Lực nắm mạnh bạo của Đường Nhĩ Ngôn khiến Giang Tâm Đóa thoáng chau mày, 'Cô ấy ở toilet đợi tôi...'
'Buông cô ấy ra.' Đứng bên cạnh Phạm Trọng Nam làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn vợ mình bị người đàn ông khác bắt lấy cánh tay không buông chứ? Cho dù Đường Nhĩ Ngôn tìm không thấy người, vậy cũng không thể trách Đóa Đóa được.
Đáy mắt Đường Nhĩ Ngôn lóe lên một tia cuồng loạn, 'Trong toilet căn bản là chẳng có ai, cô có chắc chắn là hai người đến toilet này không?'
Giang Tâm Đóa quên luôn cơn đau ở cánh tay, hốt hoảng gật đầu.
Cô mới chỉ rời đi mây phút thôi thế mà bạn tốt đã không thấy rồi sao? Tư Nhan còn có thể đi đâu được chứ?
'Vậy giờ cô ấy đã mất tích rồi, cô tìm cô ấy về cho tôi được sao?' Đường Nhĩ Ngôn như phát điên nhìn Giang Tâm Đóa rống giận một tràng khiến cô sợ đến giật cả mình, sắc mặt trở nên tái nhợt xoay người rời khỏi hội trường.
Phạm Trọng Nam đau lòng kéo Giang Tâm Đóa vừa mới bị câu nói thô lỗ của Đường Nhĩ Ngôn dọa sợ vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô như trấn an, 'Không phải lỗi của em, đừng sợ.'
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Giang Tâm Đóa lo lắng trùng trùng hỏi.
Cô căn bản là không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Tư Nhan đột nhiên biến mất, mà thái độ của Đường Nhĩ Ngôn sao lại kỳ quái và khẩn trương như vậy?
'Hi Nhiên, em đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi.'
Chuyện giữa họ rất phức tạp, Phạm Trọng Nam một lúc cũng không giải thích rõ ràng được nên chỉ có thể bảo Phạm Hi Nhiên đưa cô lên lầu.
Buổi yến tiệc vốn đang vui vẻ lại bởi vì sự mất tích đột ngột của người bạn gái đi cùng Đường Nhĩ Ngôn mà kết thúc sớm hơn dự tính.
Tòa trang viên này là do Phạm Trọng Nam mua lại, tất cả công tác bảo vệ an ninh làm rất cẩn mật, vì để bảm đảm an toàn cho tất cả các vị khách quý tham gia bữa tiệc hôm nay, hai ngày trước Tống Cẩn Hành đã đích thân đến đây kiểm tra một lượt, nhưng trong tất cả các camera ghi hình họ đều không phát hiện bóng dáng của Sở Tư Nhan, tìm khắp cả trang viên cũng không thấy mà những người được phái ra ngoài tìm trở lại báo cáo, cũng không có ai phát hiện được chút dấu vết nào của cô.
Sở Tư Nhan chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã lặng lẽ biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Đêm mùa đông gió tuyết lạnh căm căm, Đường Nhĩ Ngôn như không hề cảm nhận được cái lạnh, một mình đứng sừng sững trong gió tuyết...
'Nhĩ Ngôn, vào trước đi.' Phạm Trọng Nam che một cây dù lớn giúp hắn chắn bớt những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Đường Nhĩ Ngôn vẫn đứng yên bất động, Phạm Trọng Nam cũng che dù đứng bên cạnh hắn, không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, Tống Cẩn Hành cũng che dù bước ra, htq và Bách Thiếu Khuynh thì đứng ở cử nhìn ba người đứng lặng yên trong tuyết, trầm mặc không nói kia.
Những lúc như thế này, đàn ông không giống phụ nữ,không cần bất kỳ một lời an ủi nào, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh cũng đủ lắm rồi.
Lại không biết qua bao lâu nữa, điện thoại trong áo khoác Đường Nhĩ Ngôn chợt reo lên.
Đường Nhĩ Ngôn vẫn giữ nguyên một tư thế như cũ, dường như không hề nghe được tiếng chuông điện thoại kia.
Điện thoại cứ reo lên không ngừng, chừng như người nghe quyết tâm chờ hắn nhận điện mới thôi vậy.
Tống Cẩn Hành vươn tay, lục lấy điện thoại trong áo khoác Đường Nhĩ Ngôn, sau khi nhìn thấy số gọi điện thoại thì ấn nghe, sau đó quay sang Đường Nhĩ Ngôn, 'Nhà họ Đường gọi đến, nói vị Thẩm tiểu thư đang ở nhà cậu nói bụng không quá thoải mái, muốn nói chuyện với cậu, cô ấy lo cho cái thai...'
Lời Tống Cẩn Hành còn chưa nói hết đã thấy Đường Nhĩ Ngôn vốn đang đứng yên bất động chợt xoay người, giật lấy điện thoại trong tay hắn, trước khi mọi người kịp có phản ứng gì, chiếc điện thoại tư nhân được đặt làm riêng sang quý đã bị lực tay quá mạnh của hắn bóp đến biến hình, một giây sau đó, bị ném thẳng vào trong tuyết...
Tuyết, càng lúc càng rơi mạnh, chiếc điện thoại bị hắn ném xuống rất nhanh đã bị lấp dưới màn tuyết dày.
'Tại sao chứ?' Đường Nhĩ Ngôn rốt cuộc lên tiếng, giọng thấp mà khàn khàn như đang tự nói với chính mình, 'Tại sao chứ?'
Hắn vì cô bỏ ra nhiều như vậy chưa đủ sao? Sự thật lòng của hắn, cô vẫn không hiểu sao?
Vì cô, hắn đã từ bỏ một nửa sự nghiệp của nhà họ Đương ở nước ngoài, vì cô, hắn buông xuống công việc suốt ngày ở bên cạnh cô chỉ vì không muốn cô có cơ hội chạy thoát lần nữa, cô muốn có con như vậy, vậy hắn vì cô kiếm một đứa con...
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn quyết định rời đi. Cuối cùng cô cũng không chịu tin hắn...
Lần này, hắn còn có thể giống như lần trước, chỉ cần từ bỏ sự nghiệp của mình thì có thể mang cô trở lại hay không?
Cô cứ luôn ám thị hắn không hiểu lòng cô, thực ra, người không hiểu là cô mới đúng.
Bởi vì, lòng của hắn, đã sớm thuộc về cô.
'Muộn rồi, về giường nghỉ ngơi đi.' Phạm Hi Nhiên nãy giờ vẫn luôn theo sát Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh cửa sổ, đứng sánh vai với cô cùng nhìn xuống ba bóng người thẳng tắp đứng trong màn tuyết.
'Tư Nhan sẽ không có chuyện gì chứ?' Giang Tâm Đóa quay lại nhìn Phạm Hi Nhiên, muốn nghe từ cô một câu trả lời, cho dù chỉ mang tính trấn an cũng được.
Thời tiết lạnh như vậy, tuyết lại rơi dày như vậy, tất cả mọi người đều tìm không được bạn ấy, Tư Nhan có thể đi đâu được chứ?
'Em không biết.' Phạm Hi Nhiên nói lời thực, 'Nhưng có một điều em có thể chắc chắn, cô ấy nhất định là an toàn rời khỏi chỗ này.' Nhưng là ai dẫn đi, dẫn đi đâu, sẽ xảy ra chuyện gì thì cô không đoán ra được.
'Hi Nhiên, cám ơn em.' Tư Nhan rời khỏi nơi này nhất định là có cách nghĩ và nỗi khổ riêng của mình cho nên, chỉ cần bạn ấy có thể an toàn rời khỏi đây thì đã là tin tức tốt lành nhất rồi, những chuyện khác thực ra không phải là chuyện người ngoài cuộc như các cô có thể xen vào.
'Chị giờ không như trước đây, đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Nghỉ ngơi đi.' Phạm Hi Nhiên vươn tay kéo rèm lại.
'Hi Nhiên, em xem có thể khuyên họ vào nhà được không, bên ngoài trời lạnh quá.' Họ đứng trong tuyết lâu như vậy, cô có chút không an tâm.
'Chị nghỉ trước đi, có chuyện gì nhớ ấn chuông. Em đi rồi quay lại ngay.'
Phạm Hi Nhiên dặn dò xong liền rời khỏi phòng, xuống lầu.
Giang Tâm Đóa tuy nằm trong chăn nệm ấm áp nhưng bởi vì mải nghĩ về chuyện của Sở Tư Nhan, lại lo lắng cho Phạm Trọng Nam nên thật lâu vẫn không ngủ được.
Quá nửa đêm, không biết là mấy giờ, Phạm Trọng Nam trở về, trên người còn có chút hơi men.
Trong giấc ngủ mơ màng, Giang Tâm Đóa hé mắt, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên giường dường như đang nhìn cô chằm chằm..
'Anh về rồi sao?'
'Ừ, làm ồn em sao?' Phạm Trọng Nam xoa nhẹ đôi má ấm áp của cô, có chút quyết luyến không ngỡ buông tay.
'Đi tắm đi!' Giang Tâm Đóa vươn tay ra khỏi chăn, đẩy nhẹ hắn.
'Tí nữa!' Hắn còn muốn nhìn cô một lát, không nỡ rời đi.
'Mùi rượu nồng quá, cục cưng không thích...' Cô có chút nũng nịu nói.
'Chỉ có cục cưng không thích thôi sao?' Phạm Trọng Nam cố ý cúi thấp, cọ nhẹ môi lên gáy cô, 'Hay là em cũng không thích?'
'Đều vậy cả! Đi nhanh đi!' Cô thẹn thùng né tránh, không để chiếc cằm lún phún râu của hắn cọ lên da mình.
Rốt cuộc vẫn chịu thua, Phạm Trọng Nam đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Hai mươi phút sau trở lại, cô vợ nhỏ của hắn vẫn còn thức, ngồi tựa đầu giường, xem ra là đang đợi hắn.
'Sao còn chưa ngủ?' Hắn lên giường, kéo cô vào lòng.
'Đợi anh cùng ngủ.' Cô áp đầu lên ngực hắn, mùi rượu trên người hắn đã được tẩy sạch, chỉ còn lại mùi nước hoa dễ chịu của riêng hắn.
'Ngủ đi.' Hắn hôn nhẹ lên trán cô, như dỗ một đứa bé, đỡ cô nằm xuống rồi xoa nhẹ lưng cô, dỗ cô ngủ.
Người đàn ông lạnh lùng nhưng một khi trở nên dịu dàng, tuyệt đối có thể khiến phụ nữ không có sức chống cự.
Chẳng qua chỉ là hai chữ rất đơn giản, chẳng qua chỉ là động tác xoa lưng rất bình thường nhưng lại khiến Giang Tâm Đóa rất cảm động, cảm giác bất an và lo lắng trong lòng phút chốc tan biến hết.
Rất nhanh, Giang Tâm Đóa lại ngủ thật say, mặt dán sát lên ngực hắn, đôi tay quấn lấy cánh tay hắn như ôm gối ôm không chịu rời đi một phân tấc nào.
Phạm Trọng Nam lại không ngủ được, nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ, hắn lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt điềm tĩnh an nhiên của cô trong giấc ngủ thật lâu thật lâu...
Đêm Moscow lạnh lẽo, gió tuyết căm căm...
Nhưng tình yêu, lại mạnh mẽ nảy mầm...
Cuộc hành trình vốn dự định kéo dài một tuần nhưng bởi vì Giang Tâm Đóa mang thai cộng thêm tình cảm của hai người ngày một trưởng thành bất chấp gió tuyết Moscow khiến họ lưu lại đây nửa tháng ròng rã, sau khi chắc chắn là sức khỏe Giang Tâm Đóa chịu đựng được chuyến bay dài trở lại Singapore, họ kết thúc chuyến hành trình.
Lần này Chân Chân không theo họ trở về bởi vì Phạm Hi Nhiên không muốn cô quay trở lại thế giới nhỏ hẹp của mình tiếp tục cuộc sống cô độc, tịch mịch.
Còn má Điền thì lại theo họ về, một phần là để tiện chăm sóc Giang Tâm Đóa, người từ lúc mang thai khẩu vị thay đổi khá nhiều, một phần khác là vì ở Lục La Viên còn có người cần bà chăm sóc.
Tiễn mọi người ra sân bay, Chân Chân có chút không nỡ cứ ôm chặt má Điền thật lâu, vốn còn định nhờ Đóa Đóa giúp cô chăm sóc chú mèo nhỏ nhưng bởi vì cô mang thai, không tiện tiếp xúc với vật nuôi nên chỉ đành thôi.
Khi máy bay cất cánh, Giang Tâm Đóa nằm trên chiếc giường êm ái nhìn những đám mây trắng bồng bềnh ngoài cửa sổ, những chuyện xảy ra ở Moscow trong nửa tháng qua, bất kể là chuyện vui hay không vui đều đủ để cô nhớ về nó suốt đời.