Đốc Chủ Có Bệnh

chương 100: trăng sáng trong lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời này quả thực khiến Hạ Hầu Liễm ngây ngẩn cả người, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống háng Thẩm Quyết, tiết khố chăn bông tầng tầng che khuất, không ra dáng vẻ gì.

Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm không chút kiêng dè, tai Thẩm Quyết ửng hồng, đưa tay che mặt hắn, "Mắt nhìn đi đâu thế?"

Hạ Hầu Liễm bắt lấy tay Thẩm Quyết, cau mày : "Chuyện lớn như vậy, sao giờ mới nói với ta?"

Thẩm Quyết cắn môi, có chút hổn hển đáp: "Chuyện này bắt ta nói thế nào? Chẳng lẽ tự dưng túm ngươi tới bảo thiếu gia của ngươi không tuyệt tự, có phải còn muốn lấy ra cho ngươi xem? Ngươi không biết xấu hổ thì ta cũng xấu hổ."

"Cũng. . . . . . cũng không cần phải như vậy." Hạ Hầu Liễm nóng đầu, rũ mắt, con ngươi có chút ảm đạm, "Ta còn tưởng ngươi không tín nhiệm ta."

Thẩm Quyết kéo khuỷu tay hắn, "Ai nói ta không tin ngươi. Ngươi thấy ta từng ngủ chung giường với ai chưa, là ngươi ngu ngốc như heo, ngủ chung một chỗ với ta lâu như vậy mà không phát hiện."

"Ta lại không có bệnh , ai ăn no dửng mỡ đi dòm ngó đũng quần người khác? Hơn nữa, ta càng không dám dòm đũng quần ngươi." Hạ Hầu Liễm than thở đáp, nâng mắt nhìn Thẩm Quyết, Thẩm Quyết cũng nhìn hắn, mâu quang sâu thẳm trong ánh nến bập bùng . Hắn bỗng nhiên cảm thấy, người như vậy cho dù không toàn vẹn cũng chẳng quan trọng, sự đẹp đẽ của y là thiên hạ độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh bằng.

"Sao ngươi trốn thoát được? Tiến cung không phải đều sẽ chịu một đao sao?" Hạ Hầu Liễm lại hỏi.

"Vốn là như thế." Thẩm Quyết quay đầu đi, chậm rãi kể, "Có lẽ ông trời thương xót ta, cho ta một phần may mắn. Năm đó khi đến phiên ta, vừa đúng lúc thợ thực hiện đau bụng tiêu chảy chạy ra ngoài, ta nhìn trên nền đất có một chiếc chăn dính máu, liền đem chăn đắp lên người rồi nằm lên cáng. Người khác đến thay ca tưởng rằng ta đã tịnh thân xong, liền cho người đem ta nâng ra ngoài."

"Nhưng lại không ai phát hiện sao?"

"Ngươi cho rằng thái giám tịnh thân thì tịnh thế nào?" Thẩm Quyết liếc mắt nhìn hắn.

Hạ Hầu Liễm đáp: "Không phải cắt cái đó đi sao?"

Thẩm Quyết lắc đầu, "Đó là cách thức của tiền triều. Triều đại này thái giám không cần đoạn căn . Thợ thực hiện chỉ cần cắt một miệng nhỏ ở hai bên túi nang, đem thứ bên trong loại bỏ hết đi là xong chuyện. Hàng năm hoàng hóa môn nghiệm thân, cũng chỉ là chưởng sự thái giám thò vào lưng quần sờ một phen, nghiệm ngươi có thể. . . . . ." Thẩm Quyết mặt đỏ hồng, "Có thể cứng lên hay không. Ta tự chế dược cho mình, áp chế dục vọng, không mọc râu, sau lại làm con nuôi Ngụy Đức, không ai còn dám nghiệm thân ta nữa, liền cứ thế mà giấu diếm ."

Hạ Hầu Liễm nghe xong trong lòng lo lắng, "Thuốc? Thuốc gì? Có thể áp chế dục vọng, khẳng định không phải thứ tốt, ngươi vạn nhất uống quá liều thành thái giám thật thì phải làm sao?"

"Thành thì thành vậy, có hề gì? Dù sao ta cũng không có ý định lập gia thất." Thẩm Quyết ngồi khoanh chân, nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, tên kia mặt mũi tràn ngập ưu tư, xem ra vì y mà lo lắng. Kỳ thật y có chuyện chưa nói, y dù sao cũng là thầy thuốc nửa đường xuất gia, xem hai quyển sách y thuật lần mò chế ra loại thuốc cũng không mấy có tác dụng, mỗi lần nhìn thấy Hạ Hầu Liễm thoát y, luôn không kìm nổi lòng mà cứng lên.

Có điều chuyện này không thể nói cho hắn, Thẩm Quyết dừng một chút, thanh âm trầm thấp cất lên, "A Liễm, ngươi không trách ta giấu ngươi nhiều chuyện như vậy sao? Lúc trước lừa ngươi ta bị bán tiến cung, chính là muốn giữ ngươi lại bên ta. Có phải ta thực ích kỷ, rõ ràng sớm biết nương ngươi tìm tới, ta lại giấu không nói cho ngươi." Y cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trào phúng nở nụ cười, "Nhưng ngươi vì lưu lại bên ta, thất nguyệt ban phát tác, thiếu chút nữa thì mất mạng."

"Đúng là rất ích kỉ." Hạ Hầu Liễm nói.

Lời của Hạ Hầu Liễm như một cơn phiền muộn gõ thẳng vào lòng Thẩm Quyết, y còn tưởng rằng Hạ Hầu Liễm sẽ an ủi y, nói với y không sao hết, không trách y. Y bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật dối trá, y thẳng thắn không phải vì ăn năn, mà chỉ vì muốn lòng mình dễ chịu hơn. Quay đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, sắc mặt Hạ Hầu Liễm ẩn trong bóng tối không rõ thần sắc, lòng y tuyệt vọng, Hạ Hầu Liễm nhất định chán ghét y rất nhiều.

Trước giờ y đều như vậy, dù có đối diện với người mà mình thật lòng thật dạ yêu thương cũng có thể nói dối mặt không biến sắc. Đây chính là y, đê tiện lại hạ lưu.

Trên trán bỗng nhiên bị búng một cái, đau đến hít một ngụm khí lạnh, uấn giận nổi lên đôi mắt, y lớn tiếng hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi làm gì?"

"Phạt ngươi đó." Trong mắt Hạ Hầu Liễm có ý cười, "Ai cho ngươi gạt ta. Lần này phạt ngươi , lần sau không được gạt ta nữa ."

Thẩm Quyết ôm trán kinh ngạc nhìn hắn, ánh nến nhảy nhót trong mắt Hạ Hầu Liễm, giống bầu trời đêm rắc lên những vụn lân quang, hết thảy đều hòa tan trong đôi mắt ấy. Đó là một loại ôn nhu chỉ thuộc về riêng Hạ Hầu Liễm, khiến người ta trầm mê.

Hạ Hầu Liễm bỗng cau mày, nói: "Thiếu gia, ta cảm thấy thuốc kia ngươi vẫn là không nên dùng nữa. Thật vất vả mới bảo toàn thân thể an khang, sao lại có thể tự mình hủy hoải . Ngươi cứ như vậy không phải cách hay, chúng ta vẫn là nên nghĩ biện pháp khác, nếu không ngươi đừng làm cái xưởng công gì đó nữa. . . . . ." Hắn nói đến một nửa, nâng khóe mắt, nhất thời ngây dại.

Thẩm Quyết vậy mà lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười rơi lệ.

Hạ Hầu Liễm luống cuống, "Sao ngươi lại khóc? Ta vừa mới xuống tay quá nặng, làm đau ngươi ?"

Có lẽ ngọn nến cháy hết, ánh sáng le lói cũng lụi tàn, trong màn tối đen một mảnh. Hạ Hầu Liễm còn đang hốt hoảng, sửng sốt một lúc mới nhớ tới phải đi đốt đèn, gạt chăn bước xuống giường, cổ tay lại bị Thẩm Quyết kéo lại, cả người bị y kéo vào trong lòng.

Tim Hạ Hầu Liễm đập loạn, thân thể như bị vất vào lò than, mặt cũng đỏ bừng. Trong bóng tối hắn nghe thấy tiếng hít thở thanh nhạt của Thẩm Quyết, hơi thở nhè nhẹ phả vào bên tai, nóng bỏng thiêu đốt.

"A Liễm, ta luôn luôn cảm thấy thế gian này quá lạnh, quá lạnh, " Thẩm Quyết cúi đầu chôn xuống cần cổ hắn, cất giọng khàn khàn, "Nhưng mà, thật may còn có ngươi."

Thật may vì có ngươi.

Giữa kiếp sống hoang vu, trầm luân bụi trần, ngươi là trân bảo duy nhất của ta.

Trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động, bốn phía màn trướng vây kín, tạo ra một thế giới nho nhỏ chỉ có hai người họ. Thời gian dường như được kéo dài thật dài, biến vạn vật đều chìm vào hư không.

Hạ Hầu Liễm chầm chậm yên tĩnh lại, nâng tay ôm lấy Thẩm Quyết, thấp giọng nói: "Thiếu gia, ngươi cũng vậy."

Thẩm Quyết ôm hắn chặt hơn, "Ừ."

"Thiếu gia, " Hạ Hầu Liễm đẩy y ra một chút, tiếp tục nói tiếp lời vừa muốn nói, "Thuốc kia đừng dùng nữa, chờ chuyện Già Lam giải quyết xong, ta mang ngươi đi thôi."

"Đi đến chỗ nào?" Thẩm Quyết hỏi.

"Đi đâu cũng được, Nam Dương, Đông Doanh. Chỉ cần rời khỏi Đại Kỳ, tìm một chỗ mai danh ẩn tích. Ta có thể mở một tiệm rèn, hoặc một võ quán, dù sao cũng không để ngươi đói bụng. Có điều chắc chắn không thoải mái như ở trong kinh thành, bất quá có thể đường đường chính chính làm một người bình thường, đáng giá."

Thẩm Quyết bật cười, "Ta có tiền, không cần ngươi nuôi." Y nhìn Hạ Hầu Liễm, con ngươi có ánh nước lã chã, là thần sắc vô cùng ôn nhu, "Chỉ hai chúng ta sao?"

"Ban đầu là như vậy, sau này chắc chắn không phải a" Hạ Hầu Liễm bắt tay gối sau đầu, nhìn đỉnh giường tối đen như mực, cười nói: "Đến lúc đó, ngươi lập thê tử, nối dòng dõi cho Tạ gia. Nhi tử tôn tử, đời đời con cháu, nói không chừng phải mười mấy người cơ."

Nụ cười trên môi Thẩm Quyết bỗng ngưng bặt, "Ngươi nói cái gì?"

Hạ Hầu Liễm lại tiếp tục mấy lời liên miên của mình: "Nếu ngươi có tâm tư, cũng có thể lập thêm thê thiếp. Có điều ta khuyên ngươi đừng lập quá nhiều, dễ gây ra hậu viện mâu thuẫn."

Thần sắc Thẩm Quyết trong bóng tối chậm rãi trở nên tối tăm, thanh âm cũng dần dần trở nên nguội lạnh, "Ngươi thì sao?"

Hạ Hầu Liễm vẫn chưa nhận ra, còn tiếp tục lải nhải: "Ta? Ta trông vườn cho ngươi. Chờ ngươi có em bé, ta còn có thể dạy chúng đánh quyền, cường thân kiện thể, đừng có giống như ngươi, một trận gió thổi là bay."

Thẩm Quyết ngẩn ra một hồi, sương mù trong mắt tản ra không ít, "Ngươi không thành gia sao?"

Hạ Hầu Liễm cười lắc đầu, "Ta thì thôi đi."

"Vì sao?"

"Thiếu gia, trên tay ta dính đầy máu, phúc khí quá tốt ta không dám nhận." Hạ Hầu Liễm thản nhiên mỉm cười, "Hài tử của ngươi chính là hài tử của ta, ta làm cha nuôi của chúng."

Lời nói của hắn quá ảm đạm, tim Thẩm Quyết giống như bị ai đó bóp nghẹt , tựa như có thể bóp ra máu. Y khó khăn mà đáp: "Trên tay ta cũng dính đầy máu tươi, theo như ngươi nói, ta cũng không có phúc khí, ta cũng không thể thành thân."

"Ngươi và ta khác nhau, " Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói, "Ta là tội đồ giết phụ thân, tội của ta rửa không sạch. Ngươi thì khác, ngươi có thể sửa sai, nghe lời Đới tiên sinh, làm một người tốt. Ngươi xem ngươi hiện tại duy trì biến pháp của Trương đại nhân, lại giúp đỡ xoay xở quân phí, tốt biết bao, lần trước ta còn nghe thấy hàng xóm láng giềng khen ngợi ngươi. Hơn nữa, ta căn bản không muốn thành thân, nữ nhân vô cùng phiền toái , ta thấy liền đau đầu. Ta độc thân một mình rất tốt, tiêu diêu tự tại."

Thẩm Quyết nghe xong không đáp lời, trầm mặc thật lâu, không biết đang suy nghĩ gì. Hạ Hầu Liễm nhìn y, chỉ thấy một bóng đen nồng đậm, hắn chọc chọc lưng Thẩm Quyết, gọi y: "Thiếu gia, đang nghĩ điều gì?"

Thẩm Quyết gạt tay hắn, nằm xuống đối mặt vách tường, cất tiếng muộn phiền: "Ta cũng không thành thân, ta có chủ trương của mình, ngươi không cần quản ta."

Hạ Hầu Liễm có chút đau đầu, không biết Thẩm Quyết đột nhiên phát bệnh gì, người bên ngoài nằm mơ cũng muốn thành gia lập thất, dù có mua cũng phải mua được một người, Thẩm Quyết này bảo y lấy vợ lại giống như lấy mạng. Hạ Hầu Liễm bất đắc dĩ đáp: "Ta không quản ngươi thì ai quản ngươi?"

Thẩm Quyết bị lời này làm cho nghẹn, hơn nửa ngày không cất tiếng.

"Thiếu gia. . . . . ."

Hạ Hầu Liễm còn muốn khuyên nhủ, Thẩm Quyết bỗng nhiên xoay người lại túm cánh tay hắn, hắn mất cân bằng ngã xuống giường, Thẩm Quyết đem chăn chụp kín người hắn, hắn muốn mở miệng nói gì, Thẩm Quyết liền bịt miệng hắn lại, cất tiếng lạnh lùng: "Được rồi, ta buồn ngủ, ngủ thôi."

Thẩm Quyết bịt miệng hắn, y dựa vào thật gần, thụy não hương quanh quẩn trong không khí, Hạ Hầu Liễm ngửi thấy hương thơm kia, đầu óc còn tỉnh hơn ban ngày. Bên ngoài tuyết rơi, đọng trên cửa sổ và mái hiên, hắn mở to mắt nhìn đỉnh giường, không biết nhìn bao lâu.

Trong yên lặng, từng chuyện trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt, lúc thì là hình ảnh mái tóc hoa râm của Đới tiên sinh đang bay trong gió, lúc lại là áo choàng đen thẫm của Đoạn Cửu dưới ánh trăng, dần dần, ngay cả chuyện cũ nhiều năm về trước cũng ùn ùn kéo đến, như lông quạ xẹt qua trước mắt, như là một cơn ác mộng vô thanh đuổi tới. Trong chớp mắt đó, bao nhiêu tâm tư rối loạn tràn vào đáy lòng, ban ngày không kịp bi thương, hiện tại lại dường như thở không nổi.

Hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế bản thân phải bình phục. Tiếng Thẩm Quyết hít thở vang bên tai, y đã chìm vào giấc ngủ say, Hạ Hầu Liễm lặng lẽ đỡ tay y, bỏ vào trong chăn. Ánh trăng ló sau màn mây , xuyên qua cửa sổ, xuyên qua màn trướng, Hạ Hầu Liễm nghiêng mặt, thấy sườn mặt Thẩm Quyết điềm tĩnh, hai hàng mi vừa dài vừa cong buông xuống gương mặt trắng sứ, giống những sợ lông vũ mảnh mai. Hắn vươn tay cọ cọ lông mi Thẩm Quyết, những mãnh liệt đau đớn ngổn ngang trong lòng dần yên tĩnh lại.

"Không lấy thì không lấy, hai chúng ta nhóm chung bếp lửa, cũng rất tốt." Hắn nghĩ vậy.

Nhắm hai mắt lại, nghiêng người, hơi hơi cúi đầu tựa vào vai Thẩm Quyết, cũng ngủ say.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio