Vừa mới ngồi xuống, một chiếc khăn tay trắng tinh đã đưa đến trước mặt.
Gì vậy?
Giang Tâm Đóa không cầm lấy, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Cô không khóc trước mặt hắn, trước khi ra cửa còn soi gương lại một lần, trên mặt nào có gì khác thường?
Thấy cô không chịu cầm lấy, Phạm Trọng Nam nhìn giọt sữa còn đọng nơi khóe môi hồng nhuận của cô, ánh mắt sâu thêm mấy phần, cổ họng khô rang.
'Ngồi dịch về đây một chút!' Hắn trầm giọng ra lệnh.
'Làm gì chứ?'
Tuy không hiểu ý của hắn nhưng Giang Tâm Đóa vẫn dịch về phía hắn mấy phân, vừa mới ngồi vững thì cả người đã bị hắn kéo vào lòng sau đó đôi môi với những đường nét rõ ràng dán lên môi cô, khéo léo tách môi cô ra, thuần thục chen đầu lưỡi vào như một kẻ khát nước tham lam hút lấy sự ngọt ngào của cô.
Đợi đến khi hắn chịu buông cô ra, xe cũng đã dừng lại trước cổng trường.
Hắn vươn tay giúp cô chỉnh lại mái tóc và y phục, động tác thân mật của hắn khiến mặt Giang Tâm Đóa càng thêm đỏ.
Hai người thế mà ở trong khoang xe không thể coi là chật hẹp kia hôn đến quên trời đất, nếu như không phải cô còn một môn thi đang đợi, chắc là sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy đâu.
'Đang nghĩ gì vậy?' Hắn hôn phớt qua môi cô, 'Bộ dạng em thế này khiến anh chỉ muốn mang em về nhà.'
Câu nói đầy ái muội của hắn khiến cô xấu hổ đến không chịu nổi, dứt khoát mặc kệ hắn, đẩy cửa xuống xe.
'Thi xong anh đến đón em, đợi anh.'
Giang Tâm Đóa đóng cửa xe, không dám quay đầu nhìn, chạy vội vào cổng trường.
Thi xong, Giang Tâm Đóa thong thả sánh vai Dương Dung Dung đi ra khỏi phòng thi, nhớ đến sáng nay Phạm Trọng Nam nói hắn muốn đến đón cô nên lúc đi ra đến sân trường, cô nhịn không được nhìn quanh một vòng, không thấy ai, cũng không thấy xe, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
'Tài xế của nhà họ Phạm không phải trước giờ luôn chờ ở ngoài cổng trường sao? Bạn tìm gì vậy?'
Một chút tâm tư nho nhỏ bị bạn tốt phát hiện, Giang Tâm Đóa ngượng ngùng chu môi, 'Sao bình thường không thấy bạn quan sát tỉ mỉ như vậy.'
'Hihi, mình lúc nào cũng vậy mà. Không biết Dương Dung Dung mình là ai sao? Đi thôi, thật không dễ dàng gì mới thi xong, chúng ta đi dạo phố một vòng rồi ăn một bữa ngon đi.' Dương Dung Dung kéo tay cô đi.
'Gần đây bạn rảnh rỗi lắm sao? Không cần làm thêm nữa sao?' Giang Tâm Đóa tò mò hỏi.
'Chỉ dựa vào làm công thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?' Gần đây trên thị trường chứng khoán cô kiếm được không ít, vậy cần gì phải vì chút tiền còm mà khiến mình bận đến chết đi sống lại làm gì chứ?'
'Gần đây Lý Triết đi công tác riết không về, ai dạy bạn đầu tư cổ phiếu?' Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đắc ý của bạn mình, thấy bạn lúc nghe câu hỏi này trên mặt lại thoáng qua một tia không được tự nhiên, lại có chút ngượng ngùng.
Khó được một lần người có cá tính như Dung Dung lại vì một câu hỏi vụn vặt của cô mà thấy không được tự nhiên!
'Người thông minh như mình, dạy mấy lần là biết thôi, đâu cần mỗi ngày phải có người chỉ điểm chứ?' Dương Dung Dung trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác, 'Chúng ta đi dạo phố đi, đến tối cùng nhau đến phố người Hoa ăn một bữa ngon, được không? Đã lâu không đến đó rồi, thèm những món ăn ở đó chết đi được...'
'Bạn mời khách đó nha!' Thấy vẻ hưng phấn của bạn, Giang Tâm Đóa mỉm cười, coi như là nhận lời.
Phạm Trọng Nam nói đến đón cô, chắc là chỉ tùy tiện nói vậy thôi đúng không? Hắn bận như vậy kia mà! Cô cũng đã rất lâu không đến phố người Hoa, không bằng nhân cơ hội này đi dạo một chuyến cho đã.
'Mời thì mời, ốm yếu như bạn thì ăn được hết bao nhiêu mà sợ!' Dương Dung Dung sảng khoái nhận lời.
Khoảng thời gian này cô đến nhà họ Phạm ăn nhờ không biết bao nhiêu bữa rồi, mời bạn ăn một bữa cũng là nên thôi, dù sao bây giờ mỗi ngày cô đều có thu nhập, tin rằng không lâu nữa cô đã có thể trở thành một tiểu phú hộ rồi.
Hai người vui vẻ vừa đi vừa cười nói băng qua vườn trường, nhưng đang đi thì bị hai bạn học nữ chắn đường.
Dương Dung Dung theo bản năng kéo Giang Tâm Đóa ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn hai cô gái đang chắn phía trước, 'Tránh ra!'
Giang Tâm Đóa ngước mắt lên nhìn hai cô gái rõ ràng là không có thiện chí kia, cô nhận ra họ, Lâm Hiểu Huân và Ngụy Vũ Hà.
Đều là sinh viên cùng khoa ngoại văn, Lâm Hiểu Huân là hoa khôi của khoa, cũng là em chồng của chị cô, Giang Tịnh Nhã, Ngụy Vũ Hà thì có thể coi như là “em gái” của Dung Dung, hai người tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng cô ta là con gái riêng của mẹ kế của Dung Dung.
Dương Dung Dung và Ngụy Vũ Hà trước giờ không hợp nhau, giờ bạn tốt đã dọn khỏi nhà họ Dương, không ngờ cô ta vẫn tìm đến.
'Đừng nói khó nghe như vậy, cô cũng chỉ là người có nhà không được về, kiêu căng gì chứ?' Trước mặt người khác, Ngụy Vũ Hà trước giờ luôn một vẻ dịu ngoan nhưng lúc này không cô ta không ngại lạnh lùng châm chọc Dương Dung Dung.
Từ khi theo mẹ gả vào nhà họ Dương, Dương Dung Dung trước giờ chưa từng vui vẻ với cô bao giờ, giờ thấy Dương Dung Dung bị ép phải rời khỏi nhà họ Dương, từ một tiểu thư nhà giàu luân lạc tới mức phải dọn đến ký túc xá trường ở, mỗi ngày phải đi làm thêm để duy trì cuộc sống, khó được có cơ hội gặp nhau bên ngoài nhà họ Dương, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội bỏ đá xuống giếng một phen chứ?
'Cái gì mà có nhà không được về? Có bản lĩnh cô nói lại lần nữa xem?' Dương Dung Dung nhướng mày, 'Cô đừng tưởng rằng dọn vào nhà họ Dương ở thì cô có thể theo họ Dương. Chỉ cần tôi muốn, tất cả mọi thứ của nhà họ Dương đều là của tôi, hai mẹ con cô đừng hòng chiếm được một phân tiền.'
Nếu luận mồm miệng, Dương Dung Dung trước giờ chưa chịu thua ai, nhất là Ngụy Vũ Hà.
'Cô...' Thân phận thấp kém trước giờ luôn là nỗi đau trong lòng Ngụy Vũ Hà, hôm nay bị Dương Dung Dung thẳng thừng nói ra trước mặt nhiều người, cô ta giận đến sắc mặt xanh mét.
'Cô cái gì cô. Những gì tôi nói đều là sự thật.' Dương Dung Dung khịt mũi nói một cách xem thường.
Ngày thường tuy rằng cô mồm mép lanh lẹ nhưng chưa bao giờ tùy ý giẫm lên vết thương lòng của người khác, nhưng người tham hư vinh như Ngụy Vũ Hà, không dạy dỗ một lần, cô ta còn tưởng rằng mình là thiên kim tiểu thư của nhà họ Dương thật.
Cô chỉ tức giận ba mình tùy ý ép hôn, cũng không phải thực sự muốn cắt đứt quan hệ cha con, cho tới bây giờ, cô vẫn là tiểu thư duy nhất của nhà họ Dương.
'Dương Dung Dung, đừng nói khó nghe như vậy. Cô nói thân phận của Vũ Hà không tốt, nhưng vị hoa khôi của trường đại học đứng bên cạnh cô kia cũng không phải con của vợ nhỏ giống vậy sao? Có cao quý hơn ai đâu chứ? Thân phận như vậy cũng có thể gả vào nhà họ Phạm làm thiếu phu nhân, thực là cười chết người. Đợi đến lúc nào đó Phạm Trọng Nam chơi chán rồi, câu chuyện cô bé lọ lem cũng kết thúc, không phải cũng bị người ta ném đi như giày rách sao?'
Lâm Hiểu Huân vừa nói vừa trừng to mắt nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp như một tuyệt tác của Thượng Đế đang đứng bên cạnh Dương Dung Dung kia.
Dưới ánh nắng chiều, toàn thân cô như được phủ một vầng hào quang, xinh đẹp như một nàng tiên không nhuốm chút bụi trần.
Cô ta không chỉ biết Giang Tâm Đóa, hơn nữa trong lòng tích tụ oán hận đã lâu. Nhà họ Lâm với nhà họ Giang vốn có ân oán, cộng thêm người “chị dâu trước” mà trước giờ cô chưa từng thừa nhận kia khi li hôn còn tham lam đòi một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ, hỏi sao giờ gặp mặt cô không dè bỉu vài câu cho hả cơn giận chứ?
Nhưng nói cho đúng ra, sự bất mãn của Lâm Hiểu Huân với Giang Tâm Đóa bắt đầu từ khi cả hai vừa vào trường đại học.
Lúc đó hai người đều là sinh viên mới nhập học, cô học khoa ngoại văn, vừa vào trường đã được công nhận là hoa khôi của khoa ngoại văn, còn Giang Tâm Đóa học khoa Trung văn, còn giỏi giang kiêm luôn cả giáo trình của khoa ngoại văn.
Người đẹp gặp người đẹp, đương nhiên không tránh khỏi ghen ghét, ít ra, Lâm Hiểu Huân cho rằng mình đẹp hơn Giang Tâm Đóa, dựa vào cái gì mà cô ta vừa nhập học đã được công nhận là hoa khôi của trường.
Hơn nữa còn cùng lúc học cả hai khoa, hai người trong trường học thường xuyên gặp gỡ, đương nhiên là thường bị đem ra so sánh.
Sau này còn có một nhóm người nhàn rỗi lên trang web của trường đề xuất muốn tổ chức một cuộc bình bầu, xem ai có thể chiếm được ngôi vị hoa khôi của trường đại học.
Giang Tâm Đóa vốn không thích mấy chuyện tranh đua vô vị này, hơn nữa lúc đó cô vừa mới dọn ra khỏi nhà họ Giang nên chẳng thà dành thời gian cho việc học để lấy được học bổng toàn phần, cho nên cô không cần suy nghĩ, thẳng thừng cự tuyệt.
Nhưng không ngờ, danh hiệu hoa khôi trường đại học vẫn được gán vào người cô, còn Lâm Hiểu Huân chỉ xếp thứ hai. Năm thứ hai, năm thứ ba đều là như vậy.
Đây chẳng qua chỉ là cách các sinh viên, những người tuổi trẻ hamvui kiếm chút niềm vui trong những năm tháng vùi đầu vào sách vở mà thôi, nhưng rõ ràng là có người không nghĩ như vậy.
Mẹ của Lâm Hiểu Huân là một nhà thiết kế thời trang cực nổi tiếng, ngày thường cô ta ăn mặc trang điểm đã hơn hẳn những sinh viên bình thường khác, cộng thêm tính tình kiêu ngạo, giờ bị mọi người công khai phê bình, cho dù được xem là người đẹp đứng thứ nhì, cô ta vẫn cực không cam lòng.
Hừm, nói cô thái độ cao ngạo hơn Giang Tâm Đóa, dung mạo không xinh đẹp bằng Giang Tâm Đóa, đối nhân xử thế không được dịu dàng hiểu biết như Giang Tâm Đóa. Cái gì cô cũng thua Giang Tâm Đóa! Dựa vào cái gì họ dám nói như thế chứ? Dựa vào cái gì cô chỉ là hạng hai? Dựa vào cái gì Giang Tâm Đóa có thể là hoa khôi chứ không phải cô chứ?