Mãi cho tới tháng sáu năm nay, trước khi kì nghỉ hè kết thúc, Phạm Trọng Nam muốn về Singapore tìm một người vợ thích hợp, thân là người của xã hội thượng lưu, Lâm Hiểu Huân đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng đến cuối cùng, vị Lý tiên sinh mà Phạm Trọng Nam phái tới chỉ đến gặp cô một lần, từ đó về sau không còn liên lạc nữa.
Cô cũng rất tò mò, vị tiểu thư nhà giàu nào có thể lọt vào mắt xanh của Phạm Trọng Nam, nhưng thế nào cũng không ngờ, người đó lại là Giang Tâm Đóa.
Sự oán hận của Lâm Hiểu Huân đối với Giang Tâm Đóa càng sâu thêm một tầng.
Hơn nữa, chuyện lần trước ở sân bóng, người bị hoàng tử của trường đại học – Lạc Tư ném bóng trúng cũng là Giang Tâm Đóa. Ngay cả Lạc Tư cũng để ý Giang Tâm Đóa, hỏi cô làm sao không giận chứ?
Hôm nay có cơ hội gặp mặt, oán cũ thù mới trong lòng đột nhiên dâng trào, nói chuyện đương nhiên không chút khách sáo.
Giang Tâm Đóa nghe Lâm Hiểu Huân nói vậy, tức đến đỏ cả mắt, 'Tôi có đắc tội gì với cô đâu, sao lại nói như vậy chứ?'
Thấy bạn tốt bị bắt nạt, Dương Dung Dung rất nghĩa khí ra mặt công kích Lâm Hiểu Huân, 'Lâm tiểu thư, nói chuyện khách sáo một chút đi! Giờ là thời đại gì rồi mà còn nói đến môn đăng hộ đối chứ? Uổng cho cô là sinh viên thời đại mới, tư tưởng sao vẫn còn như người của thế kỷ vậy! Chẳng trách nam sinh viên của cả trường đều nói cô chỉ là một con chim công kiêu ngạo không biết trời cao đất dày, không biết tôn trọng người khác chút nào. Thảo nào năm đó Đóa Đóa nhà chúng tôi không cần làm gì hết cũng có thể được mọi người công nhận là hoa khôi của trường. Đóa Đóa không có xuất thân cao quý như cô, vậy thì sao chứ? Dù sao cũng tốt hơn người điêu ngoa, cao ngạo, chỉ thích dè bỉu người khác, không có giáo dưỡng như cô. Thực ra cô cũng đừng trách mọi người, không chọn cô làm hoa khôi chỉ là vì họ sợ làm ô nhục cái danh hiệu đó mà thôi. Với lại, cô cũng mơ tưởng được gả vào nhà họ Phạm nhưng không được như ý cho nên đem lòng đố kỵ đúng không?'
Lâm Hiểu Huân nghe vậy sắc mặt hết xanh lại đỏ, một bàn tay vung đến trước mặt Dương Dung Dung nhưng bị cô chặn lại, 'Cô dựa vào cái gì mà dám đánh người chứ?'
'Dương Dung Dung, cô thật đáng ghét!' Lâm Hiểu Huân tức giận mà không làm gì được, cuối cùng chỉ đành giậm chân xoay người chạy đi.
'Ai yêu phải cô đúng là xui xẻo!' Dương Dung Dung cười lạnh.
'Dung Dung, chúng ta đi thôi.' Vô duyên vô cớ bị mắng, tâm trạng vốn đang vui vẻ của Giang Tâm Đóa biến mất hết, không muốn tiếp tục ở lại vườn trường.
Nhưng cũng may là có Dung Dung, lời nói của cô tuy cay độc nhưng vừa khéo là lấy độc trị độc, không có bạn tốt, cô không biết mình sẽ bị mắng thảm đến đâu nữa.
Dương Dung Dung vỗ vai bạn tốt như trấn an sau đó nhìn sang Ngụy Vũ Hà, người đang tức đến mặt tái mét kia, 'Sao hở? Còn có gì không phục sao? Muốn mắng tôi hay mắng Đóa Đóa? Nhưng để tôi khuyên cô một câu, đừng tự chuốc lấy khổ!'
Đôi môi tô son kỹ lưỡng của Ngụy Vũ Hà há to, lồng ngực tức đến phập phồng, cuối cùng cắn răng tức giận nói, 'Dương Dung Dung, tôi không muốn cãi nhau với cô. Hôm nay tôi đến là để báo cho cô biết, tháng sau tôi sẽ đính hôn với anh Kỳ An. Anh ấy nói thích người dịu dàng chu đáo như tôi.'
Lục Kỳ An là trợ lý đắc lực và thân tín nhất của cha của Dương Dung Dung, rất thân với cô, lúc đó khi ba cô muốn cưới người vợ hiện giờ, cô đã đến công ty của ba khóc lóc rất nhiều lần, lần nào cũng là anh ta an ủi cô, đưa cô về nhà.
Tình cảm giữa cô với Lục Kỳ An luôn rất tốt, chỉ có sau khi cô dọn ra khỏi nhà họ Dương thì mới không còn liên lạc nữa.
Trước giờ cô luôn xem anh ta như anh trai mình, hoặc là anh em tốt nhưng không ngờ, cô chỉ mới rời nhà họ Dương mấy tháng thôi, chuyện đã thay đổi nhanh như vậy rồi.
Lục Kỳ An muốn đính hôn với Ngụy Vũ Hà? Có nhầm lẫn gì không vậy? Tình cảm giữa họ từ lúc nào đã sâu sắc đến mức bàn chuyện cưới gả rồi?
Thấy vẻ kinh ngạc của Dương Dung Dung, Ngụy Vũ Hà cười một cách đắc ý, tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có một lần chiếm thượng phong, 'Ngày tháng sau, đến lúc đó nhớ trở về tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi.'
'Yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về, hơn nữa còn tặng một phần lễ vật trọng hậu.' Dương Dung Dung nhướng mày, khoác vai Giang Tâm Đóa rời đi.
'Thật là xui xẻo, bị hai con chó điên cắn.' Đi được mấy bước, Dương Dung Dung nghiến răng nghiến lợi nói.
'Bỏ đi Dung Dung, sau này gặp họ cứ tránh xa một chút là được.' Nhưng họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần không phải cố ý, muốn gặp nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng.
'Bạn đó, cứ nhu nhược yếu đuối mãi, đối phó với người ác phải hung dữ một chút, miễn cho không có mình bên cạnh bạn lại bị bắt nạt.' Dương Dung Dung không quên dặn dò.
'Đúng rồi, phải hung dữ như cô vậy, ai gặp cũng phải sợ!'
Giang Tâm Đóa còn chưa kịp trả lời bạn tốt thì ở phía sau một giọng nam quen thuộc đã chen vào.
'Lý Triết, sao anh lại đến đây?'
Lý Triết hôm nay khó được một lần không mặc Tây trang, đứng cách đó khoảng một mét, hai tay cho vào túi quần, tươi cười nhìn Giang Tâm Đóa, 'Boss cho tôi nghỉ hai ngày.'
Dương Dung Dung nhìn thấy Lý Triết liền xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn hắn, tay thì kéo tay Giang Tâm Đóa định rời đi, cách hắn càng xa càng tốt nhưng rõ ràng có người không hiểu chuyện, 'Boss đang đợi cô ở cổng trường.'
Nghe Lý Triết nói Phạm Trọng Nam đang ở cổng trường đợi cô, Giang Tâm Đóa quả thực có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng hắn nói muốn đến đón chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.
'Tôi ra ngay đây, tạm biệt.' Cô nhìn Lý Triết nói.
Lý Triết gật nhẹ đầu sau đó quay sang Dương Dung Dung, người nãy giờ vẫn xem hắn là không khí kia, 'Tôi tìm cô có việc.'
Dương Dung Dung căn bản là không thèm để ý đến hắn, ngay cả “ừ” một tiếng cũng lười, cứ thế kéo tay Giang Tâm Đóa rời đi.
'Dung Dung, Lý Triết không phải nói tìm bạn có chuyện sao?' Phản ứng khác thường của bạn tốt khiến Giang Tâm Đóa rất ngạc nhiên, thái độ này của cô khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
'Không hợp nhau nên chẳng có chuyện gì để nói.' Dương Dung Dung nói một cách không khách sáo.
'Dương Dung Dung, cô còn nợ tôi một khoản tiền phục vụ, muốn trốn nợ sao?' Trái với cô, Lý Triết không buồn không giận, vẫn như cũ, không nhanh không chậm nói.
Giang Tâm Đóa trừng to đôi mắt đẹp, 'Dung Dung, bạn thiếu tiền anh ta sao?' Chắc không phải là lúc Dung Dung học đầu tư chứng khoán, Lý Triết hướng dẫn và cung cấp thông tin cho cô sau đó đòi bạn tốt khoản tiền phục vụ đó đấy chứ?
Nhưng con người của Lý Triết chắc không tệ đến vậy mới đúng chứ?
Nghe Lý Triết nói câu này, Dương Dung Dung biến sắc ngay sau đó trấn tĩnh lại, cô cười, 'Phí phục vụ phải không? Đóa Đóa, thật ngại quá, hôm nay không cùng bạn đến phố người Hoa được rồi. Tối mình gọi điện cho bạn sau nhé.'
Nói rồi Dương Dung Dung buông tay Giang Tâm Đóa ra, nhìn sang Lý Triết, 'Chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi.' Nói rồi cô xoay người rời đi theo một hướng khác trước.
'Tôi đi nói chuyện với cô ấy.' Lý Triết gật đầu chào rồi theo chân Dương Dung Dung rời đi, bỏ lại Giang Tâm Đóa một mình ngơ ngác nhìn theo bóng hai người.
Kỳ lạ! Thật sự rất kỳ lạ! Nhưng lạ ở chỗ nào chứ?!
Đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Giang Tâm Đóa nghe tiếng chuông, biết là của Phạm Trọng Nam nên lập tức đón nghe.
'Còn chưa thi xong sao?'
'Thi xong rồi, em ra ngay đây.' Lời của Giang Tâm Đóa vừa dứt thì đã thấy chiếc limo quen thuộc chậm rãi lái về hướng cô.
Hừm, đã đến đây rồi còn gọi điện làm gì nhỉ? Giang Tâm Đóa ngắt điện thoại.
Xe dừng lại, tài xế nhanh nhẹn xuống xe giúp cô mở cửa, Giang Tâm Đóa vừa nhấc chân bước vào, nhưng không ngờ vừa ngước mắt lên, thì lập tức ngây ngẩn cả khi nhìn thấy trong xe không chỉ có Phạm Trọng Nam mà còn có cô gái trẻ hôm qua gặp ở Lục La Viên.
Xe chầm chậm chạy trên con đường lớn trong sân trường.
Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh Phạm Trọng Nam, có chút mờ mịt nhìn cô gái ngồi đối diện với mình, còn cô gái kia, cũng thật nghiêm túc quan sát cô.
Cô gái trẻ mặc một chiếc váy liền thân in những bông hoa nhỏ, mái tóc dài xõa tung sau lưng, cả người toát ra một vẻ ngọt ngào đáng yêu, giống như một nàng công chúa trong sáng, ngây thơ, không hiểu sự đời.
Còn Phạm Trọng Nam thì có vẻ như không để ý đến hai người, chỉ chăm chú xem văn kiện, cũng hoàn toàn không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Nhận ra điều này, trong lòng Giang Tâm Đóa lại dâng lên cảm giác chua xót và khổ sở.
Nhưng cô không có cách nào chán ghét cô gái kia bởi vẻ ngọt ngào trong sáng của cô, từ lúc cô lên xe, cô gái kia vẫn luôn dùng ánh mắt thân thiện có chút ngượng ngùng nhìn về phía cô.
Cô gái kia hoàn toàn không có chút ác ý gì với cô, điều này đương nhiên Giang Tâm Đóa nhận ra, vậy cô làm sao có thể chán ghét một cô gái đẹp và hiền lành như một thiên sứ thế kia chứ?
Khoang xe rộng rãi nhưng im lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giấy tờ của Phạm Trọng Nam.
Sau khi rời khỏi trường học, xe bắt đầu tăng tốc, Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói chuyện, nhưng không phải nói với Giang Tâm Đóa mà là với cô gái kia.