Chương : Sở thích "bất lương" của Quan tiểu thư ()
Vừa mới thoa xong thì ba đã gọi điện thoại đến hỏi về cuộc họp sáng nay.
'Vậy rốt cuộc Sầm Chí Quyền có đồng ý hay không?' Quan Thiệu Hiên nghe một hồi vẫn chưa nghe ra kết quả thì sốt ruột hỏi.
'Chắc là sẽ đồng ý.' Cô vừa vặn nắp tuýp thuốc lại vừa nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện hôm nay ở văn phòng của Sầm Chí Quyền.
'Quan Mẫn Mẫn, chuyện này liên quan đến sự sống còn của Quan thị, không có chắc là, phải là chắc chắn.'
Giọng điệu của ba cô lúc này thật giống với một vị đại boss nào đó, Quan Mẫn Mẫn bĩu môi, 'Ba, tại sao ba không nói thẳng với anh ta chứ?'
'Giờ ba đang ở nhà dưỡng bệnh, không tiện gặp khách.' Quan Thiệu Hiên bắt đầu giở giọng chây ì, sự thật là, nếu như Sầm Chí Quyền chịu nói chuyện với ông thì còn cần đến đứa con gái út trong đầu không có bao nhiêu tế bào kinh doanh kia làm gì.
Quan Thiệu Hiên ông ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm, ít nhiều gì cũng biết nhìn người. Đứa con trai và con gái lớn của ông đã không nể mặt ông chút nào nhưng nếu Mẫn Mẫn ra quân, chắc chắn Sầm Chí Quyền sẽ không bỏ mặc không trông nom gì vì vậy chuyện gì có liên quan đến Sầm thị ông đều đẩy đứa con gái út này ra trận.
Nhưng những chuyện thế này đương nhiên không thể nói cho Mẫn Mẫn biết, bằng không không biết con bé sẽ phản ứng thế nào, nếu là trường hợp xấu nhất, không chừng sẽ đẩy Quan thị vào con đường diệt vong.
Ý chính là, ba muốn đẩy hết trách nhiệm lên người cô phải không? Nếu như không phải nể tình những năm qua ông đối xử với hai mẹ con không tệ, cô thực sự không muốn nhận trọng trách này làm gì.
Bởi như vậy có khác nào lại cùng Sầm Chí Quyền dây dưa một hồi nữa, mà điều này là điều mà Quan Mẫn Mẫn không mong muốn nhất.
Tuy nói là vì chuyên viên nhưng thường xuyên gặp mặt, họp bàn, thậm chí bị ép đi ăn cơm như hôm nay hình như cũng không thỏa đáng cho lắm.
Thấy con gái không nói gì, Quan Thiệu Hiên tiếp lời, 'Vậy mai ba kêu người đưa qua cho con.'
Xem ra ba thực sự không chừa cho cô đường lui nào rồi! Quan Mẫn Mẫn nghe vậy cũng không muốn nói gì thêm, lúc này Quan Cảnh Duệ vừa mới từ trường trở về xông vào phòng, lớn tiếng gọi, 'Quan tiểu thư, sao hôm nay tan tầm sớm vậy?'
Câu nói của con trai khiến Quan Mẫn Mẫn sợ đến tái mặt, vội vàng đưa tay ra hiệu cho cậu nhóc đừng nói nữa.
Nhưng ở đầu bên kia Quan Thiệu Hiên đã nghe thấy, ông nghi hoặc hỏi, 'Mẫn Mẫn, chỗ của con sao lại có tiếng của con nít?'
'Đâu có con nít gì, là một cô gái ở cạnh nhà con, tuổi còn trẻ nên giọng hơi non nớt một chút thôi mà. Con phải vào nhà đây, có chuyện gì mai nói tiếp.'
Nói rồi cô vội ngắt điện thoại, lúc này Quan Cảnh Duệ đã ném cặp sách lên sofa, ôm con Xù bắt đầu cho nó ăn, thấy mẹ mình ngắt điện thoại thì liếc một cái, 'Quan tiểu thư, từ lúc nào thì con trở thành cô hàng xóm của mẹ rồi? Con đường đường chính chính là đàn ông, con của mẹ có tệ đến nỗi không thể gặp người không vậy?'
'Con là đàn ông sao?' Quan Mẫn Mẫn lơ đễnh hỏi, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh con, giật lấy túi thức ăn bắt đầu cho con Xù ăn.
'Quan tiểu thư, nói vậy là sỉ nhục con nha!' Quan Cảnh Duệ giật con Xù về, không cho mẹ mình đụng vào. Con Xù mở to mắt ngơ ngác nhìn hai mẹ con, cái đuôi ngắn ngủn quẫy không ngừng...
'Mẹ nói sao mà sỉ nhục con? Mười năm nữa hẵng đến thảo luận với mẹ vấn đề con có phải đàn ông hay không nhé!'
'Quan tiểu thư, mẹ không chỉ sỉ nhục nhân cách của con, còn sỉ nhục trí tuệ của con, con liều mạng với mẹ...' Tiểu Quan tiên sinh nghe vậy thì giận điên rồi, nhảy xuống sofa bổ nhào về phía mẹ mình.
Hai người một chó cứ thế đùa giỡn từ sofa xuống đến sàn nhà, ngay cả Sầm Chí Tề và Liên Chính Tắc lúc nào thì mở cửa bước vào cũng không hay biết.
'Anh muốn theo đuổi cô ấy, có phải là muốn tìm một đứa con gái để chăm không?' Sầm Chí Tề xoay xoay chiếc chìa khóa trên tay, nhìn cô gái đang đùa quên trời đất cùng đứa nhóc và con cún kia...
Nói thật lòng, tuổi hắn đã biết Quan Mẫn Mẫn, lúc nhỏ cô khá là xinh xắn đáng yêu, nhất là đôi má, tròn trịa hồng hào, nhìn mà khiến hắn luôn thấy tay ngứa muốn nựng. Nhưng hắn với cô sở dĩ trở nên thân là bởi vì mỗi lần có dịp tụ hội, lúc nào cũng thấy cô cô đơn trốn ở một góc, dùng ánh mắt khao khát nhìn về phía những cậu ấm cô chiêu đang vô tư cười giỡn kia.
Ánh mắt đó, vẻ mặt đó, cho thấy rõ ràng sự khát khao được yêu thương, giống như một con chó nhỏ bị lạc mất chủ vậy nhưng từ đầu đến cuối không ai quan tâm đến cô, không ai muốn liếc nhìn đến cô chứ đừng nói là hỏi thăm một câu.
Hắn thì nhất thời mềm lòng cho nên đi đâu thường dẫn cô theo cùng, dần dần rồi trở thành quen thân.
Còn về chuyện quen nhau, là bởi cô sau khi thấy hắn quen rồi chia tay với vô số cô bạn gái thì tò mò nói muốn biết cảm giác quen bạn trai là thế nào, thế là người bạn chơi từ nhỏ đến lớn là hắn vinh dự được trở thành "hộ hoa sứ giả", chịu trách nhiệm dạy cho Quan tiểu thư biết "yêu đương".
Có trời chứng giám, chuyện "yêu đương" của họ thuần khiết đến cỡ nào, hai người mỗi lần gặp mặt gần như đều trốn trong phòng của hắn để hắn dạy kèm cho cô học, mà phần lớn những lần đó đều kết thúc trong cơn tức của hắn bởi sự tiếp thu quá chậm chạp của cô.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ đáng thương của cô, hắn cũng chỉ đành nuốt cơn tức xuống, tiếp tục dạy cho đến khi cô hiểu mới thôi.
Ngoại trừ học hành tương đối tệ, thần kinh vận động tương đối tệ ra, Quan Mẫn Mẫn thực ra cũng rất đáng yêu, cô không giống những cậu ấm cô chiêu suốt ngày chỉ biết dựa vào gia thế mà vênh mặt, cũng sẽ không suốt ngày chỉ lo ăn diện, chăm chút cho quần áo, túi xách gì đó.
Chơi với cô lúc nào cũng rất thoải mái vui vẻ, chính vì lẽ đó mà năm đó hắn mới có suy nghĩ muốn cùng cô đính hôn.
Thực ra, ý tưởng đen tối tận sâu trong đáy lòng hắn chính là, hắn muốn lên giường với cô, thử xem rốt cuộc có cảm giác gì mới mẻ hay không.
Hai người "yêu đương" một năm đó, ngoại trừ nắm tay, hắn thỉnh thoảng gõ đầu cô, véo má cô còn cô thì lúc ngồi sau xe mô tô của hắn, vịn lấy eo hắn ra thì căn bản chẳng có hành động thân thiết nào đáng nói.
Đối với một thanh niên tuổi, cái tuổi huyết khí phương cương mà nói điều này tuyệt đối, tuyệt đối là không bình thường. Những cô bạn gái mà hắn quen trước đây, chỉ trong vòng một tuần là hai người đã gì gì đó rồi.
Nhưng đối mặt với Quan Mẫn Mẫn, hắn hoàn toàn không có cái cảm giác muốn hung hăng chiếm hữu cô. Thậm chí đôi khi hắn còn hoài nghi không biết cái bộ phận nào đó quá lâu không sử dụng liệu có hỏng rồi không cho nên muốn tìm cô thử xem thế nào, vóc dáng của cô không nóng bỏng như những cô bạn gái trước của hắn nhưng miễn cưỡng thì chắc cũng có thể thông qua.
Không ngờ là lúc đó Quan tiểu thư, người vốn có tư tưởng vô cùng cổ lỗ sĩ một mực cự tuyệt hắn, nói cô chỉ muốn làm chuyện đó với ông xã tương lai của mình, thế là Sầm thiếu gia bởi vì một phút bốc đồng mà cầu hôn với cô mà cô, thì đồng ý...
Nhưng cuối cùng bọ họ vẫn không làm có cơ hội thử...
Đương nhiên, những chuyện quá khứ này cũng không cần nhắc lại làm gì...
Tiếp tục nói về những khuyết điểm của Quan tiểu thư trước đã...
Quan Mẫn Mẫn ở nhà họ Quan tuy rằng không phải được cưng chiều quá mức nhưng nói thế nào cũng là tiểu thư nhà giàu, cô không biết làm bếp, không biết thu vén nhà cửa, thậm chí còn có một sở thích cực không tốt mà hắn thậm chí còn ngại mỗi khi nhắc tới...
'Sở thích gì không tốt?' Hai tay Liên Chính Tắc vòng ở trước ngực, khóe môi ý cười không giấu được nhìn về phía cô gái đang vẫn cùng đứa bé và con chó chiến đấu không mệt mỏi kia.
Sống đến tuổi mà vẫn còn có thể vui vẻ hoạt bát như vậy, nhân sinh quan của người đó nhất định rất tích cực, rất lạc quan.
Sầm Chí Tề ném cho hắn một ánh mắt ý bảo đợi lát nữa anh sẽ biết thôi, không nói gì thêm.
Trong nhà đột nhiên có thêm hai người đàn ông cấp bậc nam thần, chuyện ăn uống dĩ nhiên là không cần Quan tiểu thư vất vả, hai vị thiếu gia cũng sẽ không đích thân ra tay mà nhiệm vụ này càng không có khả năng rơi xuống người vẫn chưa thành "đàn ông" là tiểu Quan tiên sinh lại thêm chân của Quan Mẫn Mẫn còn chưa khỏi hẳn, thế là mọi người quyết định gọi nhà hàng đưa đến một phần trà chiều.
Trong lúc chờ đợi nhà hàng đưa đến, hai người đàn ông cùng một đứa nhỏ hoàn toàn không còn hình tượng gì ngồi bệch xuống sàn chơi điện tử.
Đang chơi thì Quan Mẫn Mẫn vốn đang đọc truyện tranh của mình chợt nhìn về phía Sầm Chí Tề ngoắc tay ra hiệu, Sầm thiếu gia tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy đến, 'Gì vậy?'
'Sầm Chí Tề, tư thế này khó thật đó, rốt cuộc bọn họ làm thế nào nhỉ?'
Haizz, xem đi, sở thích không tốt của Quan tiểu thư lại bắt đầu nữa rồi.
Sầm Chí Tề liếc nhanh hình ảnh mà người bình thường nhìn sẽ thấy thẹn còn hắn thì sớm đã bị huấn luyện đến bách độc bất xâm kia, lơ đễnh nói, 'Xin lỗi nha Quan tiểu thư, tôi là "trai thẳng" cho nên không có cách nào tìm hiểu xem bọn họ làm như thế nào.'
Quan Mẫn Mẫn lườm hắn một cái, lại nhìn sang Liên Chính Tắc đang chơi điện tử hào hứng đằng kia...