào quỳ thì đã sao, du khách bợ đỡ hướng dẫn viên đâu có hiếm!
Trong mắt người bình thường, bọn họ đều là những kẻ đáng khinh mất tư cách, nhưng trong một khách sạn đầy rẫy hiểm nguy như thế này, mấy ai còn giữ được lòng tự trọng chứ?
“Mọi thay đổi đều bắt nguồn từ Bính Cửu.”
Bách Hiểu Sinh hoàn toàn không để ý đến trò hề vừa rồi, vẫn đang ghi chép điên cuồng, miếng da dê trong tay càng dày thêm: “Nhìn thì tưởng Bính Cửu như kẻ tự do đứng ngoài hành trình nhưng nhiệm vụ tìm ra điểm tham quan mới, mới là mấu chốt của mọi vấn đề.”
“Có hai cách để hướng dẫn viên tìm ra địa điểm tham quan mới. Một là đi chệch khỏi hành trình bình thường, hai là cứu du khách.”
Bách Hiểu Sinh nói liến thoắng: “Mục đích ngoài mặt của khách sạn là nhằm bảo vệ du khách, nên khi hướng dẫn viên cứu du khách, khách sạn sẽ trao cho hướng dẫn viên du lịch một phần thưởng ẩn. % là Bính Cửu đã nhận được nhiệm vụ liên quan đến Cáo Bay xác sống trên đường đến núi Ô Loa.”
Bách Hiểu Sinh cầm bút lông kéo ra một loạt cảnh tượng, hiển nhiên là kết quả suy đoán vừa rồi của hắn.
“G!ết chết Cáo Bay xác sống ở núi Ô Loa, cứu Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào.”
“G!ết chết Cáo Bay xác sống ở nghĩa trang Tiểu Long, nhận được một vật phẩm nào đó và giải trừ mối nguy hiểm của hận thù trên quan tài.”
“Thu hút sự chú ý của đám Cáo Bay xác sống ở sạn đạo Hung Cốt, để lữ đoàn đi qua cây ớt dại thuận lợi.”
Bách Hiểu Sinh nói: “Sạn đạo Hung Cốt có hai mối nguy hiểm, thứ nhất là cây ớt dại. Kể cả du khách chọn đúng xác chết thì họ cũng phải ở lại nghĩa trang Tiểu Long một ngày một đêm, chắc chắn trên cơ thể sẽ ám đầy mùi xác thối, thu hút cừu hận của Cáo Bay xác sống, chưa hết.”
“Nếu không có Bính Cửu kéo cừu hận của Cáo Bay xác sống, lữ đoàn sẽ không thể vượt qua trạm kiểm soát dễ dàng như vậy. Mà Cáo Bay xác sống có quan hệ mật thiết với Bình Bình, nếu du khách g!ết chết Cáo Bay xác sống thì có % khả năng sẽ làm giảm ‘thiện cảm’ của các tướng sĩ.”
“Thứ hai, sau khi tới sạn đạo Hung Cốt, xác thối sẽ làm mọi cách để chặn đường du khách. Ngay tại đây, nếu các tướng sĩ không có đủ ‘thiện cảm’ với du khách thì sẽ không giúp đỡ họ ngăn cản xác thối.”
Màn hình quay lại cảnh quay phát sóng trực tiếp, đúng lúc này một chân Úc Hòa An bước hụt, nhưng con cương thi lại vô tình treo trên vách núi, bởi vậy không có cảnh tượng hắn ta bị rơi xuống hẻm núi. Hóa ra trong khi những du khách đó cảm thấy Bính Cửu không làm gì cả, nhưng sau khi Bách Hiểu Sinh phân tích một tràng, bọn họ mới chợt nhận ra mọi việc Bính Cửu làm đều ảnh hưởng đến số phận của nhóm du khách!
Bách Hiểu Sinh khép miếng da dê lại và đưa ra kết luận cuối cùng: “Năng lực của đội Bính Cửu không mạnh, đánh giá toàn diện thì nhiều nhất là C thôi, nhưng nhờ Bính Cửu ở đó mà cả đoàn mới sống sót.”
“Một hướng dẫn viên mạnh mẽ có thể xoay chuyển tình thế bằng chính sức mạnh của mình.”
Thạch Tiêu thì thầm, ánh mắt phức tạp: “Nhưng…”
“Nhưng Bính Cửu sẽ không sống được bao lâu nữa.”
Quay trở lại chương trình phát sóng trực tiếp, Bách Hiểu Sinh nhìn móng tay đen như mực dài thòng và hoa văn trên bụng của Bính Cửu: “Khả năng danh hiệu “Ác quỷ phương Tây” là %, khả năng dị hóa là %, còn lại là %.”
“Sự mạnh mẽ của Bính Cửu không xuất phát từ sức mạnh của chính gã, mà xuất phát từ thời gian đếm ngược tử vong cực kỳ ít.”
Bách Hiểu Sinh hoàn toàn không do dự chỉ ra: “Hiện giờ Bính Cửu đã rơi vào trạng thái giảm SAN, hơn nữa gã lại đang dẫn đầu một nhóm rời rạc.”
“Nếu không có một đội trưởng mạnh mẽ phối hợp với gã, Bính Cửu không thể nào bớt lo để khôi phục giá trị SAN.”
“Giảm SAN sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần và ý chí của Bính Cửu, kể cả gã có danh hiệu là ‘Kẻ máu lạnh’ không hoảng không sợ, nhưng giá trị SAN càng giảm mạnh thì Bính Cửu sẽ càng điên loạn.”
“Ngay cả khi vượt qua thành công điểm tham quan đầu tiên, thậm chí vượt qua điểm tham quan thứ hai, thứ ba…”
“Cuối cùng Bính Cửu sẽ tự hủy trong cơn cuồng loạn của mình.”