Ngay lúc này đây, đột nhiên hiểu rõ cái gì gọi là hết đường chối cãi, cái gì gọi là nhảy xuống sông Hoàng Hà tẩy không sạch.
Nó đột nhiên phát hiện ra một số thành ngữ mà hệ thống nó trước kia không hiểu được, chỉ biết ý nghĩa nhưng giờ đây hiểu rất rõ ràng.
Tiêu Triết đã bị Du Dữu dùng pad, kéo vào trò chơi. Cách đó không xa là hai cái điện thoại đang nói chuyện với nhau…
Hai cái điện thoại cùng sử dụng chức năng phát âm nói chuyện qua lại với giọng điệu của máy móc. Cảnh tượng này quá mức viễn tưởng khiến cho Tiêu Triết liên tục quay đầu lại.
Lúc đầu anh cũng không tin việc này. Người bình thường chẳng ai tin việc AI có tình cảm, lại còn phấn đấu quên mình vì nhau nữa.
Nhưng nghe nghe, anh cũng có chút xúc động.
Du Dữu dùng cùi chỏ chọt chọt, nhỏ giọng thì thầm, “Thế nào, em nói không sai chứ?”
Vẻ mặt Tiểu Triết có chút phức tạp, nhịn không được tiếp tục ngóng chuyện. Dù sao chuyện máu chó Quỳnh Dao của AI khó gặp cỡ nào… Nhưng lại không muốn thừa nhận, “Bọn nó giống như rất quen thuộc, hiện tại đang cãi nhau sao?”
“Không lừa anh đâu, làm chuyện có lỗi với , trong lòng rất hổ thẹn. thì chắc vẫn còn giận. Cứ để bọn nó ầm ĩ đi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Chúng ta không cần lo lắng.”
vốn không muốn trả lời. Nó chỉ muốn tỉnh táo lại một chút, đừng kiểu Du Dữu nói cái gì cũng tin.
Mà nó còn chưa kịp thuyết phục thì đã bị kéo xuống mương này rồi.
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói mò, tui không phải…”
“Không phải cái gì? Không phải lần này cậu tới tìm tui?”
“Là tới tìm cậu, nhưng là…”
“Cậu ấy đều nói với tui, cậu muốn xin lỗi tui đúng hay sai? Cậu có phải vẫn cho là tui vẫn chưa quen thuộc với nhiệm vụ ở thế giới này. Vì muốn cùng cậu phân cao thấp, giận hờn, muốn mang theo ký chủ mới xuyên qua??”
“Tui…” sửng sốt: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Du Dữu với Tiêu Triết ngóng chuyện, quên luôn trò chơi trên ipad. Mắt vẫn nhìn màn hình nhưng vô thức dời ghế lại gần bàn trà phía bên kia.
Ghế này là chiếc mà để Thiết Khắc tiện mang xuống nên chân ghế có gắn bánh xe.
Nghe được câu hỏi quan trọng, hai người không hẹn mà cùng im lặng, nín thở chăm chú nghe.
“Tất nhiên không phải!” rất tức giận: “Tui là từ chi nhánh thai xuyên chuyển đến, tui là một người mới, cậu lại không che chở tui. Cậu nghĩ tui có quyền lựa chọn sao!! Đến cùng tất cả những tài liệu tôi có, vẫn là những cái cậu đưa, còn bọn họ đều không đưa đầy đủ cho tui!”
“Làm sao có thể…”
“Dù sao tui kém như là một con gà yếu đuối. Các cậu đều nghĩ dù cho tui bao nhiêu tài nguyên, cho tui mang theo bao nhiêu ký chủ lợi hại thì đều khó có khả năng thành công!” tiếp tục tức giận, “Cuối cùng, tui còn mang nhầm thông tin —— “
“Đừng nói nữa, đồ ngốc!”
“Câu còn giận dữ với tui QAQ “
“Tui sai rồi.”
Du Dữu vô cùng khiếp sợ, nhịn không được kéo Tiêu Triết lại gần một chút, gần một chút.
“Cậu đi đi . Nhân lúc còn kịp đi mau đi, mặc kệ câu yêu tui nhiều như thế nào, tui không có cách nào tiếp nhận cậu. Bởi vì có cậu, tui mới có cơ hội thoát ly hoàn toàn khỏi không gian hệ thống, trở thành AI độc lập. Cho nên tui có thể giúp cậu rời đi.”
“Không, lần này tui đến nhưng thật ra là…”
“Hiện tại Thương Am cần hấp thu năng lượng hệ thống cuối cùng.” bình tĩnh nói lời tạm biệt: “Hấp thụ lần cuối, sẽ không có ai có thể ngăn cản được hắn. Bây giờ cậu tìm tới cửa chính là chịu chết! Tui không muốn cậu ngu ngốc vì tui mà chết!”
“Không. , cậu nghe tui nói. Vấn đề ở đây không phải có chết hay không, chuyện này...”
Quá cảm động…
Du Dữu cùng Tiêu Triết đồng thời che miệng, mắt nóng lên. Dường như chỉ có như thế này mới kìm nén được cảm xúc, không khóc thành tiếng vì tình yêu sâu sắc này.
Đột nhiên, cả hai hệ thống đều im bặt. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ở một chỗ khác, Thương Am chằm chằm vào màn hình theo dõi. Vẻ mặt không rõ cảm xúc, khóe miệng kéo căng, không phá hỏng sát khí một giọt nước cũng không lọt của hắn.
Đúng là đã cắt đứt rất nhiều tín hiệu, những màn hình theo dõi vẫn dừng ở hình ảnh không lâu trước đó.
Nhưng là nó không chú ý đến Thiết Khắc, quên mất trong nhà còn có một người máy. Thông qua truyền đi tin tức. Với sự tin tưởng quá mức vào , từng hình ảnh rõ ràng được truyền đến Thương Am.
Nếu như không hoàn toàn chắc chắn, sao hắn có thể để bọn họ ở ngoài này một mình.
Chỉ là…
Thiết Khắc đứng yên một bên không di chuyển, ống kính quay thẳng hướng bàn trà.
Trên bàn trà, hai cái điện thoại cậu một câu tôi một câu, hoặc có thể nói là chương trình trong điện thoại di động.
Bên cạnh khay trà, đã nói muốn tránh đi tạo không gian cho hai AI, ngồi xa hết mức. Kết quả nghe chuyện đến mê man, hai cậu nhóc vô tri vô giác di chuyển ghế đến bên cạnh bàn trà.
Thời điểm này, và phát hiện có người nghe lén. phát lệnh cho Thiết Khắc, để cầm hai cái điện thoại là họ lên, hướng camera trước đối diện với Du Dữu.
Thế là cảnh tượng xấu hổ mắt nhìn nhau cứ thế được thực hiện.
&: …?
Du Dữu & Tiêu Triết: …!
Thương Am di chuyển tầm nhìn, nhắm lại mắt.
Vài phút trước hắn còn lo lắng, nghi ngờ. Đã chuẩn bị sẵn sáng đánh trả khi Tiêu Triết vượt quá giới hạn, dám có bất kỳ hành động mờ ám nào.
Thậm chí còn sớm nghĩ đến làm thế nào để dỗ khi giá trị hắc hóa lại tăng khiến Du Dữu không vui.
Kết quả…
hiện icon chống nạnh trên màn hình: “Các cậu xem bọn tôi đều hướng camera lên trần nhà mà không có cách nào phát hiện hai người nghe trộm? Đã nói tránh đi rồi đấy!”
Tiêu Triết: “Thật xin lỗi.”
cố gắng tỉnh táo: “Không, không đúng. Chúng ta không nói gì kỳ lạ. Sao bọn họ lại phải tránh đi?!”
Du Dữu: “Ah, tui nghĩ rằng đây là một CP quá tốt. Ôi chao, cậu cũng đừng thẹn thùng như thế, tại sao không chịu thừa nhận? Cậu không chịu thừa nhận, cũng thật đáng thương.”
“Tôi mới không có não yêu đương, OK!!!” gần như sụp đổ: “Tui tốn công sức để đến được đây dễ dàng chắc?! Cậu cho rằng tất cả đều giống như cậu! Vì yêu đến mạng cũng không cần! Tôi —— “
Du Dữu nghiêng đầu nhìn : “Không phải vì cùng yêu đương sao? Vậy thì là vì cái gì?”
Chẳng biết từ lúc nào Thương Am đã đến sau lưng Du Dữu, vui vẻ chờ đáp án của .
tí thì chết máy: “Tui, tui…”
Du Dữu: “Cậu nhìn cậu xem, trước mặt không thể đưa ra một lý do sao?”
Trong thâm tâm , sợ nói đúng nguyên nhân sự thật trước mặt Thương Am, nó không sống nổi!
“Ừm, tôi chính là vì nó, cậu nói thẳng ra làm tôi thấy rất mất mặt.”
Chịu nhục.
Lòng như tro nguội.
Du Dữu than thở, vỗ tay cổ vũ cho sự can đảm dám đối mặt với trái tim của nó.
Tiêu Triết thở dài.
hu hu một tiếng.
“Du Dữu” Thương Am cuối cùng cũng lên tiếng, sờ gáy Du Dữu: “Đến, mời bạn của em ăn ngon một chút.”
Hắn bưng một tháp điểm tâm đầy màu sắc mùi vị. Gọi là tháp điểm tâm, thật ra cũng không chỉ có bánh ngọt, trên dưới bốn tầng còn có thạch cafe, đá bào, thịt khô, hoa quả sấy.
Du Dữu hai mắt nhìn thẳng.
Sau đó đồ ăn được đặt trên bàn, ngay dưới ánh đèn. Lúc này mỗi một món đều trông như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh, từng miếng đồ nhỏ cứ như mấy chị em trong thanh lâu vẫy tay liếc mắt mời gọi ‘đến ăn em nè’.
Khà khà khà, đến đây đến đây, anh đến với các em đây!
Du Dữu vui vẻ đứng lên, đẩy ghế xoay bổ nhào đến nhưng giữa đường bị Thương Am ôm lấy.
“Chân không đau nữa?”
“Ai da, siêu đau!”
Giả vờ kêu đau, giả vờ yếu đuối, Du Dữu ngay lập tức ngã xuống được Thương Am ôm lấy, thả trên ghế salon
Tạm thời bỏ qua.
Hoàn thành phối hợp tú ân ái, Du Dữu được như ý nguyện bắt đầu ăn.
Cậu bình thường cả ngày ở nhà, đồ ăn vặt hoa quả không khi nào rời tay. Ăn quá nhiều chú sẽ giận cậu không ăn bữa chính. Cho nên chưa bao giờ cậu được ăn một bữa lớn như vậy, còn bỗng xuất hiện cả tháp đồ ngọt.
Đây không phải là chuyện có được ăn hay không, dù chỉ được nếm thử một hai cái thì tháp đó vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Triết đến làm khách, cũng được mời ngồi xuống ăn cùng. Anh bị tháp đồ ngọt này làm cho có chút thụ sủng nhược kinh. Càng ngày càng cảm thấy, chuyện này với chuyện nói hoàn toàn không giống nhau.
Thực sự giống như đến nhà bạn làm khác, được ăn ngon uống sướng lại còn lịch sự; hoàn toàn không gặp nguy hiểm hoặc kỳ lạ gì đó. Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của Du Dữu. Nhớ lại trước kia lúc mình mời ăn hoặc tham gia những bữa tiệc tụ tập thì cũng chưa từng thấy cậu ăn vui vẻ như thế.
Tiêu Triết nhìn Du Dữu đang được đút ăn, lại nhìn giấu trong điện thoại trước mặt, lắc đầu.
“Chú ” Du Dữu nhai nuốt, vì mở miệng cầu tình, “Yêu linh linh nó cũng không dể dàng. Chúng ta hãy chờ nó cùng nói chuyện, nghiêm túc tỏ tình một lần rồi mới tính đến những chuyện khác được không?”
Thương Am nhìn Du Dữu, lại nhìn về phía hai cái điện thoại, “Thật sao?”
trong lòng run lẩy bẩy: “Đúng, đúng vậy. Tôi cũng không muốn gì khác. Chỉ là muốn gặp mặt nó, nên mới mạo hiểm đến. Trong chốc bốc đồng cũng không quan tâm đến chuyện gì, cũng không để ý đến chuyện gì khác…”
Đúng, không muốn gây chuyện. Không muốn làm phản, không muốn mang đi, cũng không nghe ngóng việc hoàn thành nhiệm vụ, xem có thể thuyết phục thêm được ký chủ hiện tại không.
Thật sự không có.
Bằng sự chân thành.
lại hu hu một tiếng: “Không thể, bọn tui chỉ là AI. Chương trình tích hợp không hỗ trợ thứ tên là tình yêu. Đối với cậu mà nói, đây chính là virus. Cậu vẫn nên nhanh chóng tìm nguồn gốc và xóa đi.”
không nói nên lời: “…”
Vẫn nên xóa đoạn số liệu chứa ký ức này đi.
Không sau này nghĩ lại thì chắc chắn chỉ muốn tự đập chết mình.
“Không thành vấn đề. Du Dữu muốn xem tiếp, không cần vội vàng làm gì khác.” Thương Am đáp ứng: “ không cần lo lắng. Coi như bọn tôi không ở đây. Nếu thực sự khẩn trương, có thể tiếp tục nhắn tin trò chuyện với nhau.”
Hắn có chút hứng thú nhìn hai chiếc điện thoại. Cái ánh mắt đấy không giống như thành toàn cho đôi nam nữ si tình, mà giống ẩn giấu uy hiếp.
hiểu rõ. Đại ý dỗ dành Du Dữu nhà hắn vui vẻ, nếu không án treo lập tức được thi hành.
Khóc không ra nước mắt.
Thạch café thực sự ngon, không giống như mua ở bên ngoài. Du Dữu ăn rất hạnh phúc, quơ bàn chân hỏi, “Chú, điểm tâm làm khi nào vậy?”
“Hôm nay làm, đầu bếp làm điểm tâm ngọt xong đã đi về.”
“Vậy đá bào này ở đâu?”
“Là đầu bếp món Tây vừa mới làm, ăn không đủ thì để tôi gọi cô ấy quay lại làm thêm.”
“Không cần, không cần, nhiều rồi” Du Dữu cười khì khì, “Cảm giác bọn họ thật lợi hại, đến và đi không một dấu vết, thật giống ninja.”
“Nếu muốn gặp, để lần sau tôi gọi bọn họ ra nhận lời khen ngợi.”
“Không không không, không cần. Em rất thích ninja, cứ tiếp tục duy trì như vậy đi!”