Chương : Con gái của chú, cháu muốn chắc rồi ()
'Cậu cảm thấy tôi với nó vẫn còn tình cha con sao?' Quan Thiệu Hiên cười lạnh, 'Nếu tôi đoán không sai, nửa năm trước, Quan Dĩ Thần lén lút chuyển khoản tiền khổng lồ kia là qua tay cậu rồi đúng không?'
Đây mới là chuyện khiến trong lòng ông oán hận không thôi! Nếu như không phải vì khoản tiền vốn khổng lồ kia chảy ra ngoài, Quan Dĩ Thần sao có thể tự ra ngoài thành lập công ty được chứ?
Nếu như gọi Quan Dĩ Thần là đầu sỏ thì Sầm Chí Quyền hắn chính là đồng lõa.
Nếu như ông sớm biết chuyện này, lúc đầu ông nhất định sẽ không cho rằng hắn đối với con gái mình vẫn còn tình cảm lưu luyến nên mới dám đẩy con gái mình ra tiền phương, kết quả ngược lại, lại để cho % cổ quyền chảy vào tay Quan Dĩ Thần.
Câu chất vấn của Quan Thiệu Hiên, Sầm Chí Quyền không phủ nhận, chỉ cười nhạt, 'Rất nhiều đạo lý trong thương trường chú đều biết rõ, lúc đó cháu cũng không có bất kỳ lập trường và trách nhiệm nào giúp đỡ nhà họ Quan cả.'
Bất kể là từ phía sau ra tay giúp Quan Dĩ Thần giành lấy quyền kinh doanh của một số công ty con thuộc về Quan thị hay đem số cổ quyền mà Quan thị cầm cố cho mình chuyển giao cho Quan Dĩ Thần, tất cả những chuyện hắn làm đều là chuyện có lợi cho đôi bên rất bình thường trên thương trường.
Mà nếu như ông cho rằng hắn bởi vì năm đó Quan Mẫn Mẫn đào hôn mà cố tình đối phó với nhà họ Quan, Quan Thiệu Hiên chưa chắc ứng phó nổi. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, việc chuyển nhượng cổ quyền này đúng là cũng bao gồm một chút trả đũa trong đó, trả đũa sự xa cách và lạnh nhạt năm đó.
'Cho nên cậu cảm thấy qua những chuyện này rồi, tôi vẫn sẽ cho phép cậu và con gái tôi đến với nhau?'
'Mẫn Mẫn đi theo cháu, cháu đảm bảo sẽ không có ai làm khó Quan thị Kiến thiết nữa.'
'Con gái tôi gả vào nhà họ Liên, tin rằng cũng sẽ không có ai cố tình làm khó dễ Quan thị nữa.'
Cho nên, không có gì để nói nữa đúng không?
Sầm Chí Quyền đặt tách trà trên tay xuống đứng dậy, 'Con gái của chú, cháu muốn chắc rồi.'
Cậu muốn thì tôi phải gả cho cậu sao? Huống gì cửa ải của Sầm lão thái gia còn chưa qua được! Quan Thiệu Hiên nhìn theo bóng lưng đầy tự tin của hắn, bĩu môi thầm nghĩ.
Sầm Chí Quyền từ nhà họ Quan đi ra, lúc ở cửa chỉ gặp Mẫn Thiên Vân một người quay về, xem ra chắc là không đuổi theo con gái kịp.
Gật đầu chào bà xong hắn cất bước rời đi. Thời điểm này thực sự không có gì hay để nói với nhau.
Mở cửa xe vừa định bước lên thì giọng nói sau lưng vang lên khiến động tác của hắn chựng lại, 'Sầm tổng muốn cưới Mẫn Mẫn như vậy là bởi vì đã từng không có được hay chỉ đơn thuần muốn cùng tôi tranh giành một cô gái?'
Liên Chính Tắc đang tựa người vào hàng rào leo đầy hoa tử đằng, chiếc áo vest đã cởi xuống khoác trên cánh tay, một tay đang kẹp điếu thuốc đã tàn một nửa, bộ dạng so với thường ngày lười nhác nhiều lắm.
Sầm Chí Quyền xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hứng thú của hắn, 'Chuyện của tôi không cần phải giải thích với bất cứ người nào, nhất là với cậu.'
'Tôi không có tư cách can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh nhưng Mẫn Mẫn là cô gái mà tôi thật lòng muốn cưới làm vợ, giờ anh lại chen chân vào, anh nói xem, tôi có thể không hỏi rõ được sao?'
Hỏi thì cứ hỏi nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nói với cậu!
Sầm Chí Quyền hoàn toàn không muốn thảo luận với Liên Chính Tắc về chuyện này, 'Quan Mẫn Mẫn người này, tôi muốn chắc rồi.'
Nói rồi xoay người, lên xe!
Trước khi cửa xe đóng lại, tiếng của Liên Chính Tắc lần nữa theo gió bay vào tai...
'Nếu như tôi cũng muốn cô ấy, anh chưa chắc giành được với tôi.'
Trả lời lại hắn, là tiếng cửa xe nặng nề đóng sầm lại.
Liên Chính Tắc ném điếu thuốc trên tay đi, xoay người đi về phía xe của mình, không tới một phút sau, hai chiếc xe cùng lao ra khỏi nhà họ Quan, đi theo hai hướng khác nhau.
Sau khi Quan Mẫn Mẫn chạy khỏi nhà họ Quan thì gửi một tin nhắn báo cho tiểu Quan tiên sinh rằng mình đi dạo phố sau đó thì tắt máy.
Cô không biết mình đi dạo những đâu, nói tóm lại là cứ đi mãi không ngừng, chỉ sợ vừa ngừng lại, những thứ chuyện phiền lòng kia lại tìm đến thì không biết xử lý ra sao.
Cô biết bản thân không có năng lực duy trì công ty cho nên ba cô mới sốt ruột muốn tìm một tòa núi dựa cường thế cho cô dựa vào mà rõ ràng liên hôn chính là cách tốt nhất.
Cô không muốn mẹ mình khó xử nhưng nếu muốn cô dùng chuyện đại sự cả đời của mình để làm tiền cược, cô làm không được, cũng không muốn làm vậy.
Hoặc có lẽ là cô vẫn rất ích kỷ. Nhưng chỉ cần là người, sao lại có thể không có lòng riêng chứ?
Ngay cả anh và chị cô cũng có thể quay lưng lại với ba mẹ mình, còn cô chỉ là cự tuyệt hôn sự mà họ sắp xếp thôi mà, nào có quá đáng lắm đâu?
Ba cũng không phải ngày đầu tiên biết năng lực của cô, nếu như ba sợ công ty bị hủy trong tay cô, ba có thể quay về tự mình đi quản lý kia mà!
Hôm nay mắng cô lớn tiếng như vậy, sức khỏe chắc không có vấn đề gì rồi!
Nếu như không được nữa, ba có thể cùng mẹ sinh thêm một đứa con trai mà.
Mẹ cô mới hơn tuổi, rất nhiều phụ nữ ở tuổi này vẫn có thể sinh con, mà ba cô chắc không đến nỗi "bút hết mực" đấy chứ?
Nếu như không được nữa, thử thụ tinh ống nghiệm cũng không sao kia mà! Dù sao chỉ cần có thêm một người thừa kế cho ba là được rồi!
Dù sao cô không phù hợp với yêu cầu của ba mẹ, trước giờ vẫn luôn vậy, bất kể phương diện nào cũng vậy.
Đầu tháng năm ở Singapore, gió nhẹ thổi từng cơn xua đi cái oi bức đầu hạ, thời tiết thay đổi thật khó lường, trời chiều vốn đang còn nắng bất chợt tối đi rất nhanh sau đó một trận mưa thổi tới khiến Quan Mẫn Mẫn không hề có bất kỳ chuẩn bị nào rất nhanh ướt như chuột lột.
Cô từ cầu vượt chạy xuống, trốn dưới mái hiên một tòa nhà nhưng mưa càng lúc càng lớn, trốn thế nào cũng không khỏi bị ướt.
Thật sự là... Cô đã đủ phiền lòng rồi, ngay cả ông trời cũng muốn bắt nạt cô nữa sao? Vốn định chạy đến bên đường vẫy một chiếc taxi nhưng lại sợ giữa cơn mưa to gió lớn như thế này chẳng có chiếc xe nào để cô vẫy mà người lại càng ướt thêm.
Hết cách, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn chỉ đành lui lại dưới mái hiên chờ lúc nào mưa tạnh lại đi.
Một chiếc xe màu đen từ trong cơn mưa mù mịt chậm rãi lái tới, trùng hợp gặp đèn đỏ, xe bình ổn dừng lại. Sầm Chí Quyền rút ra một điếu thuốc châm lên, vừa mới rít một hơi, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, điếu thuốc trên tay rơi xuống, vì để nhìn cho rõ, hắn bất chấp bên ngoài mưa to gió lớn, hạ kiếng xe xuống.
Cô gái nép bên mái hiên hai tay vòng trước ngực, cả người co rúm lại, mái tóc ướt sũng lõa xõa trên má, hắn chừng như có thể nhìn thấy, đôi chân lộ ra dưới làn váy đỏ kia đang run rẩy không ngừng nhưng một chiếc lá không ngừng lung lay trong gió.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, Quan Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia đường, ánh mắt đáng thương như một chú nai con lạc mẹ khiến Sầm Chí Quyền cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp chặt lấy, hắn xuống xe, không cầm dù mà chạy thẳng về phía cô.
'Quan Mẫn Mẫn, em ngốc sao?' Nghe tiếng trách móc quen thuộc của người đàn ông, Quan Mẫn Mẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt vô thố nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng trả lời, bởi vì đi bộ suốt một ngày cộng thêm nãy giờ bị mưa gió vùi dập, đôi mắt chợt tối sầm lại, cả người không còn chút sức ngả nhào xuống, may mắn Sầm Chí Quyền nhanh tay lẹ mắt tóm lại được...
Màn đêm buông xuống, tiểu Quan tiên sinh ôm con Xù đứng trước của sổ nhìn cơn mưa đang rơi không ngừng bên ngoài, đôi mày cau chặt lại, trên mặt không giấu được lo lắng.
'Đừng lo lắng, Quan tiểu thư sẽ không có chuyện đâu. Có lẽ chỉ là tâm trạng không tốt lại gặp mưa lớn cho nên không về được thôi.' Sầm Tĩnh Di vừa cầm một ly sữa nóng bước vào vừa nói.
'Đã chín giờ rồi, cho dù tránh mưa ở đâu cũng không có khả năng luôn khóa máy.'
Tiểu Quan tiên sinh vẫn rất hiểu mẹ mình, cho dù có chuyện, mẹ cũng sẽ báo trước với cậu, không để cậu lo lắng. Nhưng từ chiều đến giờ chỉ vỏn vẹn một tin nhắn sau đó thì không cách nào liên lạc được, bảo cậu không lo sao được?
Muộn như vậy rồi, trời lại mưa lớn nữa...
'Cô gọi điện thoại đến nhà họ Quan hỏi thử nha?' Sầm Tĩnh Di đưa ly sữa cho cậu nhóc rồi cầm điện thoại lên.
Kết quả chính là Quan tiểu thư không có ở đó, sau đó cô đánh liều gọi điện thoại cho anh hai mình.
Điện thoại vang rất lâu không có ai nghe, cô cứ gọi không ngừng, trong lúc đợi đối phương nhận điện, trên gương mặt tiểu Quan tiên sinh vốn đang từ lo lắng đã hoàn toàn biến thành giận dữ, chiếc đầu nhỏ cũng ghé sát lại nghe...
Nếu như chú người xấu kia lại giấu mẹ cậu nữa, cậu nhất định sẽ tìm chú ấy tính sổ, quyết không buông tha.
Cuối cùng cũng có người nhận điện...
'Chuyện gì?'
Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, đây là lần đầu tiên Quan Cảnh Duệ ở khoảng cách gần như vậy nghe được giọng nói của người cha thân sinh của mình, vẻ tức giận trên mặt vẫn không giảm, ánh mắt đăm đắm nhìn vào điện thoại thật lâu không nói gì.