Tôi thấy dấu chân cào này thì càng nghi ngờ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở đây cũng có vết cào? Lẽ nào người bắt Hồ Thanh Từ đã mang cô ấy đến đây??
Tôi nói điều này ra, thần sông gật đầu:
"Đúng, chuyện tiếp theo sẽ càng làm cậu giật mình hơn đấy!"
Tôi hít một hơi thật sâu, dù thần sông không nói thì tôi cũng có cảm giác như vậy, tôi nghĩ sâu bên trong vết nứt này có thể là lời giải cho những sự nghi ngờ trong lòng tôi.
"Chỗ này là đánh nhau với ai để lại dấu vết sao? Lẽ nào Hồ Thanh Từ đã tỉnh lại?" Tôi hỏi.
"Không có khả năng, Hồ Thanh Từ độ kiếp mạnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thì sẽ không tỉnh lại nhanh vậy đâu. Chỉ có thể nói với cậu rằng, nếu suy tính của ta không sai thì chủ nhân của những vết cào này cậu cũng biết đấy!" Thần sông nói một cách chậm rãi.
"Cô, ý cô là Tiểu Phượng Hoàng, mẹ tôi Phượng Sở Lan đều ở bên trong vết nứt sao?" Tôi vội vàng hỏi.
"Có lẽ là vậy." Thần sông gật đầu.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào người bắt Hồ Thanh Từ để lại những vết cào khổng lồ đó là con rồng đó??
Suy đoán của tôi không sai đâu, Hồ Thanh Từ bị dẫn tới núi Thiên Sơn, mẹ và Tiểu Phượng Hoàng cũng bị dẫn tới đây, chỉ có điều là mẹ và Tiểu Phượng Hoàng đã ở đây từ trước rồi.
Này... tôi hơi hoảng sợ, người thiết kế cục diện này rốt cuộc muốn làm gì?
"Chúng ta đi tiếp đi." Thần sông đột nhiên ngoắc tôi lại, tôi vô thức đi đến,
Thần sông nhẹ đưa cho tôi một mẩu giấy mà không để phát ra tiếng động nào. Khi tôi còn đang ngạc nhiên thì cô ta lắc đầu, ý là tôi từ từ rồi hãy mở, tôi gật đầu bỏ vào túi áo.
Đi tiếp vào bên trong, càng lúc càng lạnh hơn, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, phải vận tương khí trong cơ thể lên, không thì cả người tôi đông cứng lại mất Đi được khoảng phút, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, vì tôi nghe thấy âm thanh tảng đá ma sát với nhau, đây là??
"Có người lấp cửa động lại sao?" Tôi lo lắng hỏi.
"Có gì kỳ quái à? Lấp lại thì lấp lại thôi." Thần sông lắc đầu, hình như cô ta đã dự tính được trước.
"Nhưng chúng ta không ra được thì sao?" Tôi hỏi.
"Anh bạn nhỏ, cậu nghĩ người dẫn chúng ta đến nơi này còn có thể thả chúng ta đi ra ngoài sao?" Thần sông hỏi.
"Cô?" Tôi giật mình.
"Hồ Thanh Từ, Phượng Sở Lan đều nhận được tin tức làm bọn họ đến đây, mà ta cũng nhận được, ta đã nói với cậu chuyện này rồi mà?"
Tôi gật đầu, hình như lần trước cô ta lầm bầm kể lại một lần rồi, rồi mới xác định chính cô ta cũng rơi vào bẫy.
"Cô nhận được bức thư lúc nào vậy?" Tôi hỏi.
"Cũng khá lâu rồi." Thần sông nói, sự lạnh lẽo toát lên trong đôi mắt cô ta.
Thần sông không nhiều lời kể chuyện mà đi tiếp về phía trước, tôi cũng đi theo, lòng càng thêm cảnh giác, cái rãnh nứt này như không có đáy, có thể là vì cửa vào đã bị chặn lại, vô hình trung làm tôi cảm thấy nặng nề vô cùng.
Đi được khoảng nửa tiếng, trước mắt chúng tôi xuất hiện một lối rẽ rộng rãi, nên đi kiểu gì nhỉ?!
"Cậu còn muốn làm gì nữa? Mau đi theo ta." Thần sông nói.
Tôi chỉ đi qua nhìn nhìn đánh giá chút thôi mà. Nghe cô ta nói như vậy, tôi gật đầu đi theo cô ta, im lặng không nói gì.
"Cho cậu theo ta chứ đâu phải không cho cậu nói chuyện, cậu hiểu chứ?" Thần sông liếc mắt nhìn tôi, tôi do dự suy nghĩ một chút, trong tình huống bây giờ, đi đại con đường nào cũng được cả, vì tôi cảm thấy rất bực mình cái cảm giác mình là quân cờ đang đi trên một bàn cờ...
Tôi nói như vậy, thần sông nói:
"Mạnh mẽ lên, chỉ vì bị làm quân cờ mà bi quan sao? Hiểu chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm cung mệnh của thần sông, so với khi hai chúng tôi đi vào thì tôi thấy khuôn mặt cô ta đã thay đổi. Điều làm tâm trạng tôi trầm hẳn xuống là cung mệnh của cô ta rất tối, vốn dĩ chẳng thấy được gì nhiều. Tôi đã cố hết sức rồi, xem ra chỉ có thể trông cậy vào số phận mà thôi.
Tôi nói ra điều này, thần sông bèn bảo:
"Vậy cũng không khác nhau là mấy, đi bên này đi."
Tôi nói câu trả lời này cũng có khác vừa nãy bao nhiều đâu, cô ta lắc đầu:
"Có khác nhau, là có lệ và không có lệ."
Song, trong lúc cô ta nói chuyện, chúng tôi đã đi vào một lối rẽ, trước mặt chúng tôi nhanh chóng xuất hiện một nơi trống trải, nhìn như tiên cảnh vậy, tất cả đều ẩn ẩn hiện hiện dưới làn sương trắng lạnh lẽo, mà ở chính giữa như có một cái hồ, hay đúng hơn là một cái hố.
Tôi và thần sông đi tới, lập tức thấy có mấy người bên trong, hình như đều đang nằm cả và bị che lấp bởi làn sương lạnh, tôi chẳng thấy rõ là ai, không lẽ là mẹ và Tiểu Phượng Hoàng??
Lòng tôi cồn cào sốt ruột, chỉ muốn lập tức chạy đến nhưng thần sông đã kéo tôi lại:
"Ta nghĩ là cậu nên ngoáy lỗ tai mấy lần đi, ta đã nói lần thứ ba rồi đấy, theo ta!"
"Phía dưới có cái gì đó." Tôi vội vàng nói.
"Ta không có mù, cậu thật sự muốn xem hả?"
Tôi gật đầu, thần sông nói:
"Ừm, xuống đi."
Thần sông nhảy xuống, đương nhiên là tôi cũng nhảy theo, vừa chạm đất thì tôi cảm giác mình đạp phải cái gì đó làm tôi càng hoảng sợ hơn, khắp nơi toàn là những khối băng, tôi cứ thế vô thức lùi về sau đụng phải thần sông.
"Gan nhỏ vậy hả? Vậy mà còn dám nói cậu không sợ chết?" Thần sông nói.
"Đây là hai chuyện khác nhau mà." Tôi bất đắc dĩ nói.
Khi đã lấy lại tinh thần, tôi lập tức ngồi xuống, thế mà lại phát hiện có hai người lạ đều bị đông thành đá. Chỗ lồng ngực bọn họ đều có một vết thương rất đáng sợ, bên trong rỗng tuếch, hình như đã bị móc mất trái tim.
Khóe miệng tôi co quắp, thần sông ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ta nhìn chằm chằm một người trong đó, lẽ nào cô ta biết người này?
"Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy!" Thần sông tự lẩm bẩm một mình, giọng nói đầy sát khí.
"Thần sông, cô biết người này à?" Tôi hỏi.
"Không biết, nhưng đã từng nghe tên người này."
"Ai vậy?"
"Có nói cậu cũng không biết đâu. Nói dễ hiểu một chút là cô ta và ta giống nhau." Thần sông liếc nhìn tôi một cái.
"Giống cô?" Tôi ngạc nhiên, giống cô ta, lẽ nào cũng là thần núi thần sông gì đó sao? Nhưng lồng ngực của người này đã bị rạch ra, trái tim cũng đã bị lấy mất?
Tôi đột nhiên nghĩ đến một thứ, hoảng sợ hỏi:
"Trái tim nhân thần??"
"Đúng, cô ta thần núi ở một ngọn núi, trái tim của cô ta hay còn gọi là trái tim nhân thần." Thần sông gật đầu.
"Vậy còn người này?" Tôi vô thức chỉ vào người nằm bên cạnh, tôi không biết người này.
Thần sông cũng không biết, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu xa:
"Hắn cũng không có trái tim, cậu nói xem??"
Tôi vô cùng ngạc nhiên, cũng không có sao? Như vậy thì?
"Cô nói hắn là nhân long? Người này là nhân long?" Tôi ngạc nhiên không nói nên lời.
"Đúng, là nhân long." Thần sông gật đầu.
Tôi vội chạy tới bên cạnh, thấy một cảnh tưởng làm tôi hoảng hồn khiếp vía, bởi vì tôi đột nhiên thấy một xác của một con phượng hoàng khổng lồ:
"Mẹ tôi..."
"Cô ta không phải Phượng Sở Lan đâu, cô ta chết lâu rồi." Thần sông nói.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, con phượng hoàng này đúng thực đã chết lâu rồi, còn bị đông cứng thành một khối băng, mà cơ thể cũng không lớn bằng mẹ tôi, nhưng chỗ khoang bụng cũng có vết máu đông, mật đã bị móc ra, hoàn toàn không có mật phượng hoàng.
Tôi thấy cảnh này có cảm giác như bị ai cốc đầu một cái, hoàn toàn mờ mịt.
"Giờ đã hiểu chưa?" Thần sông chậm rãi hỏi tôi.
Khi tôi tính mở miệng nói thì thần sông đột nhiên đứng dậy:
"Theo ta."
Tôi lập tức lấy lại tinh thần bám theo cô ta, nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy âm thanh gì đó, hình như có tiếng người bước đi. Lúc tôi còn đang nghi ngờ, thần sông đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm tôi:
"Ta nói cậu đừng nhúc nhích, cậu có nghe thấy không... Lý Dịch!!"
Tôi chưa động đậy gì cả nhưng lại có cảm giác càng lúc càng cách xa thần sông, tôi vô thức cúi đầu nhìn xuống, thế mà chính tôi đang chạy, tôi sợ đến mức tê dại cả đầu, tôi đang làm gì vậy?
Cơ thể của tôi như bị khống chế, tôi giãy giụa nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, tôi thấy thần sông nhìn chằm chằm đuổi theo tôi kéo tôi lại nói:
"Mới vậy đã mất kiên nhẫn rồi. Có phải sớm quá không?"
Tôi cảm giác ý thức càng ngày càng mơ hồ, tôi vô cùng nghi ngờ, tôi đã biết rồi, lần trước không phải tôi mộng du mà tôi đã thật sự đi ra ngoài, không thì cũng không mệt như thế.
Nhưng cơ thể tôi bị khống chế, con rồng đó nói đúng, tôi là cơ thể cho hồn phách phía sau, hắn muốn dùng thì dùng, không dùng thì thôi. Tôi vẫn lo lắng "quả bom hẹn giờ" sau lưng tôi sẽ phát nổ bất cứ lúc nào trong khi tôi chưa hề chưa hề chuẩn bị gì cả, dù tôi có giãy giụa cũng vô dụng...
Cơ thể tôi không thuộc về tôi sao?
"Lý Dịch, cậu không chế tinh thần, cậu..."
Tôi có thể nghe thấy tiếng nói của thần sông, nhưng tôi cứ có cảm giác cơ thể của mình như bị quỷ nhập, tôi không thể khống chế được, dù tôi có dùng cách gì cũng không hề có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đánh một chưởng vào lồng ngực thần sông.
Thần sông lùi về phía sau, cô ta che ngực phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt cô ta càng thêm u ám, cô ta lạnh lùng gằn từng chữ: "Lý Dịch, cậu dám đánh ta??"
- Hết chương –