Qua chừng một phút sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói đầy nghi hoặc, 'Chào anh? Tôi là mẹ của Giang Tâm Đóa, xin hỏi là ai vậy? Sao lại có điện thoại của con gái tôi?
Bà Giang lo lắng hỏi.
Tối hôm qua ăn cơm xong, con gái rõ ràng là đi với Lạc Tư sau đó còn gọi điện thoại về nói muộn một chút mới về nhưng đến cuối cùng lại là cả đêm không về.
Chuyện của người trẻ thật là khó nói.
Nhưng bà không cho rằng con gái mình là người dễ dãi đến mức tùy tiện cùng một người đàn ông khác qua đêm, bà tin Đóa Đóa tối qua không về là vì một nguyên nhân khác.
Nhưng khi nghe cháu gái nói là người xấu nghe điện thoại của con gái thì bà lo lắng thật sự.
Phạm Trọng Nam nghe tiếng của bà Giang, chần chừ giây lát cuối cùng cũng lên tiếng, 'Con là Phạm Trọng Nam.'
Nghe đối phương tự xưng là Phạm Trọng Nam, tay bà Giang run lên, chiếc điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất...
Bà con chưa già đến mức lãng tai đấy chứ? Vậy đúng là đối phương xưng là Phạm Trọng Nam rồi.
Đóa Đóa đang ở chỗ hắn sao?
'Trọng Nam, là con sao?' Bà Giang hỏi một cách dè dặt, vẫn chỉ sợ mình nghe nhầm.
'Phải.'
'Vậy Đóa Đóa?'
'Cô ấy đang ở chỗ con. Mấy ngày nay chắc là không về được. Mẹ nói với...' Hắn chợt khựng lại, con bé tên là Giang Phẩm Huyên, tên ở nhà là Bối Bối, trước giờ hắn vẫn biết nhưng vì chưa từng gọi thẳng tên con bé lần nào nên nhất thời nói không nên lời.
Điện thoại trong tay bà Giang lần nữa suýt rơi xuống đất, 'Đóa Đóa đâu? Ta muốn nói chuyện với nó!'
Tuy rằng đối với cuộc hôn nhân thất bại của con gái bà luôn rất đau lòng nhưng trước giờ bà không trách Phạm Trọng Nam nhiều bởi vì bà biết phần lớn các cuộc hôn nhân trong xã hội thượng lưu đều có liên quan đến lợi ích, thật sự có tình nghĩa vợ chồng thì chẳng có mấy đôi.
Hơn nữa trước đây Phạm Trọng Nam đối xử với nhà họ Giang bà cũng không tệ.
Nhưng bà không hiểu tại sao con gái lại dây dưa với chồng trước lần nữa!
Vậy tối hôm qua hai người ở bên nhau sao?
Còn người thanh niên tên Lạc Tư đâu?
Đầy một bụng câu hỏi nhưng bà Giang không dám trực tiếp hỏi Phạm Trọng Nam.
'Cô ấy đang ngủ. Để lát nữa cô ấy thức dậy con sẽ nói lại. Nếu như không có gì khác, con cúp máy trước.' Phạm Trọng Nam nói rất dứt khoát.
'Ờ, được.' Bà Giang đích thực chưa nói chuyện với Phạm Trọng Nam được mấy lần, mà hắn trước giờ luôn quen thói ra lệnh, nói chuyện với ai cũng luôn rất gọn gàng dứt khoát như vậy.
Nhưng trước khi cúp máy bà Giang không nhịn được hỏi thêm một câu, 'Con với Đóa Đóa muốn đi đâu? Đi bao lâu?'
Phạm Trọng Nam trầm tư giây lâu mới đáp lời, 'Chưa biết nữa. Đến lúc đó liên lạc với mọi người sau.'
Sau đó chỉ còn lại những tiếng tút tút, bà Giang ngẩn người nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt, đầu óc mờ mịt.
Con gái bà như vậy có thể coi như bị chồng trước “bắt cóc” không?
'Bà ngoại, bà ngoại, mẹ đâu?' Giang Bối Bối lắc tay bà ngoại, sốt ruột hỏi.
Nghe câu hỏi của cháu bà Giang mới hoàn hồn lại nhưng mãi mà không biết nên nói với Bối Bối thế nào, chẳng lẽ nói với con bé mẹ con đang ở chỗ ba con, hai người tạm thời không quay về, không biết đã đi đâu sao?
'Bà ngoại...' Giang Bối Bối lại kêu một tiếng.
'Bối Bối, sao vậy?' Từ trên lầu bước xuống, Giang Tịnh Nhã nhìn cháu hỏi.
'Dì, mẹ không về, mẹ đang ở chỗ chú người xấu.' Bối Bối trực tiếp tố cáo.
Chú người xấu? Là chuyện gì??
Giang Tịnh Nhã nhìn bà Giang, 'Dì, có chuyện gì vậy?'
Bà Giang ngước lên, chỉ tay vào điện thoại, 'Đóa Đóa...'
'Thế nào?'
'Đi với Phạm Trọng Nam.'
'Cái gì?' Giang Tịnh Nhã quả thực bị tin tức này làm cho ngây người.
'Vừa nãy là Phạm Trọng Nam nghe điện thoại của Đóa Đóa, nó nói, mấy ngày nay Đóa Đóa sẽ đi với nó.'
'Vậy Đóa Đóa nói thế nào?'
'Phạm Trọng Nam nói nó còn đang ngủ.'
'Bà ngoại, dì, Phạm Trọng Nam là ai vậy?'
'Nó...'
'Anh ta...'
Bà Giang và Giang Tịnh Nhã cùng lên tiếng nhưng lại đồng thời im bặt.
Giang Tịnh Nhã khuỵu chân xuống vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, 'Đợi mẹ con về con tự hỏi mẹ, được không?'
Giang Tâm Đóa vừa thức giấc, mở mắt ra, đầu óc vẫn mờ mịt nhưng cảm giác đau nhức từ khắp người truyền đến khiến ý thức của cô dần tỉnh táo lại...
Cô lại cùng chồng trước làm chuyện kia...
Lần đầu tiên dưới ánh đèn sáng như vậy cô bị hắn một lần lại một lần dày vò, cô nhớ mình khóc kêu đến khàn cả giọng hắn vẫn không chịu buông tha...
Tại sao chứ? Hai người rõ ràng là đã không còn quan hệ gì sao hắn vẫn đối với cô như vậy?
Mà con, vì sao lại phải khuất phục trong tình huống đó?
Sự ủy khuất nói không nên lời cùng cảm giác chua xót, phẫn nộ, không cam lòng, còn có một chút khổ sở không thể diễn đạt khiến nước mắt cô bỗng dưng trào ra, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ mở rồi lại khép, đau là vì muốn kêu nhưng lại không thốt ra được bất kỳ âm thanh gì, cổ họng đau đến chỉ có thể phát ra được những tiếng 'ô ô' khàn khàn.
Ngắt điện thoại, Phạm Trọng Nam vẫn đứng ngẩn người ở cửa mãi cho đến khi nghe được bên trong có động tĩnh, nghĩ rằng cô đã tỉnh, hắn mới định thần lại, bước nhanh đến bên giường.
Thấy cô gian nan định ngồi dậy, bộ dạng muốn nói lại nói không nên lời vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy thì vội ngồi xuống bên giường, dè dặt dìu cô ngồi lên, chu đáo lấy một chiếc gối đệm xuống lưng cho cô sau đó vén những sợi tóc lõa xõa hai bên má ra sau tai xong mới thấp giọng hỏi, 'Có phải vẫn không thoải mái không? Có muốn uống nước không?'
Giang Tâm Đóa gật đầu, giờ cô ngay cả một tiếng cũng không nói được, làm gì còn có sức cãi nhau với hắn.
Rất nhanh Phạm Trọng Nam đã quay trở lại cùng với một ly nước ấm, sau khi cẩn thận cho cô uống xong hắn mới lên giường, ôm cô vào lòng, cúi mặt cọ nhẹ lên mặt cô, quyến luyến không nỡ rời ra...
'Phạm Trọng Nam...' Giang Tâm Đóa biết mình không đủ sức kháng cự lại hắn, cổ họng sau khi được ly nước ấm thông giọng rốt cuộc đã có thể thốt nên lời, cô ngước mắt nhìn hắn, '...em muốn về nhà.'
'Về nhà?' Hắn đưa tay vuốt nhẹ má cô, một lần lại một lần, động tác dịu dàng đến nỗi như sợ làm đau cô, 'Không được, tạm thời em không thể trở về. Em phải ở cùng anh.'
'Anh không có quyền làm như vậy.' Giang Tâm Đóa không ngờ hắn lại có hành vi vô lại đến mức đó.
'Đóa Đóa, em chỉ cần cho anh biết, anh nên làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh.'
Cô cúi đầu rũ hàng mi dài, thật lâu sau mới nhắm mắt, nhè nhẹ lắc đầu.
Cô cho rằng tối qua mình đã nói với hắn đủ rõ rồi nhưng dường như hắn không hề có ý tiếp nhận sự thật đó.
'Đóa Đóa, còn nhớ không, tối qua em không chỉ một lần hứa với anh sẽ trở về bên cạnh anh, sao mới vừa ngủ dậy thì đã quên hết rồi?'
Hừm, đó là vì hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi ép cô nói, giờ còn không ngượng mặt nhắc lại sao?! Giang Tâm Đóa vụt mở to mắt trừng hắn.
'Phạm Trọng Nam, anh còn có thể vô sỉ hơn nữa sao?'
'Chỉ cần đối tượng là em, anh không ngại dùng bất kỳ phương thức gì.'
'Anh không ngại nhưng em ngại. Anh để em đi đi. Cả tối qua em không về nhà, con gái em nhất định rất lo lắng.' Hôm nay lại là cuối tuần, cô đã hứa chiều nay sẽ dẫn con bé đi chơi.
Tuy rằng giờ có lẽ đi đường còn chưa vững nhưng cô vẫn muốn về nhà.
Con gái cô? Không phải cũng là con gái hắn sao?'
Phạm Trọng Nam tuy rằng bất mãn với cách nói của cô nhưng hắn biết, trong chuyện này hắn quá đuối lý cho nên cũng không định cùng cô so đo.
'Con bé vừa mới gọi điện thoại đến.' Hắn nhìn chằm chằm từng sự thay đổi trên mặt cô, không bỏ qua một chút phản ứng nào dù là nhỏ nhất, 'Anh đã nghe.'
Hắn nhận điện thoại của con gái? Lòng Giang Tâm Đóa chợt lạnh xuống, 'Anh đã nói gì?'
Chắc là sẽ không thẳng thừng nói với Bối Bối mình là ba con bé đấy chứ?
Tuy rằng trên thực tế hắn đúng là ba của con bé nhưng hắn chừa từng một ngày làm tròn nghĩa vụ của người cha, hắn không có tư cách nhận lại con bé.
'Anh nói em đang ở chỗ anh. Còn nói mấy ngày sắp tới em cũng sẽ đi với anh.'
Cứ như vậy sợ hắn tiết lộ thân phận với con gái sao?'
'Anh...' Giang Tâm Đóa tức đến tái mặt, 'Anh dựa vào cái gì? Phạm Trọng Nam, em không muốn đi với anh, không muốn ở cùng anh. Anh cho em về nhà, nghe rõ chưa?'
'Em vừa mới thức dậy, không có sức để tức giận đâu. Anh bảo nhà hàng chuẩn bị bữa sáng rồi,d dợi ăn xong chúng ta xuất phát.' Khó được một lần hắn kiên nhẫn không tranh cãi với cô, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi buông tay, bước xuống giường.
Xuất phát? Là ý gì? Hắn thực sự muốn bắt cóc cô sao? Giang Tâm Đóa quả thực không dám tin hắn lại dám làm đến mức này.
'Phạm Trọng Nam, em không rảnh chơi đùa với anh.' Cấp bậc của cô quá thấp, chơi không nổi loại trò chơi kích thích như vậy.
'Chơi?' Hắn quay lại nhìn cô, 'Giang Tâm Đóa, trước giờ anh không chơi đùa với bất kỳ người phụ nữ nào.' Nếu như cô tưởng hắn đang chơi đùa, vậy cũng tốt, hắn chơi với cô tới cùng.
'Vậy anh cũng không cần đem em ra làm thử nghiệm.' Cho dù là thân thể hư nhược cô vẫn lấy hết sức kéo chiếc gối sau lưng hung hăng ném về phía hắn.
Phạm Trọng Nam lùi lại mấy bước nhặt chiếc gối lên, nhẹ nhàng ném nó trở lại giường, 'Em không nhận lời xin lỗi của anh, cho dù anh nói gì, làm gì em cũng sẽ không chịu trở lại với anh, vậy anh chỉ có thể dùng cách riêng của mình.'
Hắn nói một cách hời hợt sau đó mặc kệ cô, bước ra khỏi phòng.
'Phạm Trọng Nam, anh khốn kiếp!'
Cách làm của người này sao vẫn bá đạo như vậy chứ? Hắn nghĩ mình là vua sao? Muốn thế nào là được thế ấy sao? Căn bản là không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, không thèm để ý sự phản bác của người khác mà! Đáng ghét!