Ba ngày sau
Bác sĩ đến nhà giúp Giang Tâm Đóa khám thai theo lệ thường.
Thể trọng, số đo vùng bụng đều trong pham vi cho phép, tim thai cũng bình thường, bước sau cùng là kiểm tra bằng sóng siêu âm.
Nằm ở trên giường chuyên dụng được ngăn với bên ngoài bằng một lớp rèm mỏng, Giang Tâm Đóa như thường lệ, để cho bác sĩ Mai bôi lên bụng cô một lớp gel xong, thấy bà định kéo rèm lại thì tò mò hỏi, 'Bác sĩ Mai, tôi có thể xem không?'
'Xem cái gì?' Động tác trên tay bác sĩ Mai chợt khựng lại sau đó quay đầu mỉm cười hỏi.
'Tôi muốn xem cục cưng có được không?' Cô ở trên Internet đọc được, em bé bốn tháng tuổi nhỏ xíu như một quả lê vậy.
Kiểm tra bằng sóng siêu âm có thể chỉ cho thấy các bộ phận trên người cục cưng, đầu và tứ chi lúc này đã có thể nhìn thật rõ ràng. Một sinh mệnh nhỏ đang ở trong cơ thể cô lớn lên, thân là một người mẹ, cô làm sao có thể không tò mò, không muốn xem chứ?
Bác sĩ Mai vẫn tươi cười kéo rèm lại, 'Cho cô xem trên máy cũng không nhìn thấy rõ, đợi lát tôi sẽ in ra mấy tấm ảnh của cục cưng cho cô xem, có được không? Lát nữa kiểm tra xong, tôi sẽ cho cô nghe tiếng tim thai.'
Nghe bác sĩ Mai nói vậy, Giang Tâm Đóa cũng không cố cưỡng cầu bởi cô nghĩ đúng là có xem cũng không hiểu. Có hình của cục cưng để xem cũng tốt lắm rồi.
Nhưng lần này khám thai mất thật nhiều thời gian, bác sĩ Mai nói cục cưng hôm nay cảm xúc không ổn định, không chịu nhúc nhích cho nên chụp hình hơi khó.
Đang lúc Giang Tâm Đóa nằm chờ lâu quá sắp ngủ mất thì rốt cuộc cục cưng cũng tỉnh dậy, bắt đầu khua tay múa chân trong bụng cô, bác sĩ Mai tranh thủ thời cơ chụp mấy bức ảnh siêu âm màu in ra cho Giang Tâm Đóa xem.
Giang Tâm Đóa càng nhìn càng yêu thích không nỡ rời tay, ánh mắt cứ dán lên mấy bức ảnh dù trong ảnh, mặt của đứa bé vẫn chưa thấy rõ...
Đây là lần đầu tiên cô mãnh liệt cảm nhận được mình và sinh mạng nhỏ trung bụng gần nhau đến như vậy, mà đúng thôi, hai mẹ con vốn là một mà!
Một nỗi xúc động dâng trào trong lòng khiến vành mắt cô chợt ướt, 'Cục cưng, mẹ yêu con nhiều lắm!'
Cô vừa vuốt phần bụng nhô lên của mình vừa dịu giọng nói, mà đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được tiếng gọi của mẹ yêu nên tay chân càng khua mạnh hơn như đáp lại.
Mãi cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong rời đi thật lâu rồi Giang Tâm Đóa vẫn chưa nỡ đặt mấy bức ảnh xuống.
'Đóa Đóa, em cũng muốn xem cục cưng.' Chân Chân hôm qua đến nhà lớn biết hôm nay bác sĩ sẽ đến khám thai cho Giang Tâm Đóa cho nên hôm nay cơm trưa còn chưa kịp ăn đã vội sang tìm cô.
Cô bé từ lúc biết Đóa Đóa mang thai, có thời gian liền lên mạng tìm hiểu, cô biết em bé sau bốn tháng tuổi là có thể kiểm tra được giới tính rồi, hơn nữa còn có thể siêu âm bốn chiều cho nên cô rất sốt ruột muốn xem hình dáng của cục cưng.
'Em xem nè.' Giang Tâm Đóa hớn hở đưa một bức ảnh trong tay cho Chân Chân.
'Đóa Đóa, đây là em bé thật sao? Ừm, đầu này, tay này, chân này...Nhưng sao mắt, mũi đều nhìn không rõ vậy?' Chân Chân vừa chỉ tay vào từng bộ phận trong ảnh chụp vừa hỏi, 'Với lại, đã biết cục cưng là trai hay gái chưa?'
Nghe một loạt câu hỏi của Chân Chân, Giang Tâm Đóa mỉm cười, rất kiên nhẫn trả lời từng câu một, 'Cục cưng còn nhỏ lắm, mắt mũi phải đợi lớn hơn tí nữa nhìn mới rõ được. Nhưng bác sĩ vẫn chưa nói với chị là trai hay gái, em thì sao, thích trai hay gái?'
Thực ra cô có hỏi bác sĩ Mai về giới tính của đứa bé, bà nói nếu như không chẩn đoán sai thì chắc là con gái, nếu muốn chắc chắn hơn nữa thì đợi đứa bé khoảng tháng tuổi thì có thể nhìn rõ hơn. Trước khi chưa xác định điều này, Giang Tâm Đóa quyết định giữ lại không nói với ai.
Thực ra cũng là vì cô có một chút lòng riêng, muốn ba của cục cưng là người đầu tiên ngoại trừ cô và bác sĩ Mai biết được giới tính của nó.
'Con gái.' Mắt Chân Chân cũng không rời khỏi bức hình dường như xem đến nghiện, 'Em thích con gái.'
'Tại sao chứ?'
'Con gái nhất định sẽ đẹp như một cô công chúa vậy.'
'Con trai cũng có thể đẹp như hoàng tử mà.' Giang Tâm Đóa theo thói quen đưa tay vuốt bụng, tuy rằng bác sĩ Mai nói chắc là con gái nhưng cô lại có một dự cảm mãnh liệt rằng, đứa bé trong bụng mình là con trai.
'Đóa Đóa, sinh con gái trước rồi lại sinh con trai có được không?' Chân Chân vẫn kiên trì muốn một cô công chúa.
'Ừ, thực ra sao cũng được.' Hôm nay tâm tình Giang Tâm Đóa cực tốt.
Sau đó hai người cầm mấy bức ảnh trong tay nói chuyện thật hào hứng.
'Thiếu phu nhân, điện thoại của cô. Là thiếu gia gọi.' Đang nói chuyện thì quản gia bước xuống, đưa điện thoại cho Giang Tâm Đóa.
Lúc này Phạm Trọng Nam mới thức dậy thôi mà, gọi điện thoại qua đây sớm như vậy làm gì?
Giang Tâm Đóa cầm lất điện thoại, ngọt ngào 'Alo” một tiếng.
'Hôm nay tâm trạng tốt lắm?'
Đang chuẩn bị đến công ty, nghe tiếng cô, Phạm Trọng Nam không khó nhận ra niềm vui không che dấu được của cô.
'Ừm.'
'Có chuyện gì mà vui vậy?' Tuy hắn sớm đã biết vừa nãy bác sĩ Mai đến khám thai cho cô, thuận tiện in ảnh siêu âm của cục cưng cho cô xem, chỉ là nghe giọng nói đầy vui vẻ của cô, tâm tình hắn cũng thoải mái theo.
'Anh đoán xem trong tay em đang cầm gì.' Giang Tâm Đóa đưa tấm ảnh trong tay lên trước mắt dường như làm vậy hắn cũng có thể nhìn thấy vậy.
'Điện thoại.'
'Không phải mà...' Nhưng hắn nói cũng không sai, không phải cô đang cầm điện thoại nói chuyện đó sao? 'Em gửi hình cho anh xem, được không?'
Bởi vì lệch múi giờ nên cô mới không gọi điện thoại cho hắn, cùng hắn chia sẻ giờ phút đáng nhớ này. Giờ tuy hắn đã dậy rồi nhưng chắc cũng không có thời gian chat webcam với cô, chi bằng cô chụp hình lại rồi gửi tin nhắn cho hắn, lúc rảnh rỗi hắn xem sau cũng được.
Nói là làm, Giang Tâm Đóa không đợi hắn nói tạm biệt đã vội ngắt điện thoại, cầm tấm ảnh về phòng lấy di động của mình chụp liền mấy hình rồi gửi đến di động của hắn.
Sau khi gửi đi xong còn cẩn thận nhắn tin hỏi lại, 'Anh nhận được chưa?'
Tin nhắn trả lời của hắn đến rất nhanh, 'Ừ.'
Giang Tâm Đóa ngồi ở sofa vui vẻ nhìn di động, chờ tin nhắn của hắn.
Hai người bước vào đời sống hôn nhân hơn nửa năm, bởi vì công việc của hắn nên thực ra, gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Từ khi cảm tình thăng tiến, mỗi ngày nếu không gọi điện thoại thì là chat webcam nhưng gửi tin nhắn thì dường như đây là lần đầu tiên cho nên cô thật hào hứng.
Chỉ tiếc là, chờ thật lâu, ngoại trừ câu trả lời đơn giản đó thì không còn gì khác.
Chẳng lẽ là bắt đầu công việc rồi sao? Giang Tâm Đóa nhìn đồng hồ thầm tính, Luân Đôn lúc này mới hơn bảy giờ sáng một chút, bình thường tám giờ hắn mới đến công ty, nhưng có lẽ là đang ở trên xe xem tư liệu hay gọi điện thoại gì đó.
Dù sao nhắn tin cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc của hắn nên Giang Tâm Đóa lại mở điện thoại lên, gửi một tin nhắn nữa.
'Thấy hình cục cưng chưa? Có phải đáng yêu lắm không?'
Đáng yêu? Phạm Trọng Nam nhìn tin nhắn của cô, suy nghĩ xem làm sao trả lời.
Trong bức hình đó căn bản là chẳng nhìn thấy gì rõ ràng cả cô lại dùng giọng vui vẻ đó hỏi hắn có phải đáng yêu hay không.
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, một cảm giác vui sướng và cảm động dâng trào trong lòng hắn. Nhưng có lẽ cách nhìn nhận vấn đề giữa nam với nữ khác nhau cho nên hắn không nhìn thấy trên bức ảnh kia có gì phù hợp với hai chữ “đáng yêu” cả.
Cuối cùng, hắn chỉ trả lời bằng một chữ đơn giản, 'Ừ.'
Chờ hết nửa ngày lại chỉ nhận được một chữ thôi sao? Cô biết tính hắn không quá thích nói chuyện nhưng cũng không thể tiết kiệm lời nói đến mức ấy chứ?
Ngoại trừ chữ “ừ” ra, chẳng lẽ không còn từ nào để hình dung con của họ sao?
'Anh rốt cuộc có xem hay không vậy?' Cô cấp tốc nhắn lại một tin.
'Có.'
'Nếu đã xem rồi, sao không có ý kiến gì vậy?'
'Không có.'
Hừm, tốt lắm, trả lời bằng hai chữ, có tiến bộ.
'Vậy anh thích không?'
'Thích.'
'Anh tới công ty rồi sao?'
'Sắp.'
Xem ra hôm nay đừng hòng nhận được tin nhắn nào dài hơn hai chữ từ hắn.
'Anh có dùng Skype không?'
'Skype? Là gì?'
Thật sự là hơn hai chữ rồi, haha!
'Là một phần mềm để nói chuyện, anh cài nó vào máy của mình được không?'
'Ừ. Được.' Lát nữa đến công ty hắn hỏi thư ký xem sao bởi trước giờ hắn không chơi những thứ lãng phí thời gian này.
Giang Tâm Đóa cầm điện thoại trên tay hào hứng nhắn tin, ngay cả nghe Chân Chân nói phải về Lục La Viên cô cũng chỉ “Ừ” một tiếng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc nhắn tin với người nào đó ở Luân Đôn.
Và thế là, hôm nay mới vừa đến công ty, chuyện đầu tiên Phạm boss làm không phải là nghe người thư ký làm thay cho Lý Triết đang đi công tác báo cáo hành trình mà là hỏi anh ta cách cài đặt và sử dụng Skype.
Và thế là, “Đóa Đóa” trở thành người bạn duy nhất của Phạm Trọng Nam trong Skype, mà tên trong Skype của hắn chỉ đơn giản là FAN, không phải tên tiếng Anh mà là phiên âm tên tiếng Trung của hắn.
Và thế là, hôm đó, vị boss đại nhân trước giờ công việc luôn bận rộn, thái độ làm việc nghiêm túc gần như là hà khắc kia lại vừa họp vừa cầm di động lên, thỉnh thoảng lại nghiêm túc nhìn vào màn hình thật lâu sau đó mới ấn mấy cái. Đây là cách làm việc mới của boss sao? Những vị quản lý cao cấp ngồi đó đương nhiên không ai dám hỏi, chỉ riêng có thư ký ngồi cạnh là biết boss chỉ đang chơi Skype mà thôi. Anh ta nhịn cười nhịn đến đau bụng, mãi đến khi cuộc họp kết thúc mới dám chạy tới phòng uống nước cười một trận cho đã.