Chương : Đại Boss, anh thật biết thừa nước đục thả câu
'Anh hai, Mẫn Mẫn có đang ở chỗ anh không?'
Sầm Tĩnh Di hắng giọng hỏi mà tiểu Quan tiên sinh ở bên cạnh vểnh tai lắng nghe, chiếc miệng nhỏ nhắn mím chặt lại.
'Đúng vậy.'
'Anh sẽ đưa bạn ấy về chứ?' Quả nhiên là vậy, cô căn bản không cần làm hành động dư thừa gọi điện thoại đến nhà họ Quan làm gì.
'Tối nay chắc không được.'
'Sao vậy?'
'Cô ấy bị sốt.'
'Gì?' Sầm Tĩnh Di và Quan Cảnh Duệ đồng thanh lên tiếng.
Nhưng Sầm Chí Quyền đang lo lắng cho cô gái trên giường, cũng không để ý ngoài giọng thanh thúy của em gái mình còn có một giọng non nớt của trẻ con, 'Yên tâm, anh sẽ chăm sóc cô ấy.'
Nói rồi hắn trực tiếp cúp máy sau đó tắt luôn, không muốn bất kỳ ai quấy nhiễu mình nữa.
Ở bên này, Quan Cảnh Duệ và Sầm Tĩnh Di nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, trầm mặc vài giây sau đó không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn đối phương...
'Đừng ngăn con, con phải đi bắt gian.'
Ngay lập tức!
Rõ ràng chỉ là một đứa bé sao lại có thể nói ra những lời của người lớn thế này?
Nhưng nói đi phải nói lại, thực ra chuyện bắt gian này cô cũng rất có hứng thú nha!
Sầm Chí Quyền rót một ly nước ấm rồi quay lại phòng ngủ, người trên giường cũng vừa mới tỉnh lại, chiếc khăn lạnh đang đặt trên trán theo động tác lắc đầu của cô mà trượt xuống, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, Sầm Chí Quyền đưa ly nước trên tay đến bên môi cô, thấp giọng nói, 'Uống chút nước đi, còn chỗ nào không khỏe không?'
Cô nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống, đầu óc dường như vẫn còn chưa vận hành bình thường giốn như bánh xe bị mắc kẹt vậy, thật lâu vẫn chưa có phản ứng.
'Uống hết đi, lát nữa còn phải uống thuốc.'
Cô ngoảnh đầu nhìn sang tủ đầu giường, trên đó vẫn còn một chậu nước đá và một chiếc khăn lông vắt trên đó.
'Đây là gì?'
'Em dầm mưa bị sốt.' Đưa cô về nhà rồi mới phát hiện cô bị sốt, may là trong khu chung cư cấp cao được quản lý giống như khách sạn của hắn có bác sĩ thường trú, nhờ ông lên khám cho cô, cũng may là không có vấn đề gì lớn.
Trong lúc cô ngủ mê man, hắn theo lời dặn dò của bác sĩ, không ngừng đắp không lạnh cho cô, lại lấy khăn ướt lau khắp người, đợi khi cô tỉnh lại, nếu còn chưa giảm sốt còn phải cho uống thêm một liều thuốc nữa.
'Em đang ở đâu đây?' Cô có chút mờ mịt nhìn hắn.
'Căn hộ của anh, trên giường của anh, mặc đồ của anh.'
Cô theo bản năng nhìn xuống chính mình, chiếc sơ mi trắng trên người lúc nào thì được thay rồi? Dưới tấm chăn mỏng, nửa thân dưới trống trải, cô đưa tay sờ thử, ngay cả nội y cũng không có...
Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, gần như bị dọa đến sắp hôn mê, theo phản xạ kéo chăn lên tận cằm, trừng mắt nhìn người đàn ông, 'Anh...anh có phải lợi dụng lúc em bệnh...'
'Yên tâm đi, anh không làm gì em, nếu đây là điều em muốn biết.'
'Em...quần áo của em đâu?' Cô lắp bắp hỏi.
'Hỏng rồi.' Hắn đặt ly nước xuống bàn, đưa tay sờ trán cô, cô theo bản năng định tránh ra nhưng một tay hắn đã chặn lại, lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông dán lên trán, cảm giác mát lạnh thật thoải mái!
Cơn sốt đã hạ nhưng không quá yên tâm hắn vẫn cầm nhiệt kế đo lại một lần, độ , cũng coi như trở lại như thường, không cần uống thuốc hạ sốt, như vậy hắn cũng yên tâm hơn.
Đương nhiên, cũng đã đến lúc tính sổ!
Quan Mẫn Mẫn thấy hắn vén chăn lên giường vội đưa tay...
'Em phải gọi điện thoại về nhà...'
Giờ không biết đã mấy giờ rồi, tiểu Quan tiên sinh nhà cô chắc sốt ruột lắm rồi đây.
Sầm Chí Quyền nhìn cô, 'Lại lo lắng con chó ở nhà em sao?'
'Buổi tối em không về nhà nó sẽ sợ hãi, ngủ không được...'
'Vừa nãy Tĩnh Di gọi điện thoại đến, con bé sẽ giúp em trông chừng con chó.'
Vậy chắc yên tâm rồi chứ? Suốt ngày cứ lo lắng con chó nhỏ kia, bị sốt rồi mà vẫn không quên, hôm nào hắn phải đến nhà cô xem thử rốt cuộc con chó kia thế nào mà cô quý đến như vậy.
'Tĩnh Di gọi điện thoại đến thật sao?'
'Gạt em làm gì?' Đẩy cô nằm xuống trở lại, bản thân cũng ngồi lên giường.
'Anh...' Quan Mẫn Mẫn vội dịch ra sau, sợ có tiếp xúc thân thể với hắn, hơn nữa giờ đang ở trên giường, thật sự rất nguy hiểm.
'Đây là giường của anh, chắc em sẽ không bảo anh đi ngủ sofa đấy chứ?' Hắn nghiêng người qua, hai tay chống hai bên sườn cô, cả người cô và chăn đều bị vây dưới người hắn mà hơi thở nóng rực của hắn phất qua gò má cô khiến Quan Mẫn Mẫn vốn vẫn còn hơi sốt càng cảm thấy nóng bức.
'Em đang bệnh, sẽ lây...' Gò má nóng rực cô yếu ớt nói, có chút không được tự tại liếm nhẹ đôi môi khô rang của mình.
Động tác này của cô, không hề ý thức được người đàn ông đang gần mình trong gang tấc kia nhìn đầu lưỡi phấn hồng của cô mà cả người cũng bắt đầu khô nóng, vốn không muốn bắt nạt người đang bệnh như cô nhưng giờ máu huyết toàn thân đang bắt đầu sôi sục...
'Anh không sợ.' Giọng người đàn ông đã khàn hơn mấy phần, mang đậm hơi thở tình dục, lời vừa dứt thì cũng đã không kìm lòng được hôn xuống...
Bên ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn!
Môi lưỡi giao triền, cô gái dưới thân không ngừng vặn vẹo, giống như muốn trốn khỏi sự giam cầm của người đàn ông lại giống như ngây ngô đáp lại...
Chiếc sơ mi trên người cô không biết từ lúc nào đã bị tróc ra, dưới ánh đèn nhu hòa, mái tóc dài đen nhánh lõa xõa trên nền drap trắng, sóng mắt xuân thủy nhộn nhạo giống như người say rượu, cô khẩn trương vô thố cắn môi nhìn người đàn ông đang áp trên người mình...
Mà hắn, đôi mắt thâm thúy đã từng khiến cô sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng lúc này đang khóa chặt lấy cô, chừng như muốn nhốt cô trong đáy mắt mình, mãi mãi không thả ra...
'Mẫn Mẫn...' Hắn thì thào gọi tên, giọng trầm thấp như một khúc thôi miên quẩn quanh bên tai cô.
Quan Mẫn Mẫn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không cách nào lên tiếng nổi mà hắn, cũng không cho cô có cơ hội để nói...
Nụ hôn của hắn giống như cơn mưa ngoài kia, cuồn cuộn cuốn lấy...
Mê loạn...
Thân thể...
Lý trí...
Cơn mưa bên ngoài không biết đã ngừng bao giờ nhưng đến rạng sáng, giông bão trong phong mới tạm tan.
'Anh gạt người ta...'
Mưa tản mây tan Quan Mẫn Mẫn mới có khí lực ai oán...
'Ngoan, đừng khóc!' Hắn ôm lấy cô, một tay vỗ nhẹ sau lưng, tay kia giúp cô lau nước mắt.
Hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng thương tiếc! Nhất là vành mắt đó, khóc đến đỏ ửng khiến lòng người đàn ông tức khắc mềm nhũn...
Nhịn không được cúi đầu, không ngừng hôn lên má, lên môi, lên cả những giọt nước mắt kia...
Hôn thật lâu, tiếng khóc thút thít của cô mới ngừng lại.
'Có muốn đi tắm không?' Hắn hỏi nhỏ.
Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mình mất mặt chết đi, mím môi không chịu nói.
Đã là người có một đứa con trai năm tuổi thế mà vừa nãy cô mới cảm nhận được tư vị lúc tỉnh táo cùng một người đàn ông làm chuyện đó mà khiến cô càng giận hơn chính là, hai lần trước đều bị người đàn ông này gạt mà không hay không biết gì.
Haizz, bao nhiêu năm xem truyện manga cũng bằng không!
'Có làm em bị thương không?' Giọng người đàn ông thật nhẹ, 'Để anh xem thử.'
Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn lần nữa đỏ ửng, đôi tay đang chống nơi ngực hắn dùng sức huých một cái, kết quả tay cô càng đau hơn ngực hắn...
'Nếu không muốn lại tới một lần thì đừng nhúc nhích.' Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong tay mình, xoa nhẹ.
'Anh không biết xấu hổ.'
'Em nói sao cũng được, anh ôm em đi tắm.' Hắn thả tay cô ra, xuống giường.
'Em tự đi được rồi.'
Cô định kéo chăn che mình lại nhưng chiếc chăn qua trận kịch chiến vừa nãy không biết bị đá đến chỗ nào rồi, cô thẹn thùng không dám nhìn thẳng nhưng chỉ có hai tay, cố thế nào cũng không che nổi thân thể mình.
Mà bởi vì cô ngồi dậy động tác quá lớn, thân thể lập tức truyền lại một hồi đau nhức, nhớ lại vừa rồi hắn giày vò mình, trong lòng ủy khuất cực kỳ, nước mắt lại rơi xuống.
Rõ ràng cô không phải mít ướt như vậy nhưng lúc này lại cảm thấy cực kỳ cực kỳ ủy khuất.
'Được rồi, ngoan ngoãn đi tắm đi.'
Đại khái là bởi vì mới được ăn uống no đủ, đại boss tối nay tính tình tốt cực kỳ, khom người nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trên giường đi về phía phòng tắm.
Cơn sốt của Quan Mẫn Mẫn bởi vì một hồi vui vẻ mà toát mồ hôi đầm đìa, ngược lại hạ sốt rất nhanh.
Thực ra một phần là vì sức khỏe cô trước giờ rất tốt, hôm nay đại khái là do mệt quá, cộng thêm tâm tình không tốt cùng dầm mưa nhiễm lạnh nên mới như vậy.
Lúc tắm cho cô, Sầm tiên sinh, người trước giờ sẽ không chịu thiệt đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào quang minh chính đại ăn đậu hủ, đáng thương cho Quan tiểu thư căn bản là không có sức phản kháng, chỉ để mặc hắn chà đạp...
Thật không dễ dàng mới chờ đến lúc Sầm tiên sinh ăn no đậu hủ mới vớt cô từ trong bồn tắm ôm ra.
Trở về giường, hắn đích thân lấy máy sấy tóc sấy khô cho cô mới nhấc chân lên giường, cô gái nằm trên giường lúc này vẫn đang dùng ánh mắt muốn nói lại thôi đăm đắm nhìn hắn...
'Sao vậy?' Ăn uống no đủ rồi Sầm đại boss tính tình quả nhiên tốt lắm.
'Em đói bụng.' Cô sờ sờ chiếc bụng nhỏ lép kẹp của mình, bộ dạng đáng thương không khác gì con Xù khiến ai cũng không cách nào cự tuyệt.
Trưa hôm qua, tối hôm qua đều không ăn gì, lại đi suốt một ngày cộng thêm vừa nãy vận động quá độ, cô thật sự đói đến nỗi chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Đại boss cầm điện thoại gọi người chuẩn bị thức ăn cho Quan tiểu thư , gọi xong, nhìn lại phòng bếp trống rỗng trong nhà, thầm nghĩ sau này chắc phải cho người chuẩn bị thêm một chút thức ăn sẵn mới được.