Chương : Anh thích em, không phải là chuyện đùa ()
'Xin lỗi, em còn chuyện khác phải làm.' Trang Lâm nhàn nhạt mỉm cười, coi như là từ chối khéo.
'Trang Lâm, em vừa tan sở là về nhà liền sao?' Quan Mẫn Mẫn càng nhìn Trang Lâm càng thấy tò mò.
'Phải đó.' Trang Lâm trả lời đơn giản nhưng sắc mặt đã có chút không được tự nhiên khiến Quan Mẫn Mẫn không dám hỏi thêm.
'Không phải chị muốn dò xét chuyện riêng của em, chị chỉ cảm thấy người trẻ tuổi nên thường xuyên ra ngoài, cùng bạn bè đi ăn, đi dạo phố gì đó...'
'Em không sao. Nếu như không có chuyện gì khác, em đi đưa phần văn kiện này cho giám đốc Cao trước.'
Trang Lâm ra ngoài rồi, Quan Mẫn Mẫn cũng chuẩn bị đi về cùng tiểu Quan tiên sinh nhà cô ăn một bữa cơm, không ngờ là ba và mẹ cô đã đến dưới lầu, kéo cô ra ngoài ăn cơm.
Vốn tưởng rằng chỉ có ba người có ngờ đâu đến nhà ăn mới phát hiện còn có người ngoài, hoặc nói chính xác hơn, bữa cơm này đã biến tướng thành một buổi coi mắt.
Chỉ có điều, đối tượng coi mắt là người cô đã quá quen.
Anh Ken làm gì vậy chứ? Liên hợp với ba mẹ hai bên tính kế cô???
'Đừng nhìn anh, anh cũng không biết là em.' Liên Chính Tắc vừa gắp thức ăn cho cô vừa mỉm cười nhìn vẻ hờn dỗi của cô, ung dung giải thích.
Đối với chuyện xem mắt này, ba hắn vốn không mấy thích nhưng mẹ lại quá kiên trì vì thế hắn mới đến đây, không ngờ là lại có thu hoạch ngoài ý muốn này.
Hắn sớm đã có ý muốn theo đuổi cô, không ngờ người tính không bằng trời tính, thế nào cũng không ngờ Quan Thiệu Hiên chủ động tìm ba mẹ hắn, đề nghị cho hai bên gặp mặt, xem ra ba của Mẫn Mẫn rất không hài lòng về Sầm Chí Quyền.
'Với giá trị con người như Liên tổng mà cũng phải đi xem mắt sao?' Quan Mẫn Mẫn vẫn chưa nguôi giận.
'Nếu như đối tượng xem mắt là em, anh hoàn toàn không ngại.'
'Nhưng em ngại. Em không muốn xem mắt gì hết.' Cô còn chưa muốn kết hôn, hơn nữa, gần đây quan hệ giữa cô với Sầm Chí Quyền rối rắm cực kỳ, quan hệ giữa anh Ken với Sầm Chí Quyền cũng rối, giờ cô với anh Ken xem mắt không phải rối càng thêm rối sao?
'Mẫn Mẫn, sao lại nói như vậy?' Quan Thiệu Hiên quát con gái.
Hai bên cha mẹ cũng vừa mới biết con mình quen với đối phương, biết rồi quả thực vui vẻ vô cùng.
'Bác trai, không sao đâu, con quen rồi.' Liên Chính Tắc cười bao dung.
'Tính tình của Mẫn Mẫn rất thật, Chính Tắc thích là được.' Bà Liên cũng cười tham gia.
Một bữa cơm cứ thế tiếp diễn, ai nấy đều tỏ ra vui vẻ.
Kết thúc bữa cơm, mẹ cô có ý kêu Liên Chính Tắc đưa cô về, tạo cơ hội cho hai người thật tốt bồi dưỡng tình cảm, Liên Chính Tắc vui vẻ nhận lời mà Quan Mẫn Mẫn cũng không phản đối bởi cô có chuyện muốn nói với hắn.
Xe chậm rãi chạy về hướng căn hộ của Quan Mẫn Mẫn.
'Mẫn Mẫn, em không ghét anh đúng không?' Liên Chính Tắc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô thì mỉm cười trêu.
'Đúng là không ghét.' Nhưng cũng không phải cái loại thích giữa nam và nữ.
'Nếu như một cô gái không có phản cảm đối với một người đàn ông, vậy có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, anh không ngại cưới xong mới yêu.'
'Ai nói là em muốn lấy anh?' Đề tài này chuyển không khỏi nhanh quá đi.
'Liên Chính Tắc!' Cô gọi thẳng tên hắn, 'Em không biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng em muốn nói rõ một chuyện, em không muốn kết hôn với anh.'
'Vậy em muốn kết hôn với ai? Sầm Chí Quyền?' Liên Chính Tắc nhìn vẻ tức giận của cô, bình thản hỏi.
'Không phải.' Nếu cô muốn kết hôn với anh ta, cần gì phải đợi đến giờ?
'Em cảm thấy anh không thể là một người cha tốt?'
'Nếu anh muốn có người gọi mình là ba, có thể tìm người khác sinh cho anh.'
'Nhưng hai bên cha mẹ đối với chúng ta đều rất hài lòng, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta rất nhanh sẽ đính hôn.' Liên Chính Tắc rất hiểu mẹ mình, mà hắn cũng hoàn toàn không phản đối ý định của bà.
'Anh Ken...' Quan Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn hắn, 'Em biết anh với Sầm Chí Quyền có ân oán, vậy anh trực tiếp đi tìm anh ta là được, cần gì lôi kéo em vào cuộc?'
Nghe Quan Mẫn Mẫn nói vậy, Liên Chính Tắc nhìn cô đầy thâm ý, cuối cùng cho cô một câu trả lời cực kỳ nghiêm túc, 'Mẫn Mẫn, anh thật sự rất thích em, không liên quan gì đến Sầm Chí Quyền.'
Quan Mẫn Mẫn hết lời để nói bởi vì thái độ và giọng nói nghiêm túc quá mức của anh ta khiến cô không nói ra được bất kỳ lời phản bác nào. Tuy rằng cô không biết anh Ken thích cô ở điểm nào nhưng bất kể anh ta thích cô điểm nào, cô cũng sẽ không kết hôn với anh ấy.
Xe dừng lại dưới lầu căn hộ của Quan Mẫn Mẫn, Liên Chính Tắc rất phong độ bước xuống mở cửa xe cho cô.
Xuống xe rồi, Quan Mẫn Mẫn định trực tiếp đi vào thì bị hắn từ phía sau kéo lại...
'Gì nữa vậy?' Cô có chút không kiên nhẫn nói, vốn định đẩy tay hắn ra thì một tay kia của Liên Chính Tắc chợt đặt lên vai cô, một cái dùng sức đầy kỹ xảo đã dễ dàng xoay người cô lại, trước khi Quan Mẫn Mẫn kịp có bát kỳ phản ứng nào, đặt lên môi cô một nụ hôn...
'Anh thích em không phải là chuyện đùa. Ngày mai gặp.'
Chỉ một nụ hôn phớt qua, hắn vỗ nhẹ lên mặt cô, ném lại một câu rồi lên xe rời đi.
'Liên Chính Tắc đáng chết!' Quan Mẫn Mẫn ném chiếc túi xách trên tay về hướng chiếc xe vừa chạy đi sau đó hai tay không ngừng chà lau đôi môi vừa mới bị hắn hôn...
Dám hôn trộm cô rồi chuồn mất! Thật quá đáng!
'Đồ siêu cấp đáng ghét!' Mắng xong, vừa định đi nhặt lại túi xách thì một cánh tay rắn rỏi từ phía sau đã kéo cô lại...
Sầm Chí Quyền không ngờ là hắn mới đi công tác mấy ngày thôi thì cô đã tặng cho hắn một món quà gặp mặt lớn như vậy.
Bởi vì hành trình lần này quá bận rộn, hắn không gọi điện thoại cho cô, cô thì giỏi rồi, không chỉ dám cùng người đàn ông khác ra ngoài, còn để người ta chiếm tiện nghi lớn như vậy.
Liên Chính Tắc mà đi chậm một chút, hắn nhất định sẽ cho hắn một bài học.
'Đau quá!' Quan Mẫn Mẫn đau rên một tiếng, cánh tay cô sắp bị một người nào đó bẻ gãy rồi!
'Còn biết đau sao?' Nghe tiếng kêu đau của cô, Sầm Chí Quyền thả lỏng lực đạo trên tay, nâng cằm cô lên, nương theo ánh đèn nhìn đôi môi đang mím chặt của cô, nhớ lại vừa nãy cô mới bị tên khốn Liên Chính Tắc kia hôn thì lửa giận chưa dập hết đã bắt đầu cháy trở lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng nhuận ướt át kia.
Quan Mẫn Mẫn lần này bị nụ hôn đột ngột mà mạnh mẽ kia dọa tới, lúc cô phản ứng lại được thì môi đã bị người nào đó chiếm hữu, đôi tay hỗn loạn vừa đấm vừa đẩy nhưng cuối cùng chẳng có chút tác dụng nào.
Hai người chiều cao khác biệt, đứng hôn nhau thế này thực có chút không thích hợp...
Rất nhanh, thân thể nhỏ nhắn của cô gái đã bị người đàn ông ôm lấy, hai chân cách khỏi mặt đất chỉ có thể dán sát vào người hắn mà hai tay vốn đang đánh, đang đẩy không biết từ lúc nào đã đổi thành quấn lấy cổ người đàn ông...
Quan Mẫn Mẫn không biết mình bị đưa lên xe như thế nào, chỉ biết lúc ý thức cô quay trở lại thì quần áo đã không chỉnh tề bị người đàn ông áp ở băng ghế sau bằng da thật của chiếc xe sang trọng của anh ta.
Nếu như không phải vì điện thoại của người đàn ông đổ chuông không ngừng, Quan Mẫn Mẫn nghĩ, cô nhất định đã bị hắn ăn ngay trong xe.
Sầm Chí Quyền bực dọc kéo cà vạt ra, cầm lấy điện thoại quát, 'Chuyện gì?'
'Anh hai, hình như em thấy xe của anh dừng ngay dưới lầu chung cư của bọn em...'
Sầm Tĩnh Di dè dặt hỏi, chỉ sợ một chút không cẩn thận chọc giận ông anh đang không được thỏa mãn ở phương diện nào đó của mình.
Thực ra từ lúc hai người chưa lên xe cô đã nhìn thấy họ rồi chỉ là ngại tiến lên quấy rầy mà thôi, nhưng khi thấy tình huống sắp có chút không khống chế được, một phần vì nơi đây không thích hợp, quan trọng hơn là năm phút sau tiểu Quan tiên sinh sẽ xuống đây cùng cô đi ăn khuya vì vậy cô chỉ đành lấy hết can đảm quấy rầy chuyện tốt của anh hai! Không biết ông anh khó tính này của cô liệu có lột da cô ra hay không nữa?
Suy nghĩ đó vừa lướt qua đầu thì Sầm Tĩnh Di lập tức hối hận, cực kỳ hối hận, cô không nên gọi cú điện thoại đó.
'Phải.' Sầm Chí Quyền cũng không dấu diếm, nhìn cô gái sắc mặt đỏ như ráng chiều đang bối rối chỉnh lại trang phục, cố gắng áp chế dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, 'Chuyện gì?'
'Có thể để Mẫn Mẫn nghe điện thoại được không?' Haizz, cái cô Mẫn Mẫn này, điện thoại cứ gọi không được suốt, chắc là lại quên sạc pin rồi. Nếu như con trai cưng của cô nhìn thấy một màn này, đừng trách cô không nghĩa khí!
Thực ra Sầm Tĩnh Di nghĩ vậy cũng có chút oan uổng cho Quan Mẫn Mẫn, điện thoại của cô đang nằm trong túi xách nhưng chiếc túi xách tội nghiệp của cô đang nằm bên vệ đường vẫn chưa được nhặt lên.
Sầm Chí Quyền đưa điện thoại đến trước mặt cô, 'Tĩnh Di...'
'Gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn lên tiếng, ngay cả cô cũng không phát hiện, giọng mình mềm nhuyễn đến cực điểm.
Nếu như là ngày thường, Sầm Tĩnh Di nhất định sẽ hung hăng cười nhạo cô một phen nhưng giờ tình huống khẩn cấp, cô chỉ đành nhanh chóng tìm cách giải quyết, 'Mẫn Mẫn, con Xù nhà cậu tối nay ăn no quá, mình đang dịnh dẫn nó ra ngoài đi dạo, bạn về đi, bọn mình cùng đi.'
Quan Mẫn Mẫn vừa nghe thì suýt nữa giật bắn người lên, 'Con Xù đi dạo? Mình...mình lập tức về ngay.'
Nhét điện thoại trả lại cho Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn hoảng loạn xuống xe nhưng bị kéo lại.