Cô mới không muốn cùng hắn ở chung trong một không gian chật hẹp thế này.
Nghĩ là làm, Giang Tâm Đóa bước nhanh xông ra khỏi phòng, đang định kéo cánh cửa nặng nề kia ra...
'Không có sự cho phép của anh, em không được rời khỏi phòng nửa bước.' Cởi áo vest tùy ý ném nó xuống đất, hắn tức giận kéo cô vào lòng.
'Anh, anh...' Giang Tâm Đóa tức đến toàn thân phát run, nước mắt lần nữa đoanh tròng, 'Anh điên rồi! Em phải kiện anh tội giam cầm trái phép, kiện anh tội bắt cóc, kiện cho anh ở tù đến chết!'
'Kiện anh? Được. Muốn vậy em phải đi ra được khỏi cánh cửa này đã. Có cần anh giới thiệu luật sư cho em không?' Cô luôn miệng nói uy hiếp, rốt cuộc thành công chọc giận hắn.
Quá đáng! Thật sự rất quá đáng!
'Anh...buông ra. Em còn phải về nhà. Em không muốn ở đây với một người điên!' Bị giữ chặt lấy không làm gì được, Giang Tâm Đóa chỉ đành trừng mắt nhìn hắn.
'Điên?' Phải đó, hắn cũng cảm thấy mình sắp bị cô chọc điên rồi!
Nghe cô luôn miệng nói kết thúc, nói hận hắn, nói không tha thứ làm cho điên rồi! Xem ra mặc kệ hắn làm thế nào cũng là không đúng.
Mặt sầm xuống, Phạm Trọng Nam cứng rắn kéo cô đến phòng khách nhưng một giây không cẩn thận đã cánh tay bị cô cắn mạnh khiến cổ tay không thể không nới lỏng ra, Giang Tâm Đóa tranh thủ lúc ấy, lập tức giãy ra.
'Giang Tâm Đóa!'
Lần nữa kéo cô lại, Phạm Trọng Nam tức điên lên, cứng rắn áp cô lên bức tường lạnh lẽo của phòng khác.
'Anh...' Kinh hoảng nhìn đôi mắt đã đỏ lên vì tức giận, mặt Giang Tâm Đóa thoáng chốc tái nhợt.
Hắn như vậy thật đáng sợ! Thật đáng sợ.
Mà khi hắn cởi áo cô ra, những ký ức đau khổ đã từng phải chịu đựng lần nữa lướt qua trong đầu, mặt cô càng lúc càng không có chút máu, tái nhợt đến dọa người.
Cô...cô lại bị... Nước mắt trong thoáng chốc tràn ra khóe mi, toàn thân Giang Tâm Đóa bởi vì sợ hãi mà run lên.
'Đừng...không cần...em không muốn...'
Cảm giác được sự sợ hãi từ thân thể run rẩy của cô, Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, điều tiết cảm xúc, cố dịu đi ý muốn có được cô đang mãnh liệt dâng trào.
Cúi đầu, hắn hôn nhẹ lên môi, lên vành tai, định phân tán cảm giác sợ hãi nơi cô.
'Anh có thể rất nhẹ nhàng, nhưng em phải hợp tác mới được. Bằng không, đừng trách anh...hử?' Hắn âm trầm uy hiếp.
'Em không muốn...em không muốn có gì với anh, nếu như anh dám cưỡng bức em, em nhất định sẽ hận anh, hận đến chết...' Cho dù sợ cô cũng không muốn bị hắn làm cho bị thương.
Sự đáng sợ của hắn, cô đã trải qua không chỉ một lần!
Cô không muốn lại trải qua lần nữa! Hắn không có tư cách đối xử với cô như vậy!
'Cho dù em hận anh bằng chết, anh cũng muốn em.' Sự cự tuyệt không chút dấu diếm trong mắt cô kiến lòng hắn trầm xuống tận cùng, 'Để không làm em bị thương, anh nghĩ chỉ có cách trói em lại, may ra em còn hợp tác một chút.'
'Phạm Trọng Nam, anh biến thái!' Giang Tâm Đóa nhìn hắn kéo cà vạt xuống, sự cự tuyệt trong mắt biến thành hoảng loạn, hắn thực sự muốn trói cô?!
'Đợi lát nữa, tốt nhất là em vẫn còn sức mắng người như bây giờ!' Hắn nhanh nhẹn trói lấy hai tay, khom lưng bế bổng cô đi vào trong.
Suốt cả đêm đó, cô bị hắn giằng co đến ngất đi mấy lần.
Mỗi lần trước khi ngất đi, cô đều rất muốn cầu xin hắn đừng làm nữa nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị những động tác quá mức kịch liệt của hắn làm cho không nói được lời nào, lại hết lần này đến lần khác ngất đi.
Chiếc giường siêu lớn một mảnh hỗn độn, Giang Tâm Đóa cả người trần trụi ngủ đến mê man, trong giấc ngủ, đôi mày thanh tú một mực nhíu lại, dường như ngủ rất không an ổn.
Còn Phạm Trọng Nam thì lặng lẽ đứng ở cửa sổ sát đất, đôi mắt thâm thúy mang theo một vẻ âm trầm, vừa hút thuốc vừa nhìn chân trời đang bừng sáng trước mắt.
Rõ ràng biết thân thể cô yếu đuối, căn bản là chịu không nổi hết lần này đến lần khác giày vò, nhưng hắn lại giống như bị điên vậy, mặc kệ cô khóc, cô xin thế nào cũng không muốn dừng lại. Hoặc là nói, không thể dừng lại...
Hắn vẫn luôn biết năm đó mình là cô tổn thương quá nặng, mà bây giờ, hắn không chỉ bức hiếp cô, còn...
Hắn nợ cô, càng thêm chồng chất...
Chắc là cô càng thêm không thể tha thứ cho hắn đúng không?
Nhưng cho dù cô không tha thứ, hắn vẫn muốn cô, vẫn không thể buông tay để cô bước ra khỏi đời mình lần nữa.
Người trên giường khẽ rên một tiếng khiến Phạm Trọng Nam vội dụi tắt thuốc rồi trở lại bên giường.
Cô vẫn chưa tỉnh lại nhưng đôi mắt đang nhắm chặt lại ứa ra những giọt nước mắt trong suốt, đôi môi bị hắn cắn đến sưng đỏ nỉ non trong giấc mộng, 'Đau...'
Hắn lên giường, ôm cô vào lòng như ôm một đứa bé, vỗ nhẹ lưng cô như trấn an. Hắn cúi đầu nhìn xuống cô, trong mắt là vô hạn tình ý, cảm giác này theo máu chảy lan tràn đến mỗi một bộ phận trong cơ thể, thẩm thấu vào mỗi một tế bào trong người.
Lần nữa có thể ôm cô vào lòng, hắn thế nào cũng không thể buông tay.
Hắn siết chặt cánh tay hơn, cúi thấp hơn nữa, dùng môi mình lau khô những giọt lệ trên má cô, 'Đóa Đóa, tha thứ anh, đừng hận anh nữa có được không? Em muốn gì anh cũng đều có thể cho em.'
Sít sao ôm lấy cô, cảm thụ cảm giác thân mật khi hai thân hình dán sát nhau, hắn thấp giọng nỉ non, cũng mặc kệ người đang ngủ say trong lòng có nghe được hay không.
Hôm sau
Trong phòng họp nằm trong phòng tổng thống.
'Vừa nãy là yêu cầu của tập đoàn Clare đề xuất, nếu như cậu cho rằng có thể tiếp nhận, vậy...' Ngồi ở văn phòng tổng tài ở tổng bộ tập đoàn Phạm thị, Lạc Khải đang thông qua cuộc gọi video thảo luận với Phạm Trọng Nam về kế hoạch đầu tư mới nhất.
Nhưng qua màn hình tinh thể lỏng cực lớn kia, ông phát hiện Phạm Trọng Nam không tập trung.
'Frank?' Nhận ra tâm trạng của hắn không tốt, Lạc Khải không khỏi có chút lo âu.
Bắt buộc chính mình quay trở lại với công việc, Phạm Trọng Nam nhìn Lạc Khải trên màn hình.
'Vừa nãy nói tới đâu rồi?'
'Trong bản kế hoạch mà Clare đưa ra, có mấy mục...'
Phạm Trọng Nam xua tay ngắt câu nói còn dở dang của Lạc Khải...
'Tập đoàn Phạm thị cũng có phần dượng, dượng thấy nên làm sao thì làm là được.' Hắn không nói nhiều.
'Cái này...'
'Khoảng thời gian này tôi tạm thời không xử lý công việc. Chuyện công ty dượng toàn quyền xử lý đi.'
'Lúc nào thì trở về?' Lạc Khải cũng biết mục đích hắn tới Melbourne nhưng lại không định xen vào việc riêng của hắn. Ông không thích can thiệp vào đời tư người khác như vợ mình.
'Cũng chưa biết.' Nhìn vào màn hình Phạm Trọng Nam lắc đầu, 'Dật Triển ở chỗ hai người chắc không phiền gì chứ?'
Trong thời gian ngắn, hắn không thể quay về Luân Đôn, con trai chắc là phải nhờ hai vợ chồng Lạc Khải rồi.
Còn hắn phải ở lại đây nghĩ cách làm thế nào nhận được sự tha thứ của cô sau đó mới để cô biết, thực ra mình còn có một đưa con trai.
Bằng không, với tâm trạng của cô bây giờ, nếu biết hắn còn chuyện trọng đại như vậy che dấu cô bằng ấy năm, tin rằng nếu muốn được cô tha thứ chắc là khó càng thêm khó.
'Người một nhà nói gì phiền không phiền chứ. Sara cũng có người bầu bạn, tốt lắm mà.' Phạm Uyển Viện vẫn luôn tiếc nuối bởi vì không thể sinh thêm một đứa con cho ông, giờ có Phạm Dật Triển bầu bạn, bà vui còn không kịp. 'À này, chuyện Lạc Tư từ chức...'
'Tôi biết rồi. Kệ hắn đi.' Chuyện mà Phạm Trọng Nam không nói chính là, hắn không những biết mà tối qua hai người còn chạm mặt, hơn nữa là kết thúc rất không vui.
'Vậy cậu xử lý xong chuyện của mình rồi nói sau.'
'Được. Nói chuyện sau.'
Phạm Trọng Nam tắt cuộc gọi, trên mặt lần nữa hiện lên vẻ bất đắc, đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống dòng người xe như nước dưới kia.
Cả đêm qua hắn không chợp mắt nhưng bởi vì chưa nghĩ ra được cách gì khiến cô không tức giận, nên vẫn không muốn đi ngủ.
Trong căn phòng an tĩnh chợt vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại lanh lảnh, không phải của hắn, vậy chắc là của cô rồi.
Nghĩ vậy nên hắn bước trở ra phòng ngoài.
Tối qua túi xách của cô rơi ở chỗ này.
Lấy chiếc điện thoại xinh xắn trong túi xách cô ra, Phạm Trọng Nam có một chớp mắt hoảng thần.
Số hiển thị là ở nhà nhưng bức ảnh đại diện lại là một gương mặt nhỏ xíu xinh xắn cực kỳ, đôi mắt to tròn như hai viên bi chừng như đang nhìn thẳng vào hắn vậy.
Là con gái gọi tới sao?
Nếu như phải, hắn nên nói gì bây giờ? Nói thẳng mình là ba của con sao...
Người trước giờ luôn làm việc quả Đóan dứt khoát như Phạm Trọng Nam, lần đầu tiên trong đời do dự, cũng lần đầu tiên trong đời khẩn trương.
Sau đó, trong sự do dự và khẩn trương của hắn, tiếng chuông điện thoại đột ngột tắt mất...
Đang lúc hắn suy nghĩ xem có nên gọi lại hay không thì số điện thoại kia lần nữa gọi đến, lần này hắn không chút chần chừ đón nghe ngay...
'Mẹ, tối hôm qua sao mẹ không về?'
Quả nhiên, điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã truyền đến một giọng non nớt mềm mại khiến lòng Phạm Trọng Nam như bị thứ gì đó hung hăng đánh mạnh vào, chua xót đến đau đớn...
'Mẹ...sao mẹ không nói chuyện? Mẹ đang ở đâu?' Tiếng cô bé mang theo chút hốt hoảng.
Hôm nay là cuối tuần, Giang Phẩm Huyên không phải đến trường cho nên cô bé lười biếng ngủ thêm một hồi, mãi đến khi bà ngoại gọi dậy ăn sáng cô bé mới nhớ ra là từ tối đến giờ không thấy mẹ đâu.
Trở về phòng tìm cũng không thấy mẹ nên cô bé lập tức gọi điện thoại nhưng sao mẹ nghe điện lại không nói tiếng nào, thật làm người ta sốt ruột.
'Ta không phải mẹ con...' Hắn rốt cuộc lên tiếng trả lời nhưng tiếng vừa thấp lại khàn khàn.
'...' A? Giang Phẩm Huyên ngẩn người, 'Chú không phải chú Lạc Tư! Chú là ai? Tại sao lại nghe điện thoại của mẹ? Mẹ cháu đâu? Chú có phải người xấu không?'
Một loạt câu hỏi như tràng pháo của cô bé khiến Phạm Trọng Nam có chút đau đầu, không biết nên trả lời câu nào trước. Lúc hắn còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe tiếng kêu thất thanh của cô bé ở đầu bên kia, 'Bà ngoại, bà ngoại, điện thoại của mẹ bị chú người xấu nhặt lấy, bà ngoại đến đây mau đi...'
Chú người xấu?
Mặt Phạm Trọng Nam thoáng chốc đen lại, 'Ta không phải...'
Nhưng đầu bên kia sớm đã không nghe hắn giải thích, bên tai hắn chỉ còn tiếng bước chân thình thịch càng lúc càng xa.
Chắc là đi tìm cứu viện rồi!