Thấy tôi nói vậy, thần sông nghĩ lát rồi hỏi:
“Tại sao ta lại phải nói cho cậu lời trăn trối của ta?”
“Bạn bè mà, tôi cũng sẽ nói với cô lời trăn trối của tôi.”
Kể từ lần mộng du trước, thể chất tôi như kiệt quệ dần đi, lại thêm cơn ác mộng vừa rồi, tôi cảm thấy mình như có thể chết bất kỳ lúc nào vậy. Tôi rất hối hận.
“Thế cậu nói trước đi.” Thần sông đáp.
“Tôi muốn biết bố mẹ ruột tôi là ai, tôi được ôm ra ngoài là vô tình hay có lí do nào khác. Còn nữa, tôi nhớ mẹ tôi, nhớ cả em gái Tiểu Phượng Hoàng...” Tôi nói trong tình trạng cảm xúc hỗn độn. Không biết bọn họ có ở núi Thiên Sơn không, hay là đang ở nơi nào.
“Lời trăn trối của cậu đơn giản nhỉ.”
“Cô thì sao?” Tôi hỏi.
“Ta? Vẫn chưa nghĩ ra.” Thần sông lắc đầu.
“Cô... cô lừa tôi nói ra...” Tôi lườm thần sông một cái.
“Ta lừa cậu nói ra? Lý Dịch, ta rất bực mình, lúc nãy cậu gặp ác mộng, tay quơ lung tung...” Đôi mắt đang lim dim của thần sông như dốc hết sức lực để nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta nói đến đây rồi dừng lại, lúc tôi gặp ác mộng đúng là tay chân quơ loạn xạ, không biết đã quơ vào chỗ nào trên người cô ta rồi... Tôi do dự một chút rồi nói:
“Lúc nãy tôi không cố ý...”
“Nếu như cậu cố ý thì dù ta sống không nối cũng sẽ dồn hết sức lực cuối cùng cho cậu nằm im năm không tỉnh.” Thần sông yếu ớt nói.
“Ấy, cô đừng tức nữa, nếu không tóc lại càng thêm bạc mất.” Tôi nói.
“Đã biến thành màu trắng cả rồi, còn có thể trắng hơn sao?”
“Thật ra cô tóc trắng nhìn cũng vẫn rất xinh đẹp.” Tôi nói, phải nịnh cô ta chút...
Đến giờ tôi vẫn không hiểu, thần sông rốt cuộc thu hút Chuột Vương ở điểm nào, nói xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, đặc biệt là lúc này, mái tóc bạc tôn lên vẻ lạnh lùng xa cách. Mà mái tóc bạc này lại thể hiện nỗi xót xa khó diễn tả được bằng lời.
Nhưng mà tôi vẫn cứ không hiểu.
“Bộ dạng cậu lúc nịnh nọt người khác thật không giống cậu.” Thần sông lắc đầu.
“Ừm, được rồi, cô chờ chút, tôi đi kiếm thứ gì đó về nướng ăn để cô ăn rồi nghỉ ngơi.”
“Ừ, ta vẫn chưa nghĩ ra lời gì để trăn trối, nghĩ ra rồi thì sẽ nói cho cậu.” Thần sông đáp.
Tôi gật đầu rồi chạy ra ngoài, nhanh chóng bắt được con vật trông khá kì lạ, tôi xử lý xong thì nướng lên rồi chọn phần ngon nhất cho thần sông. Cô ta cần được bổ sung chất.
Thần sông ăn xong thì nước da có vẻ đỡ nhợt nhạt hơn chút, tôi cũng yên tâm thở ra một hơi nhẹ nhõ:
“Thần sông, cô yên tâm ngủ đi.”
Tôi dự định không ngủ đêm nay. Bởi lỡ cô ta ngủ say như chết, tôi cũng vậy, kẻ bắt cóc Hồ Thanh Từ ghé qua thì phải làm sao...
“Cậu sẽ không chờ rồi ngủ quên trên bụng ta nữa chứ?” Thần sông hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Sẽ không đâu.”
Thần sông yên tâm nhắm mắt lại. Cô ta nói cần ngày để nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu rồi, tôi bỗng nhìn sang thần sông, phát hiện ra cô ta ăn mặc rất mỏng manh, thân hình gầy gầy hơi run lên, cơ thể dường như vẫn khá lạnh.
Tôi ngồi cạnh thần sông, để đầu cô ta dựa lên vai mình, tôi không ngủ mà ngồi nghĩ mãi về chuyện này...
Thời gian một ngày trôi qua như nháy mắt vậy.
“Ưm.” Thần sông nhẹ nhàng kêu lên tiếng, trông bộ dạng như mới ngủ dậy nên hơi lười vậy.
Tôi đưa mắt nhìn thần sông, tuy nước da cô ta đỡ nhợt nhạt hơn chút nhưng đôi mắt vẫn đầy vẻ u tối không cải thiện chút nào. Điều này nói rõ vấn đề về tuổi thọ cô ta càng lúc càng nghiêm trọng rồi, mái tóc bạc này cũng không thể quay về hình dạng ban đầu nữa.
Thần sông sửng sốt hỏi:
“Tại sao cậu lại ngồi bên cạnh ta.”
“Cô nói mớ bảo tôi lại đó.” Tôi bò dậy.
“Ta nằm mơ rồi bảo cậu lại đây? Có nhầm không đấy?” Thần sông nghiêm túc.
Tôi đỡ cô ta dậy:
“Tốt hơn nhiều chưa?”
“Không mệt nữa, có thể đi lại rồi.” Thần sông đáp.
Tôi thở phào hơi, hỏi cô ta giờ chúng tôi phải làm sao. Thần sông đáp:
“Ta hỏi Tuyết Vương rồi, nơi có khả năng có tủy lạnh ngàn năm nhất...”
“Chúng ta không tìm Hồ Thanh Từ nữa à?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Ta sắp chết rồi, có thể cứu ta không?” Thần sông hỏi tôi.
Tôi do dự chút rồi gật đầu:
“Ừm, cứu cô, chết gì chứ, cô là thần sông, sẽ không chết đâu.”
“Cuối cùng cũng nói được câu làm ta dễ chịu, chúng ta ra ngoài thôi... có điều, hình như ta đói rồi.”
Tôi gật đầu, cô ta đang bị thương, cần phải bổ sung chất mới được. Tôi nói rồi ra ngoài bắt mấy con động vật nhỏ.
“Ta đi ra ngoài cùng cậu, tìm chút quả dại ăn rồi chúng ta đến nơi có tủy lạnh kia...”
Khi nói đến đây, ánh mắt thần sông như lóe lên tia sáng vậy.
“Cô không ăn thịt à?” Tôi vội hỏi.
“Tạm thời không ăn, dọn đồ đi, chúng ta xuất phát.” Thần sông đáp.
“Cô có cần nghỉ ngơi thêm không, sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt lắm.” Tôi nói.
“Không cần đâu.” Thần sông bắt đầu thu xếp đồ.
Hai chúng tôi đi ra ngoài, thần sông nhìn những dấu chân khổng lồ không biết vô tình hay cố ý trên cửa hang nhưng cũng không hé miệng nói một câu nào. Cô ta đưa tôi lên nơi băng tuyết lạnh giá kia… tôi cũng không biết đã qua bao lâu rồi, chúng tôi đói thì tìm cái ăn, mệt thì ngủ. Có điều đến đêm lạnh, tôi vẫn không tự chủ được mà ngủ gục trên bụng thần sông lúc nào không biết… Lại còn thuận tay ôm lấy cô ta… có lẽ cơ thể cô ta ấm nên lúc ngủ tôi đã vô tình nán lại gần hơi ấm này.
Buổi sáng lúc tôi thức dậy rồi thì cô ta vẫn còn đang ngủ say, may quá cô ta không phát hiện ra, tôi chỉ đành vờ như không có chuyện gì mà thôi.
Để “bù đắp” cho thần sông, tôi đã dành thời gian đi bắt mấy con chim lạ về nướng cho cô ta ăn. Lúc ăn cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, hỏi tôi hôm nay sao lạ thế.
Tôi lắc đầu không nói gì, cô ta càng nhìn tôi một cách kỳ quái hơn. Cũng may cô ta không nói thêm gì, tôi thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã về chiều, cũng có nghĩ là tôi và thần sông đã đi được ngày, cuối cùng chúng tôi cũng đã tới cửa vào một động băng. Mà cửa động này cũng lạ lắm, chỉ là tảng băng nứt mà thôi. Thần sông cũng giỏi ghê, không biết làm thế nào mà cô ta tìm được. Nếu cô ta không dẫn tôi quay ra thì chắc tôi cũng không tìm nổi đường ra.
Gió lạnh quật phần phật làm mái tóc bạc trắng của thần sông cũng bay theo, tôi hỏi:
“Bên trong chính là tủy lạnh ngàn năm?”
“Không phải ta đến tìm tủy lạnh.” Thần sông đột nhiên nói làm tôi vô cùng kinh ngạc.
“Vậy cô tìm gì?”
“Lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi. Đồ ăn chuẩn bị chưa?” Thần sông hỏi.
Tôi gật đầu, tôi đã hái rất nhiều quả dại, đủ ăn trong - ngày liền.
“Từ giờ trở đi, cậu không được rời khỏi ra nửa bước.” Thần sông lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Tôi gật đầu, nhìn động băng này mà lòng tôi rối như tơ vò.
“Còn nữa, lời của ta, cậu bắt buộc phải nghe theo.” Thần sông tiếp tục cất lời.
“Bắt buộc phải nghe? Thế cô bắt tôi đập tường tôi cũng phải làm à?”
“Cậu đúng là đồ vô vị, sao ta lại bắt cậu đập tường, ta không thích làm những chuyện vô bổ. Ta sẽ cho cậu đập băng vì trong đó chỉ có băng thôi.” Thần sông liếc tôi một cái rồi bước vào trong.
Tôi ngậm miệng lặng lẽ đi theo sa. Động băng này lạnh quá, tôi mặc áo khoác dày mà còn rùng mình vì lạnh, thế mà thần sông mặc mỏng manh vậy vẫn tỏ ra như không có gì. Cô ta thở ra từng hơi trắng xóa, sắc mặt càng thêm phần tái nhợt. Nhiệt độ ở đây đúng là kinh khủng.
Có điều khi đi vào động băng này, tôi có cảm giác như đi vào lăng mộ ai đó vậy, lẽ nào bên trong có người sao? Tôi mang trong người một bụng nghi ngờ, đột nhiên sau lưng tôi hơi ngứa. Tôi dừng lại, với tay ra sau muốn gãi. Thần sông quay lại nhìn tôi:
“Cậu làm gì đấy?”
“Lưng tôi ngứa quá.” Tôi nói.
“Ngứa hả? Cũng là điều dễ hiểu, phong ấn sắp mở rồi, đương nhiên cậu sẽ thấy ngứa.” Thần sông nói.
Tôi sửng sốt:
“Cô nói gì cơ?”
Phong ấn linh hồn sau lưng tôi sắp được mở ư? Không thể nào!! Tại sao tự nhiên phong ấn lại mở mà không cho tôi bất kỳ cảnh báo nào?
“Từ giờ trở đi, cậu không muốn chết thì phải nghe ta.” Thần sông chậm rãi nói.
Tôi gật đầu, lại nhỏ giọng nói:
“Cô giúp tôi xem xem sau lưng tôi như thế nào rồi.”
“Không.” Thần sông tiếp tục bước đi.
Tôi chỉ đành tự sờ xem sao, bị thần sông nói vậy, sau lưng tôi bỗng không ngứa nữa. Tôi cảnh giác mà tiếp tục bước về phía trước. Nhưng càng vào sâu, cái lạnh cắt da cắt thịt lại đậm thêm một chút. Tôi do dự chút rồi chạy về phía trước, đang định nói thì phát hiện trên mặt đất có thứ gì đó. Tôi chạy lại xem thì thấy mặt đất bị lún hình vết chân lớn, mà vết chân này y hệt vết chân ngoài động Hồ Thanh Từ.
- Hết chương –