Chương : Muốn biết sự thật, hỏi cô ấy đi! ()
Lúc Sầm Chí Vũ đi vào hậu viện của lão gia tử đã thấy một bóng người mặc sườn xám đang ngồi bên bàn đá, nhàn nhã uống trà.
Khi nghe tiếng bước chân, cô ta đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt gầy gò.
'Chí Vũ, đã lâu không gặp.' Giọng nói thanh nhã đến mê người.
'Sao cô lại biết Mộng Mộng? Đem ảnh của cô ấy bán cho người khác là có ý gì?'
Sầm Chí Vũ không có tâm trạng ôn chuyện xưa với Lư Vân, trực tiếp đi vào vấn đề.
'Nhiều năm không gặp, uống chung trà trước đã.' Lư Vân ung dung nói.
'Không cần đâu, tôi không có thời gian, hy vọng cô trả lời câu hỏi của tôi.' Nếu không phải ông nội và ông nội cô ta có giao tình sâu đậm, cô ta tưởng mình có thể tùy ý ngồi đây uống trà?
'Gấp như vậy làm gì? Sợ cô vợ mới cưới chạy đến bắt gặp anh và tình cũ gặp mặt sao?' Lư Vân nhấp một ngụm trà, lơ đễnh nói.
Năm đó dựa vào giao tình của trưởng bối, hai nhà đúng là có ý định liên hôn, vốn định để cô và Sầm Chí Quyền gặp mặt, ai ngờ Sầm Chí Quyền trực tiếp nói với ông nội cô là không có ý với cô, không muốn lãng phí thời gian của hai bên. Hết cách, Sầm lão gia tử đẩy Sầm Chí Vũ ra, lúc đó cô đang du học ở Anh cũng bị ông nội mình dùng đủ cách ép đi gặp mặt.
Ai ngờ, cô vừa gặp hắn thì đã bị trúng tiếng sét ái tình, không tiếc chia tay với người bạn trai đang quen mà quay sang theo đuổi hắn.
Đối với sự chủ động của cô, hắn không phản đối cũng chẳng tỏ vẻ đồng ý, về lâu dài, những người quen của họ đều cho rằng hai người là một đôi.
Thực ra hắn chưa từng cho cô bất kỳ hứa hẹn nào, thậm chí một hành động thân mật cũng không có. Hắn chỉ là không muốn giải thích nhiều với những người không liên quan, cộng với nể mặt trưởng bối hai bên nên muốn cho cô cơ hội biết khó mà tự rút lui...
Nhưng cô làm sao cam lòng chứ?
Nghe nói hắn từng có một người bạn gái, nguyên nhân chia tay là vì cô gái đó và bạn trai cũ dây dưa không rõ, thế là cô mượn danh nghĩa của cô bạn gái của hắn bắt đầu hẹn hò với nhiều người đàn ông khác nhau, bao gồm cả Tiêu Long Phi, một người họ hàng xa của hắn.
Kết quả là hắn càng lúc càng lạnh nhạt với cô, thật lâu sau đó cô mới chịu tin là, hắn đối với cô thực sự không hề có chút tình cảm nào.
Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!
Cho dù không chiếm được trái tim của hắn, không gả được vào nhà họ Sầm thì cũng phải chiếm được con người hắn.
Tối hôm đó vừa khéo nhóm thanh niên của nhà họ Sầm có buổi tụ hội nhỏ, cô lấy thân phận bạn gái của Tiêu Long Phi đến góp mặt.
Cô muốn xem thử, nếu như ngày hôm sau hai người cùng thức dậy trên cùng một chiếc giường khách sạn, liệu gương mặt luôn không chút biểu cảm của hắn sẽ có thay đổi thế nào.
Ngủ với bạn gái của anh họ... hừ! Cái tiếng xấu này xem hắn làm sao rửa sạch.
Cho nên...
'Với quan hệ giữa tôi với cô, căn bản không thể gọi là tình cũ.' Sầm Chí Vũ nhếch môi, 'Chuyện Tiêu Long Phi gặp tai nạn ở Hồng Kông, người mà nhà họ Tiêu phái đi điều tra đã nhận của cô triệu...'
'Ý anh là sao?' Mặt Lư Vân cứng lại, tách trà suýt nữa tuột khỏi tay.
'Ý tôi là sao, trong lòng cô tự hiểu.'
'Tôi không hiểu.'
'Cái chết của Tiêu Long Phi thật sự không liên quan gì đến cô sao?'
'Liên quan gì đến tôi?' Lư Vân kích động đứng bật dậy, 'Anh nói rõ ràng xem nào.'
'Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.' Sầm Chí Vũ lạnh lùng nói, 'Tại sao Tiêu Long Phi xảy ra chuyện, Tiêu phu nhân chắc rõ ràng nhất.'
'Tôi không biết anh đang nói gì.'
'Chẳng lẽ Tiêu phu nhân muốn tôi nói trắng ra thật sao? Cần gì chứ? Cho dù cô cố tình né tránh, chỉ sợ người nhà họ Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.'
'Người nhà họ Tiêu không chứng không cứ, làm gì được chứ?'
'Phải không?' Hắn lấy trong túi giấy ra một chiếc bút ghi âm, 'Nếu như Tiêu phu nhân nghe xong đoạn ghi âm này mà buổi tối còn có thể ngủ được...'
'Sầm Chí Vũ, anh uy hiếp tôi?' Mặt Lư Vân tái mét nhà tới, Sầm Chí Vũ lùi về sau hai bước, ném chiếc bút ghi âm xuống bãi cỏ, 'Muốn nghe, cứ cầm về mà nghe, tôi còn nhiều bản copy lắm.'
'Anh rốt cuộc muốn thế nào?' Cô ta không nhặt chiếc bút ghi âm lên, nếu như hắn đã dám đưa nó cho cô, chuyện có bản copy cũng dễ hiểu thôi.
'Đơn giản thôi, đem chuyện tôi muốn biết nói cho rõ ràng.' Hắn không muốn lặp lại một lần.
'Tôi...' Lư Vân cắn môi, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào thì khóe mắt liếc thấy một bóng người mặc váy trắng cách đó không xa, khóe môi cô ta nhẹ nhếch lên...
'Tôi hỏi anh một câu.'
'Tôi không cần thiết phải trả lời.' Sầm Chí Vũ cười lạnh một tiếng.
'Bảy năm trước, cái đêm chúng ta ở cùng nhau... anh thích không?'
Sự kiên nhẫn của Sầm Chí Vũ đã cạn, lờ đi câu hỏi của cô ta mà lấy điện thoại ra ấn phím, rất nhanh điện thoại đã thông, 'Chi Nam, đem phần ghi âm và tư liệu đó gửi cho...'
Lời của hắn còn chưa nói hết thì Lư Vân đã xông đến định đoạt lấy điện thoại trong tay hắn nhưng đã bị hắn dễ dàng chế trụ bằng một tay, tay kia cất điện thoại vào, bóp ngay cổ cô ta, 'Lư Vân, rốt cuộc cô có nói hay không?'
Lực đạo trên tay hắn rất mạnh, sắc mặt Lư Vân vì nghẹn thở mà đỏ rực, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, một tay chỉ về phía cửa...
Khi Sầm Chí Vũ rốt cuộc thả lỏng tay ra, cô ta khụ khụ liên tiếp mấy tiếng hơi thở mới thông thuận lại...
'Còn không nói, có tin tôi bóp chết cô?' Hắn lạnh giọng nói.
'Anh dám?!'
Lời của cô vừa dứt thì lực đạo từ bàn tay hắn lại tăng thêm một phần khiến Lư Vân hiểu rõ, bất kể là bảy năm trước hay bây giờ, hắn đối với cô đều không có chút thương tiếc nào.
Cô rất hận! Thật sự rất hận!
'Muốn...muốn biết, anh... anh đi mà hỏi cô ấy!'
Câu nói nghẹn trong ngực nãy giờ rốt cuộc cũng bật ra.
Cô tin, cô gái vừa kết hôn với hắn kia nhất định biết người tối hôm đó là hắn.
Nhưng tại sao cô ấy không nói cho hắn biết chứ?
Còn để hắn phải tìm cô hỏi?
Không phải yêu thương nhau lắm sao? Sao ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không dám thẳng thắn với đối phương?
Nói không nên lời sao?
Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, lúc này coi như cô tốt bụng giúp cho họ có cơ hội thẳng thắn với nhau một lần đi!
Hỏi cô ấy? Là ý gì?
Sầm Chí Vũ quay đầu, khi nhìn thấy bóng trắng đứng ngay tại cửa kia, bóng dáng mảnh mai lung lay tưởng chừng một cơn gió cũng có thể thổi bay mà trong đôi mắt ngập nước đó là muôn vàn cảm xúc muốn nói lại thôi.
'Mộng Mộng...' Bàn tay đang bóp cổ Lư Vân vô thức buông ra, hắn đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô gái đang đứng ngoài cửa.
Lư Vân lùi về sau mấy bước liền, tựa người vào gốc cây quế thở dốc, 'Không phải anh muốn biết tại sao tôi có những bức hình đó sao? Cô ấy có thể nói cho anh biết, còn có thể cho anh biết, người đàn ông làm chuyện đó với cô ấy là ai.'
Sầm Chí Vũ vừa nghe câu này, cơn tức lại dâng lên, tức giận xoay người, 'Cô dám nhắc lại lần nữa thử xem.'
'Nhắc thêm một trăm lần nữa tôi cũng không sợ, bảy năm trước, quán bar Louis, phòng suite ở tầng trên cùng, tối hôm đó, không chỉ có tôi với anh, cô ấy cũng có ở đó...'
Lời của Lư Vân như một loại ma pháp khiến máu toàn thân hắn đông cứng lại, đầu óc một mảng hỗn độn...
Cô ấy cũng có ở đó...
Cô ấy cũng có ở đó...
Cô ấy cũng có ở đó...
Rốt cuộc ở giữa có chi tiết nào sai?
Nhát định là ly rượu có bỏ thuốc kia!
Một suy nghĩ nào đó chợt lướt qua đầu, Sầm Chí Vũ cảm thấy mình sắp điên rồi!
'Chí Vũ...' Nguyễn Mộng Mộng nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình không ngừng lắc đầu kia, lên tiếng gọi nhưng hắn giống như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô...
'Chí Vũ...'
Giọng cao thêm một bậc gọi thêm lần nữa, đồng thời nhấc chân bước tới, khi ánh mắt chạm vào ánh mắt của Lư Vân...
Là cô ta...
Tối hôm đó, khi cô hoảng loạn từ căn phòng kia bước ra, khoảnh khắc mà cửa phòng mở ra đó, xuất hiện trước mắt cô là một gương mặt thuần đông phương, còn có một nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe miệng...
'Đây không phải là phòng sao?'
Lúc đó nhìn thấy cô, cô ta cũng rất ngạc nhiên, còn cố tình lùi lại nhìn cho kỹ số phòng.
Không thể sai được!
Là cô ta!
Thì ra tối hôm đó, người muốn cùng hắn cái kia là cô ta, ai ngờ vận mệnh trớ trêu...
Cô không muốn để hắn biết sự thực bằng cách này nhưng có rất nhiều chuyện, không phải cô muốn khống chế là khống chế được.
'Xảy ra chuyện gì?'
Trình Chi Nam xông vào, khi nhìn thấy cảnh tượng có phần quỷ dị kia thì sốt ruột hỏi.
Hắn vốn đã lên xe rời đi ai ngờ nhìn thấy Nguyễn Mộng Mộng một mình đi taxi đến nên vội vã quay đầu xe trở lại.
Lúc nãy khi cô đứng ở cửa hậu viện, hắn vẫn đứng từ xa nhìn cô, không dám bước lên quấy rầu nhưng khi cô đột nhiên xông vào, hắn không khỏi lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
'Chị... Chí Vũ...' Nguyễn Mộng Mộng quả thực không cách nào giải thích rõ tình huống trước mắt.
'Anh ba, anh...' Trình Chi Nam rảo bước đến trước mặt Sầm Chí Vũ, người lúc này cảm xúc có chút mất khống chế đang đứng ôm đầu, nhưng tay vừa mới đặt lên vai đã bị hắn hất ra.
Sầm Chí Vũ chậm rãi bước về phía Nguyễn Mộng Mộng, không nói một lời nắm tay cô bước ra ngoài.
'Chí Vũ, anh đi chậm thôi...'
Từ xa còn nghe được tiếng của Nguyễn Mộng Mộng...