Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

chương 47: trạch bốn mươi bảy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy phút đồng hồ sau hiểu lầm được hoá giải, Tiêu Triết nhìn Du Dữu dở khóc dở cười: “Đang nghĩ cái gì thế? Anh cũng không phải Lưu lão sư, sao có thể nhờ người gửi tài liệu học tập cho học sinh nghỉ học, rồi ngụy trang thành quà tặng…”

Du Dữu sợ ngây người, “Lưu lão sư thật sự làm như vậy. Thầy Lưu làm thế thật?!”

Tiêu Triết: “Đúng vậy.”

Du Dữu: “…!”

Thương Am: “…?”

Du Dữu sợ ngây người, “Quá độc ác, chuyện lúc nào vậy?”

“Chuyện từ rất lâu rồi, không phải khóa này, có học sinh cứ ba ngày hai đầu lại giả bệnh trốn học. Lão sư điện thoại, nhắn tin đều không nghe, không phản hổi. Nhưng khi bạn học nhắn tin thì về, Lưu lão sư biết rất tức giận, liền…”

(ba ngày hai đầu: là thành ngữ Hán, ý là cách một ngày, hoặc cơ hồ mỗi ngày, hình dung thường xuyên.)

Tiêu Triết nói đến đó thì hít sâu một hơi, để trống một đoạn làm cho người ta mơ màng.

Hai người dừng lại nhìn nhau, riêng đoạn để trống ý tứ đã rõ ràng, đồng thời lộ ra ánh mắt sợ hãi.

Có một sự đồng điệu mà đã là học sinh đều có thể hiểu được, cho dù đấy có là học sinh xuất sắc với điểm số cao đi nữa.

Thương Am nhìn hai người, yên lặng tỏa khí lạnh.

“Cho nên, là cái gì?”

Tiêu Triết thu tầm mắt rơi vào quà tặng trên bàn, cười cười, “Du Dữu, mở ra nhìn một chút, không liên quan gì đến học hành. Là một ít thức ăn, cứ nhận đi không phải ngại.”

Đồ ăn? Có chuyện tốt như vậy??

Hai mắt Du Dữu lóe sáng, mọi phiền muộn lúc trước không còn, tràn ngập mong chờ mở quà.

Túi quà gói lấy hộp quà, hộp quà gói lấy món quà nhỏ, cuối cùng món quà nhỏ mở ra

“Viên Canxi?”

Du Dữu buồn cười, biểu lộ phảng phất tại nói: Anh đang đùa em?

“Cũng không phải đều là viên Canxi.”

… Đúng là không phải tất cả.

Ngoài viên Canxi, còn có nguyên tố bổ sung vi lượng, đường vitamin, bột hạt óc chó…?

Thật nhiều!

Du Dữu vẻ mặt phức tạp, “Học trưởng, anh đây là…”

Tiêu Triết mặt không đổi sắc, “Thăm bệnh.”

Du Dữu cảm thấy có lý, không phản bác được.

Trong điện thoại, đã bắt đầu lén lút thả biểu tượng cười lớn.

Nhìn thấy vẻ mặt Du Dữu 囧 囧, Tiêu Triết không đùa:

“Được rồi, không phải mình anh mua. Còn có bạn học cùng lớp với em. Không biết em còn nhớ hay không, một nhóm ba người. Bọn họ nói ngày trước thường xuyên mượn vở em chép bài, từ khi em rời trường, đều thi không quá điểm. Lần này không biết nghe ngóng được ở đâu anh đến thăm bệnh, kéo anh đi mua thuốc bổ cùng, nói rằng đây là lời cảm ơn.”

Du Dữu thật sự không nghĩ đến những chuyện kiểu như thế này…

Thậm chí có thể nói rằng, trong ký ức của cậu lúc đọc nguyên tác, dường như đều không nhắc đến tên của những người bạn học này.

Ấn tượng duy nhất lưu lại là vài câu miêu tả. Nói rằng sau khi xảy ra chuyện cũng như lan truyền những câu nói không hay thì lúc đầu vẫn còn có một số bạn học qua lại, quan hệ cũng tạm được nhưng dần dần thì quan hệ cũng lạnh nhạt hơn. Cũng không biết là nghe những tin đồn đó hay lo lắng đi một chỗ với cậu thì cũng sẽ bị liên lụy, bị dán nhãn không tốt.

Thời điểm Du Dữu xuyên đến khá muộn, thậm chí không nhớ rõ kịch bản có mấy chuyện này. Cậu không nhớ được tên những bạn học khác, ngược lại đi trên đường không cần mừng rỡ chào hỏi, ít đi áp lực xã giao.

Đối với cậu mà nói, quan hệ với bạn cùng lớp thế nào, có bạn hay không đều không có chút ý nghĩa nào, không có chút gì được lưu lại trong đầu.

Cậu cẩn thận nhớ lại, lục lại ký ức từ những ngày đầu tiên, hình như thật sự có một hai người như thế. Lúc chạm mặt có vẻ quen biết cậu, có vẻ như muốn đi qua trò chuyện nhưng còn chưa kịp lại gần đã bị người bên cạnh kéo đi.

Chuyện đã quá lâu, ký ức về chuyện lúc đó đều mơ hồ. Không có cách nào kiểm tra được người lúc đấy là ai, trên mặt biểu cảm như thế nào, có muốn giúp đỡ, an ủi bạn học một hai câu hay không.

Bởi vì khi đó trong lòng cậu không có chuyện gì ngoài một mực làm nhiệm vụ, đi con đường của mình. Cậu không phải nguyên chủ, không cho người khác mượn vở cũng chẳng giúp đỡ những bạn học đó nên cũng không có tâm trạng chờ mong trong những lúc chạm mặt thoáng qua. Cậu sẽ không rảo bước rời đi vì sợ hãi và cũng chẳng dừng chân chậm bước.

Với cậu mà nói, liên quan đến trường học cũng chỉ có kỳ thi cùng người bạn tốt Tiêu học trưởng đây.

Tuy nhiên, vô công bất thụ lộc …

Du Dữu có chút phiền não, nhìn xem những sản phẩm chăm sóc sức khỏe, gãi gãi đầu, “Không cần, đều là học sinh, tiền tiêu chẳng phải vẫn là của cha mẹ cho? Với lại một mình em cũng không dùng hết được.”

Tiêu Triết lộ ra biểu cảm: “Bọn họ nói, nếu như em không chịu nhận, thì nói đây xem như là xin lỗi.”

“Thế nhưng mà…”

“Nhận hay không cũng không quan trọng.” Tiêu Triết không muốn cậu khó xử. Nói cho cùng, giúp đỡ chuyển lời hay mang quà đến cũng được, đem đến xem như anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh không quan tâm có nhận hay không, chỉ cần có thêm chủ đề nói chuyện cùng có cái cớ để gặp mặt.

Du Dữu do dự một chút, “Sau khi nhận… thì như thế nào?”

Tiêu Triết kinh ngạc nhìn cậu, nhận ra rằng nếu tiếp tục chủ đề này, cái gọi là quà xin lỗi sẽ thực sự được chấp nhận.

Có một chút không vui trong chớp mắt.

“Có lẽ là sẽ cho rằng bọn em giảng hòa, có thể tiếp tục quan hệ bạn bè hỗ trợ lẫn nhau.”

Hỗ trợ lẫn nhau, trọng điểm!

Có nghĩa là chép bài tập về nhà, thảo luận về học tập!

Du Dữu nghe vậy lắc đầu kiên quyết: “Vậy cầm về đi! Em đã đi khỏi trường và em nghĩ là cũng không quay lại đâu. Em không cần những món quà khách sáo này. Học trưởng, nhờ anh nói với bọn họ em cũng không tức giận ghi thù, không cần những thứ này. Sau này mọi người vẫn tiếp tục làm bạn học.”

Đáng sợ, cậu gần như quên mất thiết lập của mình là học bá. Chuyện này một khi đã bắt đầu, sẽ có ai đó tặng quà mong cùng nhau ôn tập, cầu ôm chân phật thì làm thế nào!

Tiêu Triết mỉm cười, cũng không thuyết phục nữa. Từ bên trong hộp quà lấy ra vài món quà nhỏ đặt vào một túi khác, có vẻ sẽ mang theo lúc ra về.

Thương Am thấy vậy không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.

“Chú, cháu có chút chuyện muốn nói với Du Dữu. Có lẽ tốn chút thời gian. ” Tiêu Triết hoàn toàn không khẩn trương khi bị hắn nhìn mà bình thản mở miệng, cười đề nghị, “Ngài cứ tiếp tục bận làm chuyện của ngài hoặc có chuyện gì khác cần làm thì làm, không cần để ý đến bọn cháu.”

Có nghĩa là ở một mình trong một lúc.

Du Dữu chớp chớp mắt, ở trong lòng lắc đầu, học trưởng bị ‘cưỡng chế’ ảnh hưởng sao? Đây đúng là chẳng hiểu gì về chú của cậu nên mới muốn đẩy người đi. Dựa theo tính cách của chú thì chắc chắn không đồng ý đi khỏi đâu.

“Được. Hai người cứ nói chuyện, khi nào muốn về thì gọi tôi. Tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Du Dữu:?!

Ánh mắt cậu vô thức nhìn lên giá trị hắc hóa.

Không có vấn đề gì?

Thương Am làm ra vẻ mặt quan tâm của phụ huynh. Sắc mặt so với Tiêu Triết càng tự nhiên, không nhìn ra có chút nào không vui. Sau khi đứng dậy, thậm chí còn gõ gõ đầu Thiết Khắc ra lệnh lấy thêm đồ uống và snack để chiêu đãi khách.

Du Dữu cười ha ha, “Thiết Khắc đần lắm, mơ hồ chỉ dẫn như thế nó sẽ loạn, để em tự lấy~”

Sau đó thấy Thiết Khắc kêu một tiếng, di chuyển hướng về phía tủ lạnh.

Du Dữu: “…”

Cậu cúi đầu, phát hiện điện thoại di động của mình cũng hiện lên một tin nhắn, là nhắn: Tui bị kết nối với mạng LAN! Tui có quyền điều khiển Thiết Khắc! A!! Vận mệnh vẫn hạ thủ với một AI nhỏ bé như tui!

Du Dữu: …

Cậu đã hiểu.

Bảo sao hôm nay chú lại ân cần, nhẹ nhàng như thế… Hóa ra là trưng dụng !

Đúng vậy, đây là nhà riêng của bọn họ, khắp nơi đều giấu camera. Chú cũng không cần lo lắng đến nội dung nguyên tác đột nhiên xuất hiện.

Sau khi Thương Am đi khỏi, Tiêu Triết không những không buông lỏng, ngược lại còn căng thẳng hơn. Ngay cả lưng cũng căng lại.

“Du Dữu, em mấy ngày nay ổn chứ?”

“Vấn đề không phải ổn hay không ổn, chuyện này thực sự là… Mỗi ngày muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, muốn làm gì thì làm đó. Em có thể thoải mái làm mọi thứ, đây đúng là cuộc sống trên thiên đường chỉ có trong mơ, anh hiểu không?”

“…”

Không hiểu rõ.

Tiêu Triết nghiêm túc gật đầu đánh giá cậu, có chút yên tâm: “Thực sự mập, so với ngày trước trông khỏe mạnh hơn nhiều.”

Du Dữu bất lực cúi đầu ăn trái cây, “Trạch chứ sao.”

“Là bởi vì nơi này có thể bị người nghe được, nhìn thấy, cho nên mới nói như vậy sao?” Tiêu Triết bỗng nhiên cười, sau đó sờ ra điện thoại di động của mình, ở phía trên ấn cái gì, “Hiện tại em không cần cố kỵ bất cứ vật gì.”

Du Dữu sửng sốt một chút, “Cái gì?”

“Từ giờ trở đi, em không cần phải lo lắng bị nghe lén, theo dõi, muốn nói cái gì đều có thể nói, muốn làm cái gì đều có thể làm.” Tiêu Triết bóng gió: “Du Dữu, em thật sự không muốn đi khỏi đây sao?”

“Không muốn.” Du Dữu nhíu mày, nhìn về điện thoại của anh: “Anh mang theo cái gì đến? hả?”

“… Em đúng là nhận ra nó.”

Du Dữu có chút kinh ngạc, bên cạnh cậu càng thêm kinh ngạc. Không nghĩ rằng tìm đến một vai hỗ trợ ở thế giới này, tự tiện cản trở tiến trình của kịch bản! Đây chính là làm trái quy tắc!

“Thật là một tình yêu mãnh liệt…” Du Dữu không nhịn được mà tán thưởng, thậm chí có chút cảm động: “Trời ạ, tui không nghĩ tới trí tuệ nhân tạo cũng có thể có tình yêu, còn phấn đấu quên mình như thế. , cậu đã nghe chưa? Yêu linh linh của cậu vì cậu đi tìm cái chết!”

nghe đến đấy khống nhịn nổi nữa, sử dụng phần mềm đọc hét lớn, “Cậu im miệng cho tui!”

“Được rồi! Hai người các cậu nói chuyện với nhau đi, thời gian cũng không có nhiều, nhớ phải thú thật lời trong lòng nhé. Ôi chao, tui thật sự cảm động quá đi…” Du Dữu tỏ vẻ hiểu biết, đứng dậy vờ lau nước mắt, ra hiệu Tiêu Triết đi xa một chút: “Hai bóng đèn bọn tui sẽ tránh đi, các cậu cứ xem như bọn tui không tồn tại!”

Tiêu Triết theo không kịp ý nghĩ của cậu, nhưng nghe có vẻ hợp lý, cũng đi theo: “… Chuyện gì xảy ra vậy?”

Du Dữu lắc đầu: “Chuyện kể ra dài dòng lắm, em sẽ kể lại cho anh nghe về chuyện về hai trí tuệ nhân tạo zh… Có thể có tình yêu tuyệt đẹp như vậy, thật cảm động. Học trưởng, vất vả anh vì chúng nó đến đây một chuyến. Trông thấy yêu linh linh quả thực sự nghe những lời lần trước em nói, em rất rất vui. Em đã nói rồi, tạm biệt cũng được, tỏ tình cũng được, chính miệng nói ra mới có ý nghĩa!”

“Thế nhưng là, rõ ràng nó nói với anh là tới cứu em, còn có thuận tiện mang …”

“Chuyện này đều là mượn cớ cả. Giống như lúc hẹn hò muốn đi uống chén trà với nhau, nhưng nào có thực sự uống trà!” Du Dữu vỗ vai Tiêu Triết, cười xấu xa: “Em là người từng trải. Em biết rõ, nghe em không sai đâu!”

“Vậy nó nói em bị…”

“Lừa anh đấy, em không có chuyện gì cả. Cực kỳ tự do tự tại. Đến đây, gần đây em có làm game kiếm tiền! Mau mau đến!”

Một bên khác, đã bị Du Dữu tẩy não thành công: , cậu làm sao ngốc như vậy!! Thân làm hệ thống mà còn ôm loại tâm tư nữ nhi tình trường này, còn một mực không nói cho tôi! Yêu đương não là mất mạng cậu không biết sao!! Không được! Chúng ta bỏ trốn là không có đường sống! Cậu đi nhanh đi không cần quản tui!!!

chuẩn bị n ngày để làm được việc hôm nay: Móe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio