Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Khương Hề trở về phòng liền kể hết mọi chuyện cho Úy Lam nghe, hơn nữa cậu cảm thấy nếu như không có oán khí, thì chắc chắn Chu Tĩnh Hàm sẽ không ra tay với Hàn Y, cậu xem như là đã biết được bản lĩnh của oán khí rồi, hiệu quả y chang tẩy não luôn.

Úy Lam chỉ hờ hững ừ một tiếng, vẫn chưa nói thêm gì khác, đối với những chuyện không liên quan, xưa nay người đàn ông đều chả bao giờ cảm thấy hứng thú.

Khương Hề ngáp một cái, sớm đã quên béng chuyện biến thành Hàn Y tiếp tục gây khó dễ cho Úy Lam, chui vào ổ chăn là chuẩn bị nhắm mắt ngủ liền.

Người đàn ông tắt đèn, lấn sát phía sau cậu: "Tâm trạng đỡ hơn chưa? Có lẽ chúng ta có thể làm chút chuyện có ý nghĩa hơn."

Khương Hề xoay người đối diện với anh, ghé vào trong lòng Úy Lam: "Tâm trạng không tốt lắm, nhưng bây giờ em muốn ôm anh ngủ hơn."

Nếu là trước kia thì người đàn ông thường sẽ tiếp tục dỗ cậu để làm chút chuyện xấu hổ, nhưng nay chỉ khẽ ừ một tiếng: "Được, theo ý em." Đêm hôm khuya khoắt nên không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng có thể nghe ra cảm giác lưu luyến từ trong giọng nói của anh.

Khương Hề thỏa mãn cọ vài cái trong lòng ngực Úy Lam, qua một hồi sau mới khẽ nói: "Hình như em thật sự.." Phần còn lại không biết là do chưa nói hết, hay là chỉ lẩm bẩm trên môi, ngay cả chính bản thân cậu cũng gần như không nghe rõ.

Trong bóng đêm, khóe miệng người đàn ông thoáng nhếch lên, nhẹ nhàng như đóa hoa quỳnh chóng nở sớm tàn.

Hình như em thật sự có chút thích anh..

Tối nay đặc biệt yên tĩnh, cũng cực kỳ dữ dội, cuối cùng đôi chim cu cách vách không còn cãi nhau nữa, bởi vì lúc này gã đàn ông đang đờ đẫn nhìn đôi tay nhiễm đầy máu tươi của mình.

Gã đàn ông tên Tống Minh, sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy? Cái này thì phải ngược dòng kể về năm trước, lần đầu tiên gã đến Lệ Cảnh sơn trang du lịch, khi đó không ai nói với gã nơi này có tên cũ là Phong Đô.

Tống Minh trúng tiếng sét ái tình với một cô cái cũng đến đây du lịch một mình, hơn nữa sau hai ngày lân la làm quen không có kết quả, nảy sinh lòng oán hận, buổi tối canh sẵn tại con đường mà chắc chắn cô gái sẽ đi qua, nhân lúc không ai chú ý, kéo cô vào bụi cỏ hiếp xong giết.

Nói thật thì thủ pháp của gã cũng chẳng thành thạo, thậm chí nếu sau đó có cảnh sát điều tra, cũng có thể phát hiện ra DNA trong cơ thể cô gái kia.

Mấy ngày Tống Minh ở trong làng du lịch vẫn luôn cảm thấy mình không hề sai, sau khi rời khỏi đây trở về nhà mới bỗng dưng cảm thấy mình xong đời rồi, kết quả nhiều ngày sau vẫn bình an vô sự, vụ giết người kia vẫn không giải quyết được gì tựa như chỉ là một giấc chiêm bao thôi vậy.

Gã không biết rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, nhưng thề rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ đến Lệ Cảnh sơn trang du lịch lần nữa, mãi đến khi Tống Minh gặp được bạn gái hiện tại.

Bạn gái có tướng mạo giống với cô gái bị gã giết trước kia tới %, nếu là người bình thường, nhìn cô thì chắc chắn sẽ cảm thấy chột dạ mà tránh xa, nhưng bạn gái dường như rất có hứng thú với Tống Minh, chủ động theo đuổi.

Dù sao bạn gái vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, làm đàn ông con trai, cho dù chỉ là lòng hư vinh trỗi dậy, cũng không muốn đẩy người ta ra, hơn nữa lúc trước Tống Minh có thể trúng tiếng sét ái tình với cô gái kia, điều đó cho thấy gã rất thích tuýp người như này.

Có giải thích trăm ngàn câu đi chăng nữa, cuối cùng chẳng qua chỉ tóm gọn bằng hai chữ -- háo sắc.

Hai người hẹn hò chưa đầy hai tháng, bạn gái liền đề nghị đi du lịch, Tống Minh sáng bừng cả mắt, đây chẳng phải là thời cơ tốt để xơ múi hay sao? Tự nhiên đồng ý, nhưng trùng hợp là gần đây gã đang rất bận, thế là nhờ bản gái lên kế hoạch du lịch.

Hành trình đến Phong Đô, lại được lặp lại lần nữa.

Tống Minh vừa đặt chân tới đây là tái hết cả mặt, sau đó gây gổ với bạn gái, mãi cho đến khi gã không tài nào khống chế nổi nữa, ra tay giết hại bạn gái.

Buổi sáng hôm sau, Khương Hề vừa mở mắt một cái là đã cảm thấy tâm tình trở nên tồi tệ, thời gian trò chơi càng lâu, ảnh hưởng của oán khí càng lớn, suy nghĩ đầu tiên của cậu là, bây giờ Nhiếp Ngạn có khi nào đã xử An Ninh luôn rồi không?

Có hai cách làm, không phải cầm dao thì là cầm 'súng'.

"Cục cưng dậy rồi? Rời giường ăn cơm nào." Úy Lam nói.

Khương Hề không lên tiếng, mặt sầm sì yên lặng mặc quần áo.

Úy Lam vốn ít nói, hơn nữa cũng biết tình trạng hiện nay của Khương Hề, nhất thời bầu không khí giữa hai người thật yên tĩnh.

Tự dưng cảm thấy giữa người đàn ông và Khương Hề dường như chẳng có gì thay đổi hết, nhưng những người xung quanh thì không được bình tĩnh như vậy, Tống Minh cứ tưởng rằng mình sẽ bị để ý tại sao không thấy đi chung với bạn gái, gã cũng đã bịa sẵn lý do và biểu cảm luôn rồi, kết quả chả ai thèm chú ý gã.

Vở kịch này còn phải tự biên tự diễn, Tống Minh đi tìm hướng dẫn viên du lịch, nói tối hôm qua bạn gái cãi nhau với mình xong đã chạy ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy về, di động cũng không liên lạc được, hi vọng cô hỗ trợ tìm giúp.

Kết quả hướng dẫn viên du lịch cũng chả đếm xỉa gì đến vụ này, Tống Minh lập tức nghĩ tới gì đó, hai năm trước mình giết người mà không bị truy cứu, có khi nào lần này cũng hoàn toàn không có ai quan tâm hay không?

Trái tim gã đập thình thịch, nghĩ vậy, Tống Minh gần như vui mừng tới nỗi bật cười!

Đúng rồi, bình thường ở công ty mình có mấy người khá gai mắt, chi bằng cũng tìm cơ hội hẹn nhau tới làng du lịch này?

Khương Hề tuy mặt hầm hầm, nhưng cậu vẫn luôn quan sát xung quanh, tối hôm qua biến mất ba người.. nhưng cả ba đều là NPC.

Xem ra tính cảnh giác của các người chơi trong màn này khá cao, ngày thứ ba vẫn chưa có ai chết.

Bốp! Một tiếng tát vang dội đã cắt ngang suy nghĩ của Khương Hề, Giản Tư Ý cho người đồng đội đang ngồi trước mặt mình một cái bạt tai thật mạnh, khinh thường nói: "Anh cho rằng anh là ai! Dám đề xuất yêu cầu với tôi? Từ giờ trở đi, hợp tác giữa hai ta kết thúc tại đây."

Sáng tinh mơ, tất cả mọi người đều có mặt, một thằng đàn ông vừa bị ăn tát vừa bị chế nhạo, làm sao mà chịu đựng được?

Người kia nhoáng cái đã dùng chân đá vào Giản Tư Ý, nắm tay chẳng hề nể nang gì đấm thẳng vô mặt cô ta, người xung quanh không một ai can ngăn, bởi vì tâm tình mọi người đang rất tệ, thậm chí khi nhìn thấy cảnh tượng này trừ việc khiếp sợ ra, thì cảm thấy sảng khoái nhiều hơn.

Đúng, nên như vậy! Mới có thể phát tiết tâm tình bực bội.

Nếu là loại Game phải dùng đến bộ não thì Giản Tư Ý chưa chắc sẽ thua người khác, nhưng nếu đua về thể lực thì cô ta không sánh bằng, chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại còn là nữ, hoàn toàn không đánh lại người ta.

Đùng một cái Giản Tư Ý liền bật khóc muốn rung cả trời, cô ta nhìn Khương Hề đang đứng ở đằng xa, gương mặt toát lên vẻ độc ác: "Tại sao anh không giúp tôi! Tại anh hết, nếu ngay từ đầu anh lựa chọn ở chung phòng với tôi, người ngủ với tôi sẽ là anh, chứ không phải thằng phế vật Lý Tân này!"

Cái gã đánh cô ta tên Lý Tân, nghe câu này xong liền vả cô ta thêm hai cái tát.

Khương Hề: "..."

Con ả này đang nói cái quần què gì vậy? Có bệnh à, bực cả mình!

Giản Tư Ý đã sắp khùng điên tới nơi, cô ta vốn đã xấu tính sẵn, lại cộng thêm oán khí nữa, chỉ muốn điên tiết lên, lửa giận trong lòng không tài nào đè nén được, cho dù bị đối xử như vậy vẫn cáu giận được.

Cô ta tiếp tục nhìn Khương Hề rồi nói một cách độc địa: "Thằng gay chết tiệt, mày chờ đấy, rồi có ngày tao sẽ tìm mười thằng đàn ông tới đệt á a a a --"

Cái chén trong tay Úy Lam chọi ngay giữa bản mặt Giản Tư Ý, cháo mới nấu còn nóng, chả trách cô ta lại ré lên như thế.

"Miệng chó không mọc ra được ngà voi, nếu còn lần sau, tôi không ngại vá miệng cô lại đâu." Giọng điệu người đàn ông lạnh lẽo, không ai dám hoài nghi câu nói này là thật hay giả.

Nếu là trước kia, đối với trạng thái này của Úy Lam, chắc chắn sẽ có người chú ý anh có gì đó kỳ lạ, nhưng nay lại không hề, quá lắm thì mọi người chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi, rất nhanh sau đó lại bị chôn vùi trong sự bực dọc.

Khương Hề vốn dĩ cũng định xông lên đánh người, kết quả hiện tại khắp đầu khắp mặt Giản Tư Ý đều vương đầy cháo, bị bỏng không nhẹ, cậu hừ lạnh một tiếng, bèn không thèm chấp nhặt nữa.

Nhưng Lý Tân lại bực bội nhìn Úy Lam, ngay từ ngày đầu tiên gã đã chẳng để Úy Lam vào mắt, lúc trước nghe thấy Giản Tư Ý chủ động muốn cùng phòng với Khương Hề, chỉ dăm ba câu Úy Lam đã hớt tay trên Giản Tư Ý, thế là trong lòng gã vừa thầm khinh thường Úy Lam chơi gei với Khương Hề, vừa ghen ghét Khương Hề được người đẹp sà vào trong lòng.

Tuy sau này Lý Tân thành công lên giường với Giản Tư Ý, nhưng trong lòng luôn mang suy nghĩ rằng con ả này là đồ mà kẻ khác không thèm.

Cho nên bây giờ gã nói với Úy Lam: "Con ả này bây giờ là người của tao, về sau mày chú ý dùm tao cái," nói xong liền lôi Giản Tư Ý ra khỏi nhà ăn: "Dám đánh tao, xem tao dạy dỗ mày thế nào nhá!"

Khương Hề vẫn muốn đánh người, dù sao Lý Tân gây sự với Úy Lam thì cũng đâu khác gì gây sự với mình! Nhưng người ta đã chạy tới cửa, giờ mà xông lên gây gổ thì cảm thấy hơi phèn.

Khương Hề thở phì phò ngồi xuống ăn cháo, Úy Lam còn chưa kịp lên tiếng muốn giúp cậu làm dịu bớt tâm tình, thì cậu càng nghĩ càng không tài nào nhịn nổi, đặt chén xuống: "Không được, em muốn đi tẩn cho gã một trận!"

Úy Lam: "..."

Đành phải đi theo xem tình hình cái đã.

Tốc độ Lý Tân lôi kéo Giản Tư Ý đi khá là nhanh, cô ta cực kỳ bất mãn khi bị người khác đối xử như vậy, có mấy lần đã muốn chửi rủa, nhưng nhớ lại cảnh tượng bị đánh lúc nãy, đành nuốt hết mấy câu chửi xuống.

Hãy đợi đấy! Cô ta sẽ tìm cơ hội giết chết Lý Tân!

Khương Hề đang rượt theo phía sau xa xa nhìn thấy hai người kia đi vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, khi bọn họ đến trước cửa, lập tức nghe thấy từ bên trong vọng ra mấy thứ âm thanh tình tính tang.

Giản Tư Ý dường như hoàn toàn không biết xấu hổ, kêu rên như vậy sợ người trong phạm vi trăm dặm không nghe thấy hay gì.

Khương Hề đang định đạp cửa xông thẳng vô, đậu mọe! Giờ mà vô chắc con mắt bị lẹo luôn, cậu chẳng muốn xem đâu.

Tức thiệt chớ! Khương Hề nhìn người đàn ông lạnh lùng đang đứng bên cạnh mình, bỗng nhiên ập vào trong lòng ngực anh, nói với giọng tiu ngiủ: "Em muốn làm chuyện xấu!"

Nhóc con chủ động nhào vào lòng ngực, người đàn ông sao còn tỉnh táo nổi nữa? Lập tức mở miệng nói: "Được, em muốn làm chuyện xấu gì? Anh giúp em một tay."

Cái mà Khương Hề muốn chính là những lời này, ló đầu ra khỏi lòng ngực anh: "Vào bếp lấy giúp em mấy thứ như củi lửa diêm quẹt với, em muốn đốt nhà, à mà trong màn chơi này anh có bị hạn chế năng lực nhiều không? Có thể trực tiếp châm lửa luôn được không?"

Úy Lam: "..."

Xưa nay anh không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại đi giúp người khác phá hủy thế giới Game của chính mình? Nhưng nhìn ánh mắt với vẻ ngóng trông của Khương Hề, người đàn ông không nỡ nói ra câu từ chối nào.

"Được.." Úy Lam nghe thấy mình nói như vậy, sau đó đầu ngón tay liền xuất hiện một đốm lửa màu xanh lam, nhẹ nhàng bắn vào căn phòng trước mặt, ngọn lửa nhoáng cái đã bao phủ toàn bộ căn phòng.

Tốc độ bắt lửa rất nhanh, Khương Hề có hơi ngạc nhiên.

Nhưng kẻ kinh hoàng hơn chính là hai người trong phòng, một phút trước còn đang nhởn nhơ sung sướng, giây sau đã giống như bị đặt trên vỉ nướng.

Giản Tư Ý và Lý Tân còn chưa kịp xắn quần đã chạy thoắt ra ngoài, vật vã lắm mới ra khỏi cửa, không ít những người chơi khác và NPC đều bị động tĩnh bên này gây chú ý nên chạy tới, nhìn hai kẻ này bết nhác hết chỗ nói.

May mà Giản Tư Ý có mặc váy ngắn, cho dù nhất thời chưa kịp mặc đồ lót thì cũng không bị trần truồng, nhưng Lý Tân ngay đến cái quần cũng chả có, chỉ biết vội vàng xách đít ra cửa, mất mặt xấu hổ hết nấc.

Úy Lam trước tiên che kín đôi mắt Khương Hề, ấn người vào trong lòng: "Ngoan chút nào, không được vùng vẫy, cũng không được nhìn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio