Tuyết lẳng lặng mà rơi, mặt đất phủ một tầng trắng mỏng, từng người đến phúng viếng đi ngang qua Thẩm Quyết, đế giày chắc nịch dẫm lên nền tuyết xồm xộp. Gian nhà của Đới tiên sinh quá nhỏ, quan viên tới phúng viếng chỉ có thể đặt một nén nhang ở linh tiền, lại vội vàng lui ra. Nhưng không ai dám lưu lại ở đình viện trước tiền đường, bởi vì Thẩm Quyết quỳ gối ở nơi đó.
Tuyết rơi xuống phủ kín đầu y, giống như một đêm mà tóc mai bạc trắng. Xung quanh y tựa như có một cơn thủy triều kết băng âm thầm dậy sóng , ngăn cách y và thế giới bên ngoài, không ai dám tới gần, thậm chí quên nói một câu an ủi "xưởng công nén bi thương" . Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Thẩm Quyết, y giống như trước giờ vẫn luôn cao cao tại thượng, chỉ cần một sóng mắt cũng tạo ra đao quang kiếm ảnh, khói lửa tung hoành. Chỉ có vào giờ phút này mọi người mới chợt nhận ra, y bất quả cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cùng tuổi với đứa trẻ nhà mình.
Hiện tại tiên sinh của y đã mất, thế gian này, rốt cục không bao giờ ... còn nghe được một tiếng ôn hậu mà nghiêm khắc gọi y: "Kinh Lan" .
Hạ Hầu Liễm dẫn phiên tử đi điều tra các hầm ngầm quanh kinh thành, đem toàn bộ xới tung một lượt, hắn thậm chí còn tịch thu hai khu đánh bạc và kĩ quán có bối cảnh không rõ ràng, chỉ còn thiếu nước đem lật từng tấc đất của kinh sư lên tra, vẫn cứ không thấy Đường Thập Thất, cũng không thấy thích khách. Nam nhân có lúc thì đê tiện lúc thì bỉ ổi kia cứ như vậy mà bốc hơi giữa nhân gian, ngay cả một góc áo cũng không sót lại. Hạ Hầu Liễm lo sợ bất an, lại không có giải pháp.
Thẩm Quyết vẫn đang quỳ ở nhà Đới tiên tinh , nhưng hắn không thể đi bồi y. Hạ Hầu Liễm cảm thấy lục phủ ngũ tạng đang bốc cháy, nướng bỏng trái tim hắn.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, phiên tử phái đi lần lượt từng đội trở về, bẩm báo không thu hoạch được gì. Hôm nay tuyết lớn, trên đường vắng vẻ, gầu hốt rác vất lăn lóc, trên mấy sạp hàng trống không để đầy mấy thứ thượng vàng hạ cám. Có tên ăn xin đang nhìn đông ngó tây, mong tìm được chút gì đó ăn. Trong lòng Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên mờ mịt, Già Lam như biến thành một ảo ảnh hư vô, mà hắn đang ở trong một giấc mộng không đầu không cuối, những chém giết vừa qua đều chỉ ở trong mộng, nếu không thì chỉ bởi vì trời đã sáng, thích khách sẽ theo ánh trăng mà bốc hơi, biến mất không còn chút dấu vết.
Hạ Hầu Liễm chạy thật lâu, từ khi còn sáng đến tận tối đen. Mặt trời dần khuất bóng, ráng chiều đỏ rực sau sườn núi xa xa, không gian nhuộm một tầng hồng nhàn nhạt, giống sắc vải trên ống tay áo người nghèo khổ, mơ hồ kéo tới tận cuối chân trời, tựa như nước mưa chỉ cần một loáng là có thể ấp xuống. Người trên đường càng vắng vẻ, thời tiết lạnh lẽo, mấy người buôn bán nhỏ lẻ kinh doanh ảm đảm, bóng dáng gầy gò in trên nền tuyết, từng người từng người, đều dáng vẻ lẻ loi hiu quạnh.
"Phát tài rồi , phát tài rồi!" Từ đâu lao ra một người, tóc tai bù xù, trời lạnh mà chỉ mặc một manh áo mỏng, cổ áo phanh ra, lộ ngực trắng nhợt.
Hạ Hầu Liễm ngừng bước, nhóm phiên tử ở phía sau, yên lặng nhìn nam nhân kia.
Một lão phụ nhân chống gậy từ ngõ nhỏ đi tới, vất vả kéo gã kia, "Con à, con à, mau cùng nương về nhà đi!"
"Thật nhiều vàng, thật nhiều vàng, ta phải đếm vàng! Ha ha ha, đều là của ta, tất cả đều là của ta, ta phát tài rồi!" Nam nhân điên cuồng ôm tuyết vào lồng ngực, tuyết bám đầy vạt áo, thế nhưng hắn cũng không thấy lạnh.
"Con à, mau cùng nương về nhà đi! Ông trời ơi! Tại sao lại biến thành như vậy" Lão phụ nhân túm tay gã, lão lệ tung hoành.
Có phiên tử thấp giọng nói: "Là cực lạc quả. Tên kia ăn xong cực lạc quả, đã phát điên rồi ."
Hạ Hầu Liễm hơi hơi nhíu mày. Tuy rằng kiểm tra hàng hóa nhập kinh hết sức nghiêm ngặt, nhưng vẫn có cá lọt lưới. Có tiểu thương ngoài vùng vì bí mật mang cực lạc quả vào thành, không tiếc khoét một lỗ thủng trên người, đem thuốc nhét vào miệng vết thương. Còn có kẻ dứt khoát nhét vào chỗ bẩn thỉu nhơ nhớp nhất bí mật mang vào thành. Nếu không phải có kẻ vì bị thương, đột tử trong nhà, khám nghiệm tử thi phát hiện manh mối, bọn họ còn không biết cũng có những cách này.
Hạ Hầu Liễm thở dài, đáp: "Ngươi tới, dẫn hắn về nhà, trói lại, đừng để hắn lại chạy loạn."
"Tuân lệnh"
Thẩm Quyết vẫn đang quỳ .
Tà dương bao phủ người y, tuyết trên người đã tan ra nhàn nhạt, sau đó lại có tầng tuyết khác phủ lên, rét buốt chầm chậm ngấm vào da thịt, thân thể Thẩm Quyết lạnh như gỗ, tựa như cũng đã hóa thạch , ngay cả đầu ngón tay cũng đã đông thành đá. Người tới phúng viếng rốt cuộc đi hết, cũng không có ai đến thêm , một tiểu viện mênh mang như vậy, rốt cục chỉ còn lại mình y và quan tài đen bóng của tiên sinh.
Suy tư của y bỗng nhiên nhẹ bẫng, trong đầu hiện lên từng mảnh từng mảnh kí ức lúc nhỏ, lúc thì là hình ảnh Đới tiên sinh đang vừa bỏ củi vào lò sưởi vừa giảng bài cho y và Hạ Hầu Liễm trên Vọng Thanh Các, lúc thì lại là hình ảnh Hạ Hầu Liễm trốn học, y một mình kiên trì nghe Đới tiên sinh dài mặt kể mấy chuyện ma quỷ dọa người.
Tất cả mọi chuyện đều tựa như đã xảy ra ở kiếp trước, y im lặng nhìn một mảnh tuyết trắng, phía xa xa, cách một tầng tà dương nhàn nhạt, y thấy lão nhân gầy gò đang gật gù đắc ý, bên dưới là thiếu niên đang chấp bút suy tư.
"Kinh Lan sư huynh."
Y ngẩng đầu, đồng tử của Đới tiên sinh không biết tới đứng trước mặt y từ lúc nào. Đứa nhỏ này bất quá cũng mới mười năm mười sáu tuổi, trên mặt vẫn còn vệt nước, có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện bi thương tới vậy, còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị đánh không kịp trở tay, nhưng chung quy cũng giống Tạ Kinh Lan năm đó, kiên cường không chùn bước mà lớn lên.
Trong tay thư đồng cầm mấy cuộn sách, từng cuộn đều dùng giấy dầu cuốn chặt. Nó quỳ xuống trước mặt Thẩm Quyết, đem sách đưa cho Thẩm Quyết.
"Đây là di cảo của tiên sinh, là tâm huyết cả đời của người. Tiên sinh còn chưa kịp đưa đi sao chép, ta nghĩ, nguyện vọng của người là đem chúng giao cho huynh, để huynh thay người hoàn thành."
Thẩm Quyết cúi đầu, nhìn thư cảo chất trùng điệp trên tay, vậy mà thấy thật nặng nề, tựa như đang ôm tảng đá ngàn cân.
Y khàn khan giọng đáp: "Ta không xứng với thư cảo này, ngươi đem nó giao cho người khác đi."
"Sư huynh, " đồng tử đem di cảo đặt trong tay Thẩm Quyết, khịt khịt mũi, nói, "Có chuyện huynh không biết, kỳ thật khi biết huynh còn sống, tiên sinh rất vui mừng. Huynh biết không, khi còn ở Lư Châu thân thể tiên sinh đã không được tốt , bệnh một hồi, mười ngày nửa tháng cũng không khỏi. Lúc tới kinh thành, bởi vì xe cộ mệt nhọc, nửa đêm đều dậy ho khan, ăn cơm cũng chỉ ăn được chút ít. Chính là từ khi biết huynh còn sống, tiên sinh ăn cơm có thể ăn được một bát lớn , có đôi khi còn thường tản bộ tới hiệu sách, tìm mấy quyển sách hay về xem. Ngẫu nhiên thấy láng giềng luận chuyện của huynh, tiên sinh liền ngừng bước lắng nghe."
Thẩm Quyết gục đầu xuống, chậm rãi nắm chặt cuộn sách.
"Lần trước tam tư hội thẩm, tiên sinh đột nhiên ngất xỉu, sau khi thái y đi ra, ta nghe bọn họ nói tiên sinh tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng còn chưa tới nông nỗi ấy. Huynh nói huynh muốn gặp tiên sinh, ta đi vào xin chỉ thị, vừa vặn thấy tiên sinh đang lật xem mấy tập thơ huynh chép lúc nhỏ." Đồng tử nhìn Thẩm Quyết thật lâu, "Sư huynh, tiên sinh là giả bộ bất tỉnh, lão không muốn thẩm xét huynh, không muốn đưa huynh vào chỗ chết. Tiên sinh cả đời công chính không thẹn với bất kì ai. Nhưng người cũng có tư tâm, mà tư tâm này, là dành cho huynh."
Đồng tử đứng lên, hành một lễ với Thẩm Quyết, "Di cảo đã giao cho sư huynh, nguyện vọng của tiên sinh đã hoàn thành. Sư huynh, bảo trọng."
Bao nhiêu bi thương trong lòng tựa như thủy triều mãnh liệt dâng trào, bảo phủ vùi lấp y. Nước mắt y từng giọt lăn dài, nhỏ xuống cuộn giấy ôm trong tay, ấn ra từng giọt loang lổ. Y cúi đầu thật sâu, trán áp xuống mặt đất lạnh như băng, âm thanh nức nở tràn ra yết hầu, dần dần không thể giữ lại được, y giống một tiểu hài tử bình thường, bật khóc nức nở.
Một đôi tay đem y kéo tới, y rơi vào một vòng ôm ấm áp, tiếng Hạ Hầu Liễm trầm thấp bên tai, "Thật có lỗi đã tới chậm, thiếu gia."
Hơi thở Hạ Hầu Liễm ấm áp bao phủ lấy y, tuyết bám trên tóc mai được phủi đi, thân thể y lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm. Y như nắm được cọng rơm cứu mạng, gắt gao bám lấy vạt áo Hạ Hầu Liễm, nước mắt thấm ướt cổ áo . Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng vỗ lên lưng y, im lặng không nói một lời, chỉ cứ ôm như vậy.
Thẩm Quyết từ từ bình tĩnh lại, Hạ Hầu Liễm đưa y về nhà. Y quỳ trong tuyết quá lâu, lại đau buồn quá mức, hồi phủ một lúc liền phát sốt. Thẩm Vấn Hành nói y cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, Hạ Hầu Liễm mạnh mẽ cưỡng chế đút cháo và thuốc cho y, chiếu cố y đến tận đêm khuya. Đầy tớ đều mệt đến hết hơi, Hạ Hầu Liễm cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi , chỉ giữ lại Thẩm Vấn Hành cùng hai tiểu thái giám thủ bên ngoài .
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng , giường của Thẩm Quyết chính ở góc đó, mơ hồ nhìn thấy sau bức rèm trướng một bóng hình lẻ loi. Hạ Hầu Liễm vén rèm lên, ngồi dựa vào cột giường, kiểm tra nhiệt độ trán y, đã không còn sốt cao nữa, lại duỗi tay vào trong chăn kiểm tra tứ chi y, cũng không còn nóng , chỉ là xiêm áo đã thấm mồ hôi , phải thay mới, tránh bị cảm lạnh.
Hạ Hầu Liễm tìm tẩm y sạch sẽ, tiến vào giường, đem màn khép lại, tránh cho gió lạnh tiến vào. Tỉ mỉ nhìn Thẩm Quyết, y vẫn đang nhắm hai mắt, giữa lông mày vô thức nhíu lại, một người vốn đẹp đẽ như vậy lại bệnh đến mặt mũi tái mét, như hình nhân giấy. Hắn đỡ y ngồi dậy, để y dựa vào mình, Hạ Hầu Liễm giúp y thay đồ, đổi sang một bộ sạch sẽ.
Phong thủy trong cung thực tốt, y lại là mỹ nhân trời sinh, tơ lụa này so với da thịt y, không biết thứ nào mềm mại hơn. Bất quá Hạ Hầu Liễm không có tâm tư gì, nhanh chóng giúp y chỉnh đốn, đem người cuốn vào trong chăn, che chăn cao kín cổ.
Thẩm Quyết lại bị lăn qua lăn lại đến tỉnh, trợn tròn mắt nhìn đỉnh giường khắc hoa văn một lúc lâu, chờ Hạ Hầu Liễm đem xiêm y bẩn ra bên ngoài trở về. Hạ Hầu Liễm cũng cởi đồ, vừa định lên sạp nhỏ bên cạnh ngủ, chợt nghe Thẩm Quyết nói: "Lại đây."
Hạ Hầu Liễm tiến vào màn, ngồi xếp bằng trên giường, thò tay sờ trán y, "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Thẩm Quyết không đáp lời, cuốn bọc chăn ngồi dậy, rộng mở một cánh tay, Hạ Hầu Liễm cũng ngồi vào trong.
Hạ Hầu Liễm cùng y cuộn chung ổ chăn, hai người sóng vai dựa vào ván giường.
"Không ngủ được sao?" Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu nhìn y, dưới ngọn đèn mơ hồ, đuôi mắt y thật dài, lông mi rủ xuống che đi con ngươi, có một loại mông lung khó nói lên lời ."Vậy thì ngồi nói chuyện đi, muốn tán gẫu cái gì?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thẩm Quyết trầm mặc chốc lát mới mở miệng, tiếng nói bởi vì bị bệnh mà khàn khàn, nghe thật trầm thấp, "A Liễm, kỳ thật ta và ngươi không giống nhau."
Hạ Hầu Liễm không hiểu rõ lắm y muốn nói điều gì, đáp: "Chúng ta đương nhiên không giống nhau. Ngươi là Thẩm Quyết, ta là Hạ Hầu Liễm, chúng ta sao lại giống nhau được?"
Thẩm Quyết nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn bàn tay chính mình, nói: "Ta là người xấu, từ nhỏ đã như vậy, ngươi cùng tiên sinh đều nhìn lầm ta . Ngày đó bái sư ở Vọng Thanh Các, tiên sinh hỏi ta đọc sách để làm gì, ta đáp ' để không thẹn với lòng, để không hối hận với bất kể chuyện gì, để không có người nào phải oán than '. Đó đều là lời giả dối, đều là lời hoa mỹ gạt người. Suy nghĩ thực sự của ta, là đem toàn bộ những kẻ làm hại ta, khi nhục ta dẫm nát dưới chân, ta muốn thấy chúng lệ chảy thành sông, hối hận không kịp. Ta muốn Tạ Kinh Lan cao cao tại thượng, không bao giờ phải quan tâm sắc mặt kẻ khác."
"Ta biết mà, " Hạ Hầu Liễm nói, "Lúc đó không phải ta còn muốn giúp ngươi xử bọn họ sao? Kết quả còn chưa kịp đã bị Già Lam diệt sạch."
"Nhưng tiên sinh không biết, lão luôn cho rằng ta lương thiện ngay thẳng, lại không biết ta đi đến bước đường này, tất cả đều do chính mình lựa chọn." Thẩm Quyết nói giọng khàn khàn, "Khua chiêng gõ trống tận triều đình, buộc Ngụy Đức vô số tội danh lớn, bôn ba khắp giới nho sĩ kêu gọi thanh lưu, lấy một thân mình chống chọi yêm đảng, tiên sinh là vì bách tính trong thiên hạ, vì oan ức của Tạ thị, cũng là vì Tạ Kinh Lan, vì một kẻ ti tiện hạ lưu,là ta."
"Đồ ngốc. Tại sao nói mình như vậy. Ngươi ti tiện hạ lưu, vậy ta đây chính là hại nước hại dân." Hạ Hầu Liễm kéo tay áo hắn, nói, "Thiếu gia, ta mặc kệ những thứ này, dù sao trong lòng ta ngươi chính là tốt nhất."
"Nhưng nếu như, " Thẩm Quyết rũ mắt nói, "Ta cũng lừa dối ngươi thì sao?"
Hạ Hầu Liễm sửng sốt, "Lừa ta chuyện gì?"
Tim Thẩm Quyết hơi co lại , hơi thở cũng muốn tắc nghẽn. Y nắm chặt tay, cuối cùng mới lên tiếng, "A Liễm, ta lừa ngươi ba việc."
"Ba việc nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi y.
"Thứ nhất, năm đó ngươi ở trong cung bị thương, ngay tối đầu tiên khi ta cứu được ngươi, ta đã gặp nương ngươi, nhưng ta đã không nói cho ngươi biết."
"Chuyện này không phải đã nói rồi sao?" Hạ Hầu Liễm huých bờ vai y, "Không trách ngươi."
"Thứ hai, năm đó ta nói với ngươi bị một lão khất cái lừa bán tiến cung, không phải, là ta tự mình tiến cung." Thẩm Quyết nói.
Hạ Hầu Liễm không đáp gì, chỉ hỏi: "Vậy chuyện thứ ba?"
Thẩm Quyết yên lặng nhìn hắn, ánh nến chiếu soi con ngươi sâu thẳm của y. Y dừng một chút, nói từng chữ từng chữ: "Ta không phải thái giám."