Chất dịch màu đỏ thẫm chảy tràn trên vào áo vest và áo sơ mi của hắn. Bách Thiếu Khuynh kinh ngạc đến thật lâu vẫn không nói nên lời, mãi đến khi bóng dáng cao gầy của Phạm Hi Nhiên biến mắt trước mắt hắn thì mới hoàn hồn lại, thở dài một tiếng, 'Cô gái này, thật khó chiều!'
'Cậu chọc giận cô ấy?' Tống Cẩn Hành không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh hắn, từ đầu đến chân quan sát một lượt sự chật vật khó gặp một lần của Bách đại thiếu gia, tò mò hỏi.
'Không.' Hắn nói chuyện trước giờ đều vậy cả mà họ cũng không phải ngày đầu quen biết nhau.
'Không chọc cô ấy thì sao lại bị thế này?' Tống Cẩn Hành còn lâu mới tin lời hắn.
'Không phải chỉ là trêu một hai câu thôi sao, vậy mà đã ra tay với tôi, sau này xem có người đàn ông nào dám đụng đến cô ấy nữa không!' Bách Thiếu Khuynh tuy ngoài miệng tràn đầy oán giận nhưng ánh mắt lại sáng lên một tia giảo hoạt.
'Cậu có bệnh à, trêu ai không trêu lại đi trêu Hi Nhiên?' Tống Cẩn Hành rõ ràng là không mấy tán đồng hành vi của hắn, 'Cẩn thận Trọng Nam lột da cậu.'
Hắn đối với cô vợ nhỏ của Trọng Nam tỏ vẻ nhiệt tình khác thường đã chọc Trọng Nam rất không vui rồi, hiện giờ còn dám trêu tới “em gái” hắn, đúng là vuốt râu hùm mà.
Đến lúc đó đừng trách người bạn này không nhắc nhở hắn. Hừm!
'Nếu như có thể ôm cô ấy tiêu hồn triền miên một đêm, cho dù Trọng Nam muốn lột da tôi cũng không sao cả.' Hắn nhìn về phía bóng đỏ cao gầy đã lần nữa quay trở lại yến tiệc, haizz, vóc dáng đó, quả thật quá mê người.
Quen biết cô bấy lâu, sao hôm nay hắn mới phát hiện nét đẹp của cô chứ? Là sống uổng ba mươi năm hay là vì trước đây Phạm Hi Nhiên luôn không quá chú trọng cách ăn mặc khiến hắn không cảm nhận được nét đẹp nơi cô?
'Đừng ở trước mặt tôi tự sướng nữa. Thật đúng là chịu đủ cậu!' Tống Cẩn Hành quyết định không phí thì giờ với kẻ điên này nữa, xoay người rời đi.
Giang Tâm Đóa nói chuyện phiếm mấy câu với Phạm Hi Nhiên rồi cô phải rời đi để tiếp đãi những người khách khác, những người bạn của Phạm Trọng Nam cũng đã bị người trong yến tiệc vây quanh nói những chuyện của đàn ông, chính trị, kinh tế, thời cuộc và...cả phụ nữ, còn nhóm phụ nữ thì mải mê bàn luận về thời trang, châu báu...
Họ đều dùng tiếng Nga để giao tiếp, Giang Tâm Đóa nghe cũng không hiểu, nhân cơ hội này kéo Sở Tư Nhan chuồn ra ngoài, đi đến khu nghỉ ngơi yên tĩnh cùng ngồi xuống.
'Tư Nhan, bạn không sao chứ?' Vừa nhâm nhi nước trái cây Giang Tâm Đóa vừa quan tâm hỏi Sở Tư Nhan.
'Đừng lo lắng, mình sao có chuyện được chứ?' Sở Tư Nhan cười một cách bình thản, 'Đóa Đóa, hôm đó chỉ vì mình nhớ tới một số chuyện không vui nên hơi buồn một chút thôi.'
Chuyện không vui? Vốn họ nói chuyện phiếm rất vui mà, bạn ấy chỉ sờ bụng cô một lát sau đó thì...
Thấy vẻ nghi hoặc của Giang Tâm Đóa, Sở Tư Nhan rũ hàng mi dài che đi nỗi bi thương trong đáy mắt, 'Mình hâm mộ bạn thôi.'
'Hâm mộ? Bạn nói chuyện có thai sao?' Tay Giang Tâm Đóa theo bản năng lại xoa bụng, 'Nếu bạn muốn, sau này cũng sẽ có mà.'
Nếu như bạn ấy với Đường Nhĩ Ngôn là một đôi yêu nhau, vậy có em bé cũng là chuyện rất bình thường mà.
'Chắc là đời này mình cũng không có hy vọng có con rồi...' Sở Tư Nhan cười khổ.
Đây là nỗi đau mà cô giấu sâu trong lòng không muốn ai biết nhất.
Trước giờ cô chưa từng nói với ai, đè nén quá lâu rồi, tối nay không hiểu sao cô lại rất muốn chia sẻ với một ai đó. Dù sao nơi đây cũng chỉ toàn người nước ngoài, cũng chẳng ai nghe hiểu bọn họ đang nói gì.
'Sao vậy được chứ?' Giang Tâm Đóa kinh ngạc cực kỳ khi nghe Sở Tư Nhan nói vậy, bạn ấy còn trẻ như vậy, không nên bi quan mới đúng chứ! 'Tư Nhan, bạn đừng sốt ruột...'
'Không phải mình không thể có thai mà là vì mình có bệnh máu không đông, thai nhi rất dễ bị sẩy, cho dù không bị sẩy, cũng rất khó sinh nó ra.' Tầm mắt của Sở Tư Nhan khóa chặt nơi bụng Giang Tâm Đóa, rầu rĩ nói.
Trước đây cô cũng không biết, chỉ là hai năm trước một lần ngoài ý muốn mang thai, sẩy thai, chảy một lượng máu lớn, bác sĩ mới nói cho cô biết, đời này, nếu cô muốn có con là một chuyện tương đối khó khăn.
Lúc biết được điều đó, suýt nữa cô đã đâm đầu vào tường...
Cô không biết ông trời vì sao lại đối xử tàn nhẫn với mình như vậy, sao lại có thể đoạt lấy quyền làm mẹ của cô chứ?!
'Tư Nhan, xin lỗi, mình không biết...' Giang Tâm Đóa đối với căn bệnh máu không đông này không hiểu cho lắm nhưng cô hiểu được, Sở Tư Nhan nói là mình rất khó sinh con, hơn nữa còn đọc được rất rõ ràng sự bi thương và bất lực trong mắt bạn mình.
Tuổi tác của họ tương đương, cô thì lòng đầy chờ mong và vui sướng khi biết có một sinh mạng nhỏ sắp đến với đời còn bạn ấy thì lại phải đối mặt với hiện thực rằng mình không thể làm mẹ...
Điều này khiến Giang Tâm Đóa chợt thấy đau lòng!
Nếu hai người thật lòng yêu thương nhau, thực ra có con hay không cũng không quan trọng, bằng không thì có thể nhận nuôi một đứa.
Nhưng giờ phút này, đối diện với một Sở Tư Nhan như vậy, Giang Tâm Đóa làm sao nói ra được những lời này.
'Đóa Đóa, bạn không cần nói xin lỗi. Mình sớm đã chấp nhận...' Chỉ là, chấp nhận không có nghĩa là không đau lòng.
'Tư Nhan, đừng nản lòng. Có lẽ sau này khi y học tiến bộ rồi, bạn vẫn có thể có con...' Giang Tâm Đóa vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh buốt của bạn.
'Bỏ đi, đừng nói chuyện của mình nữa. Lần trước còn chưa hỏi bạn, ngày dự sinh là chừng nào?'
Sở Tư Nhan không muốn mình mãi chìm đắm trong chuyện buồn không thể thoát ra, cô sợ mình lại giống lần trước, không thể khống chế cảm xúc.
'Tháng bảy năm sau...'
Hai người trốn khỏi bữa yến tiệc náo nhiệt, ngồi trong góc nhỏ giọng nói chuyện phiếm về cục cưng.
Giữa lúc nói chuyện, Phạm Trọng Nam có tìm đến nhưng chỉ đứng từ xa nhìn họ, không muốn quấy nhiễu hai cô gái nên hắn xoay người rời đi.
'Đóa Đóa, mình muốn đi toilet, bạn đi với mình được không?' Uống xong ly nước trái cây, Sở Tư Nhan nhìn Giang Tâm Đóa mỉm cười.
'Ừ, vậy chúng ta cùng đi.'
Phái nữ, bất kể tuổi lớn hay nhỏ, bất kể ở trường hợp nào, làm gì cũng đều thích có người bầu bạn, ngay cả đi vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Hai cô gái vui vẻ cùng nhau đi về phía toilet, đang nói chuyện với Phạm Trọng Nam, Đường Nhĩ Ngôn nhìn thấy Sở Tư Nhan và Giang Tâm Đóa rời đi, theo bản năng định đuổi theo nhưng bị Phạm Trọng Nam cản lại.
'Nhĩ Ngôn, đừng giám sát kỹ như vậy.' Ở đây là ngoại ô Moscow, vây quanh là rừng cây kéo dài đến mấy cây số, hơn nữa, trong trời đông giá rét như thế này chẳng lẽ hắn còn sợ người ta chạy mất sao?
Đường Nhĩ Ngôn khựng lại nhưng ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía Sở Tư Nhan và Giang Tâm Đóa rời đi, nâng ly rượu trên tay một hơi uống cạn.
Đi vào trong toilet đèn đuốc sáng rực, sạch sẽ và sang trọng, Sở Tư Nhan kéo tay Giang Tâm Đóa lại, 'Đóa Đóa...'
'Gì vậy?' Giang Tâm Đóa nhìn bạn bằng ánh mắt khó hiểu, không phải muốn đi vệ sinh sao? Sao cứ kéo tay cô không buông?
Sở Tư Nhan rũ hàng mi dài, không dám nhìn thẳng vào mắt bạn, 'Mình...cái kia đến rồi, bạn có thể...'
Đèn đỏ sao? Các cô đều là phái nữ, Tư Nhan vốn không cần phải thẹn thùng.
Giang Tâm Đóa không suy nghĩ nhiều, 'Bạn đợi một lát, mình đi tìm giúp bạn.'
'Đóa Đóa, cám ơn bạn.' Sở Tư Nhan nói một cách thật lòng.
'Có gì đâu.'
Sau khi Giang Tâm Đóa rời khỏi nhà vệ sinh thì đi khắp nơi tìm Phạm Hi Nhiên, thấy cô, Phạm Trọng Nam đi đến gần, 'Tìm gì vậy?'
'Hi Nhiên đâu?' Cô hỏi nhưng mắt vẫn không ngừng tìm kiếm.
'Ở bên kia. Sao vậy?' Phạm Trọng Nam quan sát sắc mặt của cô một hồi, không thấy có gì khác thường mới chỉ tay về phía Phạm Hi Nhiên đang bị mấy người Nga cao lớn vây quanh.
'Em tìm cô ấy có chút chuyện.' Thấy Phạm Hi Nhiên rồi, Giang Tâm Đóa không có thời gian để ý Phạm Trọng Nam, cô đi thẳng về phía Phạm Hi Nhiên, không yên tâm, Phạm Trọng Nam vội đi theo sau.
'Xin lỗi, làm phiền một lát...' Giang Tâm Đóa dùng tiếng Anh nói chuyện, tuy rằng không biết những người Nga này nghe có hiểu hay không, nhưng đây là ngôn ngữ quốc tế, họ nghe không hiểu chắc cũng không thể trách cô được.
'Xin lỗi!' Phạm Hi Nhiên thấy Giang Tâm Đóa liền dùng tiếng Nga tỏ ý xin lỗi với những người khách rồi bước ra, 'Đóa Đóa, có chuyện gì?'
'Cái đó...' Tuy rằng không biết những người đàn ông này có nghe hiểu họ đang nói gì không nhưng Giang Tâm Đóa vẫn kéo Phạm Hi Nhiên sang một bên khe khẽ nói, 'Ở đây em có băng vệ sinh không?'
'Băng vệ sinh?' Phạm Hi Nhiên kinh ngạc nhìn Giang Tâm Đóa, đã có baby rồi, sao lại cần dùng thứ đó?
'Không phải chị dùng, là Tư Nhan.'
'Vậy để em tìm giúp chị.' Phạm Hi Nhiên lúc này mới xoay người rời đi nhưng lại bị người ngăn lại.
Người đến là Đường Nhĩ Ngôn, anh ta quét ánh mắt sắc bén về phía Giang Tâm Đóa, 'Cô ấy đâu?'
Người mà Đường Nhĩ Ngôn hỏi chắc là Tư Nhan rồi, Giang Tâm Đóa nhìn thẳng vào anh ta, 'Bạn ấy ở toilet đợi tôi, sao vậy?'
'Chết tiệt!' Đường Nhĩ Ngôn chợt mắng một câu thô tục, mặt lập tức biến sắc, xoay người chạy về phía toilet mà vừa nãy hai cô bước vào.
Giang Tâm Đóa ngẩn người, không hiểu vì sao Đường Nhĩ Ngôn lại thay đổi nhanh như vậy, Tư Nhan chỉ đi toilet thôi mà, có cần phải khẩn trương vậy không?
'Em đi xem sao.' Phạm Hi Nhiên nói rồi lập tức đuổi theo Đường Nhĩ Ngôn.
Giang Tâm Đóa đang định đi theo họ thì Phạm Trọng Nam từ phía sau đã nắm lấy tay cô, cùng cô qua đó.
Họ còn chưa đến toilet thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn sắc mặt tái mét từ bên trong xông ra, thấy Giang Tâm Đóa, anh ta lập tức bấu lấy cánh tay cô, 'Cô ấy rốt cuộc đi đâu rồi?'