Khương Hề cũng lo mình sẽ ngày càng trở nên nóng nảy, bèn nghe theo lời anh, ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích.
Cô nàng giàu kinh nghiệm tên là Ngô Băng Thanh, mặt không cảm xúc nhìn từ đầu đến cuối, bản thân cô vốn thuộc tuýp người lạnh lùng, lại cộng thêm oán khí nữa, giờ trông chẳng khác nào khối băng di động.
Mà bạn cùng phòng của cô, tên là Lăng Hạo, từ một chàng trai ấm áp nay biến thành một người tối tăm u ám, theo một ý nghĩa khác thì oán khí sẽ khiến con người bộc lộ bản tính của mình, hơn nữa còn phóng đại bản tính đó lên gấp mấy lần.
Đây không phải con người thật của hắn, suy cho cùng thì trong lòng ai mà chẳng có góc khuất? Ví dụ như có người bị dị ứng với chó mèo, không tiếp xúc với chó mèo là được, chứ không có lòng gây tổn thương đối với động vật, nhưng một khi bị oán khí phóng đại lên, thì từ đáy lòng sẽ trỗi dậy ý muốn ngược đãi động vật, điên cuồng làm ra những chuyện tàn nhẫn.
Lăng Hạo nhìn về phía Lý Tân, đầu ngón tay lóe ra một tia sáng màu trắng, nhưng bỗng nhiên bị Ngô Băng Thanh bắt lại, nhấc tay hắn lên rồi nói: "Đừng gây chuyện! Ở đây đang là trong Game."
Chỉ thấy trong tay Lăng Hạo có cầm một con dao rất tinh vi, nhìn thôi đã biết vô cùng sắc bén, hắn muốn giết Lý Tân.
"Cô nhìn gã mà không thấy phiền sao? Có mấy người chỉ sống trên đời thôi đã là lãng phí không khí rồi." Lăng Hạo cố chấp nói.
Ngô Băng Thanh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo: "Cậu không phát hiện tình trạng hiện nay của bản thân rất khác thường ư? Cho đến nay trong màn chơi này chưa có người chơi nào chết, ai mà biết nếu thật sự giết người thì sẽ xảy ra chuyện quái quỷ gì chứ?"
"Cũng đâu phải chưa từng giết qua," Lăng Hạo cười châm biếm: "Có thể ở trong Game đi đến tận bây giờ, ai dám nói bản thân mình trong sạch chứ? Cô có thể không chủ động giết người, nhưng có một số kẻ cứ thích cố ý tìm đường chết, bọn chúng cho rằng cô dễ ức hiếp, thậm chí rõ ràng là không gặp tình huống nguy hiểm nhưng lại đẩy cô vào đường chết, điều này so với việc giết người công khai thì còn khiến người ta sôi máu hơn."
Ngô Băng Thanh: "Cho nên? Dù như vậy, lỡ như sau khi giết người sẽ có ma quỷ xuất hiện thì sao?"
Lăng Hạo cãi lại: "Trong tình huống bình thường sẽ không xuất hiện đâu."
"Cậu cũng biết đấy là theo tình huống bình thường cơ mà!" Ngô Băng Thanh nhìn hắn: "Giờ cậu nói cho tôi nghe xem tình huống hiện tại có chỗ nào giống bình thường hả? Cũng đâu phải chưa từng có chuyện sau khi người chết sẽ biến thành quỷ, trong màn chơi trước, hoặc là từ lúc cậu vào Game đến nay, đã bao giờ cố ý chủ động giết người qua chưa? Trừ lần này ra, nghĩ kĩ lại đi!" Bốn chữ cuối cùng cô gần như là hét lên luôn.
Ngô Băng Thanh cảm thấy mình sắp không kìm nén nổi nữa, trong lòng như đang có một đốm lửa bao quanh lý trí vậy, cô cực kì ghét cảm giác này, cứ như ngay sau đó sẽ bị mất khống chế luôn vậy.
Lăng Hạo nhắm chặt mắt lại, khí chất của hắn vốn thuộc kiểu ôn hòa, thoạt nhìn ấm áp vô hại, tướng mạo không xuất sắc cũng không xấu xí, trong số người chơi thì thuộc loại trung bình, đi đến đâu cũng biết cách che giấu bản thân rất tốt, dù ngẫu nhiên có xen vào chuyện của người khác thì cũng không mất vẻ ung dung.
Ngược lại với bây giờ, trông chẳng khác nào một tên tội phạm nguy hiểm, quá mức gây chú ý, như vậy không tốt, ít nhất thì đối với yêu cầu của người chơi thích khiêm tốn hành sự tìm manh mối mà nói là một điều rất tệ.
Lúc này hắn rất muốn phản bác lại lời nói của Ngô Băng Thanh, thậm chí không chút do dự công kích người khác, giống như lúc nãy Lý Tân đánh Giản Tư Ý vậy, nhưng không được, nếu còn muốn sống sót trong Game, cần phải biết kiềm soát bản thân.
Khương Hề đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, còn tưởng sẽ có kịch hay, ai dè người ta rất biết kiềm chế, thế là giương mắt cười nhẹ: "Không sao đâu, hôm nay mới là ngày thứ ba thôi, chờ đến ngày thứ tư.. có ăn thịt người luôn không nhỉ?"
Giọng của cậu không nhỏ, người chơi khác đều quay qua nhìn, người nào người nấy đều điên cuồng hết mức.
Ngay cả chính bản thân Khương Hề cũng không biết nếu mình giận lên thiệt thì trạng thái lúc đó sẽ như thế nào, trở nên nóng nảy giống như hôm qua chăng? Hoặc là còn gây nên chuyện tày trời hơn? Thậm chí có khả năng sẽ giết hết tất cả người chơi luôn ấy chứ.
Nhưng đều không xảy ra, Khương Hề vẫn còn cười được, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vô cùng minh mẫn, tựa như một người không hiểu chuyện đời vậy.
Bản tay Úy Lam đặt bên eo cậu, thấy biểu hiện như vậy của Khương Hề thì ánh mắt có hơi tế nhị, cậu dường như cố ý không cho phép người đàn ông chạm vào, không muốn khôi phục sự tỉnh táo, trong lòng càng bướng bỉnh, càng muốn trở nên điên cuồng hơn..
Mà NPC Tống Minh thì không nhẫn nhịn nổi nữa nhìn về phía Khương Hề nói: "Ăn cái mả mẹ mày ấy! Ngu ngục," sau đó lại nhìn về phía Lăng Hạo và Ngô Băng Thanh: "Trên đời này làm gì có ma quỷ, còn dám ăn nói lung tung nữa, bố đập chết mày!"
Hôm qua Tống Minh giết bạn gái mình, tuy trong lòng cố gắng tự lừa dối bản thân, mọi chuyện sẽ không sao đâu, cũng đâu phải lần đầu tiên hành hung, nhưng vẫn có nỗi sợ hãi bí ẩn, nay nghe người khác nói vậy cứ thấy có cảm giác như đang ám chỉ mình.
Còn nói gì mà sau khi người chết sẽ biến thành ma quỷ, muốn tới tìm gã đòi mạng sao?
Tống Minh nghĩ rằng giết người ở đây cũng chẳng có ai quan tâm, bèn nói năng không lựa lời, cùng lắm thì giết hết mấy đứa đắc tội với gã, nhưng ai ngờ những người khác cũng có cùng suy nghĩ này.
Ít nhất ở trong lòng người chơi, mạng của NPC thì không được coi là sinh mạng.
Khương Hề đã thu lại nụ cười, cùng Lăng Hạo tiến gần tới chỗ Tống Minh, lúc này gã mới phát hiện ra tới công chuyện, gã không đánh nổi một lúc hai người.
"Tụi mày muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả? Sao không sợ tụi bây đâu!"
Tống Minh còn muốn nói thêm mấy câu ác ôn nữa, nhưng tốc độ của Lăng Hạo còn nhanh hơn, dao găm trong tay không sử dụng cho người chơi Lý Tân, nhoáng một cái đã rạch ngay trước đầu NPC.
Với sức lực của hắn, gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh đầu của Tống Minh bị rớt mất một nửa, kết quả Khương Hề duỗi tay kéo lại, khiến NPC tránh thoát được nhát dao này.
Lăng Hạo đang định trợn mắt căm giận nói tại sao cậu lại giúp gã? Thì thấy Khương Hề túm lấy quần áo Tống Minh, ném thẳng gã vô đống lửa vẫn đang cháy hừng hực ở bên cạnh.
Nếu chỉ là người bình thường cố sức ném, Tống Minh chắc chắn vẫn có thể lăn lê bò lết chạy ra được, nhưng Khương Hề ném thẳng vào theo đường Parabol, người chơi đứng đó đều kinh ngạc nhìn cậu, chàng trai thoạt nhìn thì trông rất mỏng manh này, sao sức lực lại lớn quá vậy?
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ của mọi người đều bị Tống Minh thu hút, ngọn lửa cháy rất to, nóc nhà và vách tường gần như đều bị cháy xém sắp sụp đổ tới nơi, nếu sụp xuống thật, gã sẽ bị chôn sống chắc luôn.
Nếu phòng mới cháy thì còn có cơ hội chạy ra, nhưng lúc này xung quanh ngập trong biển lửa, hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc, càng khỏi nói đến việc tìm cửa ra ở đâu, Tống Minh bị một mảng tường lớn đã cháy xém rớt xuống đập vào cánh tay, lập tức ré lên.
"Cứu mạng với! Cứu mạng với!" trong sự sợ hãi tột độ, Tống Minh lên tiếng cầu cứu theo bản năng, không bao lâu sau, gã đã bị sặc khói chảy cả nước mắt, mau chóng khom lưng, muốn cầm cự thêm chút nữa.
Đáng tiếc sau đó là xà nhà bị sụp xuống, đè gãy hai chân Tống Minh, giằng co trong sự đau đớn tột cùng và kêu la thảm thiết hồi lâu, NPC ở bên ngoài nghe được tiếng kêu bên trong đều nhìn Khương Hề với ánh mắt hoảng sợ, tại sao cậu có thể làm như vậy? Cậu đang giết người!
Người sau lại mỉm cười lần nữa, liếc mắt rà quét các người chơi, cuối cùng dừng lại ở Giản Tư Ý: "Hai ngày gần đây, tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, hi vọng mọi người bỏ quá cho, bằng không thì đành mời mọi người cùng xuống địa ngục làm bạn với kẻ đang ở trong đống lửa kia vậy."
Cậu cười như mây gió thoảng qua, nói chuyện đơn giản như kiểu tối nay ăn gì vậy.
Giản Tư Ý không mặc đồ lót, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, bởi vì cái phòng bị cháy kia là của cô ta, tạm thời không có chỗ thay quần áo, nay bị Khương Hề uy hiếp, cũng không nói câu nào.
Từ buổi sáng hôm nay Khương Hề đã không nhìn thấy bạn gái Tống Minh, hơn nữa trông bộ dạng có tật giật mình của gã, suy nghĩ một chút là biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
Nói sao thì phòng cũng ở ngay bên cạnh, hai ngày nay đôi chim cu kia gây gổ ra sao cậu đều biết hết, bị oán khí ám, rõ ràng là gã đã giết bạn gái của mình.
Vốn dĩ Khương Hề chẳng buồn quan tâm đến chuyện này, ai biểu Tống Minh lại cứ thích thể hiện cái kiểu bố mày từ giờ trở đi đếu sợ trời đếu sợ đất, tới đứa nào bố xẻo luôn đứa đó làm chi?
Dường như gã đã phát hiện ra sự bất thường ở làng du lịch này, thậm chí còn muốn biến nơi đây thành lò sát sinh, lại còn ăn nói lếu láo với Khương Hề.
Như thế, giữ lại gã làm cái vẹo gì nữa?
Tống Minh quỳ rạp dưới đất khóc lóc thảm thiết, không biết là đau hay sợ chết, gã vẫn gân cổ kêu lên, dường như mơ hồ nhìn thấy có ai đó đang đi về phía mình thì phải?
Tống Minh trở nên kích động, chỉ cần không chết, gãy chân cũng chả sao!
Nhưng sau khi nhìn thấy người đi tới, gã bỗng nhiên hoảng hồn.
Bạn gái đã chết kia của Tống Minh, mặc quần áo của cô gái đã bị gã giết vào hai năm trước, xuất hiện rồi.
Mình không thể nào không nhận ra bạn gái mình được, nhưng tại sao quần áo đang mặc trên người lại là của người khác? Tại sao lại là của cô gái đã chết hai năm trước!
Suốt hai năm Tống Minh chưa hề quên mình đã giết chết cô gái kia như thế nào, thậm chí ngay cả quần áo cũng nhớ rõ rành mạch cho đến bây giờ, gã muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không tài nào lên tiếng được, trong bóng tối dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang chặn cổ Tống Minh.
Bạn gái đi đến ngồi xổm trước mặt gã, vươn móng vuốt thật dài từng chút từng chút móc đi cặp mắt của Tống Minh: "Thật đáng tiếc, mới vậy mà anh đã chết rồi." Cô nói.
Không thể nói chuyện, nhưng có thể hét lên, thanh âm của Tống Minh vang vọng trong biển lửa nghe còn thảm thiết hơn, người bên ngoài chỉ tưởng là gã bị lửa thiêu khung khiếp quá, đâu ngờ rằng trước khi chết gã còn phải chịu đựng sự tra tấn ghê gớm như vậy.
Khương Hề và Úy Lam dường như cảm nhận được gì đó, nhưng bọn họ lại chẳng muốn đi vào màn lửa để tìm hiểu, không đợi đến khi ngọn lửa được dập tắt thì đã rời khỏi hiện trường.
Lúc gần đi Khương Hề nhìn thấy một người thú vị, là Chu Tĩnh Hàm tối hôm qua bị dọa đến khóc lóc thê thảm.
Cô ta không đến nhà ăn để ăn sáng, lúc này lại xuất hiện ở đây, đờ đẫn nhìn ngọn lửa.
Nếu đám NPC còn chưa phát hiện nơi này khác thường thì quá vô lý, hoàn toàn không có cách nào báo cảnh sát, muốn chạy cũng không được, làng du lịch này tương đối hẻo lánh.
Trở lại phòng, Úy Lam ôm Khương Hề muốn làm cho tâm trạng của cậu tốt hơn chút, người sau lại cự tuyệt nói: "Em không nổi giận, cho nên, mặc quần áo đàng hoàng lại giúp em."
Cậu vẫn mỉm cười như trước, trong mắt không có chút giận hờn nào, nhưng Úy Lam biết Khương Hề đã tới điểm tới hạn rồi.
Người đàn ông đành phải cài lại nút áo mới được cởi ra của cậu.
Lúc trước Úy Lam có thể xơi được Khương Hề hoàn toàn là do đối phương vẫn còn lý trí, mất đi lý trí, dầu muối chẳng lọt, nếu ép buộc quá đợi tới khi rời khỏi màn chơi này sẽ tổn thương lòng cậu.
Đừng tưởng rằng các người chơi rời khỏi Game là có thể trở lại như xưa, đoạn ký ức khắc cốt ghi xương này sẽ mãi đi theo họ, có người có thể nhờ đó mà trở nên trưởng thành, tâm trí càng bền vững hơn, nhưng biết đâu chừng cũng sẽ có người sa đọa trở thành sát nhân liên hoàn.
Khương Hề nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Úy Lam, bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, làm Chủ Thần Đại Vũ Trụ nghe lời, có cảm giác thành tựu ghê..
Cậu nhếch miệng cười nói: "Anh, cởi quần áo, nằm lên giường."
Người đàn ông sượng lại, đôi mắt sâu hút nhìn cậu.
Khương Hề: "Sao nào, không muốn? Anh chịch em nhiều lần như vậy, em muốn chủ động một lần cũng không được hả? Quả nhiên từ trước đến nay anh chỉ yêu mỗi thân xác em thôi!"
Nhiều lời vô ích, người đàn ông lập tức nằm lên giường, ai không muốn đâu chứ, chẳng qua là anh không ngờ rằng dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể khiến Khương Hề chủ động chơi thú nhún.