Chương : Sở thích "bất lương" của Quan tiểu thư ()
Sầm thiếu gia vẻ ngoài tiêu sái và phóng đãng thế này, làm "công" tuyệt đối không sai còn anh Ken, một thân tây trang đĩnh đạc, tinh anh, gương mặt nho nhã tuấn dật, làn da hơi trắng, rõ ràng là một "thụ" trời sinh.
Trời ạ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia thôi thì đã thấy mỹ vị không chịu nổi rồi! Lúc này đây, Quan tiểu thư hiện nguyên hình là một hủ nữ %.
'Anh Ken, qua đây một chút được không?'
'Đợi anh qua được cửa này đã.' Liên Chính Tắc không buồn quay đầu lại, nói.
Năm phút sau, hoàn thành xong nhiệm vụ Liên thiếu gia đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, 'Chuyện gì?'
Quan Mẫn Mẫn đẩy quyển manga trên tay đến trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn xem...
Xem một cái, lập tức khiến cho gương mặt tuấn tú của vị Liên thiếu gia ngày thường quy củ chính trực kia nhuộm một màu đỏ hệt như say rượu.
'Bậy bạ gì đó, mấy thứ nhảm nhí này em xem làm gì?' Độ nóng của những hình ảnh này quả thực đã vượt qua sức tiếp thụ của không ít người, Liên Chính Tắc gập sách lại, thuận tay lấy nó gõ lên đầu cô.
Đây chính là sở thích không tốt của cô mà Sầm Chí Tề nhắc đến đó sao?
Rất rõ ràng, Liên thiếu gia đánh giá quá thấp hủ nữ Quan Mẫn Mẫn..
'Cái gì mà nhảm nhí chứ? Đây là món ăn tinh thần, là thứ cứu chuộc hàng triệu hàng tỷ hủ nữ, hiểu không?'
Rõ ràng là xem những truyện + mà còn nói ra được một đống đạo lý, thật sự phục cô luôn.
'Được rồi, lúc làm việc sao không thấy em mồm năm miệng mười như vậy? Nhìn thấy đại boss thì hệt như con rùa rụt đầu, có giỏi thì nói năng hùng hồn như vậy xem!' Sầm Chí Tề nói bằng giọng khiêu khích.
Chỉ tiếc là Quan tiểu thư lúc này không muốn nói đến công việc, chủ đề lại quay trở lại với quyển truyện tranh trên tay...
'Anh Ken, vừa nãy anh nhìn rõ rồi chứ? Em cứ nghĩ hoài không ra tại sao tư thế khó như vậy người ta lại làm được, hay là anh với Sầm Chí Tề về phòng làm thử cho em xem có được không?'
Mặt Liên Chính Tắc lập tức từ đỏ chuyển sang đen. Cô gái này, gọi hắn đến là vì muốn hỏi tư thế có độ khó như vậy làm sao làm sao? Còn bảo hắn với Sầm Chí Tề làm mẫu???
Chuyện như vậy mà cô cũng dám nói ra, thật là...
'Dọn sạch những thứ nhảm nhí trong đầu em cho anh, bằng không xem anh xử trí em thế nào.' Liên Chính Tắc cốc mạnh lên đầu cô, lần này tương đối dùng sức, đau đến nỗi Quan Mẫn Mẫn kêu oai oái...
Sầm Chí Tề thì sớm đã cười ngả nghiêng ngả ngửa trên sofa, biết được sở thích không tốt ấy của Mẫn Mẫn, để xem anh ta còn dám lớn tiếng nói muốn theo đuổi cô nữa không?
Còn Quan Cảnh Duệ thì sớm đã quen với việc này, đầu cũng chằng buồn quay lại, tiếp tục chơi điện tử.
Buổi tối, sau khi ai về nhà nấy, Quan Mẫn Mẫn lại không như ngày thường ôm mấy quyển "thức ăn tinh thần" của mình để nghiền ngẫm mà lại gác cằm lên gối suy nghĩ về chuyện hôm nay cùng Sầm Chí Quyền đi ăn ở nhà hàng tình cờ gặp phải.
Chuyện này cô không có nói với Sầm Chí Tề bởi vì trước giờ hắn không quan tâm đến chuyện của ba mẹ, vừa nghe nhắc tới liền xua tay nói không muốn nghe, lâu rồi cô cũng thành quen.
Điều cô rối rắm không phải là mối quan hệ tay ba giữa họ mà là câu nói mà hôm nay Thích Bội Tư nói với cô bồ nhí của chồng mình.
Bà nói bà trước giờ chưa từng dùng tiền của đàn ông, bà tự biết kiếm tiền.
Câu nói đó thật không khác gì một cái tát hung hăng đánh và cô bồ nhí kia.
Nếu như không phải là người quen, Quan Mẫn Mẫn nghĩ mình chắc sẽ không nhịn được mà vỗ tay cổ vũ cho bà.
Năm tháng vô tình, tuổi trẻ, sắc đẹp làm sao giữ mãi được?
Đàn ông có tiền có quyền ai mà không lăng nhăng? Cho dù không lăng nhăng cũng sẽ có vô số phụ nữ bất chấp hậu quả lao vào, cho dù ban đầu vô tâm, có lẽ về sau cũng chống cự không nổi nhiều cám dỗ như vậy.
Chuyện của ba mẹ cô chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số câu chuyện tương tự trong xã hội thượng lưu, chuyện hôm nay xảy ra trong nhà ăn cũng thế.
Haizz, phụ nữ trong xã hội hiện đại vẫn nên độc lập kinh tế thì tốt hơn, như vậy ít ra còn có thể giữ lại tôn nghiêm và quyền tự chủ.
Nhưng ngẫm lại, trong vô số những thanh niên nam nữ đang vất vả muốn gầy dựng sự nghiệp thì Quan Mẫn Mẫn cô lại chỉ dẫm chân tại chỗ, không có gì ngoài tuổi trẻ và một đứa con trai phải nuôi.
Thực ra những năm qua, người thực sự nuôi con trai không phải là cô mà là Sầm Chí Tề.
Gia thế của anh ta tốt, lại có năng lực kiếm tiền, nuôi một đứa bé đối với anh ta mà nói không phải là vấn đề gì, chỉ là, tất cả những thứ trông cậy vào người khác cho đều là những thứ cô không nắm bắt được.
Nếu như có một ngày Chí Tề kết hôn thì sao? Liệu vợ của anh ta có đồng ý cho anh ta tiếp tục nuôi con của người khác không?
Nhớ tới hôm nay lúc ở trên xe Sầm Chí Quyền hỏi cô liệu có kết hôn với Chí Tề hay không?
Nếu như hai người muốn kết hôn thì chắc đã kết hôn ngay từ lúc đứa nhỏ còn chưa ra đời rồi.
Xem ra cô phải quy hoạch cuộc đời mình đàng hoàng lại mới được. Trước đây ỷ mình tuổi còn nhỏ, lười suy nghĩ cho tương lai nhưng giờ xem ra không được rồi.
Bằng vào đầu óc của cô chắc cũng chẳng mong kiếm được bao nhiêu tiền nhưng ít ra cũng có thể nuôi sống hai mẹ con, đúng không?
Tuy rằng giờ đang nấp dưới ánh hào quang "người phụ trách của Quan thị" nhưng cô tự hiểu mình, cô không có bản lãnh duy trì công ty chứ đừng nói gì đến làm cho nó lớn mạnh.
Ba cô sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách khác hoặc ba mẹ giờ còn ôm ấp một hy vọng khác chính là cô có thể câu được một chàng rể quý, có năng lực giúp vực dậy công ty, được vậy cô có thể cả đời không lo đói rét, tinh lực dư thừa có thể dùng mấy quyển manga tiêu hao, thậm chí có thể đi học cắm hoa, nấu nướng gì đó, cuộc đời như vậy còn trông mong gì hơn?
Nhưng đối tượng mà ba cô nhắm đến, rất có khả năng chính là Sầm Chí Quyền...
Cho nên mới bắt cô hết lần này đến lần khác chủ động đi tìm anh ta...
Nghĩ tới khả năng này, Quan Mẫn Mẫn càng thêm thắc thỏm.
Nếu như cô dám lấy anh ta, năm đó còn cần gì làm chuyện ngu ngốc là đào hôn chứ?
Anh ta là trụ cột nước nhà, tinh anh của xã hội, đường đường trưởng tử đích tôn của nhà họ Sầm danh giá mà Quan Mẫn Mẫn cô, cho đến hôm nay, chỉ có thể xem như tiểu thư của một nhà giàu đang tuột dốc không phanh.
Nếu như ba cô vẫn còn suy nghĩ kia trong đầu, tốt nhất cô nên tìm cơ hội đánh tan ảo tưởng này của ba mới được.
Suốt buổi tối hôm đó, Quan Mẫn Mẫn nằm trên giường lăn qua lộn lại, miên man với bao nhiêu suy nghĩ...
Lúc thì làm sao để kiếm được tiền, trở nên độc lập kinh tế, lúc thì nhớ lại chuyện đào hôn sáu năm trước, lúc thì lại nghĩ tới khoản đầu tư cá nhân quá lớn của Sầm Chí Quyền rồi lại nhớ đến hôm nay, khi hắn đích thân sửa lại bản kế hoạch của Quan thị và chuyện dùng cổ quyền đổi lấy cơ hội được hợp tác...
Càng nghĩ đầu càng đau, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn hỗn loạn ngủ mất, trong mơ cô lại thấy Sầm Chí Quyền đang hung hăng rống mình, nói cô thiếu anh ta một hôn lễ rồi lại mơ đến hôm đó, khi anh ta hôn cô...
Sáng hôm sau Quan Mẫn Mẫn đến công ty thì luật sư của ba cô cũng đã đến, đưa cho cô giấy chuyển nhượng cổ quyền, cô bảo giám đốc Cao liên hệ với phòng thư ký của Sầm thị, kết quả lại nghe nói Sầm Chí Quyền cùng trợ lý riêng của mình đi công tác, một tuần sau mới về.
Một tuần? Vậy chẳng phải đã đến lúc công bố kết quả rồi sao?
Giờ giấy chuyển nhượng cổ quyền đang nằm trong tay cô, đến lúc đó nếu Quan thị Kiến thiết không trúng thầu thì làm thế nào?
Nhưng cô có sốt ruột đến mấy thì cũng chẳng ích lợi gì bởi vì Sầm Chí Quyền căn bản là không có ở Singapore.
Khả năng duy nhất chính là chờ anh ta trở lại.
Suốt một tuần này, thông qua rất nhiều cuộc họp dưới sự chủ trì của Lục Tử Duy và hai chuyên viên của Sầm thị, công ty nhân sự cùng các chủ quản cao cấp của Quan thị, mọi người đã quyết định danh sách giảm biên chế, bắt đầu đợt cắt giảm nhân sự đầu tiên.
Việc giảm biên chế hoàn toàn đi theo trình tự, cho dù nhiều nhân việc có chút không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì nhưng những nhân viên được giữ lại lại bởi vì bị giảm lương mà bắt đầu bãi công để kháng nghị, sự tình dần trở nên nghiêm trọng.
Lúc nghe được tin này, Quan Mẫn Mẫn và Liên Chính Tắc đang cùng nhau ăn rưa.
Mấy ngày này ngày nào Liên Chính Tắc cũng đến đón cô cùng đi ăn trưa.
Không phải cô chưa từng hỏi vì sao anh ta lại có thời gian rảnh như vậy nhưng anh Ken chỉ nói một mình ăn cơm rất buồn tẻ nên muốn tìm cô cho vui.
Được thôi, nếu anh ta đã có lòng như vậy thì tùy anh ta thôi, dù sao cô cũng phải ăn cơm, có người mời lại không phải mất tiền, tội gì từ chối chứ?
Nhưng hôm nay gặp phải chuyện đình công của nhân viên...
Đối với chuyện xử lý những tình huống ngoài ý muốn như thế này, Quan Mẫn Mẫn không hề có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể mặc cho Liên Chính Tắc kéo mình đi xuống lầu...